Đọc truyện Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire – Chương 89
-Tôi.. ko.. quen.. cậu.. !
Lời nói với dư âm lạnh lùng lại ko làm cho Yun cảm thấy khó thở như bao người khác mà làm cho anh đau đến tận xương tủy, như con dao vô hình đang cứa từng lát thịt, cứa sâu vào con tim. Nhìn người con gái đang bước đi, đang từ từ cách xa mình, chỉ nhìn, ko một tiếng nói, hành động, anh đứng như trời trồng, con tim đang rỉ máu như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Anh thật sự ko được tha thứ?, những nỗi đau thầm lặng suốt thời gian qua ko đáng nhận được lời tha thứ?, tại sao lại dùng cách này để trừng phạt anh?, bất cứ hình phạt nào, ác nghiệt tới đâu cũng ko sao nhưng… tại sao lại để hình ảnh của anh biến mất khỏi tâm trí của nó, nếu như vầy thì tại sao lại để anh gặp lại nó, thiên ý?, hay do ông trời trêu ngươi.
…
Một căn phòng lộng lẫy chỉ duy nhất một màu, những vật dụng làm bằng bạch ngọc đẹp đến ko thể tả, màu trắng với cái ko khí lạnh lẽo bao trùm khắp nới.
Chiếc ghế do những bàn tay chạm khắc tài giỏi chạm nên, lớn và dài với hình ảnh của tứ linh bay quanh đôi cách đặt giữ căng phòng rộng lớn.
-Cung chủ !. Ông Boon, quản gia khu binh lực cuối nhẹ đầu.
-…
Im lặng ngồi trên chiếc ghế làm bằng bạch ngọc, mắt nhìn về một hướng vô định, ko hề quay lại nhìn ông, ko một cử chỉ gì.
Tuy vậy nhưng ông Boon biết nó vẫn đang nghe nến nói tiếp, nếu đợi nó hỏi chắc ông chết mục xương ở đây. -Người hãy quyết đinh ai là giám khảo cho cuộc thi ALPHEBET giữ các học viện… ngày mai là cuộc thi sẻ bắt đầu… ta nên sớm cử người tới đó.
-Y-u-n.. ?!. Lời nói nhẹ nhàn, dư âm khiếp ngươi đột ngột vang lên nhưng ko hề khớp gì tới chuyện mà ông Boon đang nói tới.
-…???.
Quay đầu qua, chậm rãi ngước lên nhìn ông Boon khẽ làm ông giật mình.
-Là… ai.. ?
-“Yun?… ko lẽ là Kang Yun… hậu duệ Kang tộc !”. Nghĩ thầm rồi ông cuối đầu nhẹ. -Cung chủ… tên “Yun” mà người vừa nhắc tới có phải là Kang Yun… hậu duệ duy nhất của Kang tộc?.
-Hắn… là… ai… ?. Ngắt quảng. -Ta… quen… ?
-Thưa… tôi ko biết !.
Cánh cửa màu trắng mở ra, sau đó là thân ảnh của ông Boon, mặt ông có chút lo lắng. Thấy ông đi ra ông Miss – quản gia khu kinh tế lại gần hỏi.
-Sao rồi?… cung chủ chọn ai vậy?.
-Ông đấy…!.
-Tôi sao… vậy phải về sắp xếp lại mọi chuyện mới được. Định quay người bước đi thì ông Boon lại lên tiếng.
-Nhưng mà ………………….. !. (Cái này bí mật)
-Cái… cái gì… ???
…
-Chủ tịch… mọi chuyện đã sắp xếp đâu vào đó rồi ạ.
-Tốt lắm… Oxford lần này nhất định phải thắng.
-Nhưng lỡ thất bại thì sao ạ?.
-Có thất bại cũng ko sao… vì mục đích thật sự của ta ko phải là cuộc thi ALPHEBET…. haha… haha…
….
-Cô James… đã có quyết định ngày cử hành lễ đính hôn rồi!. Kaima, cận vệ thân cận của James đứng một góc xa nhìn cô, khuôn mặt ko máy vui vẻ nói.
-Nói đi. Lạnh giọng tuôn lời, tay vuốt ve lớp lông màu đen của con mèo cô đang bế trên tay, khuôn mặt đắt thắng.
-Sau cuộc thi này sẻ cho tổ chức ngay!.
-Hay lắm… được rồi… lui đi.
Khi thân ảnh màu đen khuất đi sau cánh cửa lớn, khuôn mặt tươi cười của cô càng lộ rõ, thích thú vuốt nhẹ chỗ lông mềm của con hắc miêu.
-Yun… cậu là của ta… ko ai có thể đụng vào… chỉ có ta… duy nhất chỉ mình ta… haha…haha…
…
Bước vào phòng Yun điều đầu tiên Tea Hin thấy là đồ vật đã bể nát, nhìn cằn phòng như vừa trãi qua một trận bão nào đó. Ờ một góc nhỏ tối tâm, một người con trai đang dựa vào tường nhắm tịt mắt lại.
Nhíu mày khó chịu. -Anh Yun !… anh đang làm cái quái gì thế ?… anh như vầy là sao?… ngày mai thi rồi đấy!. Nhìn người con trai trong bộ dạng thảm hại trước mắt Tea Hin quát lớn.
-Tara… híc… Tara… .Giọng nói rất nhỏ vang lên đủ để người trong phong nghe.
-Anh vẫn còn đau lòng vì chuyện đó sao?… ko phải anh nói chị Tara và anh chỉ là quan hệ giả thôi sao… ko phải chính anh nói chuyện của chị ấy ko liên quan gì đến anh sao… vậy thì bộ dạng của anh hiện giờ là gì đây?.
-Tara… anh đã gặp Tara… .Giọng nói vẫn tiếp tục nhỏ, rất nhỏ.
Mở to đôi đồng tử Tea Hin khụy xuống trước mặt Yun lây anh. -Anh nói cái gì… anh đã gặp chị ấy sao… ơ đâu.. ở đâu hả?.
Ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Tea Hin khẽ làm anh giật thót, người trước mặt anh có thật là Kang Yun?.
Sau một đêm dài đăng đẳng, sau trận lôi đình Yun đã trở thành một con người khác, rất khác, ánh mắt trở nên rực lửa, ánh mắt như muốn thiêu cháy mọi thứ, giống như một người, ánh mắt anh đã xuất hiện sự vô hồn và bất cần, sự tàn nhẫn cũng len lõi trong đó.
Chỗ ngồi để xem thi đấu giờ đã chằn chịt, chỉ duy nhất chỗ của ban giám khảo là vẫn còn trống, ai cũng hồi hợp, ko chỉ người tham gia trận đấu mà còn những tộc đến xem, những kháng giả, ko phải hồi hợp vì cuộc thi mà là vì người của Nam Phong cử đến, họ ko biết là ai và giữ chức vụ nào trong gia tộc.
Để nghênh tiếp người của Nam Phong thì thảm đỏ và hàng người sếp hàng là ko thể thiếu mà con với quy mô lớn.
-Ko biết ai sẻ làm giám khảo của cuộc thi này nữa?. Hv A lên tiếng.
-Ừ… ko lẽ. Ánh mắt khát khao, mơ mộng dân trào. -… là một trong tứ đại hộ pháp!.
-Ko biết… nhưng… mong là vậy…!!!.
Thời khắc đón tiếp người của tộc Nam Phong cũng tới, một top người đột ngột xuất hiện, đi đầu là người đàn ông vận vest đen chỉnh tề, nghiêm nghị đi sau là hai cô tì nữ và vài binh lính, tất cả đều có chung một huy hiệu là hình đôi cánh._Royna Bonaparte (nữ): 40t, mẹ Jus, vam hắc.
_Thái Tư (nam): 45t, chủ tịch hội đồng bạch lâm, vam thuần chủng.
—–
Thời khắc đón tiếp người của tộc Nam Phong cũng tới, một top người đột ngột xuất hiện, đi đầu là người đàn ông vận vest đen chỉnh tề, nghiêm nghị đi sau là hai cô tì nữ và vài binh lính, tất cả đều có chung một huy hiệu là hình đôi cánh.
Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy cuối chào một cách cung kính nhất có thể.
-Chào ông Miss. Bà Simon tươi cười.
-Chào bà Simon… lâu rồi ko gặp… bà vẫn như xưa nhĩ..!.
-Ông cũng đâu khác gì… haha…
Trước bao nhiêu con mắt ngạc nhiên của mọi người mà bà Simon hiệu trưởng học viện Ireland và ông Miss quản gia cung Nam Phong lại tự nhiên vô tư mà trò chuyện.
Cuộc thi bắt đầu, những phần tương đối ko quan trọng sẻ được thi trước. Cuộc thi sẻ bắt đầu khi ông Miss an tọa, khi chỗ chỗ giám khảo chính đã có chủ, vì ko biết trước sẻ có bao nhiêu người đến nên những người chịu trách nhiệm bố trí vị trí chỗ ngồi cho mọi người sẻ chuẩn bị chỗ ngồi khá nhiều.
Bên phải dành cho vam của AU (bạch lâm), bên trái dành cho vam của EU (hắc lâm).
Bên phải gồm các gia tộc: Hwang tộc, Song tộc, Lee tộc, Kang tộc, Thái tộc
Bên trái gồm các gia tộc: tộc Bonaparte, Cầu tộc, tộc Tudor, tộc Caster.
….
Trong phòng chờ của học viện Ireland, ai cũng túm tắt luyện tập và chuẩn bị, Hong và Bo từ lúc gặp nó tới giờ luôn luôn đi cùng nhau, tập cùng nhau và ăn cùng nhau, quan hệ ngày càng trở nên tốt, gần đó Tea Hin đang lo lắng ngồi đợi Yun, ko thấy bóng dáng anh đâu, ko đợi nữa anh bỏ ra ngoài tìm vừa ra tới cửa…
“Rầm”
Hai cái bóng va chạm nhau văng ra, lộm cộm Tea Hin bò dậy do trong người đang bực bội nên cái tính hiền lành bay mất tiêu, nhìn cô gái đang từ từ đứng dậy anh quát. -Cô đi đứng kiểu gì vậy hả?.
Ko nói gì, cô gái phủi đi những hạt cát bám trên người rồi ngước lên nhìn Tea Hin. -Xin lỗi… tại tôi gấp..!.
-Xin lỗi là được sao?. Mặc kệ lời xin lỗi của cô gái Tea Hin tiếp tục quát.
-“Tên này… bị cái gì vậy trời..???”. Khuôn mặt của cô gái ngày càng khó coi, tối đi. -Bây giờ anh muốn gì hả… định ở đây ăn vạ à… tôi bận… tránh ra..!. Đẩy Tea Hin sang một bên cô đi vào trong một cách dững dưng trong khi khuôn mặt của Tea Hin ko mấy tốt.
-“Con nhỏ này… hừ….”. Hậm hực Tea Hin bỏ đi thật nhanh, chạy ra bãi biển
Bước lại gần hai người đang cười nói với nhau, cô gái khi nãy hơi cúi nhẹ đầu. -Chào hai vị.
Ngước nhìn cô gái trước mắt Tea Hin cùng Hong bất ngờ bật dậy đồng thanh. -Uyên nhi..?… sao lại ở đây.
Cười nhẹ. -Cung chủ có việc cần gặp hai vị..!.
-Tara…?. Tiếp tục đồng thanh.
-Vâng… à tôi có việc cần nhắc hai vị… cung chủ ko phải tên “Tara” mà là… ùm… thứ lỗi vì tôi ko thể gọi thẳng tên người nên hai vị hãy tự hỏi người đi ạ..!. Lễ phép Uyên nhi nói.
-Anh Yun… thì ra là ở đây… anh mau quay về đi… cuộc thi sắp bắt đầu rồi..!. Thở gắp vì mệt Tea Hin hối Yun.
-….
Ko trả lời, anh im lặng, mắt nhìn về một hướng vô định trên nền trời xanh thẳm, lâu lâu hình ảnh của nó đang cười với anh lại hiện ra.
-Anh… bây giờ ko phải lúc để đau buồn… nếu anh thật sự yêu chị ấy thì hãy thắng cuộc thi lần này… ko phải chị ấy đã bỏ ko ít công sức vào đợt luyện tập của chúng ta sao…!.
-…
Vẫn im lặng nhưng thật sự trong tâm trí anh lại hiện về những hình ảnh nó cầm chiếc laptop màu trắng chỉ dậy mọi người, tim anh lại đau nhói, quay người anh bước đi, Tea Hin đi theo.
-Tara… cậu ở trong đó hả?. Nhìn vào cái bóng bên trong màn trắng Hong hỏi.
-Hong… .Tiếng nó từ trong vọng ra, nhỏ, rất nhỏ đủ để Hong đứng gần nghe thấy.
Khẽ liếc qua bốn người đàn ông đang đứng ở bốn góc rồi nhớ ra gì đó. -À phải rồi… tên thật của cậu là gì vậy?. Hong tròn mắt hỏi.
Uyên nhi bước lại ra dấu cho bốn tên lính tránh chỗ và lấy hai cái ghế ra đặt cạnh chỗ nó những ko hề rén màng lên rồi bỏ đi làm nhiệm vụ của mình.
-Tử..Y
-Tử Y..?!… woa… tên cậu đẹp thật..!.
-Nhưng mà cho tớ hỏi cái này nha..!. Đưa sát miệng lại gần miếng màng trắng Hong nói nhỏ.
-Chuyện.. gì..?
-Cái này làm bằng gì vậy?. Chỉ vào vật hình vuông mà nó ngồi lên, bốn góc đều được che bởi một tắm màng trắng mỏng, khí lạnh từ vật hình vuông tỏa ra rõ rệt cứ như nó là một phiến băng.
-Băng..!
….
Bước lại gần ông Miss Uyên nhi thì thầm vào tai ông rồi bỏ đi. Quay sang nói với cô tì nữ đi theo. -Cuộc thi bắt đầu đi..!.
-Vâng!. Cuối nhẹ đầu cô tì nữ bước tới người đang ông đang cầm micro nói nhỏ, ông gật đầu rồi cô đi về chỗ của mình.
-Vâng bây giờ cuộc thi sẻ bắt đầu… trước tiên là phần thi rỗ… .Người đàng ông cầm micro nói, tiếng nói vang vọng khắp nơi đến chỗ của nó cũng nghe được.
-Hong… đi thôi… sắp tới phần thi của cậu rồi. Bo nhắc nhở.
-Uhm. Quay sang nó. -Tử Y… tớ đi nha.
-Ừ..
Cuộc thi bóng rỗ, nghe qua ai cũng nghĩ đến cách thi thông thường của người bình thường nhưng khi nhìn vào cách chơi của vam thì ko bình chút nào, có bốn cái rỗ dành cho bốn đội của bốn học viện, bốn đội sẻ thi với nhau chứ ko phải hai đội bình thường, ko những kĩ thuật được tân tiến mà cách chơi cũng tăng lên ko kém, một đội sẻ đối phó với ba đội, chỉ cần đưa bóng vào rỗ là có điểm chỉ cần ko phải rỗ của mình là được, ko quy tắc, ko luật lệ, hoàn toàn tự do.
-Ireland thắng. Trọng tài thỏi cò sau thời gian 90 phút.
-Tiếp theo.. bóng chuyền..!.
-Hong.. tới cậu rồi kìa… ra đi. Bo nói.
-Uhm.
….
-Haha… tới lượt chúng ta rồi… .Hầu hết các cầu thủ của Oxford đều phứng khởi, họ vui tự đắc, khuôn mặt chắc thắng.
-Chúng ta thắng là chắc rồi… nhưng cũng phải để tụi bên Ireland bị thương vài người mới vui chứ…!.
-Tất nhiên… bọn chúng hầu hết là vam cấp thường… còn chúng ta.. đa số toàn là vam cấp trung.
Hai bên đã chuẩn bị sẳn sàng chỉ đợi tiếng súng của trọng tài là bắt đầu, nhưng khi trọng tài định giờ cao tay bắn thì từ ngoài một cô tì nữ hấp tấp chạy vào kề miệng vào tai ông Miss nói nhỏ, đôi đồng tử hở căng, vội vã ông bật dậy đi ra phía trước, hai cô tì nữ và mười binh lính cũng đi theo,cuối cùng là cô tì nữ mới chạy vào, hành động của ông làm cho ai cũng khó hiểu nhưng ánh mắt của họ phải dời khỏi ông mà hướng tới phía đằng kia của thảm đỏ.
Một chiếc kiệu, có thể vậy, một chiếc kiệu hình vuông, từng đợt khí lạnh bóc ra từ vật hình vuông lớn được bao quanh là những tấm màn trắng mỏng, bốn góc là bốn binh lính, nhìn cách ăn mặt của bốn người có phần khác cách ăn mặc của binh lính thường, kế bên là một tì nữ vận đầm màu vàng tóc cột cao, khuôn mặt thanh tú nghiêm nghị bước theo chiếc kiệu.
-Ai vậy?.
-Ko biết nữa… chắc nhân vật lớn đây, ngài Miss đích thân ra đón thì ko tầm thường đâu!.
-Ồ… nhưng là nam hay nữ vậy?.
-Làm sao biết được..!
Tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi hầu hết đều chung một thắc mắc về người bên trong chiếc kiệu làm từ một tản băng lớn.
-Ai vậy anh..?. Phu nhân tộc Song (mẹ Bo) quay sang hỏi người bên cạnh (ba Bo).
-Anh ko biết… nhìn thái độ của ông Miss như vầy chắc người này rất có địa vị.
-Tử… Tử Y..???. Nhìn chiếc kiệu đang tiến vào trong Hong lấp bấp.
Ông Miss, ba cô tì nữ cùng mười binh lính đồng loạt cuối đầu, bà Simon cũng vội vã cuối theo. Kiệu bây giờ đã yên chỗ, nó được đặt ngay chính giữ chỗ ngồi của giám khảo, ai cũng mang trong mình một sự thắc mắc nhưng họ phải bỏ đi nó vì tiếng nói của trọng tài
-Được rồi.. vào vị trí!.
Hai bên đôi vào vị trí sẳn sàng, tiếng súng nổ lên cuộc thi bắt đầu, tuy đã gần bước vào giai đoạn cuối nhưng cuộc thi ko quá gây cấn, hơi tẻ nhạt và nhàm chán, phần thắng đang nghiêm về phía của học viện Oxford.
Còn nó, vẫn điềm đạm dùng trà, tuy mắt ko hề hướng về nơi thi đấu nhưng nó biết trận đấu hiện giờ ra sao, nhìn tổng quát bên trong ko rộng cho lắm, một cái bàn dài, trên đó là cây đàn màu trắng trong, dây được làm bằng bạc thân làm bằng ngọc trắng và pha lê trắng, nhìn vào ai cũng cảm nhận được nó đẹp, ngoài ra ko còn gì nữa nhưng họ ko thể nào biết được uy lực của nó ko hề kém cái đẹp bên ngoài.
Bất chợt trong đầu nó, hình ảnh một người con trai hiện lên, hình ảnh mà muốn quên đi cũng ko được, muốn nó ko xuất hiện nữa nhưng tác dụng lại ngược lại, cứ như ám ảnh lấy nó, người con trai đa ôm lấy nó gọi nó bằng một cái tên “Tara” vô cùng xa lạ.
-Yun..? là..ai..nhĩ..?
30 nữa cuộc thi bóng chuyền kết thúc, ban đầu nhìn nó hơi nhàm chán, cứ nghĩ nó sẻ kết thúc trong sự nhàm chán này nhưng sự đời ko ai biết trước được nhưng khi bước vào giai đoạn 10 cuối thì lại khác, đội Oxford bắt đầu có chuyển biến khá kì qoặc, sức tấn công tăng bất ngờ và cũng ko kém phần nguy hiểm.
-Gì vậy… sao họ lại trở nên mạnh vậy. Hong nói rồi quay sang cô bạn người Anh bên cạnh. -So that they..? (Họ sao vậy..?)
-Maybe they started strong hands here… tell people be careful, do not let them burn extra points. (Có lẽ họ bắt đầu mạnh tay rồi đấy… bảo mọi người cẩn thận, đừng để họ ghi thêm điểm). Đội trưởng cũng là người Hong hỏi nói.
-Yes!. Quay sang những người còn lại. -Mọi người cẩn thận, đừng để họ ghi thêm điểm..!
-Ok..!. Mọi người.
-সতর্ক হওয়া এবং তাদের সেখানে শুরু .. গার্ড..! (Xem ra họ bắt đầu đề phòng rồi đấy..!).
-কি তাই, তারা প্রতিরোধ করে বা সর্বনাশ না করতে পারেন শুধুমাত্র..! (Thì đã sao, họ có đề phòng hay không cũng bại thôi..!
-কি আর না বলে, আপনি দুটি খুব .. অবজ্ঞা করা শত্রু না..! (Đừng nói nữa, hai đứa đừng khinh địch quá..!). Quay lại nhìn hai đứa em của mình nhăn mặt khó chịu.
Tuy nghe được cuộc đối thoại của ba người nhưng ko ai hiểu họ nói gì vì ba người dùng tiếng Bengali (Ấn Ðộ) để nói, đáng lí ra vam sẻ ko phân biệt các thứ tiếng trên thế giới nhưng vì khi trận chiến giữ hai phái Hăc – Bạch được Nam Phong Tuyết ngăn chặn thì bà đã làm cho vam có thứ tiếng riêng của đất nước như người thường để ko bị xâm phạm ngôn ngữ bảo và vệ quyền riểng tư tối thiểu nhất, đầu tiên là ngôn ngữ, muốn hiểu được các ngôn ngữ này các vam sẻ phải học như những ngươi thường.
-Họ đang nói gì thế..?. Hong lên tiếng khó hiểu.
-They are speaking Bengali..! (Họ đang nói tiếng Bengali..!). Người đằng sau lên tiếng.
Quay lại nhìn người đó. -How would you know ..?. (Sao cậu biết..?.)
-Although I live in England but I was a vampire angle Bengali, the mother tongue do not know that ..! (-Tuy tôi sống ở Anh nhưng tôi là vam góc Bengali, tiếng mẹ đẻ làm sao mà ko biết..!)
-Ờ… .
-Careful..! (Cẩn thận..!). Mãi mê suy nghĩ Hong quên rằng cuộc thi vẫn đang diễn ra mà lơ đản. Quả bóng sắt đang nhắm thẳng cô mà tiếng lại gần với tốc độ cực nhanh, người ở đằng sau cố nói nhưng quá trễ..
“Rầm”
-“They play bad..!” (Họ chơi xấu)
-এটা আঘাত .. হা – হা..! (Trúng rồi.. haha..!)
-একটি নাম ..! (Một tên..!)
-Hong..!. Bật dậy Bo lo lắng định xông thẳng ra ngoài nhưng bị mọi người cảng lại.
-Cung chu..!. Vội vã Uyên nhi gọi nó đồng thời đánh thức nó khỏi cái suy nghĩ lơ tơ mơ của mình.
-Chuyện..gì..? Xoa nhẹ vần thái dương.
-Tiểu thư Hong đã bị thương rồi ạ..!.
Nhíu mày nhìn ra nơi diễn ra trận đấu. -Tại..sao..?
-Thưa là do đội bên kia… giở trò xấu ạ..!.
-… .Im lặng ko nói gì, vẫn cái thái độ dững dưnh ấy, vẫn khuôn mặt lạnh tanh vô hồn ấy nhưng lại chứa một chút tia tàn ác.
-Cung…
Thấy nó im lặng Uyên nhi khó hiểu định lên tiếng nhưng lại bị nó chặn đứt. -Giết..
Dường như hiểu ý của nó. -Vâng..!
Hong được đưa vào trong vì chấn thương hơi nặng nên người dự bị được ra thây thế.
Bên trong phòng hồi sức Bo ngồi cạnh giường Hong lo lắng, nhìn những vết thương khá nặng của cô Bo lại thấy chạnh lòng, nhưng anh chợt nhớ gì đó.
-“Tử Y… sao cô ấy ko lên tiếng gì… ko lo cho Hong sao..?”
Khuôn mặt Bo ngày càng khó coi, đen lại, tối đi và nó ra dấu cho mọi người ko nên đến gần.
Vẫn ngồi đó nhìn Hong đang hôn mê nhưng ko gian yên tĩnh của phòng hồi sức bất chợt bị phá vỡ bởi nhiều người. Bo nhìn thấy những hv của trường bị thương rất nhiều và họ đều là cầu thủ chơi bóng chuyền chung với Hong.
-Họ bị sao vậy..?. Đi đến một người gần đó Bo hỏi.
-Là đội Oxford làm họ ra như thế đấy chỉ duy nhất đội trưởng là may mắn ko bị thôi.
…
Bước đến chỗ của ông Miss Uyên nhi nói. -Cung chủ có lệnh… cuộc thi kết thúc… kết liễu bọn họ..!. Thiên giới…
Trong một căn phòng màu trắng với những đồ vật màu vàng, chỉ hiện diện hai thân ảnh đang uy nghiêm ngồi đối diện nhau, hai khuôn mặt đẹp lão toát lên khí chất cao quý ko ai sánh bằng, trên tam giới, người duy nhất có được sự đẹp lão và khí chấc ko ai sánh bằng chỉ có hai, một Nam Phong Hạ (bà nội nó) và Thiên mẫu.
-Lão phu nhân… vừa có thông báo… đã tìm ra tung tích của Lords.
-Tôi biết… tôi đã cảm nhận được sức mạnh của hắn ta… xem ra sau 100 năm chìm vào giấc ngủ để lẫn tránh sự truy lùng của tam giới… hắn đã tĩnh dậy và mạnh lên ko ít.
-Nếu vậy tam giới một lần nữa gặp đại nạn sao..?!.
-Cũng có thể nói như thế… đối với chúng ta… lúc trước tiêu diệt hắn đã khó nay càng thêm khó… nhưng người duy nhất có thể dể dàng tiêu diệt hắn là…
-Là Tử Y..!.
Gật đầu, nhìn Thiên mẫu bà khẽ thở dài. -Nhưng… nếu muốn tiêu diệt hắn thì Tử Y phải dùng tới 70% phần nội lực… nếu như thế ko những hắn bị tiêu diệt mà chúng ta… tam giới cũng sẻ bị hủy diệt theo… chỉ cần Tử Y sử dụng đến 50% phần nội lực thì cũng đã rất nguy hiểm rồi.
Nói tới đây mặt của bà đanh lại, Thiên mẫu cũng ko kém phần sầu não, họ biết sức mạnh của nó ko như những đời trước của tộc Nam Phong, kể cả Nam Phong Tuyết, tổ tiên khai lập nên Nam Phong tộc, một cái tên huyền thoại của tam giới cũng ko bằng nó, nó chính là một cái tên sẻ lập nên huyền thoại tiếp theo.
-Ko còn cánh nào khác sao..?.. chúng ta cũng có thể giam hắn lại mà..!.
-Giam hắn lại thì một ngày nào đó hắn cũng có thể thoát ra… 1000 năm hay 100000 năm đi nữa hắn cũng có thể thoát ra, hắn có tuổi thọ rất cao với lại… trận chiến của tổ tiên Nam Phong với hắn đã làm vũ trụ ko yên vậy mà chỉ làm hắn bị thương, 100 năm trước… khi hắn chỉ mới ở tuổi 20 mà sức mạnh của hắn đã khó lường thì 100 sau có thể dể dàng giam hắn lại..?.. chỉ có cách tiêu diệt hắn mãi mãi..!
-Vậy chúng ta phải làm sao đây..?.
-Vẫn còn một cách… .Từ bên ngoài… một thần hình to lớn uy nghiêm bước vào.
-Thiên đế..?. Thiên mẫu lên tiếng.
-Ngài nói… vẫn còn một cách… vậy là cách nào?. Nam Phong Hạ đứng dậy nhìn Thiên đế thắc mắc.
Ngồi vào ghế. -Hỏa Kiếm và Băng Kiếm… kết hợp hai thanh kiếm đó lại thì chúng ta có thể tiêu diệt hắn..!
……
Một tuần sau…
_Hạng I : Học viện Ireland – 21 điểm.
_Hạng II : Học viện Oxfordv – 20 điểm.
_Hạng III : Học viện Yale -18 điểm.
_Hạng IV : Học viện Harvard. – 17 điểm.
Sau một tuần ròng rã thi đấu dẫn đầu là học viện Ireland, bốn học viện được nghĩ một tuần để chuẩn bị bước vào những trận chiến kịch tính nhất của cuộc thi ALPHABET.
Tại khu vực dành cho khách quý như các tộc nổi tiếng của vam hắc – bạch và vam trung lập, cũng như nơi ở dành cho các học viên, thì nơi ở dành cho các ông bà quý tộc cũng chia ra theo từng học viện và chia ra làm ba khu vực, phe bạch lâm của Ireland, phe hắc lâm của Oxford và cuối cùng là phe trung lập sẻ ở cùng nhau. Mỗi nơi như thế đều có một phòng tập thể như phòng tiếp khách để các tộc bên phe đó có thể bàn luận cùng nhau.
Phòng khách khu bạch lâm…
Mọi người, vợ chồng tộc Song, tộc Hwang, tộc Lee, tộc Kang và Thái Tư của Thái tộc.
-Kang phu nhân… ko biết lễ đính hôn của Yun sẻ tổ chức vào thời gian nào..?. Mẹ Bo nhìn mẹ Yun hỏi.
-Đúng đấy… .Thái Tư, chủ tịch hội đồng Bạch lâm cũng chem vào hỏi.
Cười nhẹ nhìn mọi người. -Sau khi cuộc thi kết thúc sẻ cho tổ chức liền… ngay tại đây!.
-Ồ vậy sao… chúc mừng..! chúc mừng..!. Ba Woo cươi rạng rỡ chúc mừng.
-Nhưng tôi nghe nói… Yun có một cô bạn gái..!. Thái Tư lên tiếng.
-Ờ ha..! tôi cũng có nghe qua… chuyện này hai người tính sao..?. Ba Bo tròn mắt hỏi.
-Đúng là nó có một cô bạn gái nhưng đã chia tay rồi… cho dù chưa chia tay cũng ko thể đến với nhau được… bạn gái của Yun là con người..!.
-Nghe nói đẹp lắm thì phải..!. Mẹ Tea Hin nãy giờ im lặng lên tiếng.
-Làm sao phu nhân biết..?. Mẹ Yun.
-Tea Hin có kể cho tôi nghe… nó nói cô gái ấy đẹp ko ai bằng..!.
-Haha… đẹp thì cũng có nhưng ko bằng con dâu của tôi đâu…!. Mẹ Yun
-Vậy sao… cô James đó nhất định tôi phải gặp mới được..!. Mẹ Bo.
-À tôi có ý này… hay chúng ta mở tiệc đi… dù gì cũng một tuần nữa mới thi tiếp mà..!. Thái Tư.
-Đúng ha..! vậy đi..!. Mẹ Yun.
….
Khu VIP dành cho người của tộc Nam Phong…
-Cung chủ..!. Uyên cùng một cô tì nữ đi vào đặt lên bàn chỗ nó ngồi một bộ bình trà bằng bạch ngọc và một đĩa bạch hồng, cả hai lẵn lặn lui ra ko đợi nó lên tiếng vì biết nó sẻ ko lên tiếng và cũng ko muốn ai ở lại.
Thời gian cứ thế mà trôi đi, ko gian cứ tĩnh lặng ko thây đổi, từng đợt gió nhẹ luồn qua khung cửa sổ bay vào phòng, luồn gió lạnh vô tình gợi lên hình ảnh ấy, một người con trai gọi nó bằng một cái tên nào đó, ôm lấy nó.
-Y..u..n..?. Đôi đồng tử khẽ mở to, bộ não như được kích thích bởi một thứ gì đó, nó hoạt động, một hình ảnh mờ ảo khẽ lướt qua, hình ảnh một cô gái đang nặng người tuyết cùng một người con trai màu đen.
-Yun..sao..?Một tòa lâu đài u ám nằm khuất sâu trong rừng, ko một bóng người, ko một sự sống, tia lạnh lẽo âm u đến rợn người, đi sâu vào bên trong, lối kiến trúc cổ điển là chủ yếu. Một căn phòng tĩnh mịch, ko thấy ánh sáng chỉ vỏn vẹn được vài tia sáng bên khung cửa kính do ánh trăng chiếu vào. Khuôn mặt với đôi mắt màu xám xịt chứa đầy tà ác.
Cánh cửa lớn màu đen mở ra, từ sau một thân ảnh hơi to lớn bước vào cận trọng cúi đầu trước ông.
-Chủ nhân..!.
Đưa đôi mắt màu xám lướt qua người bên dưới rồi nhanh chóng quay đi nơi khác. -Nguồn sức mạnh đó phát ra… từ đâu ?
-Thưa chủ nhân… vẫn chưa biết chính xác nó phát ra từ đâu nhưng biết được một điều… nó phát ra mạnh nhất là gần khu vực Nam Phong tộc !
Đôi mắt khẽ mở to rồi nhắm lại. -Nam Phong tộc… Nam Phong Hạ ? ko thể… bà ta ko thể có được luồn sức mạnh đó… Nam Phong Tuyết càng ko thể sống lại để phát ra luồn sức mạnh đó… ta cảm nhận được luồn sức mạnh đó… chính là khắc tinh của ta !…
Bàn tay hơi bóp chặc, đôi mắt ánh lên vài tia phẫn nộ. -…mau tìm ra người đó… có thể.. hắn chính là vật cản ngăn ta thực hiện mưu đồ bá chủ !
Nhẹ nhàn cúi đầu. -Vâng !
Cánh cửa khép lại, vạn vật lại một lần nữa âm u và tĩnh lặng, nhưng ngược lại với ko khí lạnh lẽo lúc nãy thì bây giờ khí nóng bao trùm, căn phong như chuyển từ độ âm thành nghìn độ C.
-Ta có cháu thì phải !
…
Cùng lúc đó, nơi ko âm u nhưng có phần tĩnh lặng, ko lạnh lẽo nhưng có phần cô độc, từng đợt gió về đêm mang theo những hơi lạnh khẽ thổi qua vùng đồi vốn vắng người, tiếng “két…két” của chiếc xích đu lại ko làm người ta rợn người bằng đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi lạnh lẽo, từng đợt gió cứ ung dung luồn qua những lọn tóc màu bạch kim nhẹ nhàn nâng nó lên để nó hòa cùng làn gió mà tung bay.
Tuy ko có biểu cảm, ko một hành động thể hiện sự thích thú đối với chiếc xích đu nhưng trong thâm tâm, ở một góc nhỏ của đấy lòng thì nó đã phần nào công nhận mình rất thích chiếc xích đu này, ko phải vì tính vốn thích chơi trò, ko phải vì nó đẹp với những màu sắc rực rỡ của hoa và cỏ dại bám lên mà là sự thân thuộc, một cảm giác khá quen thuộc nhưng lại ko tầy nào tìm thấy nó trong phần kí ức hiện tại có lẽ nó phận chập nhận một sự thật, sự thật rằng nó đã mất đi một đoạn kí ực nào đó.
Ánh trắng sáng sôi rội xuống vạn vật nhưng nó lại ko thể rội được một nơi, nơi khuất sâu trong bóng cây, nơi có thể nhìn cận cảnh mọi vật mà lại ko bị phát hiện, ánh mắt với sức nóng bức người, ánh mắt màu đen tuyệt đẹp đang chú mực nhìn vào mục tiêu, lòng ngực như muốn nhảy ra khỏi cơ thể và chạy đến bên mục tiêu ấy nhưng nó, mục tiêu ấy lại xa xôi và khó mà chạm đến được, chỉ có thể lẵng lặng nhìn, âm thầm theo dỏi.
Khẽ nâng chiếc lục lạc màu bạc lên, bàn tay cứng cáp nâng niu nó như đang nâng niu một sinh lính bé nhỏ.
-Mày sẻ nhanh chóng trở về… với… chủ nhân của mày !
…..
Như thường lệ, sau cái màn đêm âm u có phần lạnh lẽo là sự ấm áp của ánh mặt trời, nhưng đối với loài vam, sự lạnh lẽo và tĩnh mịch lại là thứ thời tiết mà họ ưa chuộn.
Trong căn phòng chỉ toàn màu trắng, mọi thứ đều ko bị vấy một màu sắc khác, bàn tay thon nhỏ trắng treo chậm rãi nghịch những cánh bạch hồng, một thú vui nhàn nhạ ko ai có, vừa nghịch vừa ăn, mãi ko chán.
Tiếng “cạch” phá vỡ bầu ko khí tĩnh lặng, tiếng bước chân nhẹ nhàn tiến về phía nó đang ngồi trên giường.
Cúi nhẹ đầu. -Cung chủ ! các tộc mời người của Nam Phong tham dự buổi tiệc ngoài trời vào tối nay… người sẻ tham dự ?
Vẫn cái thái độ ko quan tâm đến mọi vật, vẫn ngồi đó nghịch những cánh bạch hồng lâu lâu lại bỏ vào miệng nhai thích thú.
-Buổi tiệc tối nay Kang phu nhân sẻ tuyên bố việc đính hôn của hai tộc Tudor và Kang tộc… nếu người muốn tham gia em sẻ đi báo với quản gia Miss.
Bàn tay vẫn chậm rãi nghịch hoa nhưng đôi mắt lại chuyển hướng nhìn về phía Uyên nhi.
-Đi.. thăm.. Hong !
Là tì nữ thân cận nhất của nó tất nhiên biết tính cách của nó, cánh nói chuyện và một phần nhỏ ý nghĩa của lời nói. Uyên nhi biết nó sẻ ko tham dự nhưng dù sao đi nữa báo với chủ nhân mình mọi việc diễn ra xung quanh là trách nhiệm thiết yếu nhất của phận tì nữ.
-Vâng ! em sẻ đi chuẩn bị y phục. Cúi nhẹ đầu quay người đi vào phòng trong, nơi để y phục của nó.
Ngồi trước gương để Uyên nhi bới tóc cho mình, vì mái tóc quá dài ko thể để xỏa tự nhiên mà phải bới lên sao cho ngắn bớt. Ko như người khác, ai cũng biết làm tóc phải ngồi yên nhưng nó lại tiếp tục nghịch những cánh hoa rãi rớt trên bàn, vì quá quen với chuyện này nên việc làm của Uyên nhi ko bị trì trệ và nhanh chóng hoàn thành.
Mái tóc được bới gọn như cách bới của các hiệp nữ thời cổ trang nhưng ko quá cầu kì, hơi giống như kiểu tóc của cô long trong thần điêu hiệp lữ chỉ có điểu là ko có những cái nỡ, chỉ bới lên để xỏa phần đuôi.
…
-Hong ! cậu vẫn chưa khỏi hẵn… nên vào trong nghĩ thì hơn !. Khoát cho Hong chiếc áo của mình nhìn cô khuyên bảo.
-Ở trong phòng suốt ngày chán lắm… ở hoài chắc mọc rễ luôn !. Chề môi cô nói.
-Với lại tôi muốn chờ Tử Y… cậu ấy sắp đến rồi !. Nhìn Bo cô nói tiếp, mặt rạng rỡ vì lại được gặp nó.
-Làm sao cậu biết là Tử Y sẻ đến ?. Tròn mắt Bo hỏi.
-Thì biết thôi… cậu hỏi làm gì.
-Tử Y là ai thế ?. Từ sau, một tiếng nói quen thuộc vang lên làm cho Hong và Bo ko thẹn mà cùng giật thốt.