6h30 pm
Khí hậu cuối ngày hôm nay có vẻ tốt, bầu trời trong xanh, gió nhè nhẹ tạt vào mặt, tóc bay bay trong gió. Vừa tan làm, tôi tung tăng bước từng bước về nhà. Phải nói bầu trời đêm hôm nay đẹp thật, đi ngang qua công viên nhìn lũ nhóc không ngừng la hét, nô đùa mà tôi thấy lòng vui một cách kì lạ. Vâng, đúng rồi vì nhìn bọn nhóc tôi thấy được phần nào kí ức của mình. Lúc tôi 7,8 tuổi cũng đã từng được ba, mẹ dẫn đến công viên chơi. Gia đình 3 người chúng tôi khiến ai cũng ngưỡng mộ, ba trong bộ vest lịch lãm khi tan sở, mẹ trong bộ áo dài thước tha của giáo viên. 2 người họ tay trong tay đến đón tôi tan học rồi 3 người chúng tôi thường xuyên đến các khu vui chơi, thường xuyên đi ăn uống, mua sắm. Đó chính là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất. Nhưng bây giờ thì còn đâu.
Sải dài từng bước lại chiếc ghế đá gần đó tôi ngồi xuống. Mớ suy nghĩ hổn đổn của tủi thơ lại bắt đầu ùa về.
Flashback – 10 years ago
– Cái này của Mèo, ba mẹ không được giành nha – 1 nụ cười ngây ngô của hạnh phúc, tôi cầm cây kẹo bông gòn lên khoe ba mẹ sau đó hiên ngang……… ăn một mình.
– Con nhóc này, ăn từ từ thôi – Giọng mẹ lúc nào cũng ấm ấp cả.
– Ba ơi, ra chơi cầu trượt với con đi, nha, nhaaaa – Tôi nắm tay ba lắc lắc kéo đi cho bằng được.
– Mình chơi cái kia nữa đi ba – Tôi đưa tay chỉ sang cái trò tàu lượn siêu tóc – Rủ cả mẹ nữa nha ba.
– Aaaaaa, mệt quá, chống mặt quá, con chịu hết nổi rồi.
– Ngốc, mẹ đã bảo đừng chơi rồi mà không nghe.
– Con xin lỗi – Tôi xụ mặt.
– Thế bây giờ gia đình 3 người chúng ta đi ăn kem nha.
– Yaaa, yêu ba nhất.
Buổi chiều hôm ấy, có ba có mẹ và có tôi dắt tay nhau đi không biết bao nhiêu chổ, chơi không biết bao nhiêu trò, ăn không biết bao nhiêu thứ. Cúi cùng đến tận tối tôi mệt quá và không thể nào nhấc chân lên đi nổi. Thế là ba cổng tôi, mẹ cầm đồ, cả 3 (nói đúng hơn là chỉ ba và mẹ) bước từng bước về nhà dưới cái không khí se se lạnh khi thời tiết chuẩn bị sang đông, tôi ôm cổ ba mĩm cười hạnh phúc và thiếp đi lúc nào không hay.
End flashback.
Mãi mê suy nghĩ mà tôi không hề biết rằng có một người đang ngồi bên cạnh mình, cho đến khi tôi vô tình quay qua thì……. ôi thôi ba má ơi, cứ kiểu này có ngày tôi đứng tim mà chết. Tên Dương tiễn chết bầm kia đang ngồi “thù lù” một đóng trước mặt tôi.
– Này, định hù chết tôi sao – Tôi gắt lên, không biết sao dạo gần đây tôi dể nổi giận lắm.
– [Im lặng tập1]
– Nè sao tôi hỏi mà không trả lời.
– [Im lặng tập2]
– Nè, anh có bị gì không vậy?
– [Im lặng tập3]
– Đúng là đồ điên.
Vừa dứt câu, anh ta đưa tay kéo mặt tôi lại, điệp khúc im lặng của anh ta được thay đổi bằng cách bất ngờ hôn lên môi tôi. Gì vậy nè? Tôi đang bị cưỡng hôn sao? OMG không thể như vậy được. Đây là thứ 2 Bảo Dương hôn tôi rồi đấy, nhưng mà tên này đúng bị hâm, đang yên đang lành mà lại…. Tôi nhanh chóng đẩy anh ta ra, nhưng tôi càng đẩy, anh ta càng tiến. Thế đấy 2 phút sau tôi thôi không đẩy Dương ra nữa, cũng chẳng đáp lại nụ hôn đó, nghĩ tôi giận nên Dương liền buông ra. Tôi không nói không rằng, quay sang phía bên kia 1 cách dứt khoác.
– Nè giận anh hã – Dương bước lại ngồi trước mặt tôi, đưa tay vuốt mấy sợ tóc không nghe lời mà rơi xuống của tôi.
– [Im lặng tập1] – Giờ thì đến lượt tôi im lặng.
– Mèo, anh xin lỗi.
– [Im lặng tập 2]
– Này sao lại im lặng, có giận anh cũng phải nói chứ.
– [Im lặng tập3]
– Anh xin lỗi mà, là anh sai, anh không nên cưỡng hôn em như vậy.
– [Im lặng tập4]
– Em có biết 2 hôm nay em nghĩ học anh tìm em đến phát điên lên không vậy, anh nhớ em lắm.
– [Im lặng tập5]
– Nói gì đi chứ, em không trả lời anh lại hôn em nữa đấy.
– Anh uống thuốc chưa.
– Thuốc? Thuốc gì?
– Khùng, haha – Tôi cười lớn, nảy giờ nhịn cười muốn chết, tính trả thù Dương vì lúc nảy im lặng với tôi. Ai ngờ anh ta doạ tôi như vậy, tôi không thể nào im lặng được nữa.
À mà đúng rồi lúc nảy anh ta nói tôi nghĩ học 2 hôm, đồng nghĩa với việc con ma nữ kia đã bắt tôi 2 hôm. Ở trong cái ổ chuột đó 2 hôm, giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy rùng mình.
– Dám chọc anh hã, cho em chết – Dương đưa tay thọt lét tôi.
– A….a…. đừng, không giỡn nữa….. nhột quá.
5 phút sau.
– Anh bị điên à, bão bỏ ra thì bỏ ra đi, phiền phức – Đấy lại nổi nóng nữa rồi, rõ ràng tôi đâu cố ý nói như vậy.
– Sao lại cáu với anh?
– Về.
Đoạn tôi bỏ Dương ngồi đó, 1 mạch đi thẳng về phía trước, được 1 lúc thì anh ta chạy theo tôi. Vừa bắt kịp tôi, Dương giơ tay nắm lấy cổ tay tôi 1 cách tự nhiên, toan rút ra, nhưng anh ta lại nắm chặt hơn.
– Bỏ ra coi, anh bị khùng hã.
– Không bỏ, cho nắm tí đi mà – Anh ta cười. Hứ, cười gì mà cười chứ, làm như vui lắm không bằng.
– Hôm nay anh lạ lắm, lúc nảy cưởng hôn tôi, giờ lại nắm tay, ý gì đây.
– 2 ngày không gặp, anh nhớ em lắm biết không? Mà 2 ngày nay em đi đâu vậy?
– Tôi bị cô bạn hotgirl của anh bắt có…. – Ý chết, tôi lỡ miệng rồi, làm sao đây.
– Ý em nói Mỹ Liên hả?
– Chứ còn ai.
– Anh không tin.
– Tuỳ anh.
Phải, tôi đang giận Dương, anh ta vì người con gái khác mà không tin tôi. Thế không lẽ đối với Dương tôi không bằng người con gái xa lạ kia sao? Đến nhà, tôi rút tay mình ra khỏi tay Dương sau khi im lặng từ nảy đến giờ.
– Tới nhà tôi rồi, anh về đi.
Không đợi anh ta trả lời, tôi bước vào nhà, đóng cửa cái rầm. Sau 30 phút tắm rửa và nấu bữa tối, tự nhiên tôi thấy cánh cửa chuyển động, chắc là mấy đứa nhóc kế bên giở trò quậy phá. Tôi không quan tâm, thêm 5 phút cánh cữa lại chuyển động, tôi vùng vằn bước ra xem và tính ch*** đứa dở hơi nào phá làng phá xóm. Vừa mở cửa ra….. đập vào mắt tôi, Bảo Dương đang ngồi tựa lưng vào cánh cửa, tay cầm điện thoại chơi game ngon lành.
– Này sao không về?
Anh ta vẫn cúi mặt vào điện thoại, không biết có vấn đề gì không nữa. Hôm nay Dương rõ lạ, tự nhiên tôi cảm thấy lo lắng.
– Vào nhà đi, ở đây lạnh đấy.
– Không vào tôi đóng cửa à.
Vừa đưa tay lên tay cầm cửa thì anh ta đứng dậy, tôi né sang một bên cho anh ta bước vào. Dương ngồi sofa, tôi vào bếp rót cho anh ta ly nước lọc.
– Nè uống nước đi, hôm nay anh sao vậy?
– Cảm ơn.
Thấy Dương có vẻ không ổn lắm, tôi nhích người sang ngồi cạnh anh ta, tay lay lay anh ta như năn nỉ. Bất ngờ anh ta quay sang ôm tôi vào lòng. Trong phút chóc tôi nghe rõ từng nhịp tim Dương cũng như nhịp tim mình đang nhập nhanh đến cỡ nào, như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, đáng lí ra khi Dương ôm tôi như vậy tôi phải đẩy anh ta ra ngay lập tức. Nhưng tay tôi như cứng đờ đi, không tài nào nhấc lên được. Không biết chúng tôi đã ngồi như vậy trong bao lâu nữa, cho đến khi Dương đẩy người tôi ra và nói.
– Cảm ơn em.
– Có chuyện gì anh nói tôi nghe đi.
– Muốn ôm em một chút thôi không được sao? Hì vào ăn thôi, anh nghe mùi thức ăn thơm phức, bụng đói cồn cào rồi nè.
Vào bàn ăn, Dương bắt đầu ăn. Ăn một cách ngon lành, thấy vậy tôi cũng bắt đầu cầm đũa lên và ăn.
– Mai em đi chơi với anh cả ngày được không?
– Sao lại rủ tôi đi chơi.
– Thì.. Lâu rồi anh và em có đi chơi chung đâu. Với lại còn vài tuần nữa là bắt đầu thi học kì rồi, đi xả stress. Được không?
– Ừm, vậy cũng được.
– Vậy 7h sáng mai anh qua đón em nha.
Nằm trằn trọc trên giường mãi mà tôi vẫn không ngủ được. Cái tên Dương tiễn chết bầm kia rốt cuộc bị làm sao ấy nhờ, đúng là khó hiểu..
[- Nè giận anh hã.
– Mèo, anh xin lỗi.
– Này sao lại im lặng, có giận anh cũng phải nói chứ.
– Anh xin lỗi mà, là anh sai, anh không nên cưỡng hôn em như vậy.
– Em coa biết 2 hôm nay em nghĩ học anh tìm em đến phát điên lên không vậy, anh nhớ em lắm.
– Nói gì đi chứ, em không trả lời anh lại hôn em nữa đấy.
– 2 ngày không gặp, anh nhớ em lắm biết không? Mà 2 ngày nay em đi đâu vậy?
– Muốn ôm em một chút thôi không được sao? Hì vào ăn thôi, anh nghe mùi thức ăn thơm phức, bụng đói cồn cào rồi nè.
– Mai em đi chơi với anh cả ngày được không?]
Rõ ràng là có vấn đề mà, nhưng sao lại giấu tôi chứ. Lúc trước bão là sẻ không giấu tôi bất cứ chuyện gì mà hôm nay lại giấu tôi, thật không hỉu nổi anh ta đang nghĩ quái gì trong đầu nữa. Suy nghĩ một lúc, tự nhiên đầu tôi đau buốt. Yahhh khó chịu quá đi, cơn đau đầu cứ quanh quẩn khiến tôi khó ngủ lại càng khó ngủ hơn.
Cuối cùng cơn đau đầu cũng dịu đi. Tôi nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Cứ thế tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mà dạo này hình như Gia Hân có vấn đề gì thì phải. Nhỏ không nói cười như lúc trước nữa, cũng ít nói chuyện hay tâm sự cùng tôi. Thỉnh thoảng tôi thấy mắt nhỏ đỏ hoe, biết nhỏ khóc, tôi hỏi nhỏ lại bảo bụi bay vào mắt. Lúc trước nhỏ thường đến chổ tôi làm để ăn uống rồi ngồi tâm sự với tôi. Vậy mà hơn tuần nay chẳng thấy bóng dáng nhỏ đâu. Hzz. Nhỏ này có gì cũng chịu đựng một mình, chẳng bao giờ chịu kể tôi nghe. Chuyện của nhỏ – người bạn thân nhất của mình mà tôi luôn là người biết sau cùng. Chuyện nhỏ và Long quen nhau tôi cũng là người biết sau cùng, chuyện nhỏ có chị ruột tôi cũng biết sau cùng.
À phải rồi nhắc mới nhớ, chị nhỏ là người như thế nào nhỡ, sao chẳng bao giờ tôi nghe Hân nhắc cả. Tự nhiên đùng một cái “chị tao về mày ơi” tôi nghe như sét đánh ngang tai. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy có lỗi với Hân, lúc nào nhỏ cũng luôn là người bên cạnh quan tâm chăm sóc tôi khi tôi bùn hay bệnh. Nhưng đối với nhỏ tôi chưa bao giờ là một người bạn tốt cả. Nghĩ vậy tự nhiên tôi lại rơi nước mắt. Giọt nước mắt cho tình bạn. Đúng rồi hôm nào tôi phải hỏi nhỏ cho ra lẽ mọi thứ, tôi không thể để mang danh là bạn thân nhưng chả biết chút gì về nhỏ như vậy được.