– Á…. Haiz….
Xoay người một cái, toàn thân tôi như tê buốt, chẳng biết tôi đã ở cái xó xỉnh này bao lâu rồi nữa. Đúng là một nơi dơ bẩn, lại còn hôi thói, xọc ngay vào mũi tôi một cái mùi gì đó khó chịu vô cùng. Ôi, nhưng sao chân tôi tê cứng vậy nè, chiết tiệt, nó trói chân tôi như chân gà, không tê mới lạ. Mà cái đứa trói cũng ngu vờ lờ ra ý nhỡ, trói chân khỉ gì vậy trời trong khi tay tôi thì lại được di chuyển một cách tự do không vướng bận thứ gì. Tôi lần mò xuống túi quần, lấy con dao dọc giấy ra cắt sợi dây dưới chân nhanh nhất có thể.
Chuyện là ban sáng, chả biết sáng hôm nào vì có biết mình đã bất tỉnh nhân sự bao lâu đâu, tôi từ lớp mình đi lên hội truờng, trên tay cầm 1 đóng dụng cụ nào là bút, thước, mút rồi giấy bìa, nhựa, màu,kéo đủ thứ lũng cũng trên tay, vì nhiều quá nên tôi bỏ tạm cái dao dọc giấy vào túi ở chân váy. Đi được 1 đoạn thì cảm giác có ai đó theo mình. Đúng như linh cảm của tôi, người lò tò theo tôi từ nảy đến giờ chính là cô hot girl Mỹ Liên. Nhanh như cắt tôi vòng ra sau lưng cô ta sau khi đánh lạc hướng cô ta nảy giờ.
– Tìm tôi có việc gì, sau không đường đường chính chính mà gặp, chị làm vậy tôi nghĩ chị theo dỏi tôi thì sao?
– Hà cớ gì tôi phải theo dõi cô, chẳng qua tôi muốn cảnh cáo cô tránh xa Bảo Dương của tôi ra nếu không thì đừng trách.
– Haha, Bảo Dương của chị ư? – Tôi cười lớn – Chị lấy quyền gì mà bắt tôi nghe theo lời chị.
– Quyền này nè – Cô ta nhân lúc tôi không để ý mà ra tay tát tôi 1 cái đau điếng.
Khẻ chau mày 1 cái, tôi đưa tay tát lại cô tay 1 cái đau gấp đôi. Lâm Tuệ Nghi này không dể bị an hiếp đâu nhé. Đối với chị ta tôi đâu cần dùng sức lực. Toan bước đi thì “ưm…ưm…” rồi bây giờ tôi đang trong tình trạng phải nói làm sao nhĩ, à chắc là thiên thần sắp thành ác quỷ ấy nhờ!!!
Mất vài phút để tôi cắt được sợi dây to đùng đó ra khỏi chân mình. Tôi chòm người đứng dậy. Chả biết con yêu nữ kia làm gì tôi mà toàn thân tôi đau nhức (đừng nghĩ bậy ạ), bước đi được vài bước thì tôi khựng lại vì giọng nói phát ra phía sau.
– Đâu có dể mà đi như vậy?
– Cô muốn gì?
– Biến khỏi trường Lucky liền ngay lập tức.
– Tại sao?
– Không thích thấy bản mặt chó của mày ở ngôi trường danh giá của chú tao.
– Ô! Tiểu thư Mỹ Liên biết bói cả 2 chữ danh giá luôn đấy ạ… – Tôi nhếch môi cười khinh bỉ.
– Mày… Ý mày là gì..
– Chị ngốc đến nổi câu nói đơn giản vậy mà chị không hiểu sao. Hay là tôi nói tiếng người chị không hiểu.
– Mày.. mày..
– Tôi sao? Tôi đẹp quá phải hông?
– Tụi bây, đánh nó cho tao.
Vừa dứt lời cô ta thì có khoảng mười mấy tên to con xong lên đánh tôi. Giời, chuyện nhỏ, tôi quay lại chổ thần thánh lúc nảy dùng chân đá sợi dây lên không và nhanh tay chụp lấy nó. Tôi dùng dây quất quanh 3 vòng liên tục, lập tức 6 tên nằm sải lai bất động. Chuyện! Tuệ Nghi mà lị. Tiếp tục với con dao dọc giấy lúc nảy, tôi phóng 1 cách hoàn hảo nhất, 2 tên nữa lại đáp đất mẹ vì bị dao xước qua. Còn 5 tên nữa, tôi tung từng cú đá, cú đấm với chút sức lực yếu ớt còn lại, cúi cùng vẫn còn 1 tên. Má ơi, tôi đuối quá rồi, còn sức nào đâu mà đánh đa gì nữa, không biết bao nhiêu ngày rồi tôi có miếng gì trong bụng đâu. Chợt tôi ngồi phịch xuống. À đúng rồi, số tôi vẫn còn may, cục đá, cục đá to đùng kia, tôi cố gắng “bò” lại đó. Sau đó dùng sức nhất nó lên. 5…4…3…2…1… cục đá yên vị dưới chân tên cuối cùng khiến tên đó ngã khuỵ xuống. Toàn là lũ tép rêu. Mún đấu với tôi ư? Chưa đủ trình độ đâu.
Nảy giờ lo xử đám người kia mà tôi quên con ma nữ cầm đầu, giờ thì nó biến đâu rồi. Chắc lần này cô ta “tởn” rồi không dám phiền tôi nữa đâu nhờ. Nghĩ vậy nên tôi quyết định về, không chần chừ nữa tôi nhanh chóng bước ra khỏi “căn nhà cấp cao cho động vật gặm nhắm” này.
Trời ơi tôi có biết cái xó xỉnh này là chổ nào đâu. Lòng vòng hỏi đường cả buổi trời tôi mới tìm được đường ra đường lớn. Ơ mà điện thoại với balo tôi đâu rồi. Chìa khoá nhà lại bỏ trong balo, trời ơi tôi vô nhà bằng cách nào đây?? À phải rồi, chắc bọn nó vứt balo tôi ở trường vì nhìn quanh khu ổ chuột lúc nảy chẳng thấy dấu hiệu chiếc balo của tôi, nghĩ là làm tôi lập tức dùng “hăng cải” để đến trường tìm “bạn đồng hành” vì nơi này cũng khá gần trường. Mất 10 phút, cúi cùng nơi tôi cần đến cũng hiện ra trước mắt, tôi nhanh chóng bước vào cổng, bấm mật khẩu vào trường. Vì tôi là hội trưởng, biết mật khẩu là chuyện đương nhiên. Đi đến khu vực nhà vệ sinh nữ thì tôi thấy cái balo mình nằm lăn lóc chốn đó. Vội bước lại lấy balo rồi nhanh chóng ra về..
Haiz, đến nhà tôi nhanh chóng tắm rửa sau đó xuống bếp mở tủ lạnh lấy hộp sữa tu ừng ực. Lo cho cái bụng xong tôi quay về chiếc giường thân yêu, thả tự do mình rơi xuống chiệc nệm ấp ấp. Tôi đánh 1 giấc ngon lành.
Hôm sau
– Hi Mèo/ Chào em – Gia Hân, Minh Hoàng và Mỹ Liên đồng thanh chào tôi khi đang ở cổng trường.
– Chào 3 người, sao mọi người lại ở đây?
– Tao và anh Hoàng đi học chung, tình cờ gặp chị Mỹ Liên nên cả 3 đi chung, đến đây thì gặp mày – Nhỏ Hân.
– Trùng hợp ghê hen – Vâng giọng của hot girl Mỹ Liên thấy ạ.
Mà có gì đó sai sai thì phải, vài hôm trước thì gây chiến với tôi, bắt cóc tôi mà hôm nay lại vui vẻ chào tôi một cách kì lạ, quả thật người này không hề bình thường, chị diễn sâu quá rồi chị ạ. Nếu đã muốn diễn thì ok để xem ai xuất sắc hơn ai nhé.
– Hì trùng hợp thật ấy nhờ, tôi và chị chắc có duyên từ kiếp trước ấy.
– Em cứ nói quá từ hôm đó đến nay chị mới gặp em có 2 lần mà.
– A ra vậy, vậy mà tôi tưởng mình gặp nhau nhiều lắm chứ, hay chị có sức hấp dẫn đến trong mơ tôi cũng gặp chị nhờ ^^
– Thật ngại quá, không ngờ em lại nhớ chị đến vậy.
– Đương nhiên, Lâm Tuệ Nghi này làm sao quên chị được – Tôi vừa nghiến răng vừa nói, đương nhiên chỉ 1 mình chị ta mới nhận ra diều đó – Một khi tôi đã ấn tượng với ai chắc chắn người đó tôi không bao giờ quên – Tôi nhấn mạnh 4 chữ cuối.
– Hai người đang nói gì vậy, tôi nghe mà choáng cả tay – Gia Hân, Minh Hoàng đồng thanh.
– À không có gì đâu.
Đoạn tôi quay lưng bước đi, nhỏ Hân cũng chạy theo tôi, 2 đứa tôi đi cùng nhau. Đương nhiên 2 người còn lại cũng đi cùng nhau.
– Sao mấy hôm nay mày nghĩ học, có chuyện gì à.
– Tao bị… – Tính nói tao bị ả ta bắt cóc nhưng tôi khựng lại, tốt nhất không nên để nhỏ biết – Tao bị bệnh.
– Mày làm mọi người và tên Dương tiễn kia lo lắng đấy.
Tôi nhớ không lầm lần cuối cùng tôi gặp anh ta trong trình trạng vừa cải nhau với Mỹ Liên thì phải, nhớ lại ánh mắt anh ta nhìn tôi, tôi cảm thấy lạnh xương sống. Lo cho tôi ư? Chắc nhầm lẫn, anh ta biết quan tâm đến tôi từ bao giờ vậy? Viễn vong, anh ta quan tâm đến ả tiểu thư kia thì đúng hơn. Mới gặp nhau vài bữa đã thân nhau thế cơ mà. Tuệ Nghi tôi có là gì trong mắt anh ta đâu chứ.
– Mèo… Mèo.. mày làm sao vậy.
– Tao không sao, lên lớp đi.
Giờ giải lao
Lạ thật, hôm nay nhỏ Hân bị làm sao ấy nhờ. Không tính lúc sáng, thì đến giờ nó không nói với tôi câu nào. Trừ khi giận Minh Long nhỏ mới như vậy, mà nhỏ với Long chia tay nhau còn đâu, sao hôm nay lại im thin thít vậy? Thấy nhỏ cứ nhìn vào khoảng không gian vô định trước mắt, tôi lay lay tay nhỏ mấy lần mà nhỏ không hề hấng gì. Mãi một lúc sau nhỏ mới giật mình quay sang tôi.
– Mày có chuyện gì à Hân?
– Tao.. tao.. à không có gì đâu hìhì – Nhìn khuôn mặt méo xệt của nhỏ, tôi biết Hân đang nói dối.
– Có chuyện gì kể tao nghe đi, mày có còn xem tao là bạn không?
– Tao…
– Sao? Nói nhanh.
– Chị tao về mày ơi!
– Chị mày???
– Ừ.
– Chị họ ư? Về thì tốt rồi, sao mặt mài mày méo xệch vậy.
– Không, chị ruột.
– OMG. Mày… Mày có chị ruột hã? Sao trước giờ tao không nghe mày kể.
– Chuyện dài lắm, mốt tao kể mày sao.
Vừa lúc đó thì tiếng chuông vào học cũng vang lên. Tôi thôi không hỏi nữa, và cũng bắt đầu lấy tập sách ra chuẩn bị cho tiết Văn tiếp theo. Không lâu sau giáo viên bước vào, nhìn vẻ mặt hầm hầm của bà cô già này, tôi nghĩ tiết học này sẻ trôi qua như thế kỉ đây.
– Phan Gia Hân lên trả bài.
Thôi xong, nhìn cái mặt đã méo giờ còn nhăn nhó nữa, biết ngay là nhỏ không thuộc bài, quay sang nhìn nhỏ, cái bản mặt ngu đần ra đó, quay lên nhìn bà cô, cái mặt như vừa mới đi chưởi lộn về. Kì này nhỏ Hân chết chắc. À đúng rồi, nghĩ ra rồi, không để nhỏ bước ra khỏi chổ, tôi hét lớn.
– A….a… cô ơi…a…tự nhiên.. em đau quá… cô ơi… – Tôi quay sang nháy mắt với nhỏ.
Có lẽ hiểu ý nhỏ liền nói lớn. – Cô ơi, bạn Nghi bị sao nè, để em đưa bạn lên phòng y tế.
Vậy đấy, nhỏ nhào tới đỡ tôi lên phòng y tế dưới biết bao ánh nhìn và trong số đos có bà cô già đang tức nay lại càng tức hơn. Ra khỏi lớp, nhỏ buông tôi ra và nhanh chóng cảm ơn sau đó cả 2 chúng tôi đi đến phòng y tế nhưng không phải vì tôi đau hay gì đó mà đơn giản cả 2 lên đó nằm ngủ vì ngữ văn là tiết học mà 2 đứa tôi ghét nhất. Thiết nghĩ tôi và nhỏ Hân cũng có nhiều điểm chung lắm chứ.