Tôi giật mình thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại, là Hoàng Phong anh ấy đang tìm tôi, tôi có nên nghe máy không? Chần chừ một lát tôi quyết định bắt máy.
– Alo.
– [Em đang ở đâu vậy, anh vào bệnh viện nhưng không thấy em]
– Em đang ở nhà một người bạn, anh đừng lo cho em.
– [Ừm, hôm nay em đến công ty không?]
– Em đã làm đơn xin nghĩ việc vài hôm rồi.
– [Khi nào em về?]
– Em chưa biết nữa, thôi em bận rồi tạm biệt anh.
Chỉ mới 6h kém, còn sớm chán, tôi bắt đầu bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân xong tôi bước ra ngoài, vừa ra đã thấy Bảo Duy nằm co ro trên sofa ngủ, tôi bèn quay vào trong lấy chăn đắp cho anh mình. Có lẽ vì tối hôm qua Bảo Duy đưa tôi đến đây cũng trể nên anh ấy ngủ lại đây. Tôi dảo bước ra ngoài, không khí có vẻ trong lành. Đây là căn nhà ở vùng ngoại ô, là nhà của dì Út, lúc nhỏ tôi thường đến đây lắm nhưng lớn lên thì bận đủ thứ việc nên chẳng có thời gian về lại đây. Dì Út đã sang Mỹ định cư nên căn nhà này giường như bỏ trống, mỗi tuần lại có người đến dọn dẹp, chìa khoá thì để ngay chậu cây xương rồng trước cửa. Người ta nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất nên dì Út cũng không lo ngại mấy, vã lại bên trong cũng chẳng có gì quan trọng.
Ngôi nhà này cũng không đến nổi nhỏ, nhưng so với những ngôi nhà ở thàng phố thì nơi đây cũng chỉ vỏn vẹn bằng 1/10. Tôi bắt đầu đi bộ ra con đường đầy cây, đoạn đường ở đây khá vắng, lại chẳng có xe cộ qua lại, đi một lúc thì đã ra đến quốc lộ nên tôi bắt đầu quay về.
Vừa về đến nhà đã thấy Bảo Duy hối hả chạy tìm tôi, thấy tôi anh ấy mừng thấy rõ. Lúc về tôi có mua cho anh ấy một tô phở, nên nhanh chóng dọn ra cho anh ăn. Trong lúc Bảo Duy ăn tôi lại quay vào phòng. Tôi lặng lẽ viết 2 bức thư, sau đó đem ra đưa Bảo Duy.
– Anh đưa 2 bức thư này cho Hoàng Phong và Bảo Dương giúp em, đừng nói cho họ biết là em đang ở đây – Tôi đưa 2 bức thư có viết tên người nhận cho Bảo Duy.
– Ừm, vậy em nghĩ ngơi đi, khi nào rãnh anh và Thiên Di sẽ đến đây.
Ăn xong Bảo Duy nhanh chóng láy xe về thành phố. Anh ấy đi rồi ngôi nhà bỗng trở nên vắng lặng, tôi buồn hiu nhớ lại những gì mình đã viết cho Bảo Dương và Hoàng Phong.
“Hoàng Phong!
Em xin lỗi vì thời gian qua đã làm anh bận tâm như vậy, em biết mình là người đáng trách khi luôn mang hi vọng cho anh, nhưng trong tim em mãi mãi không thể nào quên được người đó, có lẽ anh hiểu. Giờ đây em không muốn mình làm tổn thương anh nữa, hơn nữa là ba em nợ ba anh, em không xứng với anh. Hãy quên em đi, quên tất cả về em.
Tuệ Nghi”
“Khắc Dương!
Em biết giờ đây chẳng còn tư cách để nói với anh những lời này, nhưng em xin anh hãy vì em mà sống tốt có được không anh? Em không xứng đáng để được anh và anh trai anh yêu thương như vậy. Em xin lỗi vì không cùng anh thực hiện lời hứa năm xưa, nhưng điều cuối cùng em có thể làm cho anh là không kết hôn cùng Hoàng Phong – anh trai anh. Em không mong ước mình có thể bên cạnh anh mãi, nhưng em mong rằng những hồi ức tốt đẹp năm xưa vẫn sống mãi trong lòng chúng ta… nha anh. Em sẽ luôn yêu anh, anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất. Hãy sống thật tốt nhé anh – người em yêu.
Tuệ Nghi”
Tôi và Hoàng Phong là không duyên không nợ, còn tôi với Khắc Dương là có duyên không nợ. Số phận an bài, chúng tôi mãi mãi không thuộc về nhau. Tôi sẽ cho phép mình chỉ được nhớ anh hôm nay thôi, ngày mai tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi lấy điện thoại gỡ chiếc sim cũ của mình ra sau đó cất vào trong ví, tôi gắn sim mới mà lúc nảy mua vào sau đó gọi cho mẹ và Bảo Duy để hai người họ biết số điện thoại của tôi. Giờ đây tôi sẽ liên lạc với hai người họ, tôi không còn tin tưởng hay dựa dẫm với bất cứ ai được nữa, chỉ có mẹ và Bảo Duy hai người thân duy nhất còn lại của tôi.
3 tháng sau
Trời gian trôi qua nhanh thật, thấm thoát tôi đã sống ở đây được 3 tháng, hôm nay cũng là ngày mà tôi phải quay về đối mặt với mọi thứ. Thật sự tôi không muốn đi chút nào, nhưng hôm nay là ngày cưới của Gia Hân – Minh Hoàng, Gia Linh – Minh Long họ là những người bạn thân nhất của tôi, tôi không thể nào không đi. Vốn dĩ biết quyết định quay về lần này của tôi sẽ khiến tôi gặp khó khăn vì sẽ đối mặt với tất cả, nhưng tôi cũng không thể nào trốn tránh được, 5 năm trước tôi đã trốn tránh một lần, 5 năm sau tôi không thể yếu đuối mà trốn tránh lần thứ hai được.
Tôi mặc trên người một chiếc đầm hai dây màu xanh ngọc, mang đôi giày cao 5 phân. Nhìn thấy cổ và tay có vẽ trống trãi tôi bèn lôi hộp trang sức ra, lấy chiếc vòng tay hình cánh bướm mà mẹ đã tặng đeo vào, vô tình sợi dây chuyền có hình trái tim nằm nghiêng cũng vì thế mà rơi ra, tôi bồi hồi cầm lên xem, đây là sợi dây chuyền mà Khắc Dương đã tặng tôi, tôi có nên đeo hay không? Nghĩ một lúc tôi quyết định cất vào và đeo một sợi dây chuyền hình giọt nước mà mình rất thích.
Vừa bước ra của đã thấy chiếc BMW đen bóng loáng đỗ trước nhà, tôi nhanh chóng mở ghế sau và bước vào. Là Bảo Duy cùng Thiên Di đến rước tôi, họ vẫn thường xuyên đến thăm tôi và kể tôi nghe chuyện bọn họ ở thành phố. Hôm nay Thiên Di rất đẹp, nhỏ mặc trên người một bộ váy hồng phấn không dây ôm sát cơ thể rất gợi cảm, như thế bảo sao Bảo Duy kiềm chế cho được cơ chứ.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi xe, cuối cùng chiếc xe cũng phanh lại trước 1 nhà hàng sang trọng. Thiên Di cặp tay Bảo Duy bước vào, còn tôi đi bên cạnh Thiên Di. Hôm nay mọi người đến rất đông, tôi nhanh chóng tiến vào bên trong, vẫn còn sớm nhĩ? Vừa vào đã thấy vẻ mặt hồi hộp của hai chú rể Minh Hoàng và Minh Long, tôi liền bước đến hai tay vỗ hai vai họ.
– Chúc mừng hai người, trăm năm hạnh phúc, nhớ lo cho bạn tôi thật tốt đấy – Tôi trêu chọc nói.
– Cứ tưởng cậu sẽ không đến – Minh Long lên tiếng.
– Mấy tháng nay em sống ra sao? – Minh Hoàng cũng hỏi thăm.
– Đám cưới của các cậu sao mình lại không đến – Tôi cười trả lời Minh Long sau đó quay sang Minh Hoàng – Tốt lắm anh ạ.
Ba người chúng tôi nói chuyện một lúc thì tôi thấy Tuệ Lâm tay trong tay với một người con trai đến, tôi bèn chào hai chú rể rồi bước về phía Tuệ Lâm. Hai đứa nó thấy tôi liền cuối đầu lễ phép chào.
– Anh, đây là chị hai của em – Con bé nói với người con trai bên cạnh.
– Em chào chị – Cậu ta lịch sự chào tôi.
– Ừm chào 2 đứa, con bé này có bạn trai mà không cho chị biết nha – Tôi nhéo mũi con bé tỏ vẻ hờn trách.
– Tại chị cứ đi biệt tâm miết, khi về cũng chẳng thấy đâu – Con bé chu mỏ đáp.
– Cưng lo đi với người ta thì làm gì có thời gian cho chị – Tôi vờ giận dỗi quay sang hướng khác, vừa quay sang đập vào mắt tôi là hai anh em nhà họ Châu.
– Hoàng… Phong, Khắc… Dương – Tôi bối rối khi hai người họ đang tiến đến phía mình.
Khoảng cách càng ngày càng được Hoàng Phong và Khắc Dương rút ngắn, tôi thấy tim mình như sắp nhảy khỏi lồng ngực, căn bản tôi biết khi đến đây tôi sẽ gặp hai người họ nên cũng đã chuẩn bị tâm lí, không ngờ bây giờ tôi lại hoảng hốt như vậy. Tôi quay lại phía Tuệ Lâm, cố gắng nở nụ cười thật tươi với con bé.
– Hai đứa cứ tự nhiên đi, chị sang phía bên đây.
Dứt lời tôi lập tức quay đi, nhưng lại chẳng kịp nữa rồi, Khắc Dương đã nắm lấy cánh tay tôi kéo lại, một tay anh nắm lấy eo tôi kéo sát vào người anh, tay kia mân mê những sợi tóc tơ trên mặt tôi.
– Sao lại tránh anh? – Khắc Dương bất ngờ hỏi.
– Em không có – Tôi miễn cưởng trả lời.
– Thật không có? – Khắc Dương nhìn tôi bằng ánh mắt đe doạ.
– Thật – Tôi gật đầu cái rụp.
Thấy Khắc Dương không nói gì nữa mà nhìn tôi chằm chằm khiến tôi khó chịu, tôi nhìn theo ánh mắt anh phát hiện anh đang nhìn vào cổ mình, tôi vô thức hỏi anh:
– Sao lại nhìn em?
– Sao không đeo dây chuyền anh tặng? – Vẻ mặt anh có chút nhăn lại.
– Không thích – Tôi trả lời cụt ngũn.
– Sao không thích? – Khắc Dương chẳng chịu tha cho tôi.
– A anh Hoàng Phong – Thấy Hoàng Phong bước đến tôi vội vàng đánh trống lãng.
– Có lẽ nhìn thấy Hoàng Phong em vui hơn khi thấy anh – Khắc Dương cuối vào tai tôi thì thầm, sau đó bỏ tay ra khỏi người tôi và quay sang Hoàng Phong – Anh, em đi đây một lát.
– Sao lại trốn tránh? – Hoàng Phong dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn tôi khi Khắc Dương đã đi khuất.
– Không có – Tôi lại đáp cụt ngủn.
– Bấy lâu nay ở đâu? – Hoàng Phong tiếp tục hỏi.
– Anh hỏi để làm gì?
– Em là hôn thê của anh, anh không có quyền được biết vợ tương lai của mình ở đâu sao? – Hoàng Phong nhếch miệng cười, lần đầu tiên anh nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy.
– Em đã nói rõ trong thư rồi, em không xứng đáng với anh.
– Tại sao?
– Anh thay đổi nhiều quá – Tôi buông một câu cảm thán, lúc trước đối với tôi Hoàng Phong hoàn toàn dịu dàng và ấm ấp, bây giờ anh lại cọc lóc và lạnh lùng. Tôi cảm thấy có chút không quen với sự thay đổi này nhưng thà rằng anh ấy đối xử lạnh lùng với tôi như vậy còn hơn là tiếp tục dịu dàng chăm sóc tôi.
Đám cưới nhanh chóng được diễn ra dưới sự chứng kiến của tất cả quan khách tham dự, bốn người họ nhanh chóng trao đỗi nhẩn cho nhau, tiếp sao đó là quăng hoa cưới. Tôi chẳng có hứng thú với việc này nên chằng hề đứng lên giành co như những cô gái khác. Việc gì đến cuối cùng cũng đến, bó hoa cưới rơi đâu không rơi lại rơi trúng vào Khắc Dương và Hoàng Phong. Cả hai người họ đều cầm bó hoa đứng trước mặt tôi, tôi hoang mang cực độ, tôi phải nhận của ai bây giờ? Nếu tôi nhận hoa của một người thì chắc chắn rằng sẽ làm người còn lại tổn thương cho nên tôi không thể tuỳ tiện nhận của ai được.
Cuối cùng Hoàng Phong quyết định rút lui, anh hạ tay cầm hoa của mình xuống, chần chừ một chút tôi cũng nhận lấy đoá hoa của Khắc Dương.
Kết thúc buổi tiệc Hoàng Phong lại kéo tôi ra phía sau nói chuyện, chẳng biết anh ấy lại muốn nói chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy rất lo lắng.
– Tôi sẽ đồng ý huỷ hôn ước với một điều kiện – Hoàng Phong đứng tựa người vào mui xe.
– Điều kiện gì? – Tôi thuận miệng đáp lại.
– 6 giờ tối chủ nhật đến khách sạn Y gặp tôi, nếu em thoả mản được tôi tôi sẽ đồng ý huỷ hôn ước cũng coi như em đã trả hết nợ ân tình cho tôi, đến hay không là tuỳ em.
Nói rồi Hoàng Phong lạnh lùng bước vào xe, tôi đứng như trời trồng tại chổ. Hoàng Phong vừa nói gì, nếu tôi thoả mãn được anh ấy sao? Ý anh ấy chẳng lẽ nào…
Cái gió lạnh lẽo vào buổi tối sộc thẳng vào mắt tôi, vì thế mà cay cay rồi lại rơi nước mắt. Tôi cũng chẳng biết mình đang khóc vì gió hay vì điều gì nữa.
Tôi lại phải ở tạm chổ của Thiên Di vì ở đây tôi còn chổ nào để đi đâu chứ?
Sáng sớm vì thói quen khi ở căn nhà ngoài ngoại ô tôi thường hay đi bộ, hôm nay vì thế cũng không ngoại lệ, tôi bắt đầu tản bộ trên con đường rộng lớn và tấp nập xe cộ, đến lúc về thì tôi như chết lặng đi khi thấy… ba, ông ấy đứng đây đợi tôi sao? Sao ông ấy biết tôi ở đây? Thấy tôi tới gần, ông ấy liền lên tiếng:
– Con về lúc nào sao không về thăm ba?
– Con đã nói rồi nếu ba không thay đổi con không bước vào căn nhà đó nữa bước – Tôi né tránh ánh mắt yêu thương của ông ấy.
– Tuệ Nghi ba biết mình sai rồi, con tha thứ cho ba nha, con về nhà ở với ba đi, ba sẽ bù đắp cho con – Ba tôi dịu dàng nói.
– Ba à, bây giờ ba có thay đổi đi chăng nữa cũng quá muộn rồi, con không thể về căn nhà đó được nữa?
– Tại sao vậy Nghi? – Ông ấy khó hỉu.
– Vì con không phải là con gái ruột của ba – Tôi thành thật đáp.
– Con… sao con lại nói như vậy, có phải con ghét ba nên mới nói như vậy đúng không? – Nghe tôi nói vậy ông ấy có vẽ rất bối rối.
– Con không ghét ba, cũng không có tư cách để ghét, ba về đi, con xin lỗi.
– Tuệ Nghi ai đã nói cho con biết chuyện này?
– Ai nói không quan trọng, quan trọng con không phải con ruột của ba, đúng chứ? – Tôi nhìn ông ấy bằng ánh mắt mong chờ, tôi hi vọng rằng ông ấy sẽ nói tất cả đều không đúng, tôi là con gái ruột của ông ấy.
– Con có là con ruột của ba hay không thì ba mãi mãi thương con, con mãi mãi là con của ba, con biết không? – Ông ấy vịn chặt hai vai tôi.
– Ba nói vậy, không lẽ ba biết chuyện này sao? – Và điều tôi hi vọng cuối cùng cũng không xảy ra.
– Ừm, ba thật sự đã biết từ khi con còn trong bụng mẹ con – Ánh mắt ba nhìn xa xăm.
– Vậy sao ba đồng ý lấy mẹ con – Tôi thắc mắc.
– Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện, được chứ?
Tôi gật đầu sau đó mở cửa cho ba bước vào trong, ông ngồi xuống sofa tôi liền vào bếp lấy cho ông một li nước lọc sau đó đặt trên bàn cho ông và ngồi xuống tiếp tục nghe câu chuyện.
Tg: Chỉ còn 2 chap nữa thôi là end truyện, và các bạn đang mong muốn điều gì?