Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 35: Giấc mơ không trọn vẹn


Chúng tôi được ăn những món khá đặc biệt do chính đầu bếp lâu đài nấu. Nhìn có vẻ lạ nhưng thật sự thì rất ngon.

Ăn sáng xong, tôi và Hana lại bắt đầu công việc của mình là dẫn 4 vị khách du lịch này sang thị trấn Z bên cạnh. Mặc dù là thị trấn nhỏ nhưng nơi này luôn đông đúc khách du lịch vì là thị trấn đẹp nhất nước Pháp (au: đừng tin những gì tg nói). Chúng tôi bắt đầu từ công viên, sau đó ra phố rồi ghé thăm những cửa hàng mĩ thuật, quà lưu niệm. Ở đây bán tranh khá nhiều. Toàn tranh mĩ thuật, có thể mua làm quà. Bọn tôi dạo quanh thị trấn gần nữa ngày trời sau đó quay về lâu đài.

Chuyến đi kết thúc một cách tiếc nuối. Nếu biết sớm nơi này đẹp như vậy thì tôi chắc rằng bốn người kia đã chọn tour bốn ngày thay vì hai ngày rồi.

Ngồi trên xe mà vẻ mặt hụt hẩng thấy rõ trên khuôn mặt cả bốn người kia.

– Sớm biết đẹp như vậy thì em chọn tour bảy ngày luôn rồi – Gia Linh lầm bầm.

Trời. Bó tay với nhỏ. Bảy ngày luôn cơ đấy. Tôi phục nhỏ thật. Nhưng phải về rồi. Đợi lần sau đi cưng ạ. Nghĩ vậy tôi chợt mĩm cười. Cười vì sự ngây thơ của nhỏ.

– Mọi người tính ở đâu? – Tôi hỏi.

– Chắc khách sạn – Minh Long thở dài.

– Khi nào quay lại Việt Nam?

– Chắc ngày mai. Qua đây chủ yếu tìm mày thôi, giờ tìm được rồi thì về. Mà khi nào mày về Việt Nam? – Gia Linh.

– Tao chưa biết nữa. Tao không muốn về, công việc tao đang tốt thế kia mà.

– Bọn tôi qua đây là muốn khuyên cậu về Việt Nam đấy, mọi người nhớ cậu lắm – Minh Long.

– Ừm tôi biết nhưng tôi cần thêm thời gian. Hay đêm nay bốn người về nhà tôi nghĩ ngơi đi. Dù sao tôi ở một mình cũng buồn.

– Ok được đấy – Minh Hoàng.

Nói rồi bốn người họ đều kéo nhau về nhà tôi. Tuy nhà không quá rộng nhưng cũng không nhỏ là mấy. Thêm bốn người nữa chỉ một đêm thì không thành vấn đề.

– Nhà còn một phòng trống đấy hai người ngủ tạm đi. Tôi, Gia Hân và Gia Linh sẻ ngủ phòng của tôi.

Cả ba nằm trên giường. Có vẻ chật. Nhưng ấm:))) lâu rồi chiếc giường này mới đông đến vậy đâu. Mọi hôm chỉ vỏn vẹn một mình tôi. Hôm nay tận 3 người nên cũng có chút gì đó khó ngủ.


– Mèo? – Gia Linh gọi tôi.

– Lâu rồi chưa có ai kêu tao bằng tên đó.

– Từ lúc mày và Dương…

– Ừm – Tôi chen ngang.

– Mày về Việt Nam cùng mọi người được không?

– Ừm… có lẽ nhưng không phải bây giờ.

– Xem như tao năn nỉ mày đi. Cô Như và Tuệ Lâm nhớ mày lắm đấy.

– Xời, tao gặp họ hoài ấy mà – Tôi cười lớn.

– Gặp ư?

– Ừm. Video call, thời đại công nghệ thông tin mà.

– Trời ạ… sao không gọi cho tao?

– Sao có thể… haha… thôi ngủ đi…

– Ngủ ngon.

Sau khi ăn uống xong, chúng tôi lại quyến luyến ôm nhau không rời, bọn họ chuẩn bị về Việt Nam rồi, thế là chỉ còn lại mình tôi. Ở đây, tôi không vui vẻ và hạnh phúc như mọi người nghĩ đâu, thật ra tôi cô đơn lắm, muốn về quê hương lắm, nhưng làm sao tôi có thể đối mặt với hình bóng ai kia khi mà suốt bốn năm qua tôi chưa từng quên chứ? 

– Em không về thật à? – Minh Hoàng.

– Đến lúc em sẽ về. Nhưng không phải bây giờ.

– Tao sẽ nhớ mày lắm – Gia Linh ôm tôi thút thít.

– Video call há – Tôi vờ cười.

– Con nhóc này – Minh Hoàng cốc đầu tôi.

– Không phải là nhóc đâu nhé. Mọi người vào trong đi, trể rồi. Khi nào nhớ em thì sang đây.

– Tạm biệt…

Nhìn bóng người bọn họ xa dần đến khi không thấy nữa tôi mới quay lưng bước đi. Tự nhiên lại thấy nhớ Hoàng Phong. Hơn một năm nay anh ấy không sang đây thăm tôi rồi. Tôi liền lấy điện thoại ra gọi cho anh ấy.

– [Alo] – Đầu dây bên kia.

– Tiền bối, dạo này anh quên em rồi hen – Tôi vờ dỗi.

– [Không có. Oan cho anh quá. Gần đây công việc hơi bận, vài hôm nữa anh có chuyến công tác sang đấy tha hồ mà gặp..]

– Thật á? Thích thế.

– [Ừm. Lâu rồi không gặp em nhớ em đến phát điên rồi này.]

– Lại trêu em… 

– [Anh nói thật ấy chứ]


– Rồi. em tin mà…

– [Vậy vài bữa gặp em nha. Bây giờ anh bận rồi. Bye bye]

Cúp máy cái rụp. Bó tay. Tên y như tính cách, lướt qua như con gió.

[Reng…Reng…]

Chuông điện thoại lại vang lên, tôi nhanh chóng nghe máy. 

– Alo… anh Jack?

– [Em gặp anh được không?]

– Có chuyện gì không anh?

– [Chuyện hợp đồng…]

– Vâng. 15 phút nữa em đến. Chổ cũ nha anh.

Tôi cúp máy cái rụp. Tôi không thích nói chuyện với người lạ cho lắm. Cũng chả biết từ khi nào tôi lại tự tạo cho mình một vỏ bọc như vậy. Ở Pháp này ngoài Thiên Di, Thiên Minh và Hana ra thì hầu như tôi không thân thiết thêm một ai cả. Đơn giản vì tôi không muốn tiếp xúc với người lạ.

– Hey, anh ở đây – Jack vừa kêu lớn vừa ngoắt tay tôi.

– Xin lỗi, em đến muộn.

– Không sao. Chúng ta vào vấn đề luôn nhé.

– Vâng, anh cứ nói.

– Ừm chuyện là ông John muốn kí hợp đồng 5 năm với em. Dù sao hợp đồng hiện tại của em cuối tháng này là hết hạn rồi. Em sẽ tiếp tục hợp tác với công ty bên anh chứ?

– Để em suy nghĩ lại…

– Ừm. Em suy nghĩ đi rồi ngày mai báo lại cho anh nha, không thì ông John lại kí hợp đồng với người khác. Em biết đấy bây giờ hướng dẫn viên du lịch không thiếu. Nhưng người có kinh nghiệm như em thì…

– Được rồi. Mai em sẽ báo lại với anh. Giờ em về công ty đây ạ. Chào anh.

– Để anh đưa em đi.


– Không cần đâu anh. Cảm ơn anh!

Hợp đồng 5 năm ư? Hơi bị lâu đấy, nếu kí hợp đồng thì phải 5 năm nữa tôi mới được về Việt Nam. Bây giờ thì tôi chưa muốn về thật, nhưng 5 năm là 1 quảng thời gian khá dài, nếu kí rồi mà huỷ hợp đồng thì số tiền bồi thường cũng mấy trăm triệu… tôi biết đào đâu ra chứ? Còn nếu không thì bây giờ tìm được công ty du lịch tốt như vậy cũng hơi khó. Dù sao tôi cũng quen làm việc nơi đây rồi sang chổ mới liệu có ổn?

– Ngày mai có tour du lịch trong ngày cô đi chứ – Lily.

– Đi đâu?

– Bảo tàng Louvre và Nghĩa trang Pere-Lachaise.

– Không đi có được không?

– Cô không có quyền lựa chọn.

– Vậy hỏi ý kiến tôi làm gì?

– Cô… cô…

Tôi chẳng ưa cô ta là mấy và ngược lại cô ta cũng chẳng thích tôi. Mặc dù cô ta là cấp trên của tôi nhưng tôi chẳng sợ cô ta, ngược ta cô ta lại khá rụt rè trước tôi. Nguyên nhân thì từ từ mọi người sẽ biết.

Vậy là hôm nay tôi rảnh ư? Tốt thật. Cả tuần nay ngày nào cũng đi, hôm nay được nghĩ thích thật… tôi bắt đầu đi dạo…

***

Em ước có một ngày thức dậy ở Pháp bên cạnh là anh, phòng bên là phòng ba mẹ…

Đêm qua tôi lại mơ thấy anh. Giấc mơ ám ảnh tôi suốt 5 năm qua. Một giấc mơ không trọn vẹn khi nữa đầu là cảnh chúng tôi cùng nắm tay dạo quanh bờ biển và nữa sau là hình ảnh một người con trai quấn khăn ngang bụng buớc ra từ toliet cùng câu nói cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên “Sao em không nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì”.

Bước xuống giường, công việc đầu tiên là vào toliet VSCN thay đồng phục. Nhìn đồng hồ 7h rồi cơ à? Hôm nay tôi lại dậy muộn. Không kịp ăn sáng, tôi phi thẳng đến công ty.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẳn sàng, tôi bắt đầu hướng dẫn và phổ biến một số quy tắc cho khách du lịch khi vào tham quan.

Công việc có vẻ dể dàng nhỉ. Không hẳn… để nhớ hết tất cả nội quy và nói một cách lưu loát như vậy… 4 năm qua tôi đã vất vả khá nhiều. Tôi tự nhủ rằng mình cố gắng một ngày nào đó sẽ thành công và cuối cùng điều tôi mơ ước cũng đã đến. Một hướng dẫn viên thực thụ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.