4 năm sau
– Có chuyện gì mà giám đốc gọi cháu gấp thế ạ?
– Ngày mai cô và Hana sẽ đón 2 cặp tình nhân đến từ Việt Nam được chứ?
– Cháu á. À vâng được ạ.
– Ừm. Nơi họ đến “Chateau de chambord” và thị trấn Z bên cạnh hai cô cứ chuẩn bị.
– Vâng.
Tôi gật đầu sao đó bước ra. Khách du lịch từ Việt Nam ư? Nhưng sao lại là tôi chứ? Còn chuẩn bị ư? 8h tối còn bắt tôi lên công ty gấp được mà, cần gì chuẩn bị chứ. Thiệt tình. Giờ này về ngủ chứ chuẩn bị cái quái gì.
Trong bộ trang phục Hướng dẫn viên du lịch chỉnh tề, tôi và Hana đang đứng chờ 4 vị khách từ Việt Nam.
Tôi ghét nhất là cái kiểu trể giờ ý. Trể gần một tiếng rồi còn đâu. Thật là chẳng có chút ý thức nào cả.
– Cậu chờ chút nhé, tôi đi gọi điện thoại – Hana.
– Ừm, nhanh nhé – Tôi đáp.
Oh my god! Lại chúa, cuối cùng cũng đến. Lần đầu tiên trong cuộc đời làm hướng dẫn viên của tôi lại có loại khách đến trể như vậy.
– Xin lỗi. Thật xin lỗi… bọn tôi bị kẹt xe.
Một người phụ nữ bước đến trước mặt tôi theo sau là ba người gồm một nữ hai nam. Tôi không nói gì chỉ bước đi. Chợt! Có gì đó không ổn… sau lại đeo khẩu trang chứ? Đi du lịch chứ có phải đi cướp nhà băng đâu, tôi bắt đầu có chút nghi ngờ và lo sợ.
– Bốn người có thể mở khẩu trang ra ạ – Tôi nhẹ nhàng nói.
Cả bốn người từ từ mở khẩu trang ra, tôi như người bị thôi miên, đứng chôn chân tại chổ, cơ thể cứ như là đang bị một thứ gì đó đè lên không thể nhất chân lên được. Tôi không tin vào mắt mình nữa, hai mắt cứ thế mở to hết cỡ, cứ như là giấc mơ. Không lâu sau đó hai người phụ nữ phía trước lao nhanh đến ôm tôi. Ba người chúng tôi ôm chặt lấy nhau. Chặt đến mức như không thở nổi nữa. Cũng phải, 4 năm rồi không gặp còn gì. Chắc bọn họ lo cho tôi lắm. Lần lượt sau đó là hai chàng trai từng người đến ôm tôi.
– Sao bốn người lại ở đây – Tôi lấp bấp nói không nên lời.
– Thấy bọn tôi cậu không vui sao? – Minh Long trả lời.
– Không. Vui lắm, chỉ là hơi bất ngờ.
– Lên xe đi rồi chúng ta nói chuyện – Minh Hoàng.
Sáu người chúng tôi bao gồm cả Hana cùng bước lên xe. Nếu thường khi là khách du lịch bình thường thì tôi sẽ không ngồi chung. Đằng này là bốn người bạn rất thân của tôi, tôi không thể không ngồi cùng được. Tôi, Gia Linh và Gia Hân ngồi cùng nhau.
– Sao biết tao ở đây? – Tôi hỏi hai chị em họ.
– Chuyện đó không quan trọng. Sao lâu nay mày không liên lạc với bọn tao, có biết mọi người lo cho mày lắm không hả? – Gia Linh trách tôi.
– Đúng đó. Nhất là Bảo Dương, anh ấy vì tìm mày mà… – Đang nói thì Gia Hân khựng lại.
– Đừng nhắc tên người đó. Tao không quan tâm – Tôi quay mặt sang hướng khác.
– Được rồi không nhắc, bọn tao nhớ mày lắm – Gia Linh quay sang ôm tôi.
– Cứ như con nít ý – Tôi trêu.
– Thôi không đùa nữa. Tại sao lại giấu bọn tao sang đây? – Gia Linh bất ngờ nghiêm giọng.
– Tao… à tao chỉ muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
– Mày không xem bọn tao là bạn ư?
– Không phải. Chỉ là tao không muốn…
– Mày không muốn Bảo Dương biết đúng không – Gia Hân chen ngang.
– Tụi bây muốn nghĩ sao thì tuỳ. Bây giờ tao đã thay đổi, tao có cuộc sống của riêng tao, bọn mày đừng nhắc đến tên anh ta nữa.
– Mày hận Bảo Dương đến vậy sao Nghi?
– Không. Tao chẳng hận ai cả. Anh ta không đáng để tao hận. Tao chỉ hận chính mình thôi.
– Mày… còn thương Bảo Dương không?
– Còn thì sao mà không thì sao.
– Tao chỉ muốn biết thôi, nhìn mày như vậy tao cũng chẳng vui vẻ gì.
– Cảm ơn mày. Nhưng chuyện này tao không muốn nhắc đến. Được chứ?
– Ừ tuỳ mày vậy.
Xe vẫn tiếp tục lăn bánh, lâu đài Chateau cách đây khoảng 200km. Nên đi xe cũng mất 5 giờ đồng hồ. Từ khi bước chân vào ngành du lịch, đây là lần thứ hai tôi được đến đây. Có lúc tôi từng ước rằng một ngày nào đó có thể cùng anh dạo quanh lâu đài, nhưng chợt nghĩ lại… ừm, thì ra đã không còn cơ hội nữa rồi.
– Mọi người ai mệt thì có thể ngủ đi ạ, còn xa lắm – Hana quay xuống bọn tôi.
– Không sao đâu – Gia Hân và Gia Linh đồng thanh.
– Nghi này – Im lặng một lúc thì anh Hoàng lên tiếng.
– Dạ?
– Cuộc sống em bây giờ ra sao?
– Em bình thường mà. Có chuyện gì sao anh?
– À anh có thứ này muốn cho em xem.
– Gì vậy anh?
– Em muốn xem chứ?
– Nhưng là gì mới được?
– Có liên quan đến Bảo Dương.
– Thôi em không xem đâu anh ạ.
– Tuỳ em vậy. Nhưng em có thể giử được không? Khi nào muốn xem cũng được.
Không đợi tôi trả lời. Anh Hoàng liền đưa cái hộp hình chử nhật đứng đó cho Gia Linh, nhỏ liền bỏ vào balo tôi.
Có một thói quen mà tôi chẳng thể nào bỏ được, đó chính là dù là một cô nàng 17 tuổi hay 22 tuổi đi chăng nữa thì balo vẫn không thể tách rời khỏi tôi. Ừm, sở thích kì lạ nhỉ? Không hiểu sao tôi chỉ mún mang balo, những thứ khác mặc dù không thiếu nhưng hầu như tôi chưa từng đọng vào.
Ngồi xe 5 tiếng đồng hồ. Toàn thân như tê cứng. Cuối cùng cũng đến nơi. Là người của công ty du lịch nên được vào lâu đài một cách dể dàng. Lần thứ hai đến đây nên mọi thứ có vẻ quen thuộc hơn lần đầu. Tôi và Hana đưa bốn người họ đi dạo quanh khuôn viên lâu đài. Rộng. Một từ không thể nào miêu tả hết được. Ừm! Rất rộng. Đi bộ chắc hơn nữa ngày mới tham quan hết nơi này. Cảnh quan thì khỏi phải bàn cải rồi, chỉ một từ thôi. Tuyệt!
Nhìn cả vườn cây xanh ngày một thay đổi, được tạo rất nhiều hình. Từ hình tròn, hình vòng cung giờ lại đến hình trái tim. Quả thật kiến trúc và vẻ đẹp nơi đây thì khó có nơi nào sánh bằng (au: chém muốn banh nốc nhà lun ạ kk ^^)
Ở giữa lâu đài là một hồ nước rộng lớn được bao bọc bởi các vườn cây xung quanh. Nước trong xanh như ngọc có thể nhìn tận đáy hồ. Mọi người đều thích thú. Chạy lung tung khắp nơi, đặc biệt là hai cô nàng nhà ta làm hai chàng trai phải đuổi theo có vẻ vất vả.
– Này đừng chạy, lạc đấy – Hana đuổi theo.
– Đừng đuổi theo, kệ bọn họ. Để bọn họ vui vẻ đi – Tôi kéo Hana lại.
Hana cũng là một hướng dẫn viên du lịch như tôi. Cô nàng mang một vẻ đẹp Tây Âu với đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp. Nhìn chung thì Hana là một cô gái không tệ nếu không muốn nói là hoàn hảo. Tôi và cậu ấy quen nhau khi học chung khoá đào tạo nghề, bây giờ thì cùng làm chung một công ty. Bọn tôi khá thân nên thường xuyên được xếp đi chung tour với nhau. Cậu ấy là một người trầm tính, ít nói. Tôi và cậu ấy có một phần giống nhau về tính cách là sống khá nội tâm.
– Lúc nảy tôi nghe họ nói về một người con trai nào đó.
– Ừm, là mối tình đầu của tôi – Ánh mắt tôi nhìn xa xăm – Bọn tôi chia tay hơn 5 năm rồi.
– Tôi xin lỗi, tôi không biết…
– Không sao, chuyện qua rồi…
Mãi một lúc lâu sau thì 2 couples kia mới quay lại. Tôi và Hana tiếp tục công việc của mình, dẫn họ đi đến nơi khác.
Thăm cảnh quan bên ngoài xong, bọn tôi bắt đầu tiến vào lâu đài. Bên trong rất rộng. Phải nói là có mấy trăm căn phòng chứ không ít. Mỗi phòng đều có đặc trưng riêng. Bọn tôi được quản lí lâu đài đưa đi thăm quan vì nơi này tôi không nằm trong phạm vi hướng dẫn du lịch của tôi và Hana. Dù sao được quản lí của lâu đài này dẫn đi thăm quan thì đã là một vinh dự.
Một ngày dài trôi qua. Bọn tôi là khách nên được tiếp đãi khá chu đáo. Mỗi người được tự do chọn cho mình một phòng để nghĩ ngơi. Tính tôi không thích cầu kì nên chọn một phòng đơn giản nhất bên phía hành lang góc trái.
Lúc nảy đi ngang qua tôi thấy phòng này khá đơn giản lại nhìn được mọi cảnh quan của thị trấn nhỏ bên kia nên rất thích, tôi quyết định chọn phòng cũng chính là vì lí do đó.