Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 2: Gia Hân... Khóc?


*Oa…oa* vươn vai một cái rồi tôi bước xuống giường vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục xong tôi tiến lại chiếc bàn học thân yêu lấy cái ba lô rồi bước ra khỏi nhà. Tôi thường đi bộ đến trường, vì chổ tôi ở khá gần trường nên đi bộ khoảng mười lăm phút. Ra đến đầu đường tôi tấp vào một quán vỉa hè như thường lệ tôi gọi:

– Cho con phần xôi mặn như thường ngày nha bà Hai – Nói thật thì tôi là “khách quen” ở đây đấy. Thay vì những tô phở, bún bò như những lúc còn ở cùng với mẹ thì bây giờ tôi thường ăn xôi, bánh mì vào buổi sáng. Tiền tôi kiếm được cũng kha khá nhưng tôi cần tiết kiệm lỡ có mệnh hệ gì thì con cái mà sử dụng.

Ăn xong hộp xôi tôi trả tiền cho bà Hai rồi lại tung tăng đến trường. Vừa đến cổng tôi đã gặp con Hân với bộ mặt “ỉu xìu” như “bún thiêu” tôi liền chạy tới hai tay vỗ hai vai nhỏ bạn từ phía sau.

– Hey, hôm nay đi học sớm vậy? – Sang cặp cổ nhỏ tôi hỏi.

Xem kìa cái bộ dạng của nhỏ chắc là mới bị bồ đá nên mới như vậy, kể cả lời nói của tôi nhỏ con bỏ ngoài tai.

– Sao vậy, có chuyện gì vậy – Tôi kiên nhẫn hỏi thêm một câu nữa nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ nhỏ. Nhưng tôi là ai chứ, là Tuệ Nghi cơ đấy, từ bỏ sớm vốn dĩ không phải là tính cách của tôi, thôi thì đánh thẳng đòn tâm lý vào nhỏ vậy.

– Không nói thì thôi tao đi hỏi “bạn Long thân yêu” vậy – Nói rồi tôi buông tay ra khỏi cổ nhỏ bước đi.

“1…2…3”


– Nghi – Đúng như tôi dự đoán nhỏ nắm tay tôi kéo lại nước mắt ngắn nước mắt dài.

Đi đến chổ ghế đá gần đấy tôi và nhỏ cùng ngồi xuống.

– Có chuyện gì kể tao nghe – Tôi lên tiếng sau một hồi im lặng.

– Chia tay rồi, hết rồi – Nhỏ nói xong thì tựa đầu vào vai tôi khóc nức nở.

– Bình tĩnh nói tao nghe tại sao – Tôi trấn an nhỏ.

– Long, cậu ấy bảo ba mẹ cậu ấy bắt cậu ấy đi du học, cậu ấy không chịu và cải lại ba của mình, ba câu ấy cho hai lựa chọn. Một là đi du học và có tất cả, hai là chọn tao và không được gọi ông ấy bằng ba song song đó là phải từ bỏ nhà họ Trần….. cậu ấy đã lựa chọn tao và đến tìm tao, tao gặng hỏi mãi cậu ấy mới nói ra – Nhỏ cố gắng không khóc để kể lại cho tôi nghe.

– Rồi sao nữa?

– Nhưng tao không muốn vì tao mà Long phải mất tất cả, tao khuyên cậu ấy quay về xin lỗi ba, rồi chuẩn bị đi du học mà Long vẫn không chịu – Nhỏ lại khóc.

– Thế tại sao lại khóc?

– Vì không còn lựa chọn nào khác tao đành nhờ anh Hoàng đóng giả làm người yêu tao trước mặt Long, cậu thấy như vậy thì nóng giận và chia tay tao rồi, tối qua tao mới nghe anh Hoàng nói ngày mai Long sẽ đi du học và định cư ở đấy luôn, tao… tao… phải làm sao đây hả Mèo.

– Hân mày bình tĩnh nghe tao nói nè, tao tin là Long có lý do gì đó, hai đứa bay yêu nhau như vậy, cậu ấy không bỏ mày đi đâu, hay là mày tìm cậu ấy nói rõ hết tất cả đi, bốn năm nữa Long sẽ quay về, tụi bay sẽ lại yêu nhau như vậy thôi – Tôi vịn chặt hai vai nhỏ bạn nói những gì mình nghĩ.

– Không được…. cũng do tao… tao không muốn Long đánh mất tương lai…. chỉ vì tao.


“Mày đúng là đồ ngốc, nếu mày không làm như vậy thì Long đi rồi sẽ quay về, đánh mất tương lai chứ aizzz” Tôi nghĩ thầm nhưng nào dám nói ra với nhỏ chứ. Thế rồi tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, tôi kéo nhỏ đứng lên và lau nước mắt cho nhỏ rồi cùng nhau đi vào lớp.

Lớp học hôm nay xôn xao quá có lẽ vì Long – hoàng tử của lớp hôm nay nghỉ học. Rồi thêm cái tin giật gân, cực hot “công chúa Gia Hân chia tay hoàng tử Minh Long để đến với Minh Hoàng”. Thấy cả đám con gái bàn tán mà tôi phát bực, muốn tán cho mỗi đứa một cái cho bọn nó im bớt. Xôn xao được một lúc thì giáo viên vào và tôi lại bắt đầu ngày học một cách nghiêm túc.

Ra về, vì tôi là hội trưởng nên phải lên hội trường để kiểm tra và xem xét tình hình học sinh, xong thì tôi mới được về. Vừa ra khỏi cổng tôi đã thấy Long và Dương đang đứng nói chuyện với nhau. Chẳng biết hai tên này nói gì mà mặt mài có vẽ căng thẳng dữ. Thấy tôi Dương vãy tay và chạy đến chỗ tôi còn Long chỉ cười rồi quay lưng bỏ đi.

– Hôm nay để anh đưa em về.

– Không cần đâu, tôi còn phải qua Lotte nữa, ngược hướng nhà anh không tiện đâu – Tôi quay lưng bước đi.

Anh ta quay lại và leo lên “con moto” đời mới rồi phóng đến chặn trước mặt tôi.

– Em có hai lựa chọn, một là anh chở, hai là anh dắt bộ cùng em.

Chần chừ một lúc tôi cũng leo lên xe cho anh ta trở. Thường ngày thì tôi đi xe bus đến chỗ làm thì còn mỗi con 20 phút để ăn uống, sau đó mới bắt đầu công việc. Con hôm nay không biết anh ta chạy xe kiểu gì mà tôi ăn uống xong xui hết tất cả rồi mà vẫn còn dư được 30 phút. Thay đồng phục xong tôi tiến lại chiếc bàn trong góc khuất rồi lôi quyển tiểu thuyết ra đọc ngon lành mà không biết từ lúc nào cái tên “Dương tiễn” chết bầm kia đang ngồi phía đối diện. Cảm giác có người nhìn mình chăm chăm tôi không chịu được liền quay mặt lên quát lớn.

– anh làm gì mà bám theo tôi hoài vậy? – Tôi bực.


– Anh thích.

Câu trả lời ngắn gọn khiến tôi cảm thấy khó chịu rồi sau đó anh ta nhe răng cười, nói thật tôi ghét nụ cười đó để tận xương tuỷ.

Đến giờ làm tôi bỏ mặc anh ta, tôi vào quầy để làm công việc của mình và không thèm quan tâm đến anh ta nữa.

06.30 pm, tôi xong việc, vừa ra cửa định bắt xe bus về thì tên Bảo Dương kia lại xuất hiện.

– Để anh chở em về.

Thấy tôi không trả lời anh ta nói tiếp. – Hay là em muốn anh cho em hai lựa chọn.

Hứ, Lúc nào cũng vậy, hai lựa chọn gì chứ? Tào lao, tôi ghét anh ta chết đi được, cứ bám theo tôi miết, bực mình tôi làm miễn cưỡng mà bước lên xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.