Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 1: Câu Chuyện Của Quá Khứ


Tôi – Lâm Tuệ Nghi, là 1 người có cá tính, mạnh mẽ (theo nhận xét của mọi người xung quanh) mọi người thường gọi tôi là Mèo nhưng tôi chẳng thích cái tên này tí nào đâu và cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại có biệt danh “quái” đến vậy. Các bạn có biết tại sao tôi lại bảo nó “quái” không? đơn giản vì biệt danh đó chẳng giống với tính cách của tôi một tí nào. Để tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện của hai năm trước nhé.

– Ê, con Kiều Tiên nó hẹn mày ở sân sau trường kia – Nhỏ Hân bạn tôi đang đứng thở hổn hển trước mặt tôi.

– Ok, ra liền – Tôi buông một câu cụt ngũn rồi lạnh lùng bước đi bỏ lại nhỏ Hân đứng như trời trồng ở đó.

Sân sau trường

– Tới rồi hả con quỷ cái, tụi bây đánh nó cho tao – Con Tiên quay ra sau nói với bọn đàn em khi thấy tôi đến.

Tôi lờ mờ mờ mắt ra, ôi mùi sát trùng sao nồng nặc quá, ngước lên trần một màu trắng tinh, tôi chắc rằng lúc này mình đang ở bệnh viện.


“Á” Sao đâu tôi như đau như búa bổ vậy, 1s…2s…3s… tôi bắt đầu nhớ lại mọi chuyện. Chẳng qua là tôi hạ gục được hết bọn đàn em của con Tiên nên bị nó chơi ch* là đánh lén sau lưng tôi dẫn đến ngất xỉu. Còn lý do sao tôi ở đây ư? Quay sang nhìn bên cạnh con Hân đang gục đầu ngủ ngon lành thì tôi biết chắc rằng nhỏ là người đưa tôi đến đây.

Đấy các bạn thấy không? 2 năm trước tôi từng chết đi sống lại rất nhiều lần vì đánh nhau, mai mà lúc nào cũng có còn Hân đưa tôi đến cấp cứu kịp thời. Còn vì sao tôi lại như vậy hả đó là một câu chuyện khá dài, đại loại là 3 năm trước ba mẹ tôi chia tay, ba không cho tôi sống với mẹ mà bắt tôi theo ông ấy, nhưng ông ấy lại chẳng hề quan tâm đến tôi, cho đến một ngày ông ấy dẫn một người phụ nữ khác về nhà và bắt tôi gọi bằng mẹ, đối với tôi, Tôi chỉ có duy nhất một người mẹ đánh chết tôi cũng không gọi bà ta bằng mẹ.

– Có chết con cũng không gọi bà ta bằng mẹ – Tôi lớn tiếng cải với ba.

[Chát] Đó là thứ âm thanh gì sao tôi nghe chối tay đến vậy, phải chính ba tôi, ông ta đã đánh tôi chỉ vì người đàn bà xa lạ ấy, tôi ghét ông ta, tôi hận ông ta, tôi hận cả người đàn bà ấy, tôi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Chiều tối tôi cũng không biết rằng mình đã đi những đâu và đã đi trong bao lâu, dão bước trên con đường vắng vẻ với gương mặt không cảm xúc. Chợt tôi thấy từ đằng xa có 3, 4 tên dáng vẻ cao to, khuôn mặt bặm trợn đang tiến lại trước mặt tôi và nói.

– Này em gái, đi đâu vậy, ở lại chơi với bọn anh nhé – Hắn ta vừa nói vừa tiến sát về phía tôi vuốt ve khuôn mặt tôi.

Tôi không nói gì chỉ lẳng lặng bỏ đi, có lẽ do tôi không còn sức lực để nói gì nữa, bỏ mặt mấy tên đó tôi lê những bước chân nặng nhọc về phía trước. “Á” và tôi không còn nhớ gì nữa.

Khi tôi tỉnh dậy thì tôi nghe vang bên tai mình những tiếng nhạc ầm ầm, đập đầu vài cái tôi bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, nhìn xuống mình “haiz không sao” thấy quần áo vẫn còn trên người tôi thở phào nhẹ nhõm.

– Tỉnh rồi hả cô em? – Lại là tên bặm trợn kia.

– Các người đưa tôi đi đâu – Tôi hét lên.

– Dáng người em cũng chuẩn lắm chứ… hay là ở lại làm cho bọn anh đi – Hắn ta đưa tay lên cầm vờ vuốt như vuốt râu.

– Làm gì? – Tự nhiên lúc này trong đầu tôi lại có ý định “tìm việc làm” vì đã bỏ nhà ra đi nên tôi cần việc làm để kiếm sống.


– Gái – Câu trả lời cụt ngủn hắn ta nhếch mép cười.

[Chát] Tôi đứng bật dậy và tiến lại giơ thẳng tay đánh hắn ta một cái rõ đau. – Đi mà kiếm người khác tôi đây không rảnh – Tôi thẳng thừng trả lời rồi quay người bỏ đi.

Đi được một đoạn chừng 200m thì bọn họ lại kéo đến trước mặt tôi, tôi quay đầu bỏ chạy nhưng tôi là con gái ba tên kia thì cao to lực lưỡng, tôi đấu không lại là cái chắc. Tôi thôi không chạy nữa mặc cho ba tên đó muốn làm gì thì làm. Lát sau, đầu tôi đau buốt, cả bụng nữa, chân và tay nữa, toàn thân tôi như ê ẩm, bọn họ đang đánh tôi, rồi tai tôi như ù đi, chỉ nghe loáng thoáng vài ba chữ “thằng Dương sẽ nổi điên khi…..” Và tôi hoàn toàn gục ngã. Đó cũng là lần đầu tiên tôi bị đánh “tơi tả” đến như vậy. Sau lần đó, tôi quen được Gia Hân – người đã đưa tôi đến bệnh viện vào hôm đó, và sau lần đó nhỏ là người lun quan tâm chăm sóc tôi, nhờ có nhỏ đưa tôi vào bệnh viện kịp thời chứ không giờ này tôi đang ở một nơi xa nào đó:)) (à à còn nữa sau lần bị đánh “bầm dậm” đó tôi quyết định đi học võ và bây giờ tôi đã lên được đai đen karate rồi nhé)

Quay lại với cuộc sống của tôi bây giờ nha, hiện tại tôi đang học lớp 11a4 trường Lucky và điều đặc biệt ở đây chính là tôi hiện đang là hội trưởng hội học sinh của trường. Ngạc nhiên không? Hẳn là mọi người đang thắc mắc tại sao một đứa con gái vừa ăn chơi lêu lỏng, lại là “”nữ hoàng” của các trò quậy phá” lại là hội trưởng hội học sinh đúng không ạh? Haha kể ra thì cũng thật buồn cười. Học kì II năm lớp 10 tôi là một người khá nổi tiếng vì lun dẫn đầu toàn trường vì thành tích đánh nhau, đi học trể, trốn tiết, không thuộc bài, chọc phá giáo viên…. và để “trừng trị” tôi cô Trang – GVCN đã đề nghị với nhà trường cho tôi làm Hội trưởng HHS để tôi chấp hành tốt nội quy nhà trường. Thật không ngờ BGH trường lại chấp nhận yêu cầu của cô Trang. Và kể từ đó tôi chính được làm HTHHS và nếu tôi vi phạm bất cứ nội quy nào thì hình phạt của tôi đều nặng hơn HS khác gấp 3,4 lần…

Đến hôm nay thì có lẽ tôi đã tự chiến thắng bản thân mình khi chỉ mới làm Hội trưởng chưa đầy một năm thì tôi đã không còn danh hiệu là “nữ hoàng của những trò quậy phá” nữa mà thay vào đó là “Gương mặt tiêu biểu” vì luôn chấp hành đúng nội quy trường Lucky và có cả hàng tá fan hâm mộ.

Bên cạnh đó còn có một lí do tôi thay đổi nữa đó là Dương – anh chàng playboy học trên tôi một lớp. Kìa mới nhắc tào tháo, tào tháo đã xuất hiện.

– Hey, nhóc sao ngồi 1 mình vậy? Nhóc Hân đâu – Đập vai tôi một cái rồi ngồi vào ghế đá bên cạnh tôi.


– Thích một mình, không được sao? – Tôi không ngước nhìn anh ta lấy một cái mà lôi chiếc balô sau lưng mình ra lấy quyển tiểu thuyết.

– Lạ nha, hôm nay Tuệ Nghi nhà ta nói chuyện mà không nhìn anh lấy một cái, giận anh sao? – Anh ta khuỵ xuống trước mặt tôi như năn nỉ.

– Hôm nay tâm trạng không vui, anh biến đi chổ khác chơi giùm cái – Tôi khó chịu.

– Được anh đi nha, em ngồi tí thôi rồi về nhà sớm đấy.

Cuộc trò chuyện chỉ đơn giản vài ba câu, lúc nào cũng vậy, tôi lun đuổi anh ta đi, không phải vì tôi ghét anh ta mà vì tôi sợ ở gần anh ta thêm nữa tôi sẻ không kìm được lòng mình…. vì tôi không tin vào thứ tình cảm nam nữ ấy nữa kể từ ngày ba mẹ tôi chia tay.

Ngồi được 5 phút thì tôi bắt đầu đứng lên và đi về.. Nơi tôi ở là 1 khu nhà trọ nhỏ gần trường. Kể từ hôm tôi bỏ nhà ra đi thì tôi không còn gặp mẹ nữa. Ba tôi có khuyên tôi về nhà nhưng tôi không về vì “sợ” phải nhìn mặt người đàn bà kia. “con mún sống tự lập” đó là lí do tôi không về nhà khi ông ấy hỏi. Hàng tháng ông ấy vẫn gửi tiền cho tôi đầy đủ nhưng tôi không tiêu lấy 1 xu. Tôi tự dùng tiền của mình qua việc đi làm thêm sau giờ học. Đó là làm phục vụ cho một quầy thức ăn ở Lotte, công việc khá nhẹ nhàng lại thoải mái nên tôi rất thích. Còn lí do tôi được học ở Lucky là nhờ học bổng, các bạn có tin không? đúng vào ngày thi tuyển sinh chẳng biết Nguyễn Nhật Ánh, Nguyễn Du, hay Issac Newton “nhập” tôi mà tôi làm bài đạt điểm gần như tuyệt đối, nhờ vậy mà tôi được ghi tên vào ngôi trường danh giá này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.