Đọc truyện Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em FULL – Chương 19
Trước khi bắt đầu dùng cơm, Tiểu Khương lấy đồ gắp để gắp một cọng trong đĩa Lạc Kỳ cho mình, lại gắp hai cọng để ở trong đĩa của Tưởng Thịnh Hòa, giải quyết vấn đề khó giúp Lạc Kỳ một cách tự nhiên.
Lạc Kỳ cảm kích khôn cùng: “Cảm ơn.”
Tiểu Khương cười: “Ăn thêm sườn dê mà, cảm ơn chị mới đúng.”
Tưởng Thịnh Hòa giống như trước, không lên tiếng.
Lạc Kỳ luyện tập mãi mà thành thói quen, trong ấn tượng cố hữu của cô, anh trầm mặc ít nói lại tích chữ như vàng.
Tiểu Khương đang ăn thì nhận được cuộc gọi của Thư ký Cư, Thư ký Cư hỏi cậu khi nào gửi bản tổng hợp công việc của hôm nay.
“Ngay đây ạ, cô giáo một chút.”
Cậu đã sửa sang lại, nhưng chưa kịp gửi thì bị Lạc Kỳ kêu đến ăn khuya.
Bản tổng hợp ở trong máy vi tính, trong điện thoại di động không có bản lưu trữ.
Thật ra thì hoàn toàn có thể chờ ăn khuya xong thì về phòng gửi, nhưng một cái cớ tốt như vậy thì không có đạo lý gì mà không lợi dụng, nếu nửa đường cậu rời khỏi, sẽ có thể tạo cho ông chủ và Lạc Kỳ cơ hội ở một mình.
“Tổng giám đốc Tưởng, Thư ký Cư muốn phần tài liệu quan trọng, tôi về phòng gửi sang đó trước, mười phút thôi rồi đến, mọi người ăn trước, không cần chờ tôi nhé.”
Sắc mặt Tưởng Thịnh Hòa lạnh nhạt, “Đi đi.”
Tiểu Khương cất đũa, bước chân vội vã quay về khách sạn.
Trên bờ cát chỉ còn lại Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa, người không biết thì còn cho rằng bọn họ là tình nhân.
“Lần trước họp có nhắc tới bệnh viện điều trị Nhuệ Phổ và bệnh viện điều trị Đông Bác, cô có ý kiến gì không?” Tưởng Thịnh Hòa phá vỡ sự im lặng.
Nói tới công việc, cho dù bên trên chiếc bàn chỉ có bọn họ hai người, thì cũng sẽ không có bầu không khí mập mờ nào.
Lạc Kỳ cầm sườn dê đang muốn ăn, để lại trong đĩa.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Cũng không phải là họp, vừa ăn vừa nói.”
Anh cầm lên kẹp gắp, gắp một cọng sườn dê đến cạnh tay cô, “Đã nói với các cô bao nhiêu lần rồi, lúc ăn chung thì không cần nhiều quy tắc như vậy.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng.” Thịnh tình khó chối từ, Lạc Kỳ cầm chỗ có giấy bạc.
Tâm tư của cô toàn ở trên vấn đề vừa rồi của ông chủ, trước khi trả lời, cô xác nhận trước: “Công ty đã quyết định thu mua bệnh viện điều trị Nhuệ Phổ rồi sao?”
Tưởng Thịnh Hòa mình cũng cầm một cọng sườn dê, ung dung thong thả ăn, trả lời cô: “Lệ Nhuỵ có dự định này.”
Ánh mắt của Lạc Kỳ vội vã nhìn mi mắt của anh, mà sau đó nhìn sườn dê trong tay, “Thu mua bệnh viện điều trị Nhuệ Phổ có thể tăng sức cạnh tranh tổng hợp của bệnh viện điều trị Viễn Duy của chúng ta, bù thêm một vài thiếu sót của chúng ta.”
Còn về bệnh viện điều trị Đông Bác, cô nên làm sao nói đây? Là bệnh viện điều trị Đông Bác mà mấy năm trước Bùi Thời Tiêu đầu tư, anh ta rất có mắt đầu tư, nên giờ đây phát triển với tình thế nhanh mạnh.
Nếu cô nói bệnh viện điều trị Đông Bác đáng để thu mua, vậy thì có hiềm nghi giúp Bùi Thời Tiêu, một khi Viễn Duy quyết định thu mua, Bùi Thời Tiêu nhượng cổ phần xong thì trở tay kiếm được mấy trăm triệu.
Ai không biết thì còn cho rằng cô chưa dứt tình với Bùi Thời Tiêu, chia tay rồi còn giúp anh ta.
Nếu cô nói bệnh viện điều trị Đông Bác không có đủ cạnh tranh uy hiếp, không cần thu mua, thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy cô lấy công mưu tư, mượn chuyện này trả thù sự phản bội Bùi Thời Tiêu.
“Bệnh viện điều trị Đông Bác thì tôi cũng không phát biểu ý kiến nữa, có sự bất công, bởi vì đó là công ty mà bạn trai cũ của tôi đã đầu tư.”
“Tư bản Hoàn Hằng đầu tư bệnh viện điều trị Đông Bác?”
“Vâng.”
Trước kia Tưởng Thịnh Hòa không chú ý người góp vốn của bệnh viện điều trị Đông Bác có những ai, “Xin lỗi, nhắc tới người không nên nhắc.”
Lạc Kỳ cười đầy chuyên nghiệp, “Không sao.
Vừa chia tay, người không biết là rất bình thường.”
Anh nhìn cô, giả vờ vừa biết cô chia tay, “Ngày đó khóc cũng là bởi vì chuyện này?”
“…”
Thật sự là nói chuyện nên nói, không nói chuyện không nên nói.
Lúc ấy mắt cô sưng giống như quả óc chó, thê thảm không nỡ nhìn.
Sau này cô còn nghĩ đến chuyện liều mạng ngồi vào vị trí cốt lõi trong tầng lớp lãnh đạo của tập đoàn, nhưng tạo cho ông chủ ấn tượng khóc sướt mướt thì giảm ấn tượng đến tột độ.
Lạc Kỳ bù đắp cho mình: “Quen nhau nhiều năm như vậy, tình cảm sâu, lúc chia tay thì không nhịn được.”
Vài lời nói cô tìm bù đắp cho mình cũng vô tình đâm bị thương Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa chỉ chú ý ba chữ giữa, tình cảm sâu.
Lạc Kỳ để cho ông chủ yên tâm, “Hiện tại điều chỉnh cũng ổn rồi, sẽ không ảnh hưởng công việc.”
Tưởng Thịnh Hòa bày tỏ lí giải: “Không sao, nhất thời điều chỉnh không được thì rất bình thường.
Tôi cũng bị tình cảm làm cho khốn khổ, phải điều chỉnh rất lâu.”
Lạc Kỳ kinh ngạc không thôi, không dám tin tưởng Tưởng Thịnh Hòa sẽ còn không vừa ý trong phương diện tình cảm, bất ngờ xong thì cảm kích ông chủ thân thiện, lấy việc tình cảm bị thương mà cho cô bậc thang.
Tiểu Khương quay lại, vừa đi vừa đến một lần thì sử dụng 15 phút, lo lắng rời khỏi quá lâu sẽ khiến Lạc Kỳ nghi ngờ.
Tưởng Thịnh Hòa lại để cho nhân viên phục vụ làm nóng sườn dê, anh nhìn đồng hồ chưa tới mười giờ.
Ăn khuya một bữa thì cũng mới mười giờ mà thôi, vừa rồi Lạc Kỳ đứng ở bờ biển lâu như vậy cũng chưa nhúc nhích.
Lúc trở về thì ngay cả đi bộ cũng không bình tĩnh, suýt không nhìn thấy anh.
Ăn khuya xong thì cô trở về phòng ở một mình, đại khái cũng lạc mất hồn.
“Một lát tôi bảo khách sạn chiếu phim ở bãi cát, các cô cảm thấy hứng thú thì ở lại xem.”
Tiểu Khương tích cực tiếp lời, lần thứ hai nói dối vào tối nay, còn là ngay trước mặt ông chủ, trước kia chưa bao giờ xem phim ở bãi cát, nhưng cậu vẫn phải gạt Lạc Kỳ, để cho Lạc Kỳ cho rằng đây là chuyện thường, không phải đặc biệt xem phim vì cô.
Cậu hỏi: “Tổng giám đốc Tưởng, lần này chiếu phim gì thế ạ?”
Lạc Kỳ nghe ra từ mấu chốt lần này, xem ra trước kia Tưởng Thịnh Hòa đến Thành phố Hải đi công tác thì từng xem phim ở trên bờ cát.
Tưởng Thịnh Hòa trả lời Tiểu Khương: “Hệ chữa lành, phim tình thân.”
Tiểu Khương: “Vậy tôi xem thử.”
Phim điện ảnh hệ chữa lành là phim Lạc Kỳ thích nhất, cô cũng dự định ở lại để xem, đây còn là cô lần đầu tiên xem phim ở trên bờ cát.
Tưởng Thịnh Hòa gọi điện thoại cho chủ khách sạn, ông chủ lập tức cho người sắp xếp.
Trước sau không quá nửa giờ, màn hình chiếu phim xuất hiện ở trước mắt.
Ngắn ngủi mấy ngày, Lạc Kỳ xem bộ phim điện ảnh này hai lần, xúc động rằng có tiền thật tốt, cũng cảm khái hai cô cháu bọn họ có sở thích như vậy, đều thích xem phim ở ngoài trời.
Mấy ngày trước xem phim ở trong sân nhà Tưởng Nguyệt Như, nhưng không bằng trên bờ cát.
Khách sạn còn đưa đến cho bọn họ trái cây, quà vặt và các loại thức uống.
Tưởng Thịnh Hòa cố ý ngồi bên trên nhất, cách Tiểu Khương ở giữa với Lạc Kỳ, anh cách xa cô một chút, thì lúc cô xem phim có thể thoải mái hơn.
Chẳng qua là cô bị Tiểu Khương ngăn trở, anh không nhìn thấy cô.
Một lúc sau, Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy dời chiếc ghế ra sau khi mấy bước, nghiêng ở phía trước chính là Lạc Kỳ, hơi nghiêng tầm mắt là có thể nhìn thấy cô.
Lạc Kỳ tháo một bọc hạt dưa nhỏ, đón gió biển, chờ điện ảnh được chiếu.
Màn hình sáng lên.
Bộ phim quen thuộc đập vào mi mắt, Lạc Kỳ đã xem bộ phim này, rất có tính chất chữa khỏi, trước kia tâm tình không tốt, áp lực lớn thì cô sẽ tìm xem.
Cách bờ biển không xa còn có bảy tám người tuổi trẻ, có cặp tình nhân trẻ tuổi, có nhóm bạn thân bị bộ phim điện ảnh hấp dẫn.
Bên cạnh có ghế, bọn họ không ngồi mà trực tiếp đặt mông ngồi trên cát.
Trên bàn nhiều quà vặt, một mình Lạc Kỳ ăn không hết, Tưởng Thịnh Hòa bưng một đĩa đưa cho cặp tình nhân trẻ ở bên cạnh, không nói là chủ khách sạn chuẩn bị riêng cho anh: “Khách sạn cung cấp.”
Người con trai vội cảm ơn, cầm một ít cho bạn gái, lại truyền đĩa quà vặt cho cô gái không quen biết bên cạnh, “Bọn họ nói là khách sạn cung cấp.”
“Cảm ơn.”
Mấy nhóm người không quen biết chia sẻ quà vặt và trái cây, cùng xem bộ phim điện ảnh.
Chỗ không xa còn có tiếng sóng biển.
Rạng sáng, phim điện ảnh kết thúc.
Lạc Kỳ xem nhập tâm, ngắn ngủi quên đi những chuyện không vừa ý, kết phim được chiếu, cô cũng quay lại thực tế.
Tưởng Thịnh Hòa ngồi ở đó không dự định rời đi, nói với cô và Tiểu Khương: “Các cô về đi, tôi hẹn người ta đánh bài rồi.”
Lạc Kỳ trở về phòng, tắm xong thì vẫn là không có bao nhiêu buồn ngủ, tìm một tấm mền nhung đắp lên người, đi ra ban công giết thời gian.
Ở chỗ bọn họ vừa xem phim có một bàn người ngồi đó, là Tưởng Thịnh Hòa và bạn bè đang đánh bài.
Cuộc sống sau giờ làm việc của anh còn phong phú hơn tưởng tượng của cô.
Bãi cát kia chắc có ý nghĩa đặc biệt với anh.
Nghe điện thoại ở đó, ăn khuya ở đó, xem phim ở đó, còn đánh bài ở đó.
Cô nghĩ đến câu kia của anh, anh cũng bị tình cảm làm cho khốn khổ, phải điều chỉnh rất lâu.
Tò mò là kiểu phụ nữ gì có thể từ chối của sự yêu thích của anh.
– –
Buổi sáng ngày kế, Lạc Kỳ đi với Tưởng Thịnh Hòa đến một hội sở thương vụ cách đó mấy cây số, đã hẹn Hạ Vạn Trình để thương lượng.
Hạ Vạn Trình ở trong khách sạn gần đây, nên đến trước bọn họ.
Chuyện Lạc Kỳ và con trai nhà ông Bùi chia tay, ông đã nghe người bạn Chủ tịch Triệu nói.
Lần trước nhìn thấy Lạc Kỳ là tháng sáu, đêm đó mọi người còn nói tới hôn lễ của cô và Bùi Thời Tiêu ở trên bàn rượu, ba tháng ngắn ngủi, hai người đã chia tay, hôn lễ hủy bỏ không khỏi làm cho người ta thổn thức.
Hôm nay Lạc Kỳ trang điểm kỹ càng, nhưng tiều tụy ngay đáy mắt nhờ vào trang điểm thì cũng không giấu được.
Hạ Vạn Trình khen Lạc Kỳ làm việc lưu loát, hôn lễ nói hủy bỏ thì hủy bỏ, không chừa cho mình lỗ hổng mềm lòng, tính cách của cô như vậy thích hợp làm quản lý và quyết sách.
“Tiểu Lạc, khi nào quay về Thành phố Tô? Đến lúc đó ra ngồi một chút, tôi giới thiệu con cháu trong nhà cho cô biết.”
Đây là một kiểu giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô.
Chọn lời không cẩn thận thì dễ dàng gây lúng túng, sẽ còn làm Hạ Vạn Trình mất mặt.
“Tôi cũng muốn trở về.” Một câu kế tiếp, Lạc Kỳ đổi thành tiếng địa phương của Thành phố Tô, giọng nói thanh thoát: “Chủ tịch Hạ, ông không biết thôi, hiện tại tôi có nhà mà không trở về được, ba mẹ tôi bảo tôi cút đi, không cho tôi quay về Thành phố Tô.”
Hạ Vạn Trình bị câu nói bằng tiếng địa phương bảo tôi cút đi kia của Thành phố Tô chọc cho cười, Lạc Kỳ đã từ chối, ông cũng không tiện làm người khác khó chịu.
Tưởng Thịnh Hòa nghe không hiểu, tiếng địa phương của Thành phố Tô là tiếng nói nằm trong khu vực anh mù chữ.
Không biết Lạc Kỳ nói gì, có từ chối ý tốt của Hạ Vạn Trình hay không.
“Chủ tịch Hạ sợ là phải xếp hàng rồi.” Anh nửa nói đùa.
Hạ Vạn Trình có thêm hứng thú: “Nói thế nào?”
Tưởng Thịnh Hòa cười nhạt, “Có một người bạn nhiều lần nhờ tôi, bảo tôi tìm một cơ hội giới thiệu Trợ lý Lạc cho anh ấy biết.
Tôi bận đi công tác, còn chưa sắp xếp được.
Nếu ông giới thiệu trước, vậy không phải tôi sẽ bị người bạn kia ghi hận mất sao.”
Tiểu Khương im lặng nhìn tài liệu trong tay, ông chủ bắt đầu nói về người bạn không có thật rồi.
Lúc nói đùa xong, đề tài giới thiệu đối tượng xem mắt đã bị xóa đi.
Lạc Kỳ nhìn Tưởng Thịnh Hòa một ánh mắt, cấp dưới ở dưới trướng anh, trừ thần kinh căng thẳng cao độ thì chuyện khác còn không tồi, trước giờ anh đều là vô điều kiện bảo vệ cấp dưới của mình, đúng lúc giải vây cho cấp dưới.
Buổi sáng tốn ba tiếng để thảo luận phương án giải quyết cho một vài vấn đề nan giải, buổi chiều ông chủ hẹn với Hạ Vạn Trình đánh golf, không để cho bọn họ đi theo.
Ở trên thị trường khai thác của bệnh viện điều trị Viễn Duy, hai ông chủ âm thầm đưa ra lợi ích gì để trao đổi thì bọn họ không biết.
Bận bịu đến chập tối, Lạc Kỳ và Tiểu Khương kết thúc công việc của hôm nay.
Tiểu Khương buông con chuột xuống rồi ngồi thẳng, xoa bóp xương cổ, “Chị Lạc, đi thôi, mời chị uống ly cà phê.”
Lạc Kỳ dọn dẹp đồ vật, “Chị lớn hơn em, muốn mời thì cũng là chị mời.”
“Đừng khách sáo.
Em lấy bao lì xì Tổng giám đốc Tưởng phát ra mời, không tốn tiền của mình.”
“Tổng giám đốc Tưởng còn phát bao lì xì cho các em à?”
Tiểu Khương rốt cuộc cũng không cần nói dối nữa, ông chủ thường cho bọn họ bao lì xì là sự thật, nhưng cũng không thể một mặt nói tốt cho Tưởng Thịnh Hòa mãi được, “Dạ.
Chúng em đi làm là liều mạng, Tổng giám đốc Tưởng biết áp lực của chúng ta lớn, cho nên thường xuyên phát bao lì xì để bù đắp cho chúng em.”
Hai người trò chuyện về Tưởng Thịnh Hòa, đi ra quán cà phê lộ thiên.
Mãi đến sáng ngày thứ hai, Lạc Kỳ mới nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa, cô và Tiểu Khương đi đến phòng của anh để họp, phòng khách sạn của anh lớn gấp đôi của bọn họ, phòng khách kiêm chức năng làm việc.
Tưởng Thịnh Hòa còn chưa ăn sáng, tối hôm qua đi hai chỗ, rạng sáng hơn ba giờ mới quay về, sáng nay ngủ thêm hai tiếng.
Trước khi bọn họ đi vào, anh vừa thức dậy.
Khách sạn đưa bữa sáng đến phòng, món ăn phong phú.
Anh kéo ống tay áo, ngẩng đầu nhìn lướt cái bếp ở bên cạnh, hỏi: “Mọi người đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Lạc Kỳ và Tiểu Khương đồng thời trả lời, giọng nói của Tiểu Khương lớn nên bao trùm giọng nói của Lạc Kỳ.
Tưởng Thịnh Hòa không nghe thấy tiếng nói chuyện của Lạc Kỳ, ánh mắt thẳng tắp rơi ở trên người cô, “Sao không ăn sáng? Qua đây ăn một chút đi.”
Lạc Kỳ: “…!Tôi ăn rồi, Tổng giám đốc Tưởng, ngài ăn đi.”
Tưởng Thịnh Hòa nghe được nửa câu sau, cảm giác giống như vừa ăn bốn cái lòng đỏ trứng luộc nên bị nghẹn.
Lạc Kỳ bày máy vi tính ở trên đảo bếp, còn chưa kết nối với nguồn điện thì chuông cửa vang lên.
Cho rằng ông chủ kêu người phục vụ phòng khách, cô sang đó mở cửa.
Trong một chốc cửa mở ra, hai người trong ngoài đều ngẩn ra.
Tần Mặc Lĩnh nhìn số phòng một cái, xác nhận không gõ sai cửa.
Lạc Kỳ không ngờ là Tần Mặc Lĩnh đến tìm ông chủ, cô hoàn toàn mở cửa ra, “Tổng giám đốc Tưởng ở bên trong.”
Tần Mặc Lĩnh gật đầu, lại hỏi: “Các cô đang họp?”
“Còn chưa bắt đầu.”
Trong một chốc, Tần Mặc Lĩnh vừa cho rằng Tưởng Thịnh Hòa đã theo đuổi được Lạc Kỳ.
Đóng cửa xong, Lạc Kỳ đi ở phía sau.
Tưởng Thịnh Hòa biết hôm nay Tần Mặc Lĩnh phải đến, cũng không bất ngờ, “Sớm vậy?”
“Tớ còn chưa ngủ.” Tần Mặc Lĩnh vừa từ nước ngoài quay về, còn chưa thích ứng với sự chênh lệch thời gian, vừa xuống chuyến bay quốc tế thì lập tức chuyển sang đến Thành phố Hải.
Hạng mục đưa cho Bùi Thời Tiêu, anh đã tự mình sang đó để cân đối, đều là lấy lợi ích để trao đổi, thì đối phương mới hợp tác với công ty của Bùi Thời Tiêu.
Mấy hạng mục ở các nước khác nhau, hai hạng mục ở tây bán cầu, còn có một hạng mục ở nam bán cầu.
Trước khi hạng mục chính thức khởi động, có quá nhiều chuyện cần Bùi Thời Tiêu bận rộn, đến lúc đó bay đi bay về mấy quốc gia, thì thời gian ở trong nước ít lại càng ít.
Anh kéo ghế ra, ngồi đối diện Tưởng Thịnh Hòa.
Tiểu Khương pha cà phê xong, Lạc Kỳ bưng một ly đưa cho Tần Mặc Lĩnh.
Nhìn thấy Lạc Kỳ đi đến, Tưởng Thịnh Hòa vội vàng đứng dậy, đi về phía trước nghênh đón mấy bước, vươn tay: “Cà phê cho tôi.
Cô và Tiểu Khương đi xuống lầu đi dạo một chút đi, hai tiếng sau lại đến.”
“Được.” Lạc Kỳ đưa cà phê cho Tưởng Thịnh Hòa, cô cũng không biết ông chủ có một vài thói quen, có thể là kiểu bạn bè quan trọng giống như Tần Mặc Lĩnh, anh đều là tự mình pha cà phê chiêu đãi.
Cô và Tiểu Khương rời khỏi.
Tần Mặc Lĩnh nhìn Tưởng Thịnh Hòa, cho rằng mình anh muốn uống ly cà phê kia.
Tưởng Thịnh Hòa để ly cà phê trước mặt Tần Mặc Lĩnh, ngồi xuống ăn sáng.
Tần Mặc Lĩnh cầm cà phê lên, chợt cười, hiểu hành động vừa rồi của Tưởng Thịnh Hòa là ý tứ gì, “Có phải cậu quá nhạy cảm rồi không? Lạc Kỳ chỉ thuận tiện pha cho tôi một ly cà phê thôi.” Kết quả là Tưởng Thịnh Hòa lập tức nhận lấy, cảm thấy Lạc Kỳ bưng trà rót nước cho người ta, sợ tủi thân cô.
Tưởng Thịnh Hòa không cãi lại.
“Chờ hai người kết hôn, ngày nào đến các cậu nhà đánh bài, Lạc Kỳ pha ly cà phê cho chúng tớ, thì rất là bình thường thôi.” Tần Mặc Lĩnh lại nói: “Loại chuyện bưng trà rót nước này, ai có thể tránh khỏi chứ, có lúc tớ cũng rót ly trà cho khách.”
Tưởng Thịnh Hòa tiếp lời: “Lạc Kỳ và tình huống của cậu không giống nhau, hôm nay cô ấy dùng thân phận trợ lý đưa cà phê cho cậu, không phải là bà chủ đãi khách quan trọng.
Thân phận không đúng này nọ, tớ sẽ không để cho cô ấy làm.”
Về cuộc sống sau này, anh tình nguyện trò chuyện thêm vài câu: “Cho dù sau này khách tới nhà, thì cũng không cần cô ấy bưng trà rót nước để chiêu đãi, trong nhà có dì giúp việc, dì giúp việc bận không xuể thì còn có tớ, không cần cô ấy động tay.”.