Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em

Chương 18


Đọc truyện Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em FULL – Chương 18


Đến phòng chờ máy bay, Lạc Kỳ còn cầm áo vest.

Cuộc gọi của ông chủ đã sớm kết thúc, nhưng không nhìn sang cô, giống như quên mất áo vest.

Ngoại trừ giúp ba và Bùi Thời Tiêu cầm quần áo, cô chưa cầm quần áo cho người khác phái lâu như vậy bao giờ.

Tìm vị trí ngồi xuống, Tưởng Thịnh Hòa mở máy vi tính xách tay để trên đùi.

Lạc Kỳ chắc chắn quả thật ông chủ đã quên áo của mình ở trong tay cô, có lẽ trước kia anh cũng thường xuyên để cho Thư ký Cư hoặc vệ sĩ hỗ trợ cầm áo, nên đã quen rồi.

Tưởng Thịnh Hòa lướt một ánh mắt qua thời gian ngay góc phải của máy vi tính, áo vest lại để cho cô cầm thì có vẻ là anh cố ý.

Anh đột nhiên xoay mặt, giả vờ vừa định nhắc đến áo của mình, không nói bất cứ lời nói khách sáo mà đưa tay sang đó, “Áo.”
“Vâng ạ.” Lạc Kỳ đưa áo vest cho anh.

Giữa cô và ông chủ bị trống một vị trí, phía trên là túi máy vi tính của ông chủ.

Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy áo vest, đặt đại lên túi máy vi tính, ống tay áo thuận theo bên ghế sa lon rồi rũ xuống, anh không chú ý mà xoay mặt tiếp tục nhìn máy vi tính.

Lạc Kỳ nhìn thấy ống tay áo rũ xuống thì không cách nào coi như không nhìn thấy được, cô hơi nghiêng người cầm ống tay áo đang rũ xuống lên.

Dư quang của Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy cô khom người lấy ống tay áo, nhưng cũng không nói cảm ơn.

Trên máy bay, Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa ngồi cạnh nhau.

Dọn đến nhà mới thì ngủ không ngon, vốn dự định nhắm mắt ở trên máy bay để dưỡng tinh thần một chút, kết quả là ông chủ ngồi ở bên cạnh, buồn ngủ hoàn toàn không còn.

Lần trước trải qua tình huống này thì còn là ở trong nhà Tưởng Nguyệt Như, ngày đó là thứ bảy, trước đó cô tăng ca suốt đêm, ngày thứ hai buồn ngủ đến mức mắt không mở ra được, sau khi báo cáo công việc với Tưởng Nguyệt Như thì tựa vào ghế sô pha suýt ngủ mất.

Không khéo là ngày đó ba Tưởng Thịnh Hòa qua đó, trong một chốc nhìn thấy ba Tưởng, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Ông chủ và ba anh giống nhau, đều có loại khí chất khiến cho người ta sợ hãi.

Cao quý lạnh lùng, tất cả tâm tư thâm tàng bất lộ, khiến cho người ta không đoán ra được.

Trong số ba người anh em của Tưởng Thịnh Hòa, tính tình anh giống ba Tưởng nhất, song, hai ba con như nước với lửa, ai cũng không ưa ai, ai cũng đừng hòng thuyết phục ai.

Hiểu biết của cô về Tưởng Thịnh Hòa cùng với nhà họ Tưởng đều là đến từ chỗ Tưởng Nguyệt Như.

Tuy Tưởng Nguyệt Như là cấp trên, nhưng cũng thường xuyên trút bầu tâm sự với cô, nói rằng kẹp ở giữa hai ba con bọn họ thì có lúc rất khó khăn.

Đến Thành phố Hải rồi, mặt trời đã rơi xuống, đi từ sân bay ra, sóng nhiệt đập vào mặt.

Bọn họ ở trong khách sạn bờ biển, khách sạn có bãi cát tư nhân, Lạc Kỳ càng tiếc nuối là Thư ký Cư không thể cùng đến.

Xe hơi đậu ở cửa khách sạn, nhân viên phục vụ vừa đi đến, Tiểu Khương đã hỗ trợ lấy vali của cô từ cóp sau ra.

“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Tiểu Khương nhớ kỹ dặn dò của Thư ký Cư, “Chị Lạc, mấy ngày tới chị có chuyện gì thì trực tiếp sắp xếp em làm là được.”
Tưởng Thịnh Hòa từ trên xe đi xuống, đúng lúc nghe thấy vài câu này của Tiểu Khương.

Anh biết Tiểu Khương có bạn gái, nhưng vẫn nhìn Tiểu Khương thêm một ánh mắt nữa.

Nhận phòng xong, Tưởng Thịnh Hòa nói với bọn họ: “Tối nay không có công việc, các cậu tự sắp xếp đi.”
Cầm hành lý rồi trở về phòng của mình.

Tưởng Thịnh Hòa vừa vào thang máy, Lạc Kỳ và Tiểu Khương đi chung một thang máy khác để lên lầu.


Hôm nay trừ ông chủ ở phòng khách sạn, thì mỗi người bọn họ cũng có phòng khách sạn ngắm cảnh biển, phòng có ban công ngắm cảnh biển.

Nghe Tiểu Khương nói đây là bồi thường mà Tổng giám đốc Tưởng cho bọn họ lúc đi công tác khi được nghỉ dài hạn.

Mỗi lần chỉ cần ở đi công tác khi được nghỉ dài hạn, Tổng giám đốc Tưởng cũng sẽ tự lấy tiền túi mà thăng cấp phòng ở cho bọn họ.

Lạc Kỳ một lần nữa nghĩ đến câu kia của Thư ký Cư, Tưởng Thịnh Hòa coi như là tốt nhất trong số ông chủ.

Đơn giản thu dọn hành lý xong, Lạc Kỳ gọi một phần trái cây, bưng đến ban công ăn.

Vừa ăn mấy miếng, anh họ gọi điện thoại cho cô.

Lạc Vu Lễ nghe tiếng gió trong điện thoại, “Em ở đâu?”
“Thành phố Hải.

Đi công tác với ông chủ.”
“Vậy nói chuyện có thuận tiện không?”
“Thuận tiện,” Lạc Kỳ cố gắng giả vờ tâm trạng rất tốt, “Mỗi người ở một gian phòng khách sạn, coi như được tài trợ đi du lịch.

Ở ban công là có thể nhìn thấy biển.

Một lát chụp mấy tấm hình cho anh xem.”
“Ông chủ các em rộng lượng như vậy à?”
“Dạ.

Nghe người của Bộ phận Giám đốc nói là đặc biệt rộng lượng.

Em mới đi công tác với anh ấy hai lần.”
Lạc Vu Lễ chỉ nghe tên của Tưởng Thịnh Hòa chứ chưa bao giờ gặp anh, không biết phong cách làm việc của anh.

Nhưng Tưởng Thịnh Hòa có tiền thì mọi người đều biết, cũng không quan tâm về chút ít tiền khách sạn.

Anh ấy nói với Lạc Kỳ đã trả tất cả đồ vật nhà Bùi Thời Tiêu đưa lúc đính hôn.

“Anh và chú hai cùng đi.”
“Cảm ơn anh.” Kiwi trong miệng Lạc Kỳ đột nhiên không có mùi vị nữa, “Ba còn đang giận em không?”
Lạc Vu Lễ: “Qua mấy ngày thì hết thôi.”
Trực giác của Lạc Kỳ mách bảo chuyện này đại khái không tùy tiện qua được.

Ba mẹ sắp bị thiếu nợ ép cho sụp đổ, đột nhiên lại trải qua một lần này thì không cách nào chịu đựng nữa.

Lúc sụp đổ thì dễ dàng mất lý trí nhất.

Lạc Vu Lễ đơn giản nói đôi câu, cúp điện thoại rồi gửi cho cô một danh sách đồ vật.

Lạc Kỳ đặt trái cây xuống, hoàn toàn không có khẩu vị nữa.

Cũng đã xử lý xong chuyện nên làm với Bùi Thời Tiêu, mở danh sách anh họ gửi cho cô, từ đầu đến cuối xem một lần, đồ vật quý trọng nên trả lại thì đã toàn bộ ở phía trên.

Cô chia sẻ danh sách cho Bùi Thời Tiêu.

[ Kỳ, ăn tối chưa? ]
Bùi Thời Tiêu gần như nhắn lại tức thì.

Đây là lần anh ta trở lời tin nhắn của cô nhanh nhất trong nửa năm gần đây, trước kia cô luôn phải chờ đợi.

Lạc Kỳ không tâm trạng trò chuyện với anh ta: [Hai căn nhà cưới anh tặng trên danh nghĩa của tôi, còn có cổ phần công ty anh tặng tôi, đến lúc đó tôi ủy thác luật sư làm, luật sư sẽ liên lạc với anh.]
Bùi Thời Tiêu trước giờ chưa từng nghĩ sẽ đòi lại, đó là do anh ta cam tâm tình nguyện cho cô, bất luận là sau này bọn họ còn có thể ở chung một chỗ hay không.


[Quà cho em, tặng cũng đã tặng, không có cách nói thu lại.

]
Lạc Kỳ: [ Nếu như là vợ chồng, là tài sản chung, thì thứ nên thuộc về tôi, một phân tiền tôi cũng sẽ tranh.

]
Căn hộ Hồ Cảnh đầy đủ tiện ích tại Thành phố Tô, còn có căn hộ sang trọng tại Bắc Kinh, hai ngôi nhà hơn một trăm triệu, ban đầu cô nhận món quà quý trọng như vậy là bởi vì đính hôn với anh ta, ngay cả ngày cưới cũng quyết định, tưởng sẽ sống chung cả đời.

[ Bất kể như thế nào thì cảm ơn anh đã từng bầu bạn, khích lệ lúc tôi bất lực nhất.

]
Đây là tin nhắn cô gửi cho Bùi Thời Tiêu, sau đó cô xóa kết bạn với anh ta.

[ Kỳ, trước giờ cũng không có ai quan trọng hơn em.

Anh chỉ yêu em.

] Bùi Thời Tiêu bấm gởi lại không gởi được, nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ thì ngón tay của anh ta run lên.

Anh ta nghĩ đến tháng sáu cô ngồi tàu điện ngầm về Bắc Kinh, kể cho anh ta nghe cô mơ một giấc mơ, trong mơ không liên lạc được với anh ta.

Không phải cô không liên lạc với anh ta được, là anh ta không bao giờ liên lạc với cô được nữa.

Lạc Kỳ thêm số điện thoại di động của Bùi Thời Tiêu vào danh sách đen, đột nhiên nghĩ đến trong album ảnh điện thoại di động còn có hình ảnh của Bùi Thời Tiêu.

Sáu năm, quá nhiều hình ảnh rồi, hơn ngàn tấm liên quan đến anh ta, còn có mấy trăm video.

Mỗi lần xóa một tấm thì phải nhớ lại quá khứ từng chút một, cô giống như bị lăng trì.

Cô dứt khoát không cần hình ảnh khác nữa mà trực tiếp xóa sạch album ảnh, chỉ trong nháy mắt cái gì cũng không còn nữa.

Để điện thoại di động xuống, cô thay váy hai dây rồi đi xuống bãi cát dưới lầu.

Lúc này, trong phòng trên lầu, Tưởng Thịnh Hòa thông báo mở họp video, tất cả mọi người của Bộ phận Giám đốc tham dự buổi họp.

Thư ký Cư đang ở nhà dọn dẹp hành lý, dự định trong kỳ nghỉ dẫn con đi du lịch, không ngờ lúc này ông chủ cho họp, cô vội vàng mở máy vi tính online.

Tưởng Thịnh Hòa rót một ly nước rồi ngồi về trước máy vi tính, tất cả mọi người đều vào phòng họp.

Bọn họ đều cho rằng là có liên quan đến hạng mục.

Tưởng Thịnh Hòa mở miệng: “Hôm nay là chuyện riêng của tôi.”
Mọi người không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng đều không lên tiếng, chờ ông chủ tuyên bố chuyện kế tiếp.

“Lạc Kỳ chia tay rồi.

Tôi dự định theo đuổi cô ấy.”
“…”
Trên màn hình, biểu cảm của tất cả mọi người hầu như giống nhau, biểu cảm trên gương mặt xuất sắc.

Tưởng Thịnh Hòa cũng là suy nghĩ rất lâu, phân tích hơn thiệt rồi mới lựa chọn nói với bọn họ.

Nếu không thẳng thắn trước, sau này để cho bọn họ phát giác anh và Lạc Kỳ khác thường, thì bọn họ sẽ xem nhẹ Lạc Kỳ.


Khi đó giải thích nữa thì làm nhiều công nhỏ.

Nắm giữ chừng mực giữa ông chủ và trợ lý không tốt thì dễ tạo tin đồn nhất, lời đồn nhảm không ảnh hưởng anh, chỉ sẽ thương tổn tới Lạc Kỳ.

“Trước khi tôi tỏ tình, các anh coi như là không biết.”
“Tổng giám đốc Tưởng yên tâm, chúng tôi biết phải làm sao mà.”
Trong đoàn đội của bọn họ, EQ đều là đỉnh cao, mối quan hệ với người trong thương trường đều khôn khéo và chu đáo, loại chuyện giữ bí mật và thích ứng trợ công này, bọn họ hầu như là hạ bút thành văn.

Tưởng Thịnh Hòa xem buổi hội nghị này như đàm phán kinh doanh, thận trọng từng bước.

Bối cảnh gia đình của anh không phải tầm thường, trong mắt bọn họ, theo đuổi Lạc Kỳ có thể chính là một ý nghĩ chợt có nhất thời, ước chừng bày tỏ muốn theo đuổi Lạc Kỳ là xa xa không đủ.

Anh lại nói: “Đến lúc đó trên hôn lễ, tất cả mọi người các anh ngồi hàng trước.”
“…”
Thư ký Cư đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị khiếp sợ.

Lời nói đã đến nước này, ai còn không rõ dụng tâm lương khổ của ông chủ chứ.

Lạc Kỳ là người mà ông chủ để ở trên đầu quả tim, người muốn kết hôn, không phải tùy tiện hẹn hò để được cái mình muốn.

Tưởng Thịnh Hòa nhìn sang hướng của Thư ký Cư, “Tháng sau lãnh đạo cấp cao thay đổi nhân sự, có chức vị thích hợp cô, có cân nhắc không?”
Thư ký Cư phản ứng nhanh chóng, ông chủ là muốn điều Lạc Kỳ đến bên người để làm trợ lý, cho nên thăng chức tăng lương cho cô.

Một chuyện vô cùng tốt, cô dính hào quang của học trò.

Thư ký Cư khiêm tốn: “Không biết có thể đảm nhiệm được hay không, nhưng vẫn muốn cố gắng thử xem sao ạ.

Cảm ơn sự tin tưởng của Tổng giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, rồi nói với tất cả mọi người: “Chờ Lạc Kỳ điều đến, các anh và cô ấy thân quen rồi, thì nịnh nọt cô ấy cũng phải kiềm chế một chút.”
Bọn họ không nhịn được mà cười.

Vẫn là ông chủ am hiểu bàn tính trong lòng bọn họ, nịnh nọt bà chủ thì tất nhiên là càng có tác dụng hơn nịnh bợ ông chủ.

Điều nên nói thì Tưởng Thịnh Hòa cũng đã nói xong, “Tan họp.

Khổ cực rồi, hôm nay chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của mọi người.”
Theo sau, trong nhóm chat công việc của bọn họ, Tưởng Thịnh Hòa phát sáu bao lì xì, mỗi người đều có phần.

Thoát khỏi buổi hội nghị, Tưởng Thịnh Hòa cầm ly nước đi đến ban công.

Thời gian đúng lúc, anh nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đi từ khách sạn ra bãi cát bên kia.

Lạc Kỳ cởi giày cầm trong tay, đạp lên cát biển nóng mềm, trước mắt là ven biển bát ngát, lúc này cô lại có chút nhớ Thư ký Cư, nếu cô ấy ở đây là được rồi, trời nam biển bắc chênh lệch nhau, thời gian bất giác đã trôi đi.

Trên bờ cát có tiếng cười nói, có năm ba nhóm bạn.

Lạc Kỳ đi tới chỗ nước sâu, sóng biển thỉnh thoảng xông đến thấm ướt làn váy.

Cô đứng ở đó bất động, nghĩ đến Tưởng Nguyệt Như cuối năm sắp về hưu, cô cần phải hoạch định tương lai cho thật tốt.

Trước mắt tầng quản lý giống như không điều động nhân sự, không có vị trí thích hợp cô.

Thật ra thì vị trí hợp không thích hợp thì cũng không sao, từ từ thích hợp thôi, chỉ cần tiền lương hàng năm cao hơn hiện tại là được.

Cô hiện tại quá thiếu tiền.

Vào ngày hè năm nay, một bộ quần áo cô cũng không mua, chiếc váy trên người này vẫn là mua lúc lên đại học, kiểu cách và màu sắc không lỗi thời, hàng năm cũng sẽ lấy ra mặc.

Chờ lấy lại tinh thần, trên bờ cát chỉ còn lác đác mấy người.

Lạc Kỳ không nhanh không chậm đi về khách sạn, đang suy nghĩ chuyện công tác, không chú ý nhìn người trên ghế trong khu nghỉ ngơi ở trước mặt, ngẩng đầu một cái, dưới chân suýt không đứng vững, Tưởng Thịnh Hòa đang ngồi ở đó gọi điện thoại, trong tay còn nửa điếu thuốc.

Cô lập tức bỏ dép xuống rồi mang vào chân.

Tưởng Thịnh Hòa trò chuyện vài câu với đối phương, “Ngày mốt đến đây đi, ngày mai tôi hẹn người rồi.

Được, gặp mặt trò chuyện.” Sau đó cúp máy, dập điếu thuốc trong tay.


Lạc Kỳ nhìn thấy anh cúp máy thì chào hỏi: “Tổng giám đốc Tưởng.”
Làn váy có nước nhỏ xuống, chân dính đầy cát, tóc tai bị thổi loạn, chưa bao giờ mình lôi thôi lếch thếch như vậy.

Lạc Kỳ không biết là tóc tai cô bị thổi thành như vậy, trong mắt Tưởng Thịnh Hòa đó là vẻ đẹp xốc xếch.

Váy hai dây trên người cô lại là kiểu váy anh chưa từng thấy.

Tưởng Thịnh Hòa chỉ lịch sự quét mắt nhìn cô, ánh mắt không hề dừng từ cổ cô trở xuống.

Mấy ngày qua cô gầy đi với trình độ mắt thường có thể thấy.

“Ăn tối chưa?” Anh hỏi.

Chưa ăn, chỉ ăn một chút trái cây, chẳng qua là Lạc Kỳ không nói thật: “Ăn một chút rồi ạ.”
“Tôi vừa làm việc xong, còn chưa ăn tối.” Tưởng Thịnh Hòa không cho phân trần mà nói: “Bảo Tiểu Khương xuống đi, mời các cô ăn khuya.”
Lạc Kỳ không mang điện thoại di động, “Tôi đi gọi Tiểu Khương.” thuận tiện thay bộ quần áo.

Trở về phòng tìm quần dài và áo thun để thay, bờ biển gió lớn, cô vén mái tóc dài lên, cầm điện thoại di động đi tìm Tiểu Khương.

Tiểu Khương và cô ở chung một tầng, gõ cánh cửa mấy cái, “Tiểu Khương, là chị.”
Tiểu Khương đang ở trong nhóm chat thảo luận với đồng nghiệp Bộ phận Giám đốc là sau này làm sao mà sống chung với Lạc Kỳ, nghe thấy giọng nói của Lạc Kỳ thì chạy chậm ra mở cửa, nội tâm có sóng lớn cuồn cuộn, nhưng trên gương mặt bình tĩnh như thường.

Cậu lễ phép nói: “Chị Lạc, có dặn dò gì ạ?”
Lạc Kỳ cười cười, “Là Tổng giám đốc Tưởng mời chúng ta ăn khuya, bảo chị gọi em.”
“Được, chờ em hai phút.” Tiểu Khương đi vào thay quần áo, cậu là người trợ công thứ nhất, tốc độ của ông chủ thật đáng nể.

Lạc Kỳ không đi mà ở cạnh cửa chờ cậu cùng đi xuống, không muốn một mình đối mặt với ông chủ.

Tiểu Khương nhanh chóng thay quần áo, cầm thẻ phòng rồi ra cửa.

Cậu tìm lời nói để trò chuyện: “Đang chuẩn bị đi ra ngoài kiếm ăn.

Chị Lạc không đi dạo bờ biển sao?”
“Đi rồi, nhưng quay về thì đụng phải Tổng giám đốc Tưởng, anh ấy nói chưa ăn cơm, bảo chúng ta đi cùng.”
Giọng nói của Tiểu Khương vô cùng tự nhiên, giống như lẩm bẩm hơn: “Không biết tối nay Tổng giám đốc Tưởng mời chúng ta ăn gì.”
Lạc Kỳ nghiêng gương mặt, “Tổng giám đốc Tưởng thường xuyên mời các em ăn khuya à?”
Trên thực tế, hôm nay là lần đầu tiên.

Trước kia ông chủ thường xuyên phát lì xì ở trong nhóm chat làm việc rồi bảo bọn họ tự đi ăn, giống hôm nay thì là lần đầu ông chủ tự mình mời.

Tiểu Khương chân thành gật đầu, to mắt nói dối: “Dạ, cơ bản là đi công tác thì cũng sẽ đãi chúng em.

Trừ khi hành trình kín kẽ, toàn bộ hành trình đối phương sắp xếp hẹn ăn cơm.”
Đến thang máy, Tiểu Khương giải thích ở trong nhóm chat: [ Hôm nay nói dối một lần với chị Lạc, nói mỗi lần đi công tác thì Tổng giám đốc Tưởng cũng mời chúng ta ăn khuya.

]
Để cho trong lòng những người khác hiểu rõ, đừng đến lúc đó sai sót.

Ai nói dối, nói dối cái gì thì cũng phải thông báo trong nhóm chat, không thể xuất hiện bất trắc.

Sau này không biết bí mật của ông chủ là tốt nhất, chứ biết rồi thì thật sự là đòi mạng mà.

Lạc Kỳ và Tiểu Khương đi đến bờ cát, Tưởng Thịnh Hòa đã dặn dò nhà bếp khách sạn, bảo đầu bếp xào mấy món ăn thanh đạm ăn ở nhà, cùng với sườn dê nướng.

Mấy món ăn m ăn ở nhà là cố ý chuẩn bị cho Lạc Kỳ.

Trước khi thức ăn đêm được đưa đến thì đã được chia ra, mỗi người một đĩa ăn.

Lạc Kỳ nhìn đĩa ăn của mình, món ăn nhiều, còn có bốn cọng sườn dê nướng.

Cô hỏi Tiểu Khương: “Em đủ không? Sườn dê nướng chị ăn không hết.”
Tiểu Khương sảng khoái nói: “Em giúp chị giải quyết một cọng.” Cũng chỉ dám giải quyết một cọng.

Lạc Kỳ vẫn không ăn nổi nhiều như vậy.

Tưởng Thịnh Hòa vốn muốn cho cô ăn nhiều một chút, nhìn thấy cô gặp khó khăn thì không đành lòng, trong giọng nói dung túng lại mang theo một tia cưng chiều không dễ phát giác: “Cho tôi thêm hai cọng sườn dê nữa, cái khác tự mình giải quyết.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.