Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 58
Lạc Vũ nấu mỳ, ăn xong rồi dọn dẹp bát đũa, thế nhưng vẫn chưa thấy chị họ quay về. Đứng trên ban công không thấy chị họ đâu, cô ấy lại lười xuống lầu tìm.
Chắc là đồng nghiệp bàn nhiều việc nên mới vậy. Nghỉ lễ rồi mà vẫn không được yên, xem ra cũng thảm như cô ấy thôi.
Nửa tiếng sau, cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên tiếng mở khóa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ làm như không có chuyện gì, hỏi: “Ăn xong rồi hả?”
“Sắp tiêu hóa xong luôn rồi.”
“…”
Lạc Vũ nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại, nhìn sang chị họ thì nhíu mày: “Chị điên rồi à? Mặc ít đồ vậy mà còn xuống đó? Sao chị không nói em một tiếng để em xuống đưa áo khoác cho.”
Lạc Kỳ không thấy lạnh mấy, Tưởng Thịnh Hòa ôm chặt cô hơn hai mươi phút, bây giờ sau lưng còn chảy cả mồ hôi.
Cô thay giày rồi đóng cửa lại, chỉ đành nói dối em họ: “Bọn chị bàn việc trong xe nên không lạnh.”
“Nhưng xuống xe thì vẫn lạnh mà. Người ta thì mặc áo lông, còn chị lại mặc áo thun.” Lạc Vũ ném điện thoại sang một bên, đi nấu nước nóng cho chị họ: “Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ, đừng để bị cảm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị không khát, chị đi tắm đã.”
“Không phải chị tắm rồi sao?”
“… Thì lạnh mà, chị tắm nước nóng.”
“Vậy chị chỉnh nhiệt độ nước cao một chút, cả người toàn khí lạnh.”
Sau khi Lạc Kỳ đi vào nhà tắm, thì khóa trái cửa, đưa tay quạt mấy cái, đầu tóc cũng bắt đầu chảy mồ hôi.
Tắm xong cô ra ngoài, mở điện thoại lên xem.
Mấy phút trước Tưởng Thịnh Hòa đã gửi một tin nhắn cho cô: [Anh về nhà rồi, em nhớ ngủ sớm một chút.]
Lạc Kỳ vừa lau tóc vừa gõ chữ trả lời: [Vâng, giám đốc Tưởng ngủ ngon.]
[Ngủ ngon.]
“Chị, chị cười cái gì đó. Có gì hay thì kể em nghe.”
“Chị cười á?” Lạc Kỳ thoát khỏi khung trò chuyện.
“Ừ, cười tươi lắm.”
“…”
Lạc Kỳ bị cô ấy nói vậy chỉ có thể nói dối tiếp: “Chị đang đọc bình luận trên Weibo thôi.”
Thỉnh thoảng Lạc Vũ lại ghé qua ngủ nên có để lại quần áo ở đây. Cô ấy vào phòng ngủ lấy đồ ngủ rồi đi tắm.
Vừa rồi cô ấy nhắn tin hỏi Hạ Hử rằng mình có thể xin nghỉ về Tô Thành được không, vì chị họ cô kết hôn.
Đương nhiên Hạ Hử không tin: [Nếu cô kết hôn thì tôi sẽ cho nghỉ.]
Lạc Vũ tức giận suýt nữa đã chặn anh ta. Chỉ có một nụ hôn thôi mà anh cũng ghi thù, đã mấy ngày trôi qua rồi mà giờ còn chưa quên.
Đến nửa đêm, Lạc Kỳ bị em họ đạp cho tỉnh. Lạc Vũ cứ lẩm bẩm mấy câu:
“Mắc gì chứ!”
“Bà đây không làm nữa!”
Lạc Kỳ vỗ về lưng cô ấy, kỳ nghỉ dài vậy mà chỉ được nghỉ một ngày một đêm, hèn gì cô ấy chấp niệm đến thế.
Hôm sau tỉnh dậy, Lạc Kỳ hỏi Lạc Vũ có nhớ tối qua mơ gì hay không.
Lạc Vũ lại lắc đầu: “Em chẳng nhớ gì cả.”
Nhưng thật ra thì nhớ rõ lắm chứ. Cô ấy mơ thấy Hạ Hử, sau đó còn đạp anh ta hai cái.
Lạc Kỳ và em họ ăn sáng xong thì đến nhà ga. Hai người đi xe của cô, lát nữa em họ cô sẽ tự lái xe về.
Trên đường đi, hai người còn nhắc tới hôn lễ của chị họ nhà bác. Lạc Vũ hỏi chị họ có định tham dự không.
Quan hệ giữa các cô và người chị họ này không thân thiết lắm. Lúc nhỏ thường chơi với nhau, nhưng sau này vì quan hệ của người lớn nên vô đã tình tạo ra khoảng cách giữa họ.
Thật ra cũng không phải mâu thuẫn lớn gì, hai bên vẫn nhắn tin, trò chuyện như thường, chỉ là không thân thiết lắm thôi.
Lạc Kỳ nói: “Có chứ. Chị đi với mẹ chị.”
Cô còn đoán trước được hôm đó các bác các thím gặp nhau, chắc chắn họ sẽ chế giễu cô trước mặt mẹ cô, so sánh cô với chị họ.
Lạc Vũ tỏ vẻ tiếc nuối: “Tiếc là em không thể về được, nếu không em sẽ không để họ có cơ hội nói chị.”
Cô ấy rầu rĩ nói tiếp: “Lỡ bọn họ hỏi tới người bạn trai giả chị đăng trên vòng bạn bè thì sao? Bây giờ có nghĩ cách đối phó thì cũng lộ tẩy thôi.”
Lạc Kỳ cười: “Ai bảo là giả? Thật không thể thật hơn đấy.”
Lạc Vũ không hiểu sao chị họ lại cười, nên cô ấy cũng cười theo.
Sau đó còn bày chiêu cho chị họ: “Thật ra thì bạn trai giả cũng tốt, dù sao bức ảnh trên vòng bạn bè của chị cũng đâu lộ mặt đâu, chị thích bịa thế nào thì cứ bịa, bịa bạn trai mình là phú ông còn được. Hoặc nếu chị to gan hơn thì bảo đó là ông chủ của chị luôn đi, hù chết họ luôn.”
“…”
Lạc Vũ luyên thuyên cả đoạn đường, còn bày đủ chiêu trò cho cô.
Đến nhà ga, Lạc Kỳ bảo Lạc Vũ không cần phải vào theo. Cô kéo va li vào trong, còn Lạc Vũ thì lái xe rời đi luôn.
Khác với những lần đi công tác trước đó, cô sẽ mua vé thương gia, còn bây giờ về nhà cô chỉ mua vé thường.
Lạc Kỳ kéo va li tiến vào ga, vừa đi được vài bước thì có người gọi cô lại: “Lạc Kỳ.”
“Sao anh lại đến đây?”
“Anh đã nói hôm nay sẽ tới tiễn em mà.”
Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy va li từ tay cô.
Hôm nay có lạnh hơn hôm qua một chút, nên anh khoác một chiếc áo choàng dài sưởi ấm cơ thể.
Mắt đeo kính râm nên người khác không thể nhận ra anh.
Lạc Kỳ nhìn thoáng qua, trước đây không phát hiện hóa ra lúc anh đeo kính râm trông cũng rất phong cách.
Người qua kẻ lại rất đông đúc, anh đứng chờ soát vé, rồi lên xe cùng cô.
Tưởng Thịnh Hòa lấy một chiếc nhẫn từ túi áo khoác ra, hộp nhẫn anh để ở trên xe.
“Nhẫn làm xong rồi à?” Lạc Kỳ tưởng nhẫn anh đặt làm đã được giao đến.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Vẫn chưa. Có lẽ tháng sau cũng chưa xong. Vậy nên anh đã mua trước một chiếc.”
Anh cầm tay cô lên, đeo nhẫn vào ngón giữa của cô: “Cái này là nhẫn đính hôn.”
Hai người đã thống nhất sẽ không tặng quà đắt tiền trước khi công khai, thứ duy nhất có thể tặng chỉ có nhẫn, vậy nên anh chỉ có thể tặng hai chiếc nhẫn cho cô.
Lạc Kỳ nhìn ngón giữa, đoán chắc chiếc nhẫn này không hề rẻ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Nhưng nhẫn khác với những món quà bình thường, cô không thể không nhận được.
Lúc đến Tô Thành, là ba mẹ cô ra nhà ga đón cô, khiến cô tưởng như bản thân mình quay về thời còn học đại học, sau chuyến du lịch nước ngoài, ba mẹ cũng sẽ ra sân bay đón cô như vậy.
Tuy ba cô đã gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thầy ông ấy lại rất tốt, ông ấy mỉm cười, vẫy tay với cô.
“Ba.”
Đã lâu không gặp, Lạc Trí Khâu ôm con gái một cái: “Hôm nay ba sẽ xuống bếp nấu ăn cho con.”
Lạc Kỳ cười: “Dạ.”
Mẹ cô liếc mắt thấy chiếc nhẫn trên tay cô: “Mua đồ thật à? Chắc tốn nhiều tiền lắm. Tiền này để mẹ trả đi, mẹ mới nhận phí thiết kế của một dự án lớn.”
Ba mẹ biết bức ảnh chụp bạn trai trên vòng bạn bè của cô nên tưởng cô mua nhẫn để đối phó họ hàng.
Lạc Kỳ cố ý hỏi: “Lỡ đây là đồ giả thì sao?”
Khương Nghi Phương cười nói: “Mẹ cứ tưởng là đồ thật đấy.” Biết ngay cô làm gì có nhiều tiền như vậy mà mua đồ thật, đáng lẽ phải nghĩ vậy từ sớm chứ.
Lạc Kỳ mỉm cười, ôm tay mẹ mình bước đi.
Khương Nghi Phương thấy con gái mặc đồ mỏng manh như vậy thì hỏi: “Có lạnh không?”
“Bình thường ạ. Hai ngày nữa trời sẽ ấm lên thôi, đến lúc đó không cần mặc nhiều đồ nữa.”
Mẹ cô kéo tay cô, cảm nhận được độ lạnh của tay, nên đã đưa tay mình qua sưởi ấm cho cô.
Ngôi nhà này vẫn như xưa, tuy chật chội nhưng lại sạch sẽ.
Vỏ bọc ghế sô pha đã được thay mới, ngoài ra còn có thêm mấy chiếc gối có họa tiết houndstooth.
Giường cô vừa được thay khăn trải giường mới, chăn cũng mới được phơi nắng hôm nay.
Trung thu năm nay không đến nhà bác cả, ba người nhà họ chỉ ăn mừng đơn giản tại nhà.
Bà nội Tiền hàng xóm thấy cô về thì tặng cô vài chiếc bánh trung thu nhân thịt mới nướng, cùng với mấy trái lựu vừa hái cho cô.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, cô lấy một chiếc bánh trung thu rồi nói với mẹ: “Mẹ, con ra cầu đá ngắm trăng với gọi điện cho đồng nghiệp của con nhé.”
“Đi đi.”
Khương Nghi Phương nhớ đến gì đó, đột nhiên gọi con gái lại: “Con chờ chút.”
Sợ con gái lạnh, bà ấy khoác áo choàng lên vai cô: “Mặc cái này vào để chắn gió.”
Khương Nghi Phương dọn bếp xong thì mở tivi xem chương trình liên hoan cùng chồng.
Đã nhiều năm rồi họ chưa thoải mái như vậy.
Lạc Kỳ nhắn tin cho Tưởng Thịnh Hòa: [Trung thu vui vẻ.]
Tưởng Thịnh Hòa nhận được tin nhắn lập tức gọi điện đến: “Em ăn cơm xong chưa?”
“Em ăn rồi.” Cô cắn một miếng bánh trung thu: “Vừa ăn xong. Bây giờ đang ăn bánh trung thu.”
Tưởng Thịnh Hòa nghe thấy cô nói mình đang ăn. Nếu là trước kia sẽ chẳng có chuyện đó, bởi vì cô sẽ không vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với anh.
“Em đang ở nhà hả?”
“Không.” Cô nói: “Em đang ở bên ngoài ngắm trăng.”
“Ngắm ở đâu thế?”
“Trên một cây cầu nằm ở phía đông nhà em. Chắc anh không biết đâu.”
“Anh biết.”
Đã từng đi qua, không chỉ một lần.
Lạc Kỳ bước lên cầu, dựa lưng vào cột đá, chỗ này là vị trí tốt nhất để ngắm trăng.
“Giám đốc Tưởng, anh từng tới chỗ nhà em hả?”
“Ừ, anh từng đi ngang qua.”
Chỉ là ở đó có tận mấy hộ gia đình sinh sống nên anh không biết nhà cô là nhà nào.
Lạc Kỳ: “Sau này em sẽ dẫn anh đến đây để anh trải nghiệm cuộc sống trên mặt nước. Nhưng mà nhà em chật chội lắm, phòng em chỉ khoảng bảy, tám mét vuông thôi.”
“Không sao, vẫn đủ cho hai người chúng ta ở.”
Không biết sao lại nói tới chuyện sống chung rồi.
Cuộc gọi bỗng trở nên xấu hổ.
Tưởng Thịnh Hòa thấy được sự xấu hổ đó lập tức chuyển chủ đề: “Em đứng trên cầu không cảm thấy lạnh à?”
“Không lạnh, em mặc dày lắm.” Lạc Kỳ nói: “Đứng trên cầu ngắm trăng rất có ý nghĩa.”
“Ý nghĩa gì?”
“Cầu đá bảo hộ sự bình an.”
Cô thuận miệng kể: “Bà nội Tiền hàng xóm của em bảo nếu kết hôn thì bước qua cây cầu này, hôn nhân sẽ mỹ mãn, hạnh phúc cả đời. Không biết có thật hay không, nhưng nói chung nơi này sẽ mang lại nhiều may mắn.”
Cô nói rất nhiều để quên đi sự xấu hổ vừa rồi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ nghe thấy bên kia điện thoại có giọng của giáo sư Lương vang lên, đoán rằng chắc tìm anh có việc.
“Giám đốc Tưởng, em cúp máy đây.” Cô lại nói: “Trung thu vui vẻ.”
Lương Chân không biết con trai đang gọi điện thoại, còn tưởng anh hút thuốc ngoài sân nên gọi anh vào nhà ăn bánh trung thu.
Tưởng Thịnh Hòa: “Con đang gọi điện thoại, lát nữa sẽ vào ăn.”
Lương Chân nghĩ anh gọi cho Lạc Kỳ nên không làm phiền nữa, xoay người đi vào nhà.
Tưởng Thịnh Hòa nhập một dãy số vào điện thoại rồi ấn gọi.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện cho ba mình sau nhiều năm như vậy.
Người nghe máy là thư ký, mấy phút sau điện thoại mới tới tay ba anh.
Ba Tưởng nghe bảo là con trai út gọi điện thì còn nghi ngờ có phải thư ký nhìn nhầm tên người gọi rồi không.
Bởi vì trong nhà chỉ có con cả và đứa con thứ hai của ông thường là thường xuyên gọi điện tới, còn cậu con trai út này thì chưa bao giờ gọi.
Trung thu năm ngoài, cậu con út miệng thì bảo đi công tác ở nước ngoài, nhưng thật ra lại đánh bài ngay trong nhà họ Tưởng. Không biết năm nay lại định làm gì chọc tức ông ấy nữa đây.
Ba Tưởng đã chuẩn bị tâm lý xong, mới cầm điện thoại nghe máy.
“A lô, ba, ba ăn tối chưa?”
“… Ăn… Rồi.”
Bình thường luôn giở giọng tức giận, giờ lại lắp bắp.
Ba Tưởng hắng giọng: “Có chuyện gì à?”
“Không có gì. Hôm nay trung thu nên gọi điện cho ba thôi.”
Ba Tưởng đã chuẩn bị để dạy dỗ con trai một trận, nào ngờ con trai hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy.
“Vậy ba làm việc tiếp đi, con cúp máy đây.”
Tưởng Thịnh Hòa kiên trì nói hết mới cúp máy. Nếu không vì mẹ yêu cầu thì anh đã không chủ động làm hòa với ba mình.
…
Vào ngày chị họ kết hôn, Lạc Kỳ không có ngủ nướng như mọi hôm, mà thức rất sớm để quần áo thích hợp mặc.
Khương Nghi Phương vừa nấu vài món cho con gái, định khi cô dậy thì làm nóng lại là ăn được.
Thế nhưng lại thấy con gái mở cửa phòng: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Lạc Kỳ búi tóc lên để đi rửa mặt: “Con đi đám cưới với mẹ.”
Khương Nghi Phương cũng muốn người khác thấy trạng thái của con gái mình đã tốt lại rồi, nhưng lại sợ cô sẽ đau lòng khi nhìn thấy hôn lễ.
“Con ở nhà đi, không cần đi với mẹ đâu.”
“Ở nhà cũng chẳng có gì làm.”