Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 57
Năm nay không khí lạnh đến rất sớm, mà hôm nay cũng là ngày làm việc cuối cùng trước khi nghỉ lễ.
Nhiệt độ hôm nay đột nhiên giảm xuống mười mấy độ, dù đã mặc áo khoác nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh.
Tiểu Khương tắt máy tính rồi tạm biệt đồng nghiệp. Hành trình tự lái xe đi du lịch của anh ta và vợ sẽ bắt đầu từ tối hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ quan tâm hỏi thăm: “Dự định đi đâu chơi thế?”
“Cứ lái xe về phía Nam, nếu xa nhất chắc là Thượng Hải.” Ngày lễ thường hay tắc đường, lại còn phải chú ý thời gian đường về, nên cứ thoải mái mà đi, được bao nhiêu thành phố thì chơi bấy nhiêu.
Lạc Kỳ: “Nếu như đến Tô Thành thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ dẫn vợ chồng cậu đi chơi một ngày.”
“Đương nhiên, cảm ơn chị Lạc.” Thật ra nếu có đến Tô Thành thì anh ta cũng không làm phiền Lạc Kỳ, khó khăn lắm mới có được một kỳ nghỉ, ai mà chẳng có kế hoạch của riêng mình chứ.
Lạc Kỳ chờ những người còn lại ở ban giám đốc đi hết mới vào văn phòng làm việc của ông chủ.
Tưởng Thịnh Hòa lúc này đang nghe điện thoại. Có mấy người bạn hẹn anh đi ăn, bảo là đã lâu chưa tụ tập, còn có một người bạn mới từ nước ngoài về.
“Được, gửi địa chỉ cho tớ đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi cúp máy, anh nói với Lạc Kỳ: “Tối nay anh đi ăn với bạn. Em có muốn đi không? Bọn họ đều biết em.”
Lạc Kỳ: “…”
Rốt cuộc có bao nhiêu người biết anh yêu thầm cô vậy.
“Em không đi được đâu.”
Nếu đến đó chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.
Tưởng Thịnh Hòa không ép cô, chỉ bảo sau này có cơ hội thì cùng nhau ăn một bữa. Bây giờ cô không còn mất tự nhiên khi ở cạnh Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng như trước nữa, nhưng những người bạn khác của anh thì vẫn phải từ từ mới thích ứng được.
Nói xong bọn họ cùng nhau rời khỏi văn phòng làm việc.
Tưởng Thịnh Hòa bảo cô về nhà thì cứ ở thêm mấy ngày: “Đã gần một năm em không trở về.”
Lạc Kỳ nói: “Em chỉ ở ba, bốn ngày rồi quay lại.”
Tưởng Thịnh Hòa có chút hiểu lầm với câu nói của cô : “Quay lại? Chẳng lẽ còn bận việc khác nữa sao?”
“Không có.”
Tưởng Thịnh Hòa đã hiểu, anh nói: “Em không cần quay lại đâu, anh sẽ đến Tô Thành.”
Lạc Kỳ khẽ ừ một tiếng.
Xuống đến dưới lầu, hai người tách ra.
Lạc Kỳ lái xe của mình rời đi trước, Tưởng Thịnh Hòa lên ghế lái của mình. Có đôi khi tài xế không rõ, cảm giác bọn họ ở bên nhau lại cảm thấy hình như chỉ có ông chủ mình đơn phương người kia.
Lạc Kỳ bắt đầu lên kế hoạch đợi Tưởng Thịnh Hòa đến Tô Thành sẽ dẫn anh đi chơi đâu đó, đây coi như lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ.
Cả quãng đường từ công ty về nhà, cô đều dành để suy nghĩ chuyện này.
Vừa mở cửa nhà thì Sơ Lâm đã gọi điện thoại tới.
Lần cuối hai người gặp nhau đã là mấy tháng trước. Dạo này Sơ Lâm vẫn luôn bận quay chương trình, mấy ngày nay mới được rảnh rỗi.
Vào kỳ nghỉ mùng một tháng mười hằng năm, Sơ Lâm đều sẽ đến Tô Thành ở mấy ngày. Cô ấy có nhà ở Tô Thành nên năm nay cũng dự tính sang đó, chỉ là lần này đến để bán nhà.
Người kia đã sắp kết hôn với người khác rồi, cô ấy có chờ đợi thêm cũng không có ý nghĩa gì nữa.
“Vậy nghỉ lễ cậu có về nhà không?”
“Về chứ, vé xe là ngày mai.” Lạc Kỳ hỏi lại: “Còn cậu thì sao? Có được nghỉ lễ không?”
“Có. Tớ định đến Tô Thành chơi mấy ngày, nếu như rảnh rỗi sẽ hẹn cậu ra uống cà phê.”
Lạc Kỳ: “Chỉ cần là trước mùng bốn thì tớ đều rảnh.” Còn sau đó sẽ là thời gian dành cho Tưởng Thịnh Hòa, cô không muốn chia sẻ cho người nào khác.
Sơ Lâm cũng mới đến mấy ngày trước kỳ nghỉ, thời gian hai bên cũng vì thế mà trùng khớp nhau. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ ăn cơm xong thì dọn dẹp nhà cửa một lượt. Lúc này mới nhận ra, ở một mình thời gian trôi qua chậm hơn hẳn.
Cô tắm rửa rồi tưới nước cho cây xanh trên ban công.
Điện thoại bỗng reo lên, là Tưởng Thịnh Hòa gọi tới.
Anh vừa mới ra khỏi nhà hàng, hỏi cô có ở nhà không để anh sang thăm cô.
“Bây giờ mới có tám giờ thôi. Bọn anh ăn nhanh vậy à?”
“Ừ, không uống rượu.”
Vì anh nói mình không muốn uống rượu nên mấy người kia cũng không uống. Thấy được anh chắc hẳn có chuyện nên ăn xong thì giải tán ai về nhà nấy.
Trên người Lạc Kỳ lúc này đang mặc đồ ngủ. Cô cúp máy rồi đi vào phòng ngủ để thay đồ.
Từ chỗ Tưởng Thịnh Hòa đến đây mất khoảng nửa tiếng đồng hồ đi xe. Cô thay đồ xong thì bắt đầu sắp xếp hành lý cho ngày mai về nhà. Không có nhiều đồ cần phải mang nên chưa đến hai mươi phút đã soạn xong hành lý.
Bởi vì thời gian bắt đầu khởi hành lad vào mười giờ sáng ngày mai, nên không cần phải dậy quá sớm.
Cô vừa kéo va li ra phòng khách thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cô nghĩ chắc là Tưởng Thịnh Hòa đã đến.
“Chị!”
“…”
“Chị?”
“Tới đây.” Lạc Kỳ nghe có người gọi thì chạy ra mở cửa, tối nay chắc phải cho ông chủ lỡ cuộc hẹn hò rồi.
Lạc Vũ xách một túi đồ ăn vặt vào cho cô: “Bất ngờ chưa?”
Lạc Kỳ bật cười: “Bất ngờ lắm.”
“Cái này là để chị ăn trên đường về, ngồi trên xe một mình cũng nhàm chán lắm.”
Lạc Vũ đặt đồ ăn vặt lên bàn: “Ngày mai là lễ Quốc Khánh nên ông chủ bên B không bắt bọn em tăng ca, bảo là cho nghỉ một ngày. Nhân lúc chưa chuyển nhà, em không có chuyện gì để làm, nên ngày mai em sẽ tiễn chị đi. Nên là đêm nay đành phải đành chiếm đóng giường của chị rồi.”
“Tìm nhà như thế nào rồi?”
“Qua đây là muốn báo với chị tin tức tốt này. Em đúng là siêu may mắn luôn, chắc mai phải mua vé số quá.” Lạc Vũ chỉ sang nhà bên cạnh: “Hôm nay người môi giới gọi điện thoại cho em, bảo là có phòng 202 của khu hai đang cho thuê. Cuối tháng này sẽ hết hạn, khách thuê là một cô gái, hình như là đổi công việc nên ở đây không tiện đi làm.”
Cô ấy nằm sấp trên ghế sô pha: “Sau này em có thể qua chỗ chị chơi mỗi ngày rồi.” Cô ấy quyết định thuê một căn nhà gần đây để được ở cùng chị họ, thỉnh thoảng lại sang nấu cơm cho chị họ.
Xem ra không chỉ buổi hẹn hò hôm nay với ông chủ bị nhỡ mà sau này còn hẹn hò ở nhà cô thuê thì có lẽ ông chủ sẽ lại bị leo cây thêm nữa. Chờ đến khi Lạc Vũ dọn qua đây, một ngày chắc phải ghé tám lần.
“Ăn cơm chưa?” Lạc Kỳ hỏi cô em họ.
“Vẫn chưa. Vui quá nên em ngồi xe qua đây luôn.” Trên đường còn đi siêu thị mua đồ ăn vặt cho chị họ nên chưa kịp ăn.
“Để chị đi nấu mỳ cho em.”
“Không cần đâu.” Lạc Vũ thấy tóc chị họ vẫn còn ẩm, chắc là mới tắm xong: “Để em tự nấu.”
Cô ấy xỏ dép lê, miệng ngâm nga bài hát đi vào phòng bếp.
“À phải rồi, chị.” Lạc Vũ vừa vào bếp lại thò đầu ra: “Khu nhà chị có một người siêu cấp đẹp trai ấy.”
“Chưa từng gặp.”
“Thì em cũng mới gặp lần đầu mà. Anh đó nhường đường cho em, vốn đang đi trước em nhưng thấy em chạy lên lầu thế là dựa người vào tường để em đi trước luôn.”
Lạc Kỳ vào phòng ngủ lấy điện thoại, em họ đột nhiên ghé qua, cô phải nói một tiếng với Tưởng Thịnh Hòa mới được.
Không ngờ hai phút trước anh đã gửi tin nhắn cho cô trước: [Chắc là Lạc Vũ sẽ ở đó một lúc nhỉ?]
[Sao anh biết Lạc Vũ đến?]
Lạc Kỳ giật mình hiểu ra: [Vừa nãy người Lạc Vũ gặp ở cầu thang là anh à?]
[Ừ.]
[Em ấy ngủ lại tối nay để mai tiễn em đi.]
Còn giành luôn việc anh định làm ngày mai nữa chứ.
Tưởng Thịnh Hòa: [Nghỉ ngơi sớm một chút. Anh về trước đây, nghỉ lễ gặp lại sau.]
Nếu tối nay cô tới biệt thự tìm anh mà ở đó có bạn bè hoặc họ hàng của anh ở đó, chắc chắn anh sẽ không để cô đợi ở bên ngoài, cũng không để cô không gặp được anh.
[Từ từ đã.]
[Lạc Vũ ở đây cũng không sao đâu, anh cứ lên đi.]
“Vũ Bảo, có đồng nghiệp tới tìm chị có chút việc.”
Cô không kịp mặc áo khoác, thay xong giày là đi luôn.
“Đồng nghiệp nam hay là…” Còn chưa kịp nói từ đồng nghiệp nữ nữa?
Lạc Vũ vừa bước ra khỏi bếp, chưa dứt lời thì ầm một tiếng, cửa mở toang, còn chị họ cô ấy đã xuống lầu.
Cách một cánh cửa, cô ấy cũng có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của chị họ vang lên cộp cộp.
Tưởng Thịnh Hòa vừa đọc được tin nhắn thì lập tức quay xe.
“Giám đốc Tưởng!”
Cửa sổ xe không đóng, tiếng gọi rõ ràng vang lên bên tai anh.
Tưởng Thịnh Hòa thấy cô qua khung cửa sổ. Anh dừng xe nhưng không tắt máy. Cô chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen, anh thấy vậy thì lấy bộ vest ở ghế lái phụ bước xuống xe.
“Em gọi điện nói là được, sao lại xuống tận đây?”
Lạc Kỳ chỉ nhìn anh, không trả lời.
Bởi vì bất cứ khi nào, anh cũng sẽ tìm cách để cô thấy được anh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Vậy nên cô cũng muốn dành cho anh một chút sự thiên vị.
Có lẽ, chút chuyện nhỏ này căn bản cũng chẳng được tính là thiên vị.
“Mặc ít như vậy, em không lạnh sao?” Nói rồi anh khoác áo vest lên cho cô.
“Em sợ nóng.”
“…”
Tưởng Thịnh Hòa không ép cô khoác áo của mình nữa.
Lạc Kỳ bảo anh đậu xe vào chỗ đỗ xe rồi tắt máy xe đi: “Sau này không thể không gặp người quen, đâu thể nói không có quan hệ gì, bọn họ lại nghĩ anh vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi mất.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Lần sau anh sẽ lên, bây giờ anh về nhà có chút việc.”
Nếu anh ở đây thì hai người các cô sẽ không tiện nói chuyện.
Lạc Kỳ: “Vậy lái xe chậm một chút.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, vẫn nhìn cô, không vội lên xe ngay.
Lạc Kỳ tưởng rằng anh còn muốn nói gì đó, thế nhưng nửa phút trôi qua anh vẫn không lên tiếng. Cô lúng túng gõ ngón tay lên điện thoại.
Sự im lặng đột nhiên ập tới, bao trùm lấy không gian xung quanh.
Chắc là anh muốn ôm cô, nhưng lại sợ cô không thích.
Cô bước về phía trước hai bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa bước chân. Trên người anh tỏa ra hơi thở mạnh mẽ mê người, cũng áp bức đến kinh người.
Lạc Kỳ không nhìn anh, chỉ lặp lại câu nói vừa rồi: “Lái xe chậm một chút.”
Tưởng Thịnh Hòa không biết cô thật sự sợ nóng hay là thận trọng không muốn mặc đồ của anh, nhưng hiện tại cô đang đứng rất gần anh, thế nên anh lấy áo khoác vest ra, khoác lên người cô rồi ôm lấy cô vào lòng.
Ôm rất lâu cũng không chịu buông.
Lạc Kỳ hít sâu một hơi, hiện tại trong khoang mũi đều tràn ngập hơi thở của anh.
“Giám đốc Tưởng.”
“…” Anh chỉ trả lời cô duy nhất một chữ: “Ừ.”
Sau đó bổ sung một câu: “Sau này khi anh ôm em, em đừng gọi anh là giám đốc Tưởng nữa.”
Lạc Kỳ nghiêm túc đáp: “Vâng.”
Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Vừa rồi gọi anh có chuyện gì không?”
“Anh bỏ tay em ra khỏi áo vest đi đã.” Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Em muốn ôm anh một cái.”
Chỉ cần cô nói vậy là đủ, Tưởng Thịnh Hòa sợ cô lạnh nên không buông ra mà còn ôm cô chặt hơn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.