Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 103
“Xoảng!” Ly nước trên tủ đầu giường ngã xuống sàn, lăn xa nửa mét.
Hai tay Lạc Vũ bị Hạ Hử đè lên gối, anh ta cạy mở hàm cô ấy rồi nhanh chóng tiến vào trong.
Lạc Vũ không nói được tiếng nào, bị hôn đến mức sắp không thở nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi cô ấy sắp nghẹt thở, Hạ Hử rời khỏi môi, hôn lên xương quai xanh của Lạc Vũ.
Lạc Vũ há mồm thở dốc, cô ấy vẫn còn đang thương tiếc cho cái ly bị rơi dưới đất của cô: “Anh làm rớt ly nước của tôi rồi, mau nhặt lên cho tôi!”
Hạ Hử nhìn người dưới thân: “Lúc này rồi mà em còn quan tâm đến cái ly?”
Lạc Vũ trợn trắng mắt: “Tôi không quan tâm cái ly thì quan tâm anh à?”
Không đến năm phút sau, Lạc Vũ đã phải xin tha, cô ấy cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài vì Hạ Hử.
Cô ấy quăng hết mặt mũi vùi mặt vào cổ anh ta khóc nấc lên.
Hạ Hử dỗ dành Lạc vũ, chỉ có lúc này, cô ấy mới chịu quấn quýt với anh ta, cũng chỉ có thời điểm này, anh ta mới cảm thấy Lạc Vũ vừa mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn một giờ sau, cái ly lăn dưới giường mới được nhặt lên.
Lạc Vũ đẩy anh ta: “Tắm xong rồi anh mau đi đi.”
“Tối nay anh ở lại đây.”
“Giường của em rất nhỏ!”
Hạ Hử bước vào phòng tắm: “Vậy em ngủ trên ghế sofa.”
Lạc Vũ: “…”
Hạ Hử tìm trong ngăn tủ dưới bồn rửa tay rất lâu nhưng vẫn không tìm được bàn chải đánh răng và khăn lông chưa dùng.
“Lạc Vũ!” Anh ta mở cửa ra: “Rốt cuộc em có thể sống đàng hoàng hay không hả? Em không biết phải chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng và khăn lông trong nhà à?”
Lạc Vũ nhướn mi: “Khăn lông và bàn chải đánh răng không cần tốn tiền mua à? Anh nghĩ rằng ai cũng giàu như anh sao?”
“. . .” Hạ Hử tức đến mức đau ngực.
Lạc Vũ bước đến chỗ túi mua đồ ở siêu thị trên bàn trà, lấy khăn lông và bàn chải đánh răng mới mua cho anh ta. Chiếc khăn màu có màu hồng nhạt, cô ấy mua cho mình dùng, ai ngờ tối này Hạ Hử lại đến, còn muốn ở lại không chịu đi nữa chứ.
Hạ Hử nhìn chiếc khăn và bàn chải đánh răng màu hồng trong tay cô, lại đau tim lần nữa.
Anh ta bất mãn nói: “Sao em không chuẩn bị cho anh một bộ? Trong nhà anh chuẩn bị hết đồ dùng hàng ngày cho em mà.”
Lạc Vũ: “Anh tự ngược là chuyện của anh, sao em cứ phải bắt chước theo?”
“. . .”
Hạ Hử ném khăn lông và bàn chải đánh răng lên bồn rửa tay rồi đi thẳng đến trước mặt cô ấy, đi vài bước đã đến trước mặt cô ấy, Lạc Vũ lùi lại trên sofa: “Anh muốn làm gì?” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô ấy bị anh ta ôm vào lòng vừa hôn vừa cắn, thỉnh thoảng còn chọc lét Lạc Vũ nữa.
“Hạ Hử, anh chọc lét em nữa xem! Anh đã quên ngón tay út gãy xương như thế nào rồi sao?”
“Chuẩn bị đồ dùng cho em là tự ngược?”
Lạc Vũ bị anh ta làm cho vừa khóc vừa cười, đành phải xin tha: “Hạ Hử, rốt cuộc anh có thích em không hả? Có ai như anh không?”
Động tác trên tay Hạ Hử tạm dừng, anh ta hôn từ cổ lên môi Lạc Vũ, nhìn cô ấy với vẻ sâu xa: “Em rất để ý đến chuyện anh có yêu em hay không nhỉ?”
Lạc Vũ nói với anh ta: “Mơ đi! Chẳng hiếm lạ gì anh!”
Hạ Hử lại hôn Lạc Vũ thêm mấy cái: “Hay là cả hai chúng ta đều thừa nhận bản thân thích đối phương, không cần tiếp tục thăm dò nữa.”
“Em không thăm dò anh!”
“Thế vừa nãy là chó con hỏi anh có thích em không đấy hả?”
“…” Lạc Vũ cười đánh anh ta.
Hạ Hử ôm cô ấy vào phòng tắm, đứng dưới làn nước ấm áp cùng cô ấy.
Anh ta cọ bên tai Lạc Vũ: “Muốn thừa nhận với nhau không?”
“Anh nói trước đi.”
“Nói cùng lúc.”
“Anh nhiều quỷ kế lắm, em không mắc mưu đâu.”
“Lạc Vũ, em tự hỏi lại bản thân xem, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, rốt cuộc ai mới là người tính toán hơn? Anh thật thà giữ khuôn phép, còn em…”
Lạc Vũ thật sự không nghe nữa, cô ấy cắt ngang lời anh ta: “Chính tai anh nghe thấy?”
Hạ Hử ngậm vành tai Lạc Vũ, dùng tiếng địa phương của Tô Thành tỏ tình với cô ấy.
Lạc Vũ ôm cổ anh ta, chủ động hôn.
Hạ Hử vốn đang cố chấp muốn cô ấy cũng phải nói yêu anh ta, nhưng lúc Lạc Vũ hôn lên môi anh ta nhiệt tình như vậy, Hạ Hử cảm thấy cô ấy có nói ra hay không cũng không quá quan trọng nữa, để cho cô ấy khoe khoang một lần vậy.
Tắm xong, hai người cùng chen chúc trên chiếc giường nhỏ một mét.
Hạ Hử phát hiện Lạc Vũ bắt đầu nằm sát anh ta, muốn ôm anh ta ngủ. Nếu là lúc trước, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, cô ấy giống như một con cá chạch, anh ta muốn bắt cũng không bắt được.
Hạ Hử cụp mắt nhìn cô ấy: “Hôm nào đi đăng ký kết hôn?”
Lạc Vũ sửng sốt, cô ấy giơ tay, dùng sức bóp mặt anh ta: “Anh uống say à, nói mê sảng gì thế.”
Hạ Hử ngậm đầu ngón tay cô khẽ hôn: “Lẽ nào em không biết anh có say hay không sao?”
Lạc Vũ im lặng.
“Nói đi.”
“Đăng ký trộm?”
“Không cần lén lút, anh sẽ nắm tay em đi vào từ cửa chính.”
“. . .”
Lúc này Lạc Vũ mới nhận ra Hạ Hử đang nói đểu cô ấy.
Lạc Vũ mỉm cười, cắn lên cằm Hạ Hử hai cái rất nhẹ, không dùng chút sức nào.
Không phải Lạc vũ không muốn đi đăng ký, nhưng sau khi đăng ký thì sẽ bị người nhà của anh ta bắt ly hôn thôi, tội gì phải như vậy.
Chị họ vừa xinh đẹp, lại tốt nghiệp đại học tốt hơn cô ấy gấp trăm lần, vậy mà lúc trước ba mẹ Bùi Thời Tiêu còn không thích chị họ. Lạc Vũ tự hiểu, nhà Hạ Hử còn quyền thế hơn nhà Bùi Thời Tiêu, sao ba mẹ anh ta có thể cho phép Hạ Hử tìm đến một gia đình bình thường. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Anh ta có thể thật lòng yêu cô ấy là Lạc Vũ đã hài lòng, còn về chuyện hôn nhân thì cô ấy không muốn nghĩ đến.
Đời người ngắn ngủi, tận hưởng niềm vui trước mắt mới là quan trọng nhất.
“Hạ Hử, anh đừng bị tình cảm làm mê muội trong nhất thời.” Lạc Vũ sờ mặt anh ta rồi nói: “Ngủ thôi.”
Hạ Hử bắt lấy tay cô ấy: “Chịu trách nhiệm với anh khó vậy sao?” Anh ta hiểu sự lo lắng của Lạc Vũ.
“Anh đã nói với ba mẹ rồi.”
“Nói cái gì?” Trái tim Lạc Vũ chợt nhảy lên tận cổ họng.
“Anh nói Tưởng Thịnh Hòa giới thiệu bạn gái cho anh, là em vợ của anh ấy.” Ngón tay Hạ Hử vòng quanh làn tóc dài của cô ấy: “Em đoán xem ba mẹ anh đã nói gì?”
“Không đoán được.” Lạc Vũ không còn tâm trạng để suy đoán nữa.
“Ba mẹ anh nói, người ta thích con được hả?”
Lạc Vũ bật cười: “Anh lại dỗ cho em vui.” Cô ấy hôn lên cằm Hạ Hử: “Ngủ ngon.”
Hạ Hử biết chỉ vài câu nói không thể lay chuyển được cô ấy. Lạc Vũ cũng suy nghĩ kỹ càng như vậy mới quyết định hẹn hè với anh ta, huống hồ chuyện đăng ký kết hôn, còn là đăng ký mà chưa có sự đồng ý của ba mẹ hai bên nữa.
“Vậy thì anh chỉ có thể dùng tuyệt chiêu thôi.”
Cả người Lạc Vũ bắt đầu mệt mỏi rã rời, hỏi: “Ừm, tuyệt chiêu gì?”
Hạ Hử bật cười: “Anh sẽ về nhà làm ầm ĩ với ba mẹ, một khóc hai ăn vạ ba thắt cổ.”
“… Ba mẹ anh cũng không đánh chết được anh.”
Lạc Vũ mơ màng sắp ngủ, Hạ Hử không làm ồn cô ấy nữa, anh ta cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô ấy. Cô ấy nhìn có vẻ vô tư, nhưng thật ra lại suy nghĩ vô cùng thấu đáo.
Thật ra gần đây Hạ Hử mới nảy ra ý định đăng ký kết hôn, người vừa mạnh miệng, vừa xấu tính như Lạc Vũ, ngoại trừ anh ta sẽ không có người thứ hai chịu đựng được cô ấy đâu.
Coi như anh ta hy sinh vì xã hội.
Hạ Hử lại hôn cô ấy.
Ảnh đại diện wechat của anh ta là giọt mưa rơi vào bàn tay ác ma, mẹ còn từng hỏi sao anh ta, sao lại dùng ảnh đại diện kì lạ như vậy. Thậm chí, ba Hạ Hử nhìn không quen, ra lệnh cho anh ta phải đổi hình đại diện khác, mắng anh ta không có chí cầu tiến và tập trung vào sự nghiệp, suốt ngày chỉ lo ăn chơi.
Hạ Hử giải thích với ba mẹ rằng ngũ hành của anh ta thiếu thủy, hình này là anh ta nhờ một vị đại sư vẽ riêng cho.
Ba mẹ giận đến mức súyt nữa đã chặn anh ta.
…
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, thắt lưng của Hạ Hử suýt nữa đã gãy đôi, chiếc giường nhỏ dài một mét muốn giết anh ta tới nơi.
Anh ta xoa xoa phần eo đau nhức, lần đầu tiên không oán trách Lạc Vũ, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp eo cho cô ấy.
“Ngày nào cũng ngủ trên giường này, em chịu được à?”
“Quen rồi.” Lạc Vũ bò dậy: “Nào, hoàng tử hạt đậu, em xoa bóp cho anh.”
“… Đừng nói móc anh được không?” Dứt lời, anh ta chuyển chủ đề, bảo hôm nay cô ấy hãy suy nghĩ thật kỹ về việc đăng ký kết hôn.
Hai người ăn sáng đơn giản xong, Hạ Hử đến công ty. Hôm nay là thứ bảy, anh ta cho Lạc Vũ nghỉ, để cô ấy có đủ thời gian và không gian suy nghĩ về tương lai của hai người.
Buổi trưa, Lạc Vũ nhận được điện thoại của anh họ, hỏi cô ấy đang ở công ty hay ở nhà, để anh ấy đến đón cô đi ăn tối.
“Anh, anh đang ở Bắc Kinh à?”
“Ừ, Lạc Kỳ đang đi công tác nên chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Được thôi, em đang ở nhà.”
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Vũ bắt đầu thay quần áo, gần đây cô ấy mới biết chuyện của anh họ và Sơ Lâm. Vài ngày trước, Sơ Lâm đã đến nhờ cô ấy làm bánh, nói rằng anh họ đã đến buổi hòa nhạc của cô ấy.
Cơ hội để Sơ Lâm và anh họ ở bên nhau vừa kịch tính vừa hoang đường.
Khi đó, anh họ của cô ấy vừa chia tay mối tình đầu, Sơ Lâm cũng vừa chia tay mối tình đầu, họ gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn chung. Cả hai không phải người thích ồn ào, lại vừa thất tình nên chẳng có tâm trạng cười nói với người khác, họ đứng trong góc tối uống rượu, rồi nói chuyện với nhau.
Tối hôm đó, bọn họ trao đổi thông tin liên lạc. Không lâu sau, Sơ Lâm có buổi biểu diễn và tặng vé xem buổi hòa nhạc cho anh họ. Trong thời gian đó, anh họ lại đang ở trong nước, vì cổ vũ cho cô ấy nên đã cố tình bay đến đây để thưởng thức màn trình diễn của Sơ Lâm. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Sau khi kết thúc, cả hai đi ăn mừng một mình, rồi họ ở bên nhau mơ màng như vậy.
Sơ Lâm không nói rõ cô ấy mơ màng như thế nào, có lẽ cũng giống với cô ấy và Hạ Hử, dưới tác dụng của hormone, rất nhiều chuyện không thể khống chế được.
Cả hai cũng từng có một thời ngọt ngào nhưng xưa nay chưa từng nhắc đến việc có yêu nhau hay không.
Nguyên nhân của cuộc chia tay là mối tình đầu của anh họ bay ra nước ngoài tìm anh họ với mong muốn hàn gắn lại tình xưa, tìm đến cả Sơ Lâm.
Đây là lần đầu tiên Sơ Lâm và anh họ cãi vã. Sơ Lâm biết trước đây, anh họ tốt với mối tình đầu của mình như thế nào, cô ấy cũng biết rõ trọng lượng của mình trong lòng anh họ không thể so với mối tình đầu. Cô ấy vẫn luôn lo được lo mất, lại không muốn bản thân quá thấp kém, tức giận lên nên không biết lựa lời: Nếu anh muốn quay lại với cô ta thì cứ nắm lấy cơ hội đi, không phải cảm thấy có lỗi với em hay ngại nói chia tay với em, dù sao em chưa từng yêu anh, chỉ là tìm một người trong lúc cô đơn để giết thời gian thôi.
Lạc Vu Lễ: “Sơ Lâm, phải tổn thương người khác đến vậy sao?”
“Bởi vì là lời thật lòng, nên mới tổn thương.”
Sau đó, không ai chủ động liên lạc với người kia.
Khi đó, Lạc Vũ mới hiểu tại sao Sơ Lâm lại chọn Tô Thành là điểm dừng chân đầu tiên của mỗi buổi hòa tấu.
Cô ấy đợi ở tầng dưới tầm mấy phút, lúc này anh họ mới thong dong đi tới.
Lạc Vu Lễ lái xe tới, giải thích lý do tại sao anh ta đến muộn: “Phía trước có một ngã ta bị tắc, nên bị chặn lại hơn mười phút.”
“Không sao.” Lạc Vũ vòng từ đầu xe đi tới ghế phụ.
“Em muốn ăn ở đâu?” Lạc Vu Lễ nhường cho cô ấy chọn.
Lạc Vũ: “Ở gần đây đi. Đáng tiếc là quán rượu nhỏ không mở vào buổi trưa, nếu không em đã dẫn anh tới đó thưởng thức rồi. Quán đó do nghệ sĩ dương cầm Sơ Lâm mở, nghe nói là muốn chờ bạn trai cũ của cô ấy, không biết có đáng tin hay không, em cũng không thể hỏi thẳng Sơ Lâm được.” Cô ấy vờ như không biết hai người từng yêu nhau.
Lạc Vu Lễ dừng trong chốc lát: “Mở ở đâu? Sau này rảnh anh sẽ qua đó.”
Lạc Vũ nói địa chỉ cụ thể cho anh ấy: “Rượu ngon, nhưng thức ăn thì bình thường.”
“Không phải đến quán rượu để uống rượu sao?”
“Cũng đúng.”
Lạc Vũ nhìn trộm anh họ, đúng là giỏi che giấu chuyện này trong lòng, nhắc tới Sơ Lâm mà mặt không biến sắc.
Trong khi chờ đèn đỏ, Lạc Vu Lễ tìm kiếm quán rượu bằng điện thoại di động. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Anh ấy không đợi nổi tới tối, ăn cơm trưa xong rồi chở Lạc Vũ về, anh ấy vội lái xe tới chỗ quán rượu.
Lạc Vu Lễ đứng ở cửa quán “Người tới, ta còn đây”, trong lòng như cuộn trào như sóng biển.
Tấm biển gỗ trước quán rượu ghi thời gian làm việc, trước đây buổi trưa cũng mở cửa, nhưng gần đây trong nhà bà chủ có việc nên hoãn lại đến sáu giờ tối.
Quán rượu do Sơ Lâm mở ra, nên đương nhiên Lạc Vu Lễ nghĩ là trong nhà Sơ Lâm có chuyện.
Anh ấy lấy điện thoại di động ra, xem ra cuối cùng cũng có cớ để gọi cho cô ấy.
Số điện thoại của cô ấy khắc sâu trong lòng anh ấy, nhớ rõ hơn số của bản thân, Lạc Vu Lễ bấm vào dãy số.
Sơ Lâm cũng thuộc lòng số điện thoại di động của anh ấy.
Cô vuốt hai lần, cuối cùng cũng nhấn nhận cuộc gọi.
Sau khi kết nối, điện thoại im lặng gần chục giây. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Sơ Lâm, là anh.”
Bên kia không đáp lại.
Lạc Vu Lễ nghe thấy tiếng hít mũi cả tiếng kìm nén nghẹn ngào.