Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 102
Lạc Kỳ không bị ốm nghén quá nặng, tới khi thai nhi được hơn ba tháng, cô vẫn ăn ngon ngủ kĩ, không hề cảm thấy khó chịu. Điều duy nhất mà Tưởng Thịnh Hòa cảm thấy không thể chấp nhận được là anh đi công tác mấy hôm mới về nhà mà cô đã quen ngủ riêng một chiếc gối, tự đắp riêng một chiếc chăn, không quấn quýt bên anh như trước nữa.
Lạc Kỳ tắm xong, Tưởng Thịnh Hòa sấy tóc cho cô, ngón tay anh vuốt mái tóc dài của cô: “Em mới cắt tóc à?”
“Ừ, hôm nay vừa đi làm tóc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ nhìn anh qua gương trang điểm: “Em còn nghĩ là anh sẽ không nhận ra.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Sao lại không nhận ra được? Ngày nào anh cũng sấy tóc cho em, anh biết tóc em dài từng nào.”
Lạc Kỳ ngả lưng ra sau, dựa vào lòng anh, máy sấy thổi gió mát lạnh bên tai.
Tóc đã được sấy khô, Tưởng Thịnh Hòa đưa máy sấy tóc vào phòng tắm. Khi anh đi ra, Lạc Kỳ đã nằm lên phần giường của mình rồi.
Trước khi anh đi công tác, vốn dĩ không cần dùng đến nửa giường phía bên kia, gối của cô cũng chỉ là vật trang trí, cô chưa từng nằm lên nó.
Tưởng Thịnh Hòa lại gần cô: “Em không cần anh ôm ngủ à?”
“Không cần.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ chui vào ổ chăn, cô kéo chăn tới cổ, nhìn anh rồi cười ‘khanh khách’: “Ngủ một mình thoải mái hơn.”
Tưởng Thịnh Hòa cười một cách bất đắc dĩ, anh tỏ vẻ lên án cô: “Em làm như này có tính là đang bỏ rơi anh không?”
Anh cúi đầu hôn cô: “Cho anh ôm một lát đi. Em không nhớ anh à?”
Lạc Kỳ hôn lại anh, cô nói nhỏ: “Nhớ.”
Nhưng cô ngủ quá ngon, mấy ngày nay, còn chưa nhớ anh được vài phút mà cô đã chìm vào giấc ngủ rồi, lúc mở mắt ra đã là sáng hôm sau.
Được nghỉ ngơi tốt nên tâm trạng của cô cũng rất thoải mái, từ sau khi mang thai tới bây giờ không hề ảnh hưởng tới công việc của cô. Tưởng Thịnh Hòa còn trêu cô là bé con rất hiểu chuyện, biết cô cá cược với Thường Sở Tân nên không muốn kéo chân cô.
Tưởng Thịnh Hòa lên giường, để tay xuống dưới đầu cô rồi ôm cô vào lòng.
Anh tắt đèn, hôn lên vành tai cô rồi hỏi nhỏ: “Em có muốn không?”
Cái muốn này khác với cái nhớ khi nãy.
Bây giờ đã qua thời kỳ nguy hiểm nên có thể sinh hoạt vợ chồng.
Lạc Kỳ ôm cổ rồi hôn lên má anh.
Tưởng Thịnh Hòa không dám vận động mạnh, anh hôn môi lấy lòng cô cũng rất cẩn thận.
Môi anh hôn lên bụng nhỏ hơi nhô lên của cô.
“Khi nào thai mới cử động rõ?”
“Chắc cũng sắp rồi.”
Hai tay anh giữ hông cô, bụng Lạc Kỳ nằm dưới bàn tay anh, môi của anh tiếp tục di chuyển xuống dưới, cô nắm lấy ngón tay anh càng ngày càng chặt hơn.
Mãi đến khi tay hai người bọn họ đều toát mồ hôi.
Căn phòng dần yên tĩnh.
Tưởng Thịnh Hòa rót một ly nước cho cô uống, trên mũi cô có một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Lạc Kỳ vẫn nằm ở phía bên kia của mình, Tưởng Thịnh Hòa đành phải kê sát hai chiếc gối đầu lại với nhau, Lạc Kỳ đưa tay cho anh nắm. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Chưa tới mười phút sau cô đã ngủ say, Tưởng Thịnh Hòa nằm nghiêng, chống đầu nhìn cô. Thời kỳ thai nghén của cô hơi kỳ lạ, cô không thích ngủ trong lòng anh, có lẽ đứa bé trong bụng coi anh là thiên địch.
Vào đêm ngày kiểm tra được song thai khác trứng, Tưởng Thịnh Hòa mất ngủ lần thứ hai, còn Lạc Kỳ đã vào giấc khóe môi cô hơi cong lên.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, cảm nhận thai nhi thi thoảng cử động, dường như đứa trẻ đang đá anh, tương tác với anh.
Anh không ngủ được nên gọi điện cho ba.
Tối hôm đó, ba anh nghe mẹ anh nói là thai long phượng, lúc này cũng vui tới mức không ngủ được.
“Ba, ba đặt tên cho cục cưng đi. Con có tên con gái rồi, do Tần Mặc Lĩnh lấy tên, gọi là Tiểu Mân Côi.”
“Để ba nghĩ thử xem.”
Thật ra, ông Tưởng đã nghĩ xong tên từ lâu rồi, nhưng ông ấy không muốn để con trai mình được đắc ý, nên giả vờ như mới bắt đầu suy nghĩ.
“Đợi ba nghĩ ra tên rồi ba sẽ nhắn cho con.”
Nửa tiếng sau, Tưởng Thịnh Hòa nhận được tin nhắn của ba anh: [Đằng Đằng.]
[Chẳng phải là con thích trồng dưa à, cái gì mà bí đỏ, dưa leo đó, chúng nó đều có dây leo, vậy thì lấy từ đồng âm đi.]
“…”
Hôm sau là cuối tuần, Tưởng Thịnh Hòa tập yoga cùng Lạc Kỳ xong, anh mặc áo khoác vào.
“Anh đi công ty tăng ca à?”
“Không phải tăng ca.”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Anh qua nhà Tần Mặc Lĩnh lấy ít sách dưỡng thai.”
“Không cần đâu. Trong nhà có mà. Anh mua mà anh không nhớ à?”
Anh hận không thể mua hết tất cả sách dưỡng thai về nhà, những buổi tối rảnh rỗi, anh sẽ đọc truyện cho cô nghe.
Tưởng Thịnh Hòa vẫn kiên trì: “Có một số sách ở nhà không có, anh qua đó lấy vài quyển.”
Sau khi Lạc Kỳ nhận ra mục đích của anh, cô bật cười, anh đâu có qua nhà Tần Mặc Lĩnh lấy sách dưỡng thai, anh qua đó để khoe khoang.
Hai hôm nay, Tưởng Thịnh Hòa cứ hay thất thần, rất khó tập trung, vì vậy anh bảo tài xế đưa anh tới nhà Tần Mặc Lĩnh.
Tiểu Đa Mộc đã hơn sáu tháng rồi, là lúc chơi đùa vui vẻ nhất. Hôm nay, Tần Mặc Lĩnh không tăng ca, anh ta ở nhà chơi với con.
Nghe nói Tưởng Thịnh Hòa tới mượn sách dưỡng thai, Tần Mặc Lĩnh thấy khó chịu, cau mày rồi nhìn anh: “Đến khi nào cậu mới biết tiết kiệm đây?”
Tưởng Thịnh Hòa tỏ ra bình tĩnh: “Có thể biết thì ắt sẽ biết, dù sao tôi cũng phải nuôi tận hai đứa con.”
“…”
Tần Mặc Lĩnh chỉ biết là Lạc Kỳ đang mang thai, chứ không biết là thai thôi, bèn khoe khoang lại với Tưởng Thịnh Hòa.
“Tôi và Giản Hàng cũng tính sinh đứa thứ hai.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Hy vọng đứa bé thứ hai của hai người là con gái.”
Anh nói một cách từ tốn: “Nhà tôi có thai long phượng.”
“…”
Tần Mặc Lĩnh vốn muốn mượn anh vài cuốn sách và đĩa CD dạy dưỡng thai, nhưng sau đó không mượn quyển nào hết.
Vào giai đoạn cuối, Lạc Kỳ mang thai rất vất vả, nhất là hai tuần trước khi sinh, cô bị khó thở. Buổi tối, dù nằm ngủ như thế nào cô cũng thấy khó chịu, thường xuyên chảy nước mắt nước mũi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa nắm tay cô, anh muốn chia sẻ sự vất vả này với cô nhưng anh không thể. Khi còn nhỏ, anh chỉ biết sinh nở là việc vừa đau đớn vừa vất vả. Lúc đó, cô anh thường hay nói với anh, lúc trước vì sinh anh ra mà mẹ anh suýt mất mạng, cho nên dù lúc còn nhỏ, mẹ anh không có nhiều thời gian để dạy dỗ và làm bạn với anh nhưng anh vẫn biết ơn mẹ anh.
Lạc Kỳ bật cười: “Không sao đâu, sắp được dỡ bỏ trọng trách rồi.”
Nhiều lắm là hai tuần nữa, có khi còn có thể sinh sớm, không tới hai tuần là cô có thể được giải thoát rồi.
Tưởng Thịnh Hòa xoa bóp chân cho cô, sau khi mang thai, chân cô vẫn gầy, không khác trước đây là mấy, cô tăng tận mười cân, tất cả đều dồn vào bụng.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Kỳ đau bụng phải nhập viện, sớm hơn ngày dự sinh mười hai ngày.
Cô đau đến mức tóc ướt đẫm mồ hôi, đau muốn chết đi sống lại.
Tưởng Thịnh Hòa nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cô: “Anh ở bên cạnh em, đừng sợ.”
Khi tỉnh lại, Lạc Kỳ thấy Tưởng Thịnh Hòa đang ngồi trước giường canh cô, đắp vài miếng dưa chuột lên môi cô để làm dịu đôi môi đang khô nẻ của cô.
Dưa leo do thiết bị gieo trồng trong nhà trồng, anh bảo dì giúp việc hái hai trái mang vào viện, hiệu quả cấp ẩm của nó tốt hơn cả khăn bông thấm nước, hơn nữa còn thoang thoảng mùi dưa leo.
Lạc Kỳ mất hết sức lực, khóe môi cô khẽ cong lên, chỉ vào hai miếng dưa leo trên miệng. Tưởng Thịnh Hòa lấy xuống, anh hôn cô hai cái: “Em thấy sao rồi?”
“Cuối cùng cũng có thể thở được rồi, không ngạt thở nữa.”
Cô hỏi: “Bé con đâu? Sao rồi?”
“Rất khỏe mạnh, vẫn cần theo dõi thêm vài tiếng nữa.”
“Con giống ai?”
Cô tự hỏi rồi tự đáp: “Chắc là chưa nhìn ra được, em bé vừa được sinh ra đều không được đẹp, nhăn nhúm vào một chỗ.”
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Anh thấy rất đẹp. Tóc con trai vừa đen vừa dày.”
“Còn con gái thì sao?”
Tưởng Thịnh Hòa nói một cách uyển chuyển: “Tóc con gái còn dài hơn.”
Lạc Kỳ bật cười: “Không có nhiều tóc lắm phải không?”
“Ừ. Hơi ít.” Nói xong, chính anh cũng bật cười. Khi nữ hộ sinh ôm lại cho anh xem, nói đây là con gái, anh còn nghĩ là nữ hộ sinh nói nhầm rồi.
“Mẹ nói tóc con gái giống em, lúc mới sinh ra, em cũng không có nhiều tóc.”
“…”
Lạc Kỳ cười, không thừa nhận: “Mẹ em đang trấn an anh đó.”
Đùa xong, cô bảo anh hỏi mẹ cô xem làm thế nào mà lúc lớn lên, tóc cô lại vừa đen vừa dày như vậy.
Tưởng Thịnh Hòa: “Mẹ nói là lúc bé em ăn rất nhiều óc chó và mè đen, ngày nào cũng phải tắm nắng. Đợi em lớn hơn một chút thì cắt tóc vài lần, sau đó tóc em dần nhiều hơn.”
Anh nói: “Sau này, ngày nào anh cũng sẽ ôm con gái đi tắm nắng.”
Cơ thể Lạc Kỳ còn yếu, tâm sự một lát thì Tưởng Thịnh Hòa giục cô nghỉ ngơi, anh đi nấu canh nhuận họng cho cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Anh có một tháng nghỉ thai sản, mỗi tuần, anh đi công ty hai ngày, năm ngày còn lại ở nhà.
Lạc Kỳ nói chăm cô hai tuần là được, công ty rất bận, bảo anh không nên nghỉ lâu như vậy.
Trong nhà có dì giúp việc và vú nuôi, mẹ cô và mẹ chồng cũng sang đây, không cần nhiều người như vậy.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Anh không biết cách chăm em bé, anh ở nhà với em.”
Hết ở cữ, Lạc Kỳ được tắm nước ấm, cô cảm thấy cả người sạch sẽ, thoải mái.
Suốt cả tháng nay, Tưởng Thịnh Hòa muốn ôm cô rất nhiều lần nhưng đều bị cô đẩy ra, anh tưởng là cô còn chưa hết ốm nghén nên vẫn không muốn thân mật với anh.
Sau khi thay một bộ đồ ngủ thoải mái vào, Tưởng Thịnh Hòa sấy tóc cho cô, cô xoay người lại ôm anh.
Đã hơn bảy, tám tháng chưa tiếp xúc gần như vậy, Tưởng Thịnh Hòa để máy sấy lên bàn trang điểm, hai tay anh nhấc cô lên, Lạc Kỳ thuận thế đu lên hông anh.
Tưởng Thịnh Hòa hôn lên xương quai xanh của cô: “Đêm nay có thể ngủ với anh rồi chứ?”
“Ừ.”
Cửa phòng ngủ được khép hờ, tiếng đàn piano du dương vang lên từ cuối hành lang lầu hai.
Một tháng qua, mẹ anh ở nhà bọn họ, tối nào bà ấy cũng đàn piano một tiếng. Đó là những ca khúc mang tính chất giáo dục em bé từ nhỏ, đồng thời là khúc hát ru của Lạc Kỳ.
Hôm nay, ba anh nghỉ phép về nhà, chơi với hai đứa nhỏ cả ngày, lúc bọn nhỏ phải tắm rửa, ngủ nghỉ, ông ấy còn thấy tiếc nên quyết định tối nay sẽ ở lại đây.
Tưởng Thịnh Hòa đặt Lạc Kỳ lên giường, Lạc Kỳ nghe tiếng đàn piano bên ngoài, bất chợt im lặng, cô ra hiệu bảo Tưởng Thịnh Hòa nghe cùng: “Có bốn bàn tay cùng đàn.”
Có một người đàn rất khác, rất dễ để nhận ra được là có bốn bàn tay đang đàn.
Tưởng Thịnh Hòa đã quen với việc này từ lâu rồi, trước đây, anh thường xuyên nghe tiếng piano do bốn bàn tay cùng đàn, so với trước đây, kỹ thuật đánh đàn của ba anh đã tốt hơn nhiều: “Là ba anh.”
Ba anh biết đàn những bài đơn giản, ngày nghỉ, ông ấy hay luyện đàn với mẹ anh. Ba anh không biết lãng mạn, về mặt tình cảm cũng rất khô khan, chỉ có việc luyện đánh đàn với mẹ này là ông ấy vẫn luôn kiên trì làm.
Tưởng Thịnh Hòa tắt đèn, để một cánh cửa nghe bài hát ru con, Lạc Kỳ nằm trong lòng anh, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh trở tay sờ lên tủ đầu giường tìm điện thoại, tìm số điện thoại của ba anh, sau đó đổi ‘thiên địch’ thành ‘ba’.
Sau khi làm ba, suy nghĩ và tâm trạng của anh khác hẳn với trước đây, tình cảm anh dành cho con trai cũng giống như tình cảm ba dành cho anh.
Con gái được hai tháng tuổi, tóc con bé vẫn thưa như cũ, không khác mấy so với lúc mới sinh, da con bé trắng trẻo, càng khiến cho mái tóc trông thưa hơn.
Mỗi khi rảnh rỗi, Tưởng Thịnh Hòa thường ôm con gái đi tắm nắng. Con gái ngủ trong vòng tay anh, không hề quấy khóc, trông rất thoải mái. Thỉnh thoảng, con bé chép miệng, mở cặp mắt to tròn ra nhìn anh, giống như nhận ra anh.
Tưởng Thịnh Hòa hôn lên trán con gái: “Con mau mọc tóc nhé, nhanh chóng đuổi kịp anh con.”
Mãi đến khi được mười bốn tháng tuổi, tóc của Tiểu Mân Côi mới dày hơn một chút, sau khi cắt tóc hai lần, tóc mới mọc đen hơn tóc cũ. Lúc vừa gội xong, tóc con bé vừa mềm vừa mượt, Tưởng Thịnh Hòa tết cho con bé một cái bím tóc. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Con trai và con gái gọi ba cách nhau một ngày, con gái nằm trong lòng anh, con trai nằm úp sấp trên lưng anh, hai đứa nhỏ chơi trốn tìm, tiếng cười ha ha không ngớt bên tai.
Con gái bỗng hôn anh, con bé bập bẹ: “Ba.”
Con trai không cam lòng nhận thua, dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng nói được: “Ba.”
Lạc Kỳ cầm hai bình sữa đi vào phòng con.
“Mẹ!”
Hai đứa nhỏ đồng thanh gọi, nhào vào lòng Lạc Kỳ.