Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 90: Ác Mộng
Tịnh Lâm nói: “Tà ma còn chưa bị diệt sạch, hắn cũng không thể tỉnh lại.
lúc này ngươi giữ hắn lại là vì cái gì?”
“Câu cuối cùng mới là vấn đề quan trọng, sao ngươi không hỏi.” Thương Tễ cúi người, thả Tịnh Lâm xuống đất.
Hắn quan sát mắt máu của Thù Nhiễm, “Huyết hải ở Huyền Dương thành đã rút lui, tốn công cả một đêm, hắn liền biến thành bộ dạng này.
Ta thấy chuyện hắn phá bỏ được phong ấn rất cổ quái, muốn hỏi hắn mấy câu.”
“Ngươi nghi ngờ hắn cũng là một quân cờ.” Tịnh Lâm hỏi.
“Dùng từ này rất hay.” Thương Tễ nói, “Chắc chắn trong lòng ngươi cũng đã nghi ngờ một người.”
“Ta nghe tiểu quỷ kể chuyện bị cắt cổ họng, chỉ nghĩ tới một người.” Ngón tay Tịnh Lâm loáng một cái, hiện ra một cái quạt giấy, y phất quạt phủi đi vết thương của Thù Nhiễm đã bị Tham Tương làm ô uế, nói, “Trong trời đất này người dùng quạt quả thực rất ít.”
“Quá mức đặc thù rõ ràng, ngược lại dễ bề cho người khác bắt chước theo.” Thương Tễ hướng Tịnh Lâm xòe bàn tay ra.
Tịnh Lâm nhìn lòng bàn tay hắn vẫn còn hoa văn cá chép, không khỏi sững sờ, hỏi: “Hả?”
Thương Tễ quơ quơ ngón tay, nói: “Ca ca ngươi không thần thông quảng đại như vậy, không thể bỗng dưng hóa ra vật thật.
Cho ta mượn dao găm, ta giúp Thù Nhiễm róc chỗ da thịt bị dính tà khí.”
Tịnh Lâm khoanh tay nói: “Chỉ sợ không phải không thể, mà là không muốn.
Hóa vật dễ dàng bộc lộ hình dáng, nếu như ta thấy được bổn tướng của ngươi, liền biết được ngươi là yêu quái gì.”
“Ngủ một đêm, sao lại trở nên thông minh như vậy?” Thương Tễ nhe răng với y, “Bổn tướng của ta là thứ hung hãn bậc nhất bên trong Trung Độ này, không tới đêm động phòng hoa chúc, tất sẽ không hiện ra cho ngươi nhìn.”
Tịnh Lâm quái lạ: “Tại sao lại phải đợi đến đêm động phòng hoa chúc?”
Thương Tễ nói: “Nếu sớm lộ hình dáng, dọa ngươi sợ chạy mất thì phải làm sao bây giờ.
Đợi đến lúc vào động phòng, chính là kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng hay, triệt triệt để để khiến ngươi thành người của ta.”
Tịnh Lâm nhớ tới mấy lời nói nhảm đêm đó của hắn, lúc này lại nghe hắn trêu tức, chợt lùi một bước, nhét dao găm vào tay hắn.
“Đông Quân vốn là tà ma, tự nên tránh hiềm nghi.
Chuyện làm tổn hại đến tuổi thọ bực này, ai cũng muốn hoài nghi hắn.” Thương Tễ chọc dao găm vào vết thương của Thù Nhiễm, dọc theo vết rách xé toạc ra, máu đen cùng sương đen tuôn trào ra bên ngoài, hắn thổi một hơi, sương đen lập tức tan rã.
Hắn nói, “Hoặc là bên trong Cửu Thiên môn có kể gắp lửa bỏ tay người, hoặc là có người bên ngoài Cửu Thiên môn có ý vu hại.
Ngươi nghĩ thế nào?”
Tịnh Lâm nói: “Phụ thân đã nắm trong tay vị thế đứng đầu, có thể hiệu lệnh thiên hạ ngoại trừ Thương Long ở bên ngoài không ai không dám nghe theo.
Ở thời điểm này, có ý định vu hại cũng khó tạo nên sóng gió gì, chỉ có thể ở trong môn có ngươi cố ý gắp lửa bỏ tay người.”
“Huyết hải đang trốn trong Cửu Thiên môn, giờ lại thêm vụ cắt cổ họng này nữa.” Thương Tễ mắt điếc tai ngơ với tiếng gào thét thảm thiết của Thù Nhiễm, chỉ nói, “Cửu Thiên môn có thể nói là đã nguy cấp đến mức ảnh hưởng đến sự tồn vong của môn phái.”
“Cửu Thiên môn…” Tịnh Lâm hơi ngừng lại.
“Ám tiễn khó phòng, một khi xử lý không tốt, chính là trong ngoài đều khốn đốn, hai mặt thụ địch.” Thương Tễ đạp chân lên giữ chặt lại Thù Nhiễm đang đau đến lăn lộn, hạ dao không chút lưu tình, nói, “Cùng ta về nhà mới là thượng sạch.
Bọn chúng muốn chiến tranh nội bộ, liền cứ để cho chúng đánh, ngươi chỉ cần cầm kiếm lên phía bắc, lại có thanh danh bên ngoài, gom góp nhân thủ cố thủ một thành chưa chắc là chuyện không thể.
Đợi trong tay có người rồi, liền đi kêu gọi Thương Long, cùng hắn hợp mưu trừ ma, còn tốt hơn là ở lại môn phái chịu sự quản chế.”
“Ta không mang chức trách, nếu tự quản một thành chính là rời khỏi Cửu Thiên môn.” Tịnh Lâm nói, “Huống hồ ta thân làm kiếm, trải qua trăm ngàn rèn luyện, mũi nhọn khó thu, nếu quá thân cận với Thương Long, sợ sẽ làm lỡ đại kế trừ ma của hắn.”
Lời nói này rất bao hàm ý, kì thực là đang nói y chính là thanh kiếm của Cửu Thiên môn, trảm yêu trừ ma không tính là gì, màn kịch quan trọng vẫn còn chưa lên đâu.
Thương Long ở phương bắc vẫn luôn chèn ép Cửu Thiên môn, Cửu Thiên Quân vẫn luôn nhẫn nhịn không đáp trả, chính là chờ đến lúc kiếm đạo của Tịnh Lâm độ cảnh, bước vào Trăn Cảnh sẽ cùng Thương Long đại chiến một trận.
Y cùng với Thương đế bị tình thế bức bách, nếu quá thân cận sẽ không có lợi, huống hồ Tịnh Lâm rất tán thành với kế sách trừ ma của Thương đế, trong môn phái lại chậm chạp không người hưởng ứng, chỉ sợ rằng chờ y tham dự vào trong kế sách đó, sẽ thuận lý thành chương mà phá rối kế hoạch của Thương đế.
“Ngươi vì Thương đế mà lo nghĩ như vậy, hắn cũng không biết được.” Ngón tay Thương Tễ xoay tròn dao găm, rũ sạch máu, nói: “Ngươi chịu công ơn nuôi dưỡng của Cửu Thiên Quân, tất sẽ không dễ dàng rời đi, cũng kiên quyết không chịu ngồi yên để mặc mọi chuyện.
Nhưng mà Tịnh Lâm, bây giờ huyết hải đang ẩn náu bên trong Cửu Thiên môn, đan dược mà huynh đệ các ngươi đang dùng là thứ đoạt mệnh, ngươi thân chúng trú thuật, phía dưới lại có chuyện hài đồng bị cắt cổ giấu mà không báo, Cửu Thiên Quân lẽ nào không phát hiện ra sao? Nếu như hắn đã tra xét rồi, vì sao lại không nói câu nào? Trong môn phái ai cũng khả nghi, mà dưới cái nhìn của ta, đáng nghi nhất chính là bản thân hắn.
Nếu như có một ngày…”
Thương Tễ không nhìn Tịnh Lâm, lau dao găm.
“Nếu như có một ngày, phát hiện ra huyết hải chính là Cửu Thiên Quân, ngươi sẽ làm gì?”
“…! Lời này không thể tin.” Tịnh Lâm nắm chặt kiếm, “Nếu như phụ thân là huyết hải, vậy bố trí những năm này chính là đang tự làm khó chính bản thân mình.
Mà bất luận ta có thế nào, chỉ riêng Lê Vanh, Vân Sinh, cùng với Lan Hải đều là đại tâm phúc của người.
Chúng ta cùng một môn phái, tuy có hiềm khích nhỏ, nhưng đều tu hành chính đạo, tất sẽ không làm việc cho tà ma.”
Thương Tễ nghiêng đầu, nói: “Ta thấy Cửu Thiên môn mấy năm này ngày càng bước lên vị thế cao, nhưng vẫn luôn không hiểu được dụng ý của Cửu Thiên quân.
Hắn đến cùng là muốn trừ ma cứu người, hay là muốn đứng đầu bát phương? Tịnh Lâm, các ngươi tự hỏi lòng mình đi, quyết sách mệnh lệnh của hắn bây giờ, có phải là càng ngày càng mơ hồ không rõ không.”
“Một khi huyết hải đổ xuống, Trung Độ liền bị che kín.
Hoàng tuyền cũng sụp đổ theo, quỷ nhân yêu hỗn tạp vào nhau, quy luật của đất trời này không còn tồn tại nữa.
Phụ thân vừa muốn cứu người, cũng muốn phân chia tam giới đứng đầu một cõi.” Tịnh Lâm nói, “Nếu như không làm như vậy, đợi đến khi trừ sạch tà ma, thiên địa nên phân chia như thế nào đây?”
“Bên trên thì dựng lên một cõi, phong các đại năng tu đạo trong thiên hạ danh xưng thần linh.
Ở giữa là Trung Độ, xua đuổi yêu quái, người phàm vào trong yên ổn sinh sống trong cái lồng giam đó.
Dưới cùng là hoàng tuyền, trùng tu xây dựng lại Vong Xuyên thành mê cung.
Đã như thế, cái gọi là tam giới bất quá là một cõi thuộc quản lý của Cửu Thiên môn, từ trên xuống dưới chỉ nghe lệnh đệ tử Cửu Thiên môn.
Từ đây Cửu Thiên Quân không phải là Cửu Thiên Quân, mà là tam giới cộng chủ.” Thương Tễ mắt sáng như đuốc, “Hắn ngược lại không xưng đế, mà lại thành thiên địa quân phụ.
Cảnh tượng này ngươi có dám nghĩ đến? Với dã tâm bực này, khó khăn huyết hải bất quá chỉ là đá lót đường thôi.
Đến lúc đó Thương Long Phượng Hoàng đều bị đạp xuống phía dưới, đợi thế cuộc đã định, ai cũng không thể cứu vãn.
Chờ đến khi hắn hạ bút xuống, trở thành sử sách lưu truyền, ngày hôm nay vì diệt trừ huyết hải mà chôn thây ngàn vạn tính mạng, liền biến thành công đức của một mình hắn.”
Tịnh Lâm dậm bước tiến đến, suýt nữa đã đập vào ngực Thương Tễ.
Sắc mặt y xanh trắng, hỏi: “Ngươi từ chỗ nào biết được?”
“Ngươi có biết Lê Vanh lên phương bắc đã đề cập chuyện gì với Thương đế không? ” Thương Tễ không hề né tránh, trầm giọng nói, “Chuyện hắn đề cập chính là phân chia lại tam giới —— lời ấy ai tin? Bây giờ huyết hải ép sát, Cửu Thiên môn lại không nhanh không chậm.
Hai phía đông, nam tử thương vô số, Cửu Thiên Quân lại vẫn cứ ngồi yên không để ý đến, chỉ muốn ép Thương đế bại dưới trướng hắn, hắn liền có thể vạn sự đại cát.”
“Ta không tin.” Tịnh Lâm gấp gáp nói, “Lê Vanh lên phía bắc, phụ thân tự mình dạy dỗ, ta nghe được rõ ràng…”
“Ngươi cũng từng qua phía đông.” Thương Tễ cúi xuống nhìn y, “Cửu Thiên môn ở phía đông còn lại bao nhiêu người? Di Ninh cũng đã bị điều đi, những người còn lại ai có thể trong coi được?”
“Phượng Hoàng suốt đêm bay về phía đông.” Tịnh Lâm cố gắng chống đỡ, “Cây Tham Ly tùy theo căn duyên, vì vùng đất phía đông mà cố gắng phòng thủ.”
“Phượng Hoàng là người của Cửu Thiên môn sao?” Thương Tễ dồn ép từng bước, chặn lại Tịnh Lâm, “Còn lại còn có ai, ngươi trả lời ta đi.”
Thần sắc trong mắt Tịnh Lâm chấn động, y làm sao dám nghĩ sâu hơn? Thương Tễ bắt lấy bàn tay đang cầm kiếm của y, kéo về hướng mình.
“Ngươi trả lời ta.” Thương Tễ nắm đến tàn nhẫn, “Ngươi đã rõ ràng, vì sao không nói ra?”
Tịnh Lâm như ngừng thở, y cắn răng: “Còn có đệ tử Cửu Thiên môn…!và mấy vạn bách tính.”
“Đây là mấy vạn tính mạng đưa đến bên mép huyết hải.” Thương Tễ từng bước ép sát, “Phụ thân ngươi tính toán cái gì?”
Tịnh Lâm nói: “Ta có thể tự chạy tới phía đông!”
“Ngươi đi được phía đông, vậy phía nam xảy ra chuyện gì có thể dễ dàng giải quyết sao?” Thương Tễ nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của y, “Lâm Tùng Quân bất quá chỉ là một người một kiếm, ngươi có thể chống đỡ bao lâu?”
Tịnh Lâm cười tự giễu, Thương Tễ trước mặt xa lạ biết bao.
Thương Tễ xoa xoa hai má y, lại nói với y: “Ngươi không muốn đi cùng ta, chắc chắn sẽ còn trở lại.
Ta không biết là ai hạ chú nguyền rủa lên ngươi, có lẽ là phụ thân ngươi, cũng có lẽ là huynh đệ ngươi, nhất định là người mà ngươi cực kỳ quen thuộc.
Bọn họ đối với ngươi, Tịnh Lâm, bọn họ cực kỳ sợ ngươi.”
Tịnh Lâm thở hổn hển, đình lại, y nói: “Ta biết trong môn phái nghi ngờ ta, ta biết huynh đệ phòng bị ta, ta biết…!nhưng ta không biết ai lại táng tận thiên lương như vậy!”
“Ta là ai?” Thương Tễ bỗng nhiên hỏi y.
Sắc mặt Tịnh Lâm trắng bệch, y dùng lực lắc đầu.
Thương Tễ giữ chặt gò má y lại, hỏi một lần nữa, “Ta là ai?”
“Tào, Tào Thương…”Tịnh Lâm nghiến răng, “Cái tên này là giả, ta không biết ngươi là ai!”
“Không đúng.” Thương Tễ nhìn y chăm chú, “Ta là ai?”
Tịnh Lâm đột nhiên giãy giụa, Thương Tễ giữ chặt y lại, trong đầu y hết sức hỗn loạn, từ Cửu Thiên môn đến Thương Tễ, tất cả đều là giả, tất cả đều là quỷ mị được che đậy bằng một lớp da.
Thương Tễ càng siết chặt hơn, mạnh đến nỗi khiến Tịnh Lâm đau đớn.
“Ta không biết!” Tịnh Lâm khàn giọng hô.
Thương Tễ không buông y ra, Tịnh Lâm hô hấp ngày càng gấp gáp, y đạp cũng đạp không được, bị Thương Tễ nhấn vào trong ngực, chui đầu vào ngực Thương Tễ thở dốc kịch liệt.
“Ta là ai?”
Tịnh Lâm gần như bị vùi lấp trong khuỷu tay hắn, nghe tiếng đột nhiên cằm bị nâng lên, đón lấy ánh mắt Thương Tễ, cổ họng y nghẹn ngào gọi một tiếng, nói: “Ca, ca ca!”
“Chỉ ta mới có thể tin tưởng.” Thương Tễ ôm chặt y, “Xung quanh đều là ác quỷ, chỉ ta mới có thể tin tưởng, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Môi Tịnh Lâm trắng bệch, y muốn lắc đầu, lại bị Thương Tễ giữ chặt.
“Trừ ta ra, ai nói cũng không thể tin.” Thương Tễ giống như trong ác mộng ghé vào lỗ tai y thì thầm, “Phụ thân ngươi, huynh đệ, Lê Vanh, Vân Sinh, Lan Hải, Di Ninh, Đông Quân! Bọn họ đều sẽ nói dối ngươi, còn ta thì không.”
Tịnh Lâm run rẩy giống như rơi vào trong hầm băng, Thương Tễ xâm chiếm sự yếu đuối của y, từng lần từng lần một lặp lại.
“Ngươi cũng…” Tịnh Lâm nhắm mắt, “Các ngươi đều giống nhau!”
“Ta sẽ không.” Thương Tễ hôn lên mắt cùng lông mày Tịnh Lâm không ngớt, “Ta sẽ không.”
Tịnh Lâm đột nhiên cảm thấy buốt lạnh thấu xương.
Sự liên hệ với bốn phía dần bị cắt đứt, những khuôn mặt phía sau căng ra trở nên xa lạ.
Thương Tễ nắm y, hôn y, dùng một loại khắc cốt ghi tâm lạnh lùng cắt đứt mối liên hệ của y cùng với những người khác, y chỉ có thể nắm tay Thương Tễ, chỉ có thể cùng Thương Tễ sóng vai.
Y phảng phất như bị đẩy ra khỏi cái lồng Cửu Thiên môn, rồi lại rơi vào một cái lồng mà người khác không nhìn thấy.
Bên trong chiếc lồng này không có ai khác, chỉ có Thương Tễ, Thương Tễ bắt lấy tâm của y, ôm chặt y trong khuỷu tay mình.
Đây là con yêu quái tham lam, cũng là con yêu quái xảo trá.
“Cuối thu gió lớn, nên mặc thêm quần áo, cũng cần ăn nhiều hơn.
Nửa tháng sau ta sẽ đến Minh Kim đài Cửu Thiên môn tìm ngươi, Tịnh Lâm.” Khuôn mặt Thương Tễ dần dần biến hóa, tà khí giữa chân mày càng lúc càng sâu, hắn dán vào tai Tịnh Lâm, “Ta thực muốn cắn ngươi.”
Vừa dứt lời, Tịnh Lâm liền cảm thấy vành tai bị cắn vừa ấm vừa đau.
Môi y đã muốn bật ra tiếng kêu, Thương Tễ lại thuận theo tai y trượt xuống bên gáy, trên cái gáy trắng như tuyết dùng sức mút ra hồng ngân.
Sau đó gió mạnh ập tới, Tịnh Lâm chộp kéo một cái, lại chỉ có thể bắt được một đoạn đầu ngón tay Thương Tễ, nghe được tiếng cười lớn, người đã biến mất không còn tăm hơi, Thù Nhiễm cũng biến mất không thấy đâu.
Tịnh Lâm giống như ở trong mộng vừa mới tỉnh, bước mạnh một bước, giận giữ nói: “Ngươi…”
Sương mù tản ra, trống không.
Chỉ còn lại dư âm nhiệt khí trên tai, trong lòng Tịnh Lâm đột nhiên cảm thấy trống rỗng vô cớ, y nhấc tay cắt ra gió mạnh, nghe thấy tiếng vó ngựa chạy gấp, một người đã xuất hiện ở đường chân trời.
Phá Tranh Thương xé toạc cơn gió, Lê Vanh đã ghìm ngựa trước mặt.
“Ta biết phong ấn đã bị Thù Nhiễm phá được, cũng biết ngươi đã độ cảnh.
Chạy đến Huyền Dương thành lại không thấy bóng dáng ngươi, nếu không phải có kiếm ý vừa mới bộc lộ, chỉ sợ còn phải vòng vèo khắp nơi tìm người.” Lê Vanh bất kể ngày đêm chạy đến, trên vai còn ướt nước sương, hắn nói: “Nửa tháng này đã đi những đâu? Một chút tin tức cũng không có!”
“Nửa tháng?” Thần sắc Tịnh Lâm lạnh lẽo, “Ta đã ở trong biển máu lâu như vậy!”
“Ngươi vào biển máu?!” Lê Vanh kinh ngạc, “Thật quá lỗ mãng! Có bị thương không?”
Tịnh Lâm che bụng, nói: “…!Không hề.”
“Độ cảnh hết sức nguy hiểm, thời gian hôn mê lại dài, ngươi gặp được vị cao nhân nào rồi?” Lê Vanh hỏi.
“Thiên cơ khó dò, do mệnh số thôi, không gặp ai khác.” Tịnh Lâm ngước mắt, “Phía đông vẫn không có viện binh sao? Nửa tháng này thế nào rồi, Phượng Hoàng còn chịu được không? Ta đã tạo bùa chú trên Huyền Dương thành rồi, biển máu tạm thời không thể làm được gì, thế nhưng các thành khác không biết thế nào rồi?”
Mặt Lê Vanh lộ vẻ bi ai, nói: “Trước tiên đừng nhắc tới việc này vội…”
“Chuyện gì?” Tịnh Lâm trấn tĩnh.
Lê Vanh nhìn Tịnh Lâm, vành mắt từ từ đỏ hoe, hắn thấp giọng nói.
“Lan Hải.”
Đầu ngón tay Tịnh Lâm run lên, trong lòng như có một tảng đá nặng nện xuống, đập tan sự ỷ lại bao năm qua.
Bên tai y nổ vang, cổ họng khô khốc, trong chớp mắt, một chữ cũng không thốt ra được.