Nam Thiền

Chương 89: Mù Sương


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 89: Mù Sương


Tuệ kiếm rủ xuống bên hông Tịnh Lâm, hai người đứng im tại chỗ một hồi lâu, thôn trấn cũng trở nên tĩnh lặng, đến cả hạt cát dưới chân cũng không còn di động.

Tiếng kêu cứu thoáng qua giống như chỉ là tưởng tượng, không khí lại bắt đầu ẩm ướt, vạt áo của Thương Tễ cũng hơi nhăn lại.
Tịnh Lâm nhẹ nhàng nhấc vỏ kiếm lên, sau một khắc trở tay ném đi.

Yết Tuyền xuyên qua tấm ván đóng đinh trên vách tường, màn huyết vụ cũng bị đập tan hóa thành khói, trên mặt đất xuất hiện một khối hình người, đứa bé tóc để chỏm bị Yết Tuyền chấn động đến mức người lăn lông lốc khóc rống lên.
“Ca ca tha mạng!” Nó gầy đến trơ cả xương, bao kiếm Yết Tuyền đập vào ngực nó xuyên qua một tấc, nó tựa như bị thiêu đốt, chịu liệt hỏa dày vò, gào khóc thảm thiết.
Yết Tuyền đảo ngược quay trở về tay Tịnh Lâm, y đi vài bước đến gần, đứa bé kia lập tức bò dậy bỏ chạy.

Huyết vụ đại thịnh, mê hoặc ánh mắt người, bốn phía đều là bóng đen quỷ mị.
“Không phải tà ma.” Chóp mũi Thương Tễ khẽ nhúc nhích, “Là một du hồn.”
“Vào huyết hải thân thể bị diệt, người tu đạo thần hồn cũng không thể lưu lại được, sao lại có hồn phách của trẻ con ở đây được.” Tịnh Lâm lật kiếm lên nhìn, trên bao kiếm còn sót lại hắc vụ dày đặc, “Oán khí trùng thiên, chết oan chết uổng.”
“Đúng vậy.” Thương Tễ nói, “Cắt yết hầu lấy máu, thân thể cho huyết hải ăn, nó là thứ mà chúng ta đã thấy ở Bôn thành.

Nó nhất định biết cái gì đó, mau cản nó lại, đừng cho nó chạy!”
Hai người lập tức nhảy lên, đuổi sát theo đứa bé kia.

Tiểu quỷ chân trần lao nhanh, lảo đảo chạy trong màn sương dày đặc, dường như cũng không biết đường, toàn bằng cảm giác chạy trốn.
Một cái mặt quỷ đột nhiên hiện lên trước mặt, ánh mắt Tịnh Lâm không chuyển, ánh kiếm lạnh thấu xương phá nát cái mặt quỷ, thân ảnh y đã vọt đến sau lưng tiểu quỷ kia.

Tham Tương đột nhiên nhào ra, có ý định ngăn cản, lại bị một cước của Thương Tễ, đạp tan thành tro bụi.
“Chậm đã.” Bàn tay Tịnh Lâm gấp phù, ánh sáng màu xanh vỗ nhẹ vào sau lưng tiểu quỷ.
Tiểu quỷ thoáng chốc bị định thân, mặt lộ vẻ giằng co, lại không thể chạy tiếp được.

Nó sợ hãi kiếm khí của Tịnh Lâm, đôi mắt láo liên, răng năng phát ra tiếng a a dọa người.

“Ngươi từ Bôn thành theo tới đây sao?” Thương Tễ nhảy xuống đất vòng tới trước mặt tiểu quỷ, cân nhắc ngữ khí, mềm quá không tốt, cứng quá cũng không được, liền ôn hòa hỏi.
Ai biết tiểu quỷ này thấy hắn, cả người run rẩy, sợ đến nghẹn ngào gào khóc, trong miệng hô: “Yêu đại gia pháp lực vô biên, đừng có ăn thịt ta! Ta bất quá là một người chết, còn đang đợi tìm lối ra, đi đầu thai tái thế!”
“Ngươi cũng nhận ra hắn là yêu quái?” Tịnh Lâm chuyển đến trước người nó, “Hắn che giấu tốt như vậy, người tu đạo tầm thường cũng khó mà phát hiện.”
Đến ngay cả chính bản thân Tịnh Lâm, cũng bất quá là vào biển máu này một lần mới thấy được đầu mối.
Trên mặt tiểu quỷ đã nước mắt giàn giụa, nó so với mấy đứa nhỏ bị cắt cổ lớn hơn một chút, còn quanh năm bôn ba trên phố phường hỗn tạp, không chỉ mồm miệng lanh lợi mà còn rất khéo léo.
“Không dám giấu ca ca! Từ từ để ta nói hết đã, đừng có mà giết ta! Nhà ta vốn ở Hòe thành, vào một buổi tối mấy ngày trước, ta bị người cắt yết hầu lấy máu, bị chết mà không hiểu chuyện gì xảy ra, lại gặp biển máu che thành, vì vậy cũng lỡ mất canh giờ đi xuống hoàng tuyền, chỉ có thể bị kẹt lại trong thành chờ hồn phi phách tán! Đúng lúc ấy gặp quân phòng giữ thành chuẩn bị chạy đi báo tin, hắn đeo trên lưng rất nhiều cung tên, có thể để ta trú ở bên trên, ta liền bám vào chỗ cung tên đó theo hắn đến Thất Tinh trấn! Ai mà ngờ được cái bà nó chứ! Thất Tinh trấn cũng bị biển máu bao trùm, người phòng giữ bị mù hai mắt, không thấy được gì, các ngươi lại vừa lúc tới đó! Ta sợ cực kì, khắp nơi đều là tà ma cả người đầy mắt, cái mùi của nó thối hoắc bẩn thỉu giống như cuộn tròn bên trong đũng quần lâu ngày vậy, ta chịu không nổi, liền phải tiếp tục chạy trốn.

Mà vị ca ca phòng giữ đó lại được ngươi sai phái đi Tây Đồ, ta lại theo hắn đi, trên đường cát bay đá chạy tà ma tàn phá bừa bãi, thật vất vả mới đến được địa giới phía tây, rồi lại gặp phải vài con đại yêu quái chặn đường.” tiểu quỷ nói đến chỗ này, hít hít nước mũi, con ngươi chuyển hướng Thương Tễ, “Yêu quái vốn muốn ăn người phòng giữ, sau lại hét lên rằng trên người hắn có long…”
Thương Tễ nhìn thẳng vào nó, trong con ngươi sâu thẳm.
Tiểu quỷ ngừng một chút, ấp úng nói: “…Có, có đại yêu quái che chở…!Ta liền đoán là vị đại gia này…”
“Lúc Huy Án rời thành ngươi từng vỗ vào hắn một chưởng.” Tịnh Lâm nghiềm ngẫm đêm đó, con ngươi nhìn về phía Thương Tễ, “Thì ra là để mở đường cho hắn.”
“Nhấc tay chi lao, không cần lo lắng.” Thương Tễ thấy tiểu quỷ này thông hiểu ánh mắt, cũng yên lòng.

Thân phận của hắn đối với Tịnh Lâm giờ khắc này mà nói ra tuyệt đối không trợ giúp được gì, trái lại dễ dàng rước lấy nghi kỵ trong môn phái, cho nên chậm chạp không chịu giải thích rõ ràng.
“Ngươi đã đến Tây Đồ, vì sao không đi đầu thai?” Tịnh Lâm hỏi.
“Hoàng tuyền không đi được nữa rồi!” tiểu quỷ nói đến đây, trong lòng rầu rĩ, liên tục khóc lóc, “Quỷ sai kia nói cái gì mà trên mệnh phổ sạch sẽ, không có người nào như ta cả! Lại còn nói hoàng tuyền bây giờ không có người chủ trì, đã sớm sụp một nửa rồi, cũng không thèm tra cứu tỉ mỉ, cứ thế mà đem ta ném về Tây Đồ thành để mặc ta tự sinh tự diệt.”
“Vậy tại sao ngươi lại có thể bám theo chúng ta?” Thương Tễ đánh giá nó, “Ngươi không còn thân thể, sao có thể qua được ánh mắt bọn ta.”
“Ta thấy các ngươi ở Bôn thành đi thu thập thi thể.” Nước mũi tiểu quỷ nổ bong bóng, nói, “Đều là bị cắt cuống họng chỉ còn lại lớp da, ta vốn muốn tìm một dã quỷ làm bạn, đi theo các ngươi dạo qua một vòng, mà tìm khắp không thấy bóng quỷ nào.

Vị ca ca này thân mang linh khí tinh khiết, ở cùng với ngươi hồn thể của ta mới có thể tụ mà không tán.”
Tịnh Lâm hỏi: “Lúc trước ngươi trốn ở chỗ nào?”
Tiểu quỷ nói: “Ta bám vào trên đế giày của ngươi, cũng không dám lỗ mãng.

Đêm qua các người tiến vào trong tiểu xá, ta tự dưng bị nhốt ở bên ngoài, vừa kinh vừa sợ, vì vậy ở trong đống đổ nát này canh giữ cả một đêm.”
Đây cũng là công lao của Thương Tễ, trong lòng hắn nghi ngờ Huyết hải có thể nghe trộm nhìn lén, hắn không muốn để Tịnh Lâm bị kẻ khác dòm ngó, vì vậy đã tạo một cái kết giới.

“Nếu đêm qua ngươi ở bên ngoài, có gặp qua chuyện gì không?” Thương Tễ nhìn lại, thấy huyết vụ như một tấm màn buông rủ xuống.
“Cái gì cũng không dám nhìn, sợ gặp phải thứ không sạch sẽ, hoặc sẽ bị tà ma ăn thịt.” tiểu quỷ khổ vô cùng, “Ta không phải cố ý muốn quấn lấy ca ca! Chỉ là ta chết không rõ ràng, nếu như không thể làm rõ, sẽ bị biến thành ác quỷ đầy oán khí rồi.”
“Hiện nay các nơi tình thế nguy cấp, hoàng tuyền cũng khó tránh khỏi nanh vuốt của tà ma.

Thế nhưng mạng phổ lại cực kỳ trọng yếu, có sinh có tử, không nên biến mất không còn tăm tích như vậy.” Tịnh Lâm thu lại linh phù, chiếu lên lưng tiểu quỷ xua đi oán khí, làm cho cơ thể tiểu quỷ nhẹ đi, sắc mặt cũng khôi phục giống như người bình thường.
“Không chỉ có thân thể bị biển máu ăn thịt, cả hồn phách cũng không thấy tung tích, có thể làm sạch sẽ đến như vậy, người bình thường chắc chắn không làm nổi.” Thương Tễ bước đi thong thả, “Trẻ con thì không cần thân thể, chỉ cần máu, yêu quái cũng không cổ quái như vậy, thật giống như tế phẩm cho tà ma ngoại đạo.”
Tịnh Lâm hỏi tiểu quỷ: “Ngươi bị người ta ám hại như thế nào?”
Tiểu quỷ đi theo bên người Tịnh Lâm, nói: “Hồi ca ca, đêm đó ta cùng bạn ra ngoài chơi, nghe nói ngôi miếu cổ trong thành có phát cháo bố thí, để chọn tôi tớ cho nhà giàu.

Nhà ta nghèo lại không còn cha mẹ, mấy miệng ăn đều dựa cả vào đại ca đi khóc lóc om sòm ăn vạ, nghe được có việc này thật cao hứng, thế là liền đi luôn.”
Lúc nó nói đến đây bỗng nhiên vẻ mặt lộ sự thống khổ, chần chờ muốn nói lại thôi.
“Chúng ta vào miếu, bên trong có chuẩn bị phòng…Trong phòng cực kỳ tối tăm, đầy một phòng toàn là các tiểu cô nương…!Ta hỏi tại sao không đốt đèn.

Một lát sau lại bắt chúng ta xếp thành hàng, kiểm lại nhân số…!Rất là nhiều người…!Đều là những đứa ăn xin đầu đường xó chợ…”
Tiểu quỷ nói xong cũng tự bị mình bị mắc cổ họng, le lưỡi một cái.
“Cho chúng ta cơm ăn, phía sau miếu là một cái viện bỏ không…!Mùi vị hôi thối, như tà ma trong huyết hải…!gật đầu gọi chúng ta vào nhà…Ta …! ta đi vào…!sau đó, sau đó liền chen chúc trong ngóc ngách…”
Khuôn mặt nó theo ngữ âm cũng dần thay đổi, đột nhiên dữ tợn khủng bố, tự nắm lấy cổ họng mình, bị thương gào rống.
“Tay chân bị buộc chặt lại…!sợi dây cắt đứt cuống họng…”
Trong cổ họng nó phát ra tiếng thút thít nghẹn ngào.
“Ta thấy…!Một cái quạt giấy…Mang theo…!Hương vị…”
Thương Tễ bắt lấy sau cổ tiểu quỷ, túm nó lên khỏi mặt đất.

Hai mắt tiểu quỷ trợn trắng, liều mạng túm lấy cuống họng mình.

Cuống họng của nó nứt ra một đường mảnh dài, tiếp đó vết rách như bị xé toạc ra, máu bắn tung tóe.


Tay chân bị thối rữa nhanh chóng, như ngâm mình trong bể máu.
Thương Tễ nói: “Ta ở chỗ này, ngươi còn sợ cái gì?”
Cát đá dưới chân chấn động âm vang, một luồng nhiệt khí từ trên xuống dưới tưới vào trên người tiểu quỷ, nóng đến mức khiến cả người nó run lên, đủ loại cảnh tượng tà ác trong đầu lướt qua như gió, hồn phách giống như là tìm được cái gì dựa vào, sợ hãi mà lui bước, nó lắc lư hai chân, từ bên trong oán khí đột nhiên tỉnh táo lại.
“Một cái quạt giấy.” thanh âm Thương Tễ vững vàng hỏi, “Mang theo mùi hương gì?”
Tiểu quỷ run lẩy bẩy: “Cúng Phật, cái loại dùng cúng Phật…”
“Đàn hương.” Tron lòng Tịnh Lâm lập tức hiện ra một người.
Không đợi Tịnh Lâm suy nghĩ kỹ càng, luồng sương máu dày đặc như sóng biển đột nhiên biến đổi, cát vàng trong trấn bay tán loạt ập vào cả mặt mày, thanh âm u ám từ bốn phía bao vây tới.

Đôi mắt lạnh lùng của y khẽ liếc, thấy trong cơn sóng máu đột nhiên nhảy ra một con thú, toàn thân lở loét chìm trong biển máu chính là Thù Nhiễm.
Thù Nhiễm hai mắt đỏ sậm, trên lưng mọc ra mấy con mắt, Tham Tương cuốn trọn lấy hắn, lấy cơ thể hắn làm của mình.

Hắn dĩ nhiên không nhận ra được Tịnh Lâm là ai, chân trước đạp sụp ốc xá, chân sau còn bị vùi trong bùn dưới sông, theo động tác rút ra kéo theo cả hài cốt tanh tưởi.

Hắn há miệng nước miếng chảy dài, hàm răng dính đầy bùn đất, hướng về phía hai người Thương Tễ mà hú dài.
Tịnh Lâm nhấc chân đá Yết Tuyền lên, kình phong quét qua nửa người Thù Nhiễm khiến hắn kêu gào.

Thù Nhiễm ngửa người ra sau, những đôi mắt đầy máu dày đặc trên ngực hắn cùng nhau chớp chớp, âm thanh tà ma gào thét chói tai.

Tịnh Lâm đã rút toàn bộ kiếm ra, mũi kiếm Yết Tuyền sáng như tuyết ngâm dài, nhưng mà Thương Tễ so với Tịnh Lâm còn nhanh hơn, kiếm phong còn chưa đến, Thù Nhiễm đã lập tức bị đánh bay ra, ngã vào trong bùn sông, chấn động đến dâng lên làn sóng tanh hôi.
“Để hắn lại còn có tác dụng.”
Thương Tễ trở tay ấn cán kiếm của Tịnh Lâm, lưỡi kiếm tùy theo trở về bao, hắn lại nhảy lên trước, không đợi Thù Nhiễm bò dậy, đạp cho hắn một cước vào đỉnh đầu khiến cự thú ngập chìm trong nước bùn.
Bùn đất cùng thi thể bắn tung tóe, tà ma bị Thương Tễ đạp xuống điên cuồng giãy giụa, con mắt đầy máu kia muốn từ trong bò ra ngoài.

Ánh sáng xanh phía sau Tịnh Lâm vụt lên, linh phù bay trên không trung trong phút chốc hóa thành vô số tia sáng, sau đó trói chặt lấy Thù Nhiễm.

Sóng máu phía trên mở to cái miệng lớn như chậu máu, hóa thành cự ảnh phượng hoàng muốn nuốt lấy Thương Tễ, dưới chân Thương Tễ vững vàng, hắn lôi thân thể to lớn của Thù Nhiễm lên, đạp tan cự ảnh kia thành mưa máu đầy trời.
Thương Tễ lôi Thù Nhiễm từ trong cơn mưa tanh tưởi kia ra, ánh mắt Tịnh Lâm theo sát sóng máu rút đi.
“Hắn bị kinh sợ rút về sào huyệt, cửa chắc chắc ở phía bên kia.”

Tay áo càn khôn của Tịnh Lâm có giấu quỷ hồn, lúc Thương Tễ tung người chân đá về phía sườn Thù Nhiễm, cuồng phong mãnh liệt xua đi màn đêm tối tăm che kín đất trời, ánh sáng đột ngột hiện ra ở phía ngoài mấy dặm.

Thương Tễ cũng không nhiều lời, một tay ôm lấy eo Tịnh Lâm, lăng không phá sương mù mà ra!
Khoang mũi lập tức trở nên mát lạnh sảng khoái, bên ngoài sương che mấy dặm, Thương Tễ ném Thù Nhiễm ra, cùng Tịnh Lâm rơi vào trong nước, ngã vào trong ao thu mát mẻ, Tịnh Lâm đạp phải khoảng không thân thể không ổn định, bất ngờ bị Thương Tễ túm lấy làm cho chao đảo, tạo nên từng đợt sóng biếc, cả người ướt đẫm.
Y phục trong nước bồng bềnh trôi nổi, tóc mai Tịnh Lâm ướt đẫm dán vào trên trán, mái tóc như mực đột nhiên bị đẩy ra, Thương Tễ ôm lấy hai gò má y, cúi đầu hôn lên.
Tay Tịnh Lâm víu lấy bả vai Thương Tễ, bị hắn ngậm đến đầu lưỡi ngứa ngáy.

Chỉ một chốc lát đã bị Thương Tễ vừa ôm vừa đẩy vọt lên khỏi mặt nước, y chống lấy bả vai hắn thở dốc không ngừng.
Thương Tễ còn đứng trong nước, ngửa đầu giữ lấy y, cười nói: “Biện pháp này thế nào? Chú thuật cũng không thể ngăn cản ta nhảy xuống nước cứu ngươi.”
Mái tóc ẩm ướt dính vào má Tịnh Lâm, y phóng tầm mắt nhìn về phía huyết vụ đang ẩn náu giữa đất trời mênh mông.

Thương Tễ nhấc tay lau bên má dính nước của y, không đề phòng bị Tịnh Lâm nghiêng đầu cắn chặt lấy ngón tay hắn.
Nói cái gì mà biển máu quỷ dị quỷ quái, khó mà đi ra, rõ ràng là bị Thương Tễ nắm trong tay đùa giỡn, ở lại trong đó cả một đêm!
Thương Tễ kêu lên, nói: “Cắn ta!”
Lồng ngực Tịnh Lâm phập phồng, y nói: “Ngươi vô lại! Rõ ràng có thể dễ dàng ra ngoài…!A!”
“Nếu thích cắn như vậy, ta liền cho ngươi cắn thỏa thích.” Hai ngón tay Thương Tễ thăm dò vào giữa ranh nanh Tịnh Lâm, lạnh lẽo quấy đảo đầu lưỡi mềm mại trong nước bọt.
Tịnh Lâm giãy giụa muốn phun ra, Thương Tễ ngược lại thuận thế thăm dò sâu hơn chút, hai ngón tay chuyển động, dẫn dắt răng nanh Tịnh Lâm phun ra nuốt vào vài lần, mút đến mức y có điểm không chịu nổi, hắn mới chịu rút tay ra.

Tịnh Lâm lập tức nhấc chân đạp người, Thương Tễ liền bắt lấy mắt cá chân y, khom lưng ôm lấy hai chân, đem người đột nhiên khiêng lên bả vai.
“Địa phương quỷ quái, bị vây không ra được ngoài là thật.” Thương Tễ lội lên bờ, “Cắn ta đau quá!”
Tịnh Lâm nghe vậy cười lạnh, víu lấy bả vai hắn cắn một cái.
Thương Tễ nhẹ hút không khí, khiêng y trên vai quay vài vòng, dọa dẫm: “Còn cắn nữa ta sẽ ném ngươi đi!”
Tịnh Lâm nói: “Cắn chết!”
“Ai cắn chết ai.” Thương Tễ vỗ vỗ y, “Ta một ngụm có thể nuốt được tám người như ngươi.”
Tịnh Lâm ghé vào bên tai Thương Tễ, lớn tiếng mà phi.

Phi đến Thương Tễ khó giải thích được cười to, khiêng người trên vai điên cuồng chạy, vòng tới bên người Thù Nhiễm, đá đá con thú kia.
“Tiểu tử này còn chưa đến lúc phải chết, hắn có công đức muốn làm, cho ta thế nào? Giữ bí mật, đừng nói cho cha và các huynh đệ của ngươi, coi như là của hồi môn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.