Nam Thiền

Chương 68: Phu Thê


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 68: Phu Thê


Tịnh Lâm đã từng đi về phương bắc vào mùa hoa rơi, nhớ tới lúc đó chỉ có một lá thuyền độc hành giữa mênh mông sóng nước mờ mịt, thiên địa một màu, vạt áo của y ướt nước mưa, tay áo rộng ngát hương, lưng đeo trường kiếm cùng với hai bên bờ sông rực rỡ cánh hoa bay.

Y nhìn vào trong nước, chỉ thấy một phương mây trời bị chia cắt, một cái đuôi màu đen còn chưa kịp biến mất trong biển mây.

Tịnh Lâm không khỏi ngẩng đầu, thấy mây khói trùng điệp, cái bóng chân long lướt qua mặt sông, bao phủ chiếc thuyền con con.

Sương mù trên sông bị gió thổi tan tác, Tịnh Lâm hơi chếch một bước, ánh mắt đuổi theo long ảnh đi xa.

Tịnh Lâm ngơ ngác, chuông đồng buộc vào cổ tay vang lên tiếng đinh đương lọt vào tai.

Y nâng tay lên nhìn, thấy trên cổ tay treo một cái chuông, buộc một sợi hồng tuyến kéo dài đến tầng mây.

Tịnh Lâm không biết hồng tuyến này là cái gì, y nhấc cánh tay lên kéo một cái, nghe thấy tiếng rồng ngâm giữa trời, hơi nước chợt tan biến, một đôi mắt rồng đột ngột đến trước thuyền.

Bốn phía bọt nước bắn tung tóe, thấy thân mình to lớn của Thương Long chìm vào nước, bao vây con thuyền trong một tấc vuông.

Tóc mai Tịnh Lâm ẩm ướt, y nhìn thẳng vào mắt rồng, lại sinh ra một chút sợ sệt.

Y muốn lui một bước, không ngờ lại bị hồng tuyến trên tay kéo lại, ngược lại đem y cùng con thuyền kéo càng gần hơn.

Lân phiến ẩm ướt lạnh lẽo cọ qua cánh tay, cự thân dần thu lại, thân thể Tịnh Lâm bị giam cầm, dần dần không thể hô hấp.

Y không nhịn được rên đau một tiếng, lòng bàn tay muốn đẩy lân phiến ra,suýt nữa đã bị cạnh phiến sắc bén cắt vào đứt tay.

Tịnh Lâm đột nhiên mở mắt, ửng hồng còn chưa lui, mồ hôi đầm đìa.

Trước mắt y loáng một cái, cũng không biết giờ đã là lúc nào, chỉ có thể thấy Thương Tễ ở trần nằm đè trên người mình vai kề vai.

Y nhắm mắt bình ổn hơi thở, cảm nhận được bên hông bị Thương Tễ siết chặt đến đau đớn, mới biết được cảm giác chân thực vừa mới trong mộng từ đâu mà tới.

Tịnh Lâm từ trong khe hở rút một tay ra, lúc đẩy mái tóc rối bời ra liền nhớ lại cái gì, cau mày khẽ ngửi đầu ngón tay tựa hồ còn sót lại mùi vị gì đó.


Y vẫn nhìn cổ tay, thấy linh tuyến bị Thương Tễ buộc chặt lại, không khỏi cảm thấy đau đầu.

“Ta nghe thấy tiếng ngươi thở dốc không ngừng, mơ thấy cái gì vậy?” Thương Tễ nhắm mắt bất động, lại đã sớm tỉnh rồi.

“Một chút chuyện cũ.” Trên người Tịnh Lâm vừa nặng vừa nóng, y đẩy đầu vai Thương Tễ, ra hiệu hắn tránh ra.

“Mơ thấy ai?” Thương Tễ nằm yên không động.

“…Không nhớ rõ.” Tịnh Lâm đáp.

“Lần tới nếu muốn lừa người, đừng có chần chừ.” Thương Tễ đột nhiên chống người dậy, hắn nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, “Không nói thì không nói.”
Tịnh Lâm thấy bên ngoài cửa sổ trời đã sáng, liền quay người muốn dậy, bên hông bỗng nhiên trầm xuống, Thương Tễ trực tiếp bắt lấy eo y kéo về dưới thân.

“Người quan trọng nào.” Thương Tễ nói, “Còn định thật không nói cho ta biết? Vậy ta càng muốn nghe một chút.”
Tịnh Lâm nói: “Dễ thôi, mặc quần xong rồi nói.”
Thương Tễ nhìn y, nói: “Không được, mặc xong y phục ngươi liền trở mặt.”
Tịnh Lâm thở dài: “Mơ thấy cảnh tượng đi về phương bắc, thấy rõ Thương Long bơi trong biển mây.”
Thương Tễ nghe vậy liền thẳng người dậy, nói: “Con rồng này cùng ngươi cũng thật là có duyên phận.”
Tịnh Lâm nói: “Trùng hợp.”
“Thế gian này nếu khéo như vậy, ta cũng muốn được cùng ngươi Trùng hợp”.

Thương Tễ kép tay Tịnh Lâm, nắm trong lòng bàn tay mình đưa lên chóp mũi ngửi một cái, là mùi vị của chính mình.

Hắn nói, “Tối hôm qua như vậy ta rất sung sướng, làm người đều sẽ như vậy sao?”
Đầu ngón tay Tịnh Lâm hơi cuộn lại, y nói: “Không biết.”
“Ta…” Thương Tễ thuận theo đầu ngón tay lần đến cổ tay, ái muội nói, “Sau này ngày ngày ta đều muốn như vậy.”
Hơi thở ấm áp, khiến cho vết trói trên cổ tay Tịnh Lâm truyền đến hơi ngứa.

Đêm qua thay người làm chuyện đó khiến nhiệt khí dâng lên trên gò má, Tịnh Lâm giơ ngang cánh tay che mặt lại, không chịu đáp ứng.

Thương Tễ lợi dụng chóp mũi nhẹ nhàng ma sát bên trong cổ tay y, phát tán nhiệt, liếm láp làn da trắng như tuyết.


Khiến Tịnh Lâm không ngừng chảy mồ hôi, uốn gối muốn ngăn cản hắn.

“Có được hay không?” Thương Tễ không buông tha, đè lên cánh tay y cúi người tới gần hỏi, “Có được hay không?”
Tóc mai Tịnh Lâm bị cọ loạn, nhắm mắt cũng không trốn được từng bước ép sát như vậy.

Y muốn nói không, Thương Tễ liền liếm mút cổ tay y, ở bên trong lưu lại một dấu răng.

Tịnh Lâm nhịn đau không kêu, Thương Tễ lại càng gặng hỏi: “Có được hay không?”.

Tịnh Lâm không đáp, hắn liền tiếp tục cắn.

Từ hai cổ tay Tịnh Lâm đến bên cổ, phàm là nơi có thể lộ ra đều để lại dấu răng nhọn lưu luyến.

Tịnh Lâm vừa tê vừa đau, rốt cuộc tại thời điểm Thương Tễ ở phía sau gáy y cắn một cái liền dùng sức Ừ một tiếng, sau đó nói: “Ngươi đã lớn như vậy, rất nhiều chuyện…” Y hừ nhẹ một tiếng, nắm lấy một lọn tóc của Thương Tễ, “Cắn chết!”
Thương Tễ hướng sau gáy y thổi một hơi, nói: “Ta đã lớn như vậy, rất nhiều ngươi đều không dạy.

Tỷ như chuyện vui thú trên giường đúng hay không? Ta hiểu được, ngày ấy Tả Thanh Trú cởi y phục của Thiên Ngọc, chính là ý muốn làm việc này.”
Tịnh Lâm nói: “Cái gọi là vui thú giường chiếu, nên là chuyện phu thê mới làm.

Ngươi và ta không phải phu thê.”
“Nếu Tả Thanh Trú cùng Thiên Ngọc có thể, ngươi và ta làm sao không thể?” Thương Tễ cảm thấy gáy cùng vai của Tịnh Lâm không giống như trước đây, hắn nơi nào cũng muốn cắn một cái, nhưng không phải là cắn ra máu, chỉ muốn cắn lưu lại dấu ấn, cắn đến Tịnh Lâm khàn giọng kêu lên.

“Tả Thanh Trú cùng Thiên Ngọc bất đồng.” Tịnh Lâm không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể mơ hồ trả lời.

“Đúng là bất đồng.” Thương Tễ cau mày ngẫm nghĩ, nói, “Ngày ấy bọn họ cũng không như tối hôm qua, chỉ dùng tay là xong, tại sao Tả Thanh Trú còn muốn đẩy Thiên Ngọc lên giá sách?” Tịnh Lâm ho khan không ngừng, Thương Tễ xoa xoa cho y, nói, “Chúng ta không thể làm sao? Ngoại trừ tay, còn có biện pháp khác?”
Tịnh Lâm nói: “Không có.”
“Trên bức tranh kia là cái gì?” Thương Tễ từng bước siết chặt lấy y, “Ngày ấy ở trong lâu nhìn thấy bên trong bức tranh.”
Tịnh Lâm thử tham dò ánh tay của mình thấy bả vai cũng đã bị gặm đến ửng hồng, y liền với lấy một bộ đồ mới tròng lên đầu Thương Tễ, cáCh quần áo dùng sức xoa một phen.


Thương Tễ mặc y phục vào, đột nhiên kéo lấy cánh tay Tịnh Lâm, nhấc lên một góc áo, lồng cả Tịnh Lâm vào.

“Làm phu thê thì có gì khó.” Thương Tễ gần trong gang tấc nhìn y, “Ngươi với ta cũng có thể làm phu thê.”
“Vì một giấc mộng xuân, liền đến mệnh của nửa đời sau cũng phải giao cho người khác?” Tịnh Lâm lành lạnh mà bắt được cằm hắn, “Ngươi mới gặp được mấy người, mà biết được hàm nghĩa của Phu thê”
“Ngươi đã gặp nhiều người như vậy, nhưng có vẻ như ngươi cũng không hiểu.” Thương Tễ tiến gần hơn, chấp nhất nói, “Ngươi dạy ta, ta cũng dạy ngươi, không tốt sao?”
“Ngươi muốn dạy ta cái gì.” Tịnh Lâm để mặc hắn tiến đến gần.

“Dạy ngươi chuyện khoái hoạt.” Đôi môi Thương Tễ hé mở, “Dạy ngươi thành khẩn đối đãi.”
“Ngươi và ta tối hôm qua đã đủ thẳng thắn”.

Tịnh Lâm buông tay ra, “Ta không cần khoái hoạt.”
Thương Tễ nắm lấy ngón tay út của y, nói: “Không được, ta lại càng muốn cho.

Tối hôm qua ngươi dạy thật tốt, ta rất thích.”
Tịnh Lâm nói: “Hám sắc làm lu mờ ý chí.”
“Vậy sao ngươi có thể toàn thân trở ra? Ta đã hôn mê rồi!” Thương Tễ kéo áo ra, nói: “Bây giờ khắp người ngươi đều là mùi vị của ta, còn vọng tưởng thần không biết quỷ không hay? Ta muốn xem xem, còn kẻ nào dám tiếp cận ngươi! Phu thê không làm thì không làm, nhưng nếu như ngươi muốn cùng người khác làm—— trong mộng cũng đừng nghĩ.”
Tịnh Lâm mặc y phục vào, Thương Tễ thấy khuôn mặt nghiêng của y vẫn như thường, không khỏi nghiến răng, dùng khuỷu tay đè lên trung y của y, nói: “Quay đầu.”
Tịnh Lâm mới mặc được một nửa, nghe vậy thì quay đầu lại.

Thương Tễ không chút nghĩ ngợi mà hung hăng hôn lên khóe môi y một cái, hôn ra khí thế.

“Ta muốn cùng với ngươi làm càng nhiều lần hơn nhiều chuyện hơn,” Thương Tễ nói, “Ta không muốn cùng người khác.”
Tịnh Lâm trên môi ửng đỏ, khóe mắt cũng ửng hồng, y nói: “Không ăn ta sao?”
“Ta ở cùng với ngươi, không ăn cũng có thể có được lạc thú.”
Tịnh Lâm buộc chặt y phục, đứng dậy nói: “Như vậy không thú vị, vẫn là nên sớm ăn đi.”
Thương Tễ thấy y muốn đi ra ngoài, liền chặn ngang người nói: “Cổ tay ngươi có buộc linh tuyến của ta, không thể rời khỏi trong mười bước.”
Tịnh Lâm nhìn lại nói: “Đứng dậy đi, chuyện còn chưa xong đâu.”
A Ất thấp thỏm cắn bánh bao, đối với dấu răng rõ ràng trên gáy Tịnh Lâm không cách nào làm như không thấy.

Hắn tự đâm hai mắt mình, tại chỗ cũ giậm chân, nói: “Tà ma đã trừ, tiểu gia cũng phải tự mình đi tiêu dao! Chúng ta cứ như vậy từ biệt đi!”
Thương Tễ khá là ngạc nhiên nói: “Cửa ở ngoài kia, sao ngươi còn ở đây?”
A Ất trợn mắt nhìn: “Tiểu gia trợ giúp ngươi tăng tiến tu vi, ngươi lại còn đuổi ta!”
“Cho nên đêm qua mới không ném ngươi đi.” Thương Tễ phóng tầm mắt đến vương cung, “Bây giờ lão hoàng đế chết rồi, tiếp theo phải làm gì đây?”
“Nhi tử của lão vô số, tùy tiện tìm một tên là xong chuyện rồi.” A Ất lau sạch tay, nói: “Đêm qua ta đã dựa theo ý của Tịnh Lâm, đem tin tức cho Sở Luân.

Chỉ là nếu như hắn thành Lưu Thừa Đức thứ hai thì làm sao bây giờ?”
“Nhạc Ngôn ở trong tay Hoa Thường.” Tịnh Lâm nói, “Sở Luân giống như bị quỷ ám, sao có thể sống được.”

“Kỳ quái.” A Ất nói, “Hoa Thường xưa nay luôn xem thường làm bạn cùng thần tiên, lần này tại sao lại giúp ngươi? Chẳng lẽ trước kia ngươi cùng nàng có cái gì?”
“Nàng cũng không phải là giúp ta.” Ánh mắt Tịnh Lâm di động, xẹt qua trên mặt Thương Tễ, chỉ dừng lại một chút, nói với A Ất, “Sau khi ngươi về nhà, cũng không cần lo lắng cho a tỷ ngươi nữa, Vân Sinh điều nàng đi, xét về lâu dài, tuyệt đối không phải chuyện xấu.”
“Vậy giờ ngươi muốn đi đâu?” A Ất nói, “Đào Trí nhận ra ngươi, người khác cũng sẽ nhận ra ngươi.”
Tịnh Lâm lại nói: “Chuyện đến nước này, có trốn tránh cũng không được.

Ta còn rất nhiều sự tình chưa rõ, cần chính mình đi tìm hiểu hư thực.

Huống hồ trừ phi mất đi thần hồn, bằng không cho dù ta có đi vào luân hồi, cũng vẫn có người nhận ra ta được.”
A Ất nghe vậy thấy vô vị, hắn vốn cũng mong hai người này đừng ở gần mình nữa, mấy ngày nay đã chịu đủ khổ rồi.

Đặc biệt là Thương Tễ, có thể nói A Ất bây giờ không muốn nhìn thấy hắn nhất.

“Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài.”A Ất lui vài bước, hóa thành ngũ sắc điểu bay lên trời cao, “Tiểu gia ở Trung Độ tiêu dao, không phải tiếp tục đụng độ hai người các ngươi là tốt rồi! Tạm biệt!”
A Ất vừa đi.

Thương Tễ liền nói: “Chuyện đang cấp bách như vậy mà lại để hắn đi, là phát giác cái gì sao?”
Tịnh Lâm cuộn lại xích vàng A Ất lưu lại, ném vào trong tay áo nói: “Tà ma không dễ trừ, trên có phân giới ty trông giữ, dưới có tà khí khó trấn.

Vì vậy khi Huy Án tới, phân giới ty từ đó mai danh ẩn tích.

Sau đó A Ất cũng đến, tặng không phật văn kim tỏa trấn áp tà ma—— không giống ngẫu nhiên, mà giống như trời giúp.”
Thương Tễ nói: “Có người từng bước đào một cái hố, lại có người từng bước xây một cái cầu? Đều là hướng về phía Lâm Tùng Quân ngươi tới, lại còn không chung đường.”
“Đoán lung tung thôi.” Tịnh Lâm kéo tay áo xuống, che lại cổ tay, nói: “Thiên Ngọc còn chưa trở về, chắc chắn còn đang ở hoàng tuyền.

Chứng cứ nhiều năm Tả Thanh Trú thu thập đều ở trên tay y, muốn nhân cơ hội này trừ tận gốc án này, còn cần chứng cứ của Tả Thanh Trú.

Chúng ta đi tìm Thiên Ngọc.”
“Ngươi lừa y xuống.” Thương Tễ nói, “Y không chịu đưa thì làm sao?”
“Chân thành đến sắt đá cũng phải mòn.” Tịnh Lâm bước xuống bậc thềm, nói: “Ta có cố ý lừa gạt y đâu?”
“Gặp y một lần cũng tốt.” Thương Tễ nói.

“Ta vừa vặn cũng có việc muốn hỏi y/”
Tịnh Lâm hơi để ý: “Chuyện gì?”
Thương Tễ nhấc cánh tay gối sau đầu, đối với Tịnh Lâm hừ một tiếng, “Ta không nói cho ngươi.”
Tịnh Lâm: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.