Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 67: Lừa Gạt
Sương mù tiêu tan gần như không còn, lưỡi kiếm Yết Tuyền nhuốm máu, thấm đỏ cả tay áo Tịnh Lâm.
Hai mắt y không chớp lấy một cái, cứ thế rút kiếm ra.
Thương Tễ lung lay một cái, máu chảy thành dòng, toàn bộ phía sau lưng ẩm ướt một mảnh, thân thể ngã xuống đất.
Tịnh Lâm lẳng lặng vẩy máu tươi, bắn tung tóe bên chân.
Áo bào không bị vấy bẩn, y lướt qua Thương Tễ, đi hướng Đào Trí.
Đào Trí vừa khóc vừa cười, nói: “Ta hôm nay đã tận mắt nhìn thấy, người này không có tâm.
Tịnh Lâm đại đạo trắc trở, không trách phụ thân đối với ngươi bằng con mắt khác, bởi vì chỉ có ngươi, mới có thể làm ngoan tuyệt đến như vậy.”
“Giết người đền mạng.” Khuôn mặt Tịnh Lâm không hề có cảm xúc, “Mạng của ta đều có thể cho hắn.
Nhưng nếu bỏ qua lần này, liền không còn cơ hội tốt để giết ngươi được nữa.”
“Vì vậy ngươi liền hạ độc thủ!” Đào Trí che mặt lại, gã vì vừa mới cắn xé đã mất nguyên dạng, lập tức né tránh nói, “Tất cả mọi người trên đời này, đều có thể làm kiếm trong tay ngươi, dùng làm lót đường dưới chân ngươi.
Ngươi điên rồi, ngươi căn bản là bị tẩu hỏa nhập ma!”
“Không sai.” Tịnh Lâm đứng trong bóng tối, nói, “Phàm là ngăn trở đạo của ta, bất luận phụ tử huynh đệ, hay là thân bằng bạn cũ, đều phải chết.”
“Ngươi điên thật rồi.” Đào Trí khom lưng lui về phía sau, gã vòng qua Tịnh Lâm, dùng dáng dấp hoàn toàn thay đổi khàn khàn nói, “Ngươi là kẻ điên, ngươi mới là tà ma, ngươi là đại ác ma trong thiên địa này! Ngươi đã mất sạch lương tri…không ngươi từ lâu đã không còn là người.
Ngươi trời sinh vô tình vô dục, ngươi là kẻ giỏi giết người.”
Lưỡi kiếm của Tịnh Lâm đảo qua, ánh sáng lạnh lẽo bắn thẳng lên mà đêm dày đặc.
Trong mắt y vô tình, hạ thủ cũng vô tình, ống tay áo cuốn theo gió, kiếm quang vẽ ra một chiêu lưu vân.
Đào Trí cũng lập tức rút kiếm, cùng Tịnh Lâm vật lộn đan xen vào nhau, tiếng lưỡi kiếm va chạm mang theo gió rít gào.
“Năm đó là ta tài nghệ không bằng người, chết chưa hết tội! Nhưng ngươi cùng với Lê Vanh năm lần bảy lượt đem chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành đẩy trách nhiệm cho ta, đây cũng là Đạo của ngươi?” Đào Trí mạnh mẽ ép tới khiến Tịnh Lâm phải lui về sau vài bước, gã ngăn lại mũi kiếm nói, “Bắc địa bao la, Cửu Thiên môn không nhúng tay vào được, rốt cuộc ai là người đồ thành, trong lòng ngươi rõ ràng nhất! Ngươi vì bảo đảm thanh danh của hắn, liền đem tội ác tày trời này đổ cho ta, đây là đạo? Đây mà là đạo! Bất quá là mặt dày vô sỉ quỷ đạo mà thôi!”
Tịnh Lâm chỉ dùng một tay, trường kiếm trong lòng bàn tay Đào Trí suýt chút nữa bay ra, gã mặt trầm như nước, không hề bị lay động.
“Ngươi dựa vào công lao này lừa hắn coi ngươi là tâm phúc, nhưng không ngờ đảo mắt lại bị ngươi cùng Lê Vanh bắt tay chém giết!” Tay Đào Trí bị thương máu bắn tung tóe, hắn cấp tốc lui vài bước, nói: “Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Ngươi đuổi tận giết tuyệt như vậy, là vì cái gì? Còn chẳng phải là vị trí tam giới cộng chủ hay sao! Nực cười, Tịnh Lâm ngươi cuối cùng cũng không hề nghĩ rằng Lê Vanh chính bởi vì vậy mà trở mặt thành thù với ngươi! Uổng phí ngươi tâm cơ mưu tính, cuối cùng thành toàn cho người khác, lưu lạc đến đây!” chân gã đá Thương Tễ một cái, lạnh giọng, “Hắn bây giờ không nhớ ra được chuyện trước kia, lại bị ngươi đùa bỡn một hồi.
Diệu thay, Tịnh Lâm ngươi lại là hạng người này, giúp ta nhìn được rõ ràng ngươi không phải người, ngươi là súc vật!”
“Nghe có vẻ ngươi bất bình cho hắn.” Tịnh Lâm áp sát, “Không bằng lập tức giết ta đền mạng cho hắn? Không nghĩ ngươi đi huyết hải một lần, còn đối với Thương đế tâm tâm niệm niệm như vậy.”
Đào Trí không ngừng lùi lại, gã khí tức bất ổn, chỗ bị Thương Tễ xé rách linh khí không ngừng tràn ra, không nên dây dưa.
Chỉ là gã không ngừng phí lời, rõ ràng là đang trì hoãn thời gian.
Tịnh Lâm mắt lạnh nhìn trời, nói: “Viện binh ở trên trời? Ai dẫn ngươi đến huyết hải, ai tặng ngươi phù họa thần? Không bằng nhân đêm nay kêu xuống đây, để ta gặp mặt.”
“Chỉ sợ ngươi bây giờ không dám gặp người khác thôi!”
Đào Trí chợt dẫn thiên lôi, điện lôi như một con mãng xà khổng lồ lao thẳng về hướng Tịnh Lâm.
Bụi đất bốn phía bay tứ tung, trời đất này như từng bước ép sát Tịnh Lâm.
Dông tố tới như trút nước, thiên lôi vặn vẹo gào thét, bổ nhào về Tịnh Lâm.
Ống tay áo Tịnh Lâm bay phần phật, thanh mang từ lòng bàn chân quấn lên thành một cự phù chi chít hoa văn, lơ lửng giữa trời đột nhiên tiếp được sấm sét rung trời.
A Ất hóa thân thành ngũ sắc điểu, giữa lúc Tịnh Lâm tiếp lôi điện ngâm dài một tiếng.
Trường vũ kinh không, rực rỡ chói mắt.
Chỉ thấy hắn xuyên thủng lôi điện, miệng niệm phật văn, xích vàng lập tức quấn lấy Đào Trí giữa bầu không.
Sắc mặt Đào Trí không còn chút máu, gã một chân đạp dất, ý định chạy trốn.
Không ngờ mắt cá chân đột nhiên căng thẳng, Thương Tễ nằm đấy đã lâu đột nhiên mở mắt ra, một quyền đánh xuống đất.
Mặt đất lập tức rạn nứt, bụi đất mù mịt, toàn bộ mặt đất đổ sụp xuống, ngay cả phiến đá cũng nát thành bụi phấn.
Đào Trí không kịp phản ứng, lập tức bị rơi vào trong đống đất đá sụp lở.
Gã lại giở trò cũ, hóa khói bỏ chạy.
Yết Tuyền kiếm hóa cồng phong, đột nhiên quét ngang!
Đào Trí đau đến lăn lộn, biến về hình người.
Thương Tễ dưới chân điểm một cái, thấy Đào Trí muốn nhảy lên, móng vuốt lập tức giữ lại ót Đào Trí, một chưởng nhấn gã ngã trở về mặt đất.
Đào Trí nhất thời miệng phun máu đen, sau đầu như thái sơn áp xuống, khiến gã không thể nhúc nhích.
Đào Trí phun nước bọt: “Uổng công ta thay ngươi mắng một hồi, ngươi lại liên thủ với y lừa gạt ta!”
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã, trong ngoài phải phân.” Thương Tễ cúi người, “Những lời ngươi vừa nói, ta một câu cũng không tin.”
Đào Trí khóe miệng rỉ máu, gã biết rõ chuyến này trốn không thoát, liền khàn giọng nói: “Ngươi không tin? 500 năm người giết ngươi chính là Tịnh Lâm! Ngươi bị mỡ lợn làm tâm trí mê muội! Lại còn chịu tin y!”
“Thế gian này có hàng nghìn hàng vạn người, ta chỉ tin mỗi y.” Thương Tễ nắm chặt tay, “Ngươi thì tính là thứ gì, chỉ bằng chút miệng lưỡi này mà vọng tưởng gây chia rẽ.”
Đào Trí ho khan kịch liệt, cổ họng gã nuốt xuống toàn là máu, gã nói: “Sao ngươi biết y sẽ không lừa ngươi? Ha ha! Ngươi thật ngu dốt! Ngươi làm sao biết được y sẽ không lừa ngươi! Ngươi chờ, ngươi chờ mà xem, tương lai nhất định ngươi sẽ hối hận vì chuyện hôm nay!” Không biết khí lực của gã từ nơi nào tới, đột nhiên ngẩng đầu lên, liều mạng hô, “Ta Đào Trí! Đã từng giết người! Nhưng chưa từng làm chuyện đồ thành! Thiên địa này che dấu toàn chỗ dơ bẩn, nhưng trời lại không dung được ta?! Tịnh Lâm, ta đợi ngươi—— ta đợi ngươi xuống dưới đền mạng kia…”
Âm thanh của Đào Trí im bặt đi, Yết Tuyền kiếm rầm một tiếng cắm ngay trước mặt gã, tiếng xích vàng trên đỉnh đầu đập xuống, bốn phía bùng lên ngọn lửa thiêu đốt toàn thân.
Thương Tễ rút ta ra từ trong biển lửa, nghiêng đầu liếm láp vết máu trên đầu ngón tay.
Nếu có một ngày y lừa ta.
Thương Tễ nhìn chằm chằm Tịnh Lâm đang đi về phía mình, ánh mắt trong ánh lửa bập bùng mơ hồ không rõ.
Ta sẽ giết y, ăn y, nhai nát y, để cho y cùng ta hòa làm một thể, không cách nào lừa gạt ta nữa.
Tịnh Lâm tựa như đang xem xét, cúi người nghiên cứu bàn tay hắn.
Thương Tễ không cầm tay y, ngược lại vùi mình vào trong ngực y.
“Ngươi đâm ta một kiếm.” Thương Tễ vùi đầu nói, “Ta mỏi eo đau lưng, sợ là đi không nổi.”
Tịnh Lâm bị hắn đụng đến ho khan, kéo cánh tay hắn xuống, mò tới trên lưng hắn, nói: “Đã nói là không ăn, sao ngươi còn nuốt gã.”
“Bởi vì đói bụng.” Thương Tễ đơn giản vén vạt áo lên.
Kéo tay Tịnh Lâm qua, trực tiếp xoa xoa lên cơ bụng, “Chảy nhiều máu như vậy,a, Tịnh Lâm, ta muốn đi đời nhà ma.”
Tịnh Lâm chạm đến máu, ấm một mảnh, y liên thanh đáp lời, muốn thu tay lại.
Nhưng Thương Tễ lại không cho y buông ra, mà mang theo tay y mò lung tung trên người mình, nói: “Nơi này đau chết rồi!” Hắn nhận ra Tịnh Lâm còn muốn rút tay ra, không khỏi buồn bực nói, “Sao ngươi không đau lòng chút nào vậy?!”
Tịnh Lâm không thể nhịn được nữa, chân chống eo bụng hắn, đem người vừa ôm vừa đẩy lên, nói: “Tà ma dễ dàng xâm nhập linh hải, nếu không đuổi sạch sẽ, ngươi lại sa vào ma đạo.”
Thương Tễ ghé vào một bên cổ Tịnh Lâm, cọ vào bên tóc Tịnh Lâm, hắn nói: “Vậy ngươi cõng ta.”
Nằm trên giường bệnh đã thật nhiều năm Tịnh Lâm lập tức ho khan không ngừng, phảng phất như sau một khắc sẽ ngã xuống đất, đến cước bộ cũng phù phiếm bất định.
Thương Tễ: “…”
Ánh nến thanh tĩnh, khăn ấm lau sạch ô uế.
Thương Tễ nằm nhoài trên giường nhỏ, Tịnh Lâm cúi người vạch vết thương ra xem, thấy được hắc khí như tơ giăng đầy trong đó.
Thương Tễ đang ngủ, trên lưng chợt nóng lên, hắn lập tức chống đỡ thân thể thở dài, nói: “Tà ma bị thiêu không chết, ta lại sắp chín mất.”
Tịnh Lâm nói: “Ăn!”
Thương Tễ lại nằm co quắp xuống, chăn chỉ đắp đến thắt lưng, những đường nét từ vai đến hông hắn theo nhất cử nhất động hiện ra rõ mồn một.
hắn nói: “Hắn tham ăn người sống, liền nuốt Sanh Nhạc, chỉ dựa vào phật văn cũng không thể thiêu chết gã, vào trong bụng ta rồi, tương lai còn có thể làm vài việc.”
Ngón tay Tịnh Lâm kẹp con dao nhỏ, thiêu tơ hắc khí.
Vị rượu còn sót lại như có như không, Thương Tễ nghiêng đầu, nói: “Ngồi lên.”
Tịnh Lâm nói: “Không có chỗ.”
Thương Tễ nói: “Giường lớn như vậy, tùy ý ngồi.”
Chiếc giường này không hề lớn một chút nào, bên cạnh kê một cái án nhỏ đặt đầy chai lọ, Tịnh Lâm muốn ngồi chỉ có thể ngồi trên đùi Thương Tễ, nếu không chỉ có thể đứng.
Vì vậy Tịnh Lâm không để ý tới hắn, đem thanh phù vò nát hòa tan trong rượu, thiêu nóng lưỡi dao, lúc đưa vào tơ hắc khí còn nghe được tiếng roẹt rồi tan biến.
Thương Tễ mở hai tay ra, nói: “Ai đứng thì là đồ ngốc.”
Sau lưng yên tĩnh chốc lát, hai chân đột nhiên bị đè nặng xuống.
Tịnh Lâm ngồi khóa trên đùi hắn, khi cúi người tóc liền rơi xuống trên thắt lưng hắn, gãi đến lòng Thương Tễ ngứa ngáy.
“Nhẹ như chim vậy.” Thương Tễ nói, “Gần đây không có cắn ngươi, sao lại gầy như vậy.”
“Bận tâm nhiều.” Tịnh Lâm trên tay vững vô cùng, chắc chắn đã tự mình là qua không ít lần.
“Vì ai mà bận tâm.” Thương Tễ biết rõ còn hỏi, “A Ất?”
Tịnh Lâm nhẹ vỗ sau gáy hắn, muốn hắn ngoan ngoãn mà nằm úp sấp.
Thương Tễ trái lại cười không ngừng, hắn nói: “Thương đế cũng giống như vậy, cái gì cũng có thể cắn nuốt vào bụng sao?”
“Ừm.” Tịnh Lâm nghĩ đến cái gì, nói, “…!Ta chưa từng gặp hắn.”
“Vậy ngươi đối với hắn như thế nào?” Dư quang Thương Tễ liếc nhìn, “Người này ở trong lòng ngươi rất có trọng lượng.”
Tịnh Lâm không đáp, chỉ là dứt khoát dội rượu nóng lên tà khí.
Thương Tễ bị nóng đến trán chảy mồ hôi, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước, nói: “Nếu chết rồi, cũng không cần phải nhớ rõ.
Người chết có cái gì, hắn cũng không thể…”
Tịnh Lâm bỗng nhiên cúi xuống gần, Thương Tễ liền cảm thấy bên miệng vết thương bị đâm đau nhói rơi xuống một mảnh lạnh lẽo mềm mại, hắn suýt chống người dậy quay lại nhìn, rồi lại cưỡng ép dừng lại, không dám kinh động.
Tịnh Lâm nhẹ nhàng thổi khí bên miệng vết thương của Thương Tễ, khiến cho cảm giác vừa đau vừa nóng tan thành mây khói.
Không chỉ có không đau, còn khiến hắn muốn thở dài một tiếng.
“Hôm nay ta đâm ngươi một kiếm.” Tịnh Lâm thấp giọng, “Ngươi cũng có thể đâm trả lại.”
Mồ hôi của Thương Tễ còn chưa lau, hắn cũng không nhức nhích.
Tịnh Lâm ngồi thẳng dậy, nói: “Đã lấy ra hết rồi, nghỉ ngơi một đêm là không sao nữa…”
Giá nến đột nhiên bị rơi xuống, không kịp bùng lên thì đã tắt.
bình rượu trên tiểu án leng keng rơi xuống đất vỡ tan, cả căn phòng lập tức tràn đầy hương rượu.
Tịnh Lâm bị đè xuống, cánh tay cũng bị kéo ra, các ngón tay cương quyết xen vào giữa năm ngón tay.
Thương Tễ ở trần đè lên người, cúi đầu hô hấp gần sát, giọt mồ hôi chưa kịp lau kia chầm chậm rơi xuống cần cổ Tịnh Lâm, chảy xuống rồi biến mất dưới xương quai xanh của y.
“Ngươi đâm ta một kiếm, thù này không đội trời chung.” Thương Tễ lạnh giọng, “Còn tay của ta thì xong rồi sao?”
Tóc tai Tịnh Lâm tán loạn trên giường, y nhắm mắt lại, nói: “Xin lỗi.”
“Ta không có kiên nhẫn nghe những lời này.” Thương Tễ mở một tay y ra, nói, “Xin lỗi có ích gì chứ!”
“Vậy ngươi nói.” Đôi mắt của Tịnh Lâm nửa khép nửa mở trong mờ tối càng thêm mê hoặc, “Ta làm là được rồi.”
“Ta đau quá.” Thương Tễ áp tai nói, thời điểm cùng hơi thở Tịnh Lâm giao hòa cầm theo tay Tịnh Lâm che ở trên bụng.
Tịnh Lâm nói: “Tà ma làm loạn? Đừng sợ, bình…”
Thương Tễ đột nhiên lôi tay y, kéo dần xuống phía dưới.
Tịnh Lâm hơi ngưng lại, Thương Tễ đã kéo xuống đến.
Chóp mũi cọ vào nhau cùng răng môi giao hòa, Tịnh Lâm hô hấp dồn dập, nơi mềm mại duy nhất bị lừa gạt mút lấy, khiến cho máu toàn thân y dồn hết lên đầu, còn bị sặc nước bọt.
Bàn tay Thương Tễ nắm chặt, khí tức bất ổn, lúc cắn lên còn mơ hồ nói: “Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, giao cho ngươi hết.”.