Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 63: Sương Mù
Tịnh Lâm mặc y phục vào, ám muội còn lưu luyến chưa tan, trong không gian mờ mịt lượn lờ quanh thân, làm cho y có điểm không thở nổi.
Nước nóng trong phòng cũng dần trở nên ấm, Thương Tễ đẩy cửa sổ ra mới xua tan mấy phần.
Ngón tay Thương Tễ vuốt nhẹ, giống như muốn đem nhiệt độ cùng xúc cảm vừa rồi đều lau sạch sẽ, nhưng mà trong lồng ngực vang lên thanh âm khó kìm nén, vuốt nhẹ cũng dần có chút dư vị.
Hắn phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, tầm mắt bị tường viện ngăn trở, đang muốn nói cái gì, lại thấy phía dưới A Ất đang nằm bắt chéo chân ngoe nguẩy trên ghế mây.
A Ất đung đưa, nói: “Các ngươi ở bên trong nói cái gì tiến vào đi ra, ta một chút cũng nghe không hiểu.”
Thương Tễ nằm sấp lên cửa sổ, nhàm chán nói: “Nghe chuyện góc tường của người ta, đánh ngươi thêm lần nữa cũng là phải.”
“A.” A Ất khịt mũi coi thường, ngồi dậy nói, “Ngược lại là có một câu ta nghe rõ! Ngươi ăn Tịnh Lâm, còn ăn linh khí của Túy Sơn tăng có đúng không?”
“Ăn linh lấp bụng.” Thương Tễ nói, “Ngươi không biết hay sao?”
“Tiểu gia ta còn không biết được ngươi có thể ăn Túy Sơn tăng a!” A Ất vội vàng nói, “Này thì tốt rồi, ngày sau ngươi đi cùng ta, đừng đi với Tịnh Lâm nữa.
Ta mang ngươi lên trời xuống đất, tha hồ mà ăn no!”
“Mau mau cút đi, ngươi bây giờ cũng không đủ để gia gia nhét kẽ răng đâu.” Thương Tễ quay đầu lại nhìn Tịnh Lâm, nói: “Ngươi với a tỷ ngươi có thể trao đổi linh khí không?”
“Chúng ta nhất mạch tương thừa, tất nhiên là có thể.” A Ất theo hắn nhìn sang, “Nhưng ngươi với Tịnh Lâm thì không thể.
Các ngươi một là người, một là yêu, vốn không thể tương thông, trừ phi là huyết nhục cốt thân.”
“Nói không đúng rồi.” Thương Tễ nói, “Ta cùng Tịnh Lâm thực sự là huynh đệ.”
“Ngươi nói phụ tử ta còn tin một chút.” A Ất nói, “Cho dù là huynh đệ, huynh đệ của Tịnh Lâm đều là không cùng chung huyết thống, bất quá đều là con trai nuôi của Quân phụ thôi.
Phụ tử ý mà…” Hắn đắc ý nói, “Dù chưa từng nghe qua Lâm Tùng Quân có cái gì tốt đẹp, nhưng theo ý ta, dạng người như y vậy, dù có cũng sẽ giấu đi chặt chẽ.
Ngươi cùng y ở trong núi lâu như vậy, y không nuôi người khác, cố tình chỉ nuôi ngươi, thật đúng là nói không đúng!”
Thương Tễ đập một chưởng vào sau gáy hắn, nói: “Y lớn lên trông giống lão tử sao?!”
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta nói như thế nào!” A Ất vô duyên vô cớ chịu một chưởng, nhe răng trợn mắt mà ôm đầu, cả giận nói, “Nếu thật là phụ tử thì vừa đúng dịp! Thấy quan hệ của các ngươi hiện giờ thật không đứng đắn, đây chính là loạn…”
Tịnh Lâm liếc xéo hắn một cái, A Ất lập tức ngậm miệng.
Trong lòng hắn oán hận thầm mắng, trong miệng cũng không dám nói lung tung nữa.
Vì vậy chỉ chịu lạnh giọng hỏi: “Cho nên làm sao! Đến cùng là đã lành chưa!”
“Vết sẹo đã lành.” Bàn tay Tịnh Lâm dán vào trên bụng, liếc Thương Tễ, lại nhớ lại tình hình vừa nãy, liền bất động thanh sắc rũ tay xuống, nói, “Linh hải giao hòa trong bụng, bổn tướng sinh trong ngực.
Mặc dù linh hải của ta đã lành lại chỗ bị thương tổn, nhưng bổn tướng lại chưa hiện ra.
Ngươi có từng nghe qua Phù Lê nói gì không?”
“A tỷ ta cũng không biết.” A Ất nói, “Người trong thiên địa này đạt vào cảnh giới đại thành hiếm như lá mùa thu, mặc dù a tỷ ta có muốn thay ngươi tra xét, cũng không tìm ra nguyên do.
Chỉ là thời điểm ngươi còn ở trong núi, khi ngủ cần phải ngưng thần, hiện nay còn cần không?”
Tịnh Lâm nói: “Sau khi vào hè, đã không cần.”
Thời điểm y cùng với Thương Tễ mới xuống núi, bị cắn một cái cần phải ngủ đến mấy ngày, sau đó xảy ra vụ án của Đông Lâm, đi vào ảo cảnh của chuông đồng, cũng cần phải ngủ mất mấy ngày để khôi phục lại tinh thần.
Mà từ sau khi đi vào kinh đô, tình huống như này ngày càng ít.
“Có thể thấy là đang khôi phục lại dần dần.
A Ất nói, “Bất tri bất giác a.”
“Còn một chuyện khác.” Tịnh Lâm đứng bên cạnh cửa sổ, nói với hai người hắn, “Ta chưa tiến vào cảnh giới đại thành.”
Thương Tễ còn như thường, A Ất lại như bị kim châm đến nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: “Không có? Vậy ngươi làm sao sống sót!”
Tịnh Lâm thấy trời đã sắp sáng, chỉ nói: “Ta cũng không hiểu.”
Sân viện cũ nát được ánh bình minh bao phủ, Nhạc Ngôn cũng đã dậy.
Nó ôm chậu gỗ trông thấy A Ất đang ngồi trên băng ghế nhỏ, đem chỗ hạt dưa kia của nó ăn đến không còn một mảnh.
Chân mày không khỏi nhíu chặt lại, hai mắt trước tiên đã đỏ hoe.
“Ngươi, ngươi…” Nó lau mắt, chỉ vào A Ất.
A Ất đang chờ nắng để phơi lông, nghe vậy liền học theo dáng dấp của Tịnh Lâm, liếc mắt nhìn Nhạc Ngôn, nói: “Làm sao, tiểu gia ta còn không được phép ngồi sao? Ngươi cứ đứng một bên đó đi.”
“Ta, ta…” Nhạc Ngôn cả giận.
“Ta, ta!” A Ất học vẹt, nói, “Khóc cái gì mà khóc? Uổng công lão đầu Di Ninh kia, làm sao mà còn chưa dạy được ngươi! Khóc khóc khóc, còn khóc nữa tiểu gia liền bắt ngươi cho yêu quái ăn!”
Nhạc Ngôn giậm chân, tức đến đỏ cả mặt.
A Ất không thèm để ý, quẳng trái cây lên nghịch, trong miệng lại đâm chọc, không quan tâm đến việc khiến người khác tức ứa máu.
“Thật là tuyệt vời.” A Ất nói, “Trên đời này sao lại có kẻ cũng đáng ghét như tên Di Ninh kia vậy! Một kẻ gặp người liền đâm chọc, một kẻ vì tư dục làm chuyện trái lương tâm! Vì một tên ma ốm khiến người âm dương cách biệt, ngươi ngược lại thực thư thản, ta thấy hồ yêu kia đáng thương chết rồi.
Y sao lại không tới bắt ngươi chứ? Quên đi, đồ tiểu tai họa!”
Nhạc Ngôn rưng rưng muốn khóc: “Ta không hại người!”
“Thúi lắm.” A Ất ngửa đầu mở rộng tứ chi, “Ngươi chính là yêu tinh hại người, Di Ninh là thần linh hại người! Chủ tử và nô tài đều là kẻ xấu, tương lai còn nhiều thời gian tiểu gia sẽ tính sổ với các ngươi.”
Nhạc Ngôn tức điên, đứng dưới mái hiên khóc nức lên.
Đến chậu cũng rơi mất, chỉ bưng mặt nghẹn ngào không thôi.
Mấy ngày nay trong lòng nó hổ thẹn, gần như muốn sinh bệnh đến nơi, bây giờ lại phải nghe A Ất trách cứ một tràng, càng là khổ sở muốn chết.
Nhưng nó không được phép hối hận, nếu như nó hối hận, Sở Luân liền muốn chết, nó có thể chấp nhận những lời trùng phạt như vậy, lại vạn vạn không chịu nổi nếu Sở Luân chết.
Nhưng nó vừa nghĩ tới Tả Thanh Trú đã chết rồi kia, liền biết Thiên Ngọc càng đáng thương.
Nhưng mà nó không có cách nào.
Thế gian này nào có cái gì sách lược vẹn toàn, nó chỉ có thể nghĩ tới Sở Luân, nó chỉ có thể vì Sở Luân, nó sao có thể để Sở Luân chết đi người khác thì sống? Mệnh phổ đã định muốn một người phải chết, nó thà rằng chính mình biến thành yêu tinh hại người, cũng không muốn Sở Luân chết.
A Ất bị phiền đến muốn phát hỏa, lại thấy Tịnh Lâm đang dựa vào cửa sổ nhìn Nhạc Ngôn, liền nuốt trở về, lẩm bẩm khẽ đá Nhạc Ngôn một cước, cau mày nói: “Ngươi câm miệng!”
Hắn cũng đang phiền lòng lắm! Vốn là định bắt lấy Bút Yêu này sửa lại điều lệnh của a tỷ hắn, ai biết là đã không sửa được, còn bị Tịnh Lâm làm cho tâm loạn như ma.
Tịnh Lâm nếu chưa đạt vào cảnh giới đại thành, vậy y chắc chắn không thể tự cứu mình.
Y nếu như là không thể cứu được chính mình, còn ai có thể cứu y được? Người này nếu như là người bên trong Cửu Thiên Cảnh, lẽ nào còn có âm mưu gì? Nếu là có âm mưu, vậy a tỷ hắn còn không phải là chịu liên lụy sao! Hiện giờ a tỷ hắn còn bị Thừa Thiên quân đối xử lạnh nhạt, nếu còn phạm phải sai lầm gì, thì chắc chắn là phải chịu phạt rồi.
Không giống với bên này hai con người trăm nghìn loại tâm tư, Thương Tễ lại trấn định rất nhiều.
Hắn đã tỉnh dậy từ lâu, vừa mở mắt ra đã thấy Tịnh Lâm đứng bên cửa sổ nhìn Nhạc Ngôn.
Tịnh Lâm không cần quay đầu lại, cũng có cảm giác.
Y nói: “Tỉ mỉ ngẫm lại, Nhạc Ngôn cũng là bệnh đến giai đoạn cuối.”
“Nó là tâm bệnh nan y, cả đời đều phải mang món nợ này.” Thương Tễ chống tay nói, “Chuông đồng mấy ngày nay không có động tĩnh gì sao?”
“Không có.” Tịnh Lâm nói, “Chưa từng nghe được tiếng gì.”
“Xem ra vẫn còn có Tam khổ chưa giải quyết.” Thương Tễ nói, “Mọi chuyện rối vào với nhau, nghĩ lại hao tổn tinh thần.”
“Ừm.” Tịnh Lâm thấp giọng đáp lại.
Thương Tễ ngừng trong chốc lát, nói: “Ngươi từng nói chuông đồng này không phải của mình, như vậy là của Lê Vanh?”
“Mặc dù là do mảnh vụn của Phá Tranh Thương tạo nên, nhưng cũng không phải là Lê Vanh.” Tịnh Lâm nhìn lại, “Nó là do Lan Hải rèn nên.”
Thương Tễ trong bụng nghi ngờ chính mình đã quên mất, hắn sao lại không có chút ký ức nào đối với vị Lan Hải này, mà ngay cả nghe cũng chưa từng nghe ai nhắc qua.
Tịnh Lâm biết suy nghĩ trong lòng hắn, nói: “Hắn đi sớm, không phải trong hàng ngũ quân thần.
Trên Thần Thuyết cũng chỉ để lại cái tên mà thôi.
Mà Phá Tranh Thương của Lê Vanh, Sơn Hà Phiến của Đông Quân, đều xuất thân từ tay hắn.”
“Hắn làm cái chuông đồng này, thời điểm đưa cho ngươi lại không nói cái gì sao?”
Tịnh Lâm yên lặng trong giây lát, nói: “Hắn đưa cho Thanh Dao.
Lúc Thanh Dao chín tuổi, tiểu hài tử thường thích những thứ phát ra tiếng vang, hắn chế ra chuông đồng này chính là để cho Thanh Dao chơi.”
Thương Tễ chờ đợi Tịnh Lâm nói sau đó, lại thấy khuôn mặt Tịnh Lâm bị che khuất dưới ánh nắng mặt trời, nhưng lại lạnh đến mức thấu xương.
Y cứ như đang chìm đắm trong nơi nào đó trong quá khứ mà Thương Tễ không biết được, giống như bị một tầng sương mù cách trở.
Thương Tễ tuy rằng không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đoán được cái sau đó này sẽ không tốt đẹp.
“Sau khi Thanh Dao chết rồi, chỉ có cái chuông đồng này gặp lửa cũng không bị biến dạng.
Ta liền thu nó, vẫn luôn giữ ở bên người.” Tịnh Lâm nói, “Sau đó không bao lâu, ta cũng chết.”
Ánh nắng đột ngột chiếu xuống trắng xóa, đâm đến Thương Tễ phải nâng tay che mắt.
Hắn ngửa người dựa về trong ghế tựa, hơi suy tư.
“Chuông đồng cực kỳ trọng yếu.” Trong con ngươi của Thương Tễ quả quyết, “Bắt được nó mới biết được càng nhiều.”
Lão hoàng đế nằm rạp trên mặt đất, thắp hương lẩm bà lẩm bẩm.
“Thần quân pháp lực ngút trời…mau mau hiển linh.” Lão lệ nóng doanh tròng, “Trong ngục trẫm còn có tế phẩm…Ngài ngàn vạn lần đừng có rời đi! Tất cả đều trình lên cho ngài hết…Ngài mau trở lại…”
Điện thờ đơn sơ cố gắng chống đỡ không một bóng người, lão hoàng đế như một bóng ma, dán trên mặt đất thành kính bái phục, miệng lẩm bẩm, hai tay run cầm cập.
Sau đêm mưa lão tựa như chim sợ cành cong, không có tà ma che chở không dám tự chủ ăn thịt người, ngắn ngủi mấy ngày đã cảm thấy bệnh cũ tập kích, lực bất tòng tâm.
Bọn thái giám giống như những cái chày gỗ đứng chờ ở bên ngoài, lão hoàng đế càng ngày càng sợ sệt, sợ đến khóc nức nở.
Nửa đời của lão đều sống trong sợ hãi, sợ nhất chính là già đi, mắt thấy có Thần quân đến trợ giúp, tuổi thọ đã gần cận kề, ai ngờ lại bị một kẻ trà trộn vào quấy phá.
Lão vừa không cam lòng, cũng không muốn từ bỏ ý định.
Lão hoàng đế quỳ đến nửa đêm thì đã tinh bì lực tẫn, trên hương án hương đã cháy hết, tro hương theo động tác của lão mà rơi rụng tả lả xuống đầu tóc.
Lúc lão muốn đứng lên bỗng cảm thấy một trận chóang váng, cơ thể run rẩy quỳ co quắp trên mặt đất, không bò dậy nổi.
Ánh nến trong điện bỗng nhiên phụt tắt, khí túc âm lãnh từ dưới mặt đất quấn lấy cẳng chân mà leo lên.
Lão hoàng đế run lập cập một lúc, rất nhanh đã vui mừng nói: “Ngài đến rồi!”
Đào Trí hóa thành sương mù dày bao vây quanh thân lão hoàng đế, trên hương án từng tấc từng tấc băng mỏng che phủ lên.
Lão hoàng đế từ mừng rỡ hóa thành sợ sệt, lão bò dậy, ở trong điện lảo đảo mà chạy, trong miệng niệm: “Lạnh quá! Lạnh quá…Ngài tha cho trẫm…”
Những chỗ bị sương mù dày đặc bao lấy giống như bị một cái lưỡi lạnh lẽo liếm qua, lão hoàng đế khí tức không đều, gục xuống mặt đất.
Lão che ngực, cảm thấy sinh khí như đang bị rút đi, bị cuốn tới một nơi sâu xa đen kịt.
Lão muốn kêu cứu, cổ họng lại như bị bóp chặt, hai mắt trừng lớn đồng thời cảm nhận được thân thể như đang rơi vào trong hố băng.
Một đống huyết nhục trong tiếng ùng ục từng bước hóa thành huyết vụ, lập tức bị sương đen nuốt chửng sạch sẽ.
Đợi đến khi sương mù tan đi, Đào Trí đánh giá lớp da già nua trên người mình.
“Vừa bẩn vừa thối.”
Gã chỉnh lại mũ miện, vén rèm đi ra.
Bọn thái giám chỉnh tề quỳ xuống hành lễ, lại đều quỷ khí âm trầm không nói một lời.
Đào Trí mắt nhìn nắng sớm, vung áo bào ngồi lên kiệu..