Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 62: Bàn Cờ
A Ất vừa dứt câu, Thương Tễ liền cảm thấy được tiểu tử này vừa mắt không ít.
Hắn mang theo dây thừng nhấc A Ất lên, hỏi: “Ngươi muốn bắt Bút Yêu làm cái gì?”
Khuôn mặt trắng trẻo của A Ất dính đầy bụi, hắn phì mấy cái xuống đất, mới nói: “Nó nguyên là bút của Di Ninh hiền giả, có khả năng sửa chữa mệnh phổ cùng Thần Thuyết.
A tỷ ta ở Cửu Thiên Cảnh bị Di Ninh hiền giả vạch tội, đương nhiên phải dùng nó đến để sửa lại!”
“Phù Lê trông coi cây Tham Ly đã lâu, xưa nay nghiêm cẩn.
Di Ninh kết tội nàng cái gì?” Nhiệt khí trên người Tịnh Lâm đã lui đi, y từ dưới bóng tối đi ra.
A Ất nói: “Di Ninh nói a tỷ ta trấn thủ cây Tham Ly đã trăm năm, trước sau đều không có dấu hiệu hóa phượng, rõ ràng là sa vào tư oán, có ý đồ khó lường.”
Tịnh Lâm trong lòng sinh nghi, chỉ nói: “Nguyên văn của Di Ninh là như vậy?”
A Ất ngồi thẳng trên đất, nói: “Còn không phải sao! Hắn không có ý tốt, a tỷ ta không thấy dấu hiệu hóa phượng chỉ là do cơ duyên chưa tới, Đông Hải Tông Âm kia cũng đã mấy trăm năm mà không biến hình, đến nay vẫn là hải giao!”
Tịnh Lâm hỏi: “Lần này hắn chỉ vạch tội Phù Lê?”
A Ất trả lười: “Không phải chỉ có thế, hắn còn vạch tội Đông Quân đến truy hồn ngục, đến cả Lê Vanh đang trầm miên cũng không thể tránh được.”
Thương Tễ nói: “Đã như vậy, ngươi gấp cái gì?”
A Ất lập tức cả giận nói: “Nhưng mà Thừa Thiên Quân không quản người khác, chỉ trách mắng a tỷ ta! Không chỉ muốn a tỷ ta lập tức từ bỏ trách nhiệm trông coi cây Tham Ly, còn muốn đưa nàng triệu hồi lên trời, canh giữ ao sen ở Phạm Đàn.
Vậy thì cuộc sống còn gì thú vị? Cả ngày đều phải đọc kinh cùng đám lừa trọc kia! Huống hồ a tỷ ta còn chưa thành hôn, nếu là bị điều lên trời, lại phải chịu mấy trăm năm cô tịch.”
“Vì vậy ngươi tới nơi này, nghĩ rằng muốn bắt Bút Yêu thay a tỷ ngươi sửa lại chỉ lệnh Cửu Thiên Cảnh?” Thương Tễ cười nhạo, “Tiểu tử khốn kiếp! Thừa Thiên Quân là ai? Là tam giới cộng chủ bây giờ, không phải kẻ đầu đường xó chợ, hắn hạ lệnh sai phái Phù Lê, ngươi dám to gan một mình bóp méo, đừng nói chính ngươi, ngay cả Bút Yêu này cũng không trốn được chịu tội.
Vô duyên vô cớ liên lụy a tỷ ngươi, không chừng còn chịu chỉ trích nặng hơn.”
A Ất nổi giận: “Dù vậy, ta cũng phải bắt hắn! Di Ninh không nguyên do mà hại a tỷ ta, ta liền bắt lấy bút của hắn, mọi cách nhục nhã!”
Thương Tễ búng tay vào trán hắn, búng đến trán A Ất đỏ chót.
A Ất bị hắn bắt nạt, lại nhớ lúc trước mình vị nhổ lông đuôi, không khỏi hận càng thêm hận.
Tuy rằng tiểu tử này hành vi quái đản, nhưng cũng rất hiểu xem xét thời thế, ước chừng là lần trước ở Tây Đồ bị Thương Tễ giáo huấn đã trở nên ngoan ngoãn, bây giờ cho dù hận đến nghiến răng, cũng không nói mà không biết lựa lời.
Tịnh Lâm nói: “Sao ngươi lại biết được Bút Yêu ở đây?”
A Ất đắc ý liếc mắt, trừng cỏ tinh kia, nói: “Cơ sở ngầm của tiểu gia ta ở khắp bên trong Trung Độ, ngoác tay hô một tiếng, yêu quái bát phương ai dám không đáp ứng, chính là dưới hoàng tuyền cũng phải bán cho ta mấy phần mặt mũi.
Bút Yêu này trước đó vài ngày đường hoàng đi hoàng tuyền thay đổi mệnh phổ, ta tìm nó quả thực dễ như ăn cháo.”
Thương Tễ trong lòng hơi động.
Chuyện gì A Ất kia cũng biết, chỉ có Di Ninh hiền giả là không biết, phân giới ty các nơi không biết? Rốt cuộc là biết mà không quản, hay là có người đang che giấu?
“Bất quá mấy ngày trước ta nghe nói kinh đô có tà ma làm loạn, sau khi tra rõ ràng, haha!” A Ất nói, “Tịnh Lâm, còn nhớ đệ đệ đoản mệnh kia của ngươi không? Trong Cửu Thiên anh hùng xuất hiện lớp lớp, nhưng cặn bã cũng không thiếu.
Đợi ngươi vừa chết, hắn liền từ trong Huyết Hải chạy ra ngoài.
Hôm nay nếu có thể chạy ra một tên, ngày khác cũng có thể chạy ra hai, ba bốn, năm tên.
Mỗi người đều là do Lâm Tùng Quân trừ hại, nếu như biết được ngươi vẫn còn sống, sợ rằng nếu không báo thù chắc chắn sẽ không thoải mái.”
“Trước khi lo lắng Tịnh Lâm, không bằng lo cho chính ngươi trước đi.” Thương Tễ cởi dây thừng buộc A Ất, “Nơi này nhiều thị phi, a tỷ ngươi đang ngàn cân treo sợi tóc, lại còn phải lo lắng đề phòng cho ngươi.”
“Ở trong lòng a tỷ ta, Tịnh Lâm mới là đứng đầu.” A Ất cử động bàn tay, “Sao các ngươi lại du đãng trong Trung Độ lâu như vậy?”
“Tiểu quỷ ngươi mà cũng muốn bàn luận chuyện của người lớn.” Thương Tễ nói, “Mau cút.”
“Không được, nếu cứ như vậy đi thì có bản lĩnh gì.” A Ất vỗ vụn cỏ, nói: “Bút Yêu này đi theo Di Ninh lâu như vậy, ít nhiều cũng biết chút sự tình, đợi ta hỏi cho rõ, bắt được chút nhược điểm đã.”
Trong lúc hai người bọn hắn đang trò chuyện, Tịnh Lâm lại nghiêng đầu không nói gì.
Y chăm chú nhìn đêm trường, trong lòng khó mà tìm được hướng suy đoán đúng, đem tất cả các sự việc xâu chuỗi lại với nhau, làm cho y cảm thấy rất kỳ lạ.
Chuông đồng đầu tiên là tìm đến Đông Lâm, suy ra được Bát khổ, sau đó là án tử nhìn thấy mà phải ghê người.
Tiếp theo là Cố Thâm, dẫn bọn họ tới sơn thành, thấy được nỗi khổ ly biệt.
Sau lại đến kinh đô, Bệnh, Lão, Không bỏ xuống được dây dưa vào với nhau, đem lộ tuyến vốn đã rõ ràng lại trở nên đột ngột.
Có phải là Bát khổ có liên quan đến vụ án này, hay là án này có liên quan đến Bát khổ đã không thể nói rõ ràng, mà gặp lại người quen càng lúc càng nhiều, khiến cho Tịnh Lâm xác nhận không phải là ngẫu nhiên.
Túy Sơn tăng, Đông Quân, Huy Án, Di Ninh hiền giả.
Trong Cửu Thiên Cảnh không gặp phải người khác, mà là gặp bốn người bọn họ.
Mà bốn người này cùng Tịnh Lâm hoặc nhiều hoặc ít can hệ, là chuông đồng đang nhắc nhở Tịnh Lâm cái gì, hay là có người muốn chuông đồng nhắc nhở Tịnh Lâm cái gì? Hay là bốn người này đã biết thân phận của Tịnh Lâm, bởi vì không tiện nói với Thừa Thiên Quân, liền tự đánh đến đây?
Những sự việc này xảy ra sau cái chết của Đông Lâm? Tại sao lại là Đông Lâm? Cho dù có muốn y phải nếm thử hết cái khổ của Bát Khổ, vì sao phải bắt đầu từ Tử trước?
Đại nạn không chết.
Tịnh Lâm hơi chớp mắt.
Đây là đang ám chỉ y sao?
“Cái gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc.” Dưới mái hiên A Ất nhặt một miếng trái cây trên chiếc bàn của Nhạc Ngôn, nói: “Làm sao đến lượt các ngươi, lại là khổ càng thêm khổ.
Đầu tiên là trêu chọc Tông Âm, sau đó liền đưa thân vào dưới mí mắt của Huy Án, nói đến cũng thật trùng hợp, cứ như một cái vòng luẩn quẩn, mãi vẫn luông quanh quẩn ở một chỗ!”
Trong lòng Thương Tễ đột nhiên xoay chuyển, tựa như đầu óc được gột rửa.
Hắn từng ở trong thành nghe được Tịnh Lâm nói vụ án này rất quen thuộc, giống như là một lần lặp lại —— đúng vậy, một lần lặp lại! Tịnh Lâm như thế nào mà chết? Là tra án, điều tra ai?
Thương Tễ nhìn về phía Tịnh Lâm.
Y giết quân phụ, đó chính là nói, y năm đó điều tra chính là quân phụ Cửu Thiên Quân.
Tịnh Lâm đến cùng là điều tra vụ án gì?
“Vòng vòng chuyển chuyển.” Thương Tễ nói thầm, đem trái cây A Ất đang gặm đoạt lấy, ỷ vào thân hình không trả lại hắn, trái lại hỏi, “Có một chuyện ta cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Tịnh Lâm không nhớ được vì sao lại ở trong núi, ta cũng không nhớ rõ từ khi nào thì bắt đầu sống trong hũ sứ, vậy tại sao a tỷ ngươi biết được y còn sống? Ta nghe giọng điệu của nàng, rõ ràng cũng là sau đó mới biết.”
“Chuyện này có gì bí mật, tất nhiên là do Tịnh Lâm nói a.” A Ất không với tới trái cây, liền nhảy cẫng lên nói, “Trả cho ta! Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, sao phải lấy đồ ăn của tiểu gia làm cái gì! Ta một đường đuổi từ phương bắc, đến giờ còn chưa được giọt nước nào, bị đói đây!”
“Ta từ lúc ở trong núi tỉnh lại, vẫn chưa từng đi ra ngoài.” Tịnh Lâm trong lòng giật mình, “Chỉ đến khi Phù Lê ra tay, đem thần thức của ta hợp lại.”
“Không thể.” A Ất như chém đinh chặt sắt, “500 năm trước ngươi chết trên đài Cửu Thiên Cảnh, Vân Gian Tam Thiên Giáp sớm đã coi chặt a tỷ ta, dưới tình hình như vậy, dù có muốn trợ giúp ngươi một tay cũng không được! Dưới mắt Chân Phật cùng tứ quân vây công mà còn còn có thể sống sót trở ra, không phải là do chính ngươi đã đạt vào cảnh giới đại thành, bất tử bất diệt sao? Bằng không ai dám cứu ngươi, đây chẳng là đối địch cùng Cửu Thiên Cảnh sao! Ngươi giết không phải ai khác, mà chính là người phân chia tam giới, trấn lập Cửu Thiên quân phụ!”
A Ất nói xong, thấy lông mày Tịnh Lâm nhíu chặt, ở dưới ánh đèn đặc biệt nghiêm nghị, liền không tự chủ được sờ sờ cái mông, hoài nghi mình đã nói sự tình gì ghê gớm lắm, sẽ bị hai kẻ kia rút lông đuôi mất.
“…Uy.” A Ất dịch về phía sau, “Việc này không phải là chúng ta ngầm hiểu ý sao? Dưới cây Tham Ly a tỷ ta thu được chuông đồng của Tịnh Lâm, liền biết được y vẫn còn sống.
Rồi sau đó mọi người thường xuyên chạm mặt…Cũng không có chỗ nào cổ quái đi?”
“Chuông đồng.” Lồng ngực Thương Tễ như sóng lật, “Ngươi không phải nói, chuông đồng không có linh thức, không thành yêu được sao?”
Tịnh Lâm cũng giật mình, nói: “Nó chính là do mảnh vụn Phá Tranh Thương của Lê Vanh tạo nên, không thành yêu được.”
“Đúng vậy.” A Ất khó mà giải thích được, “Cho nên a tỷ ta mới nhận định ngươi còn sống.”
Đốt ngón tay Tịnh Lâm trở nên trắng bệch.
Y từng bước đi đến chỗ này, lẽ nào là lần thứ hai trở thành quân cờ của kẻ khác? Ai cứu y, ai có thể cứu y? Là Lê Vanh? Mà tình hình ngày đó như vậy Lê Vanh cùng y rõ ràng là đánh đến ngươi chết ta sống, là thề sống chết bảo vệ đầu của Quân phụ, không chịu đến gần y nửa phần.
Thương Tễ trước một bước nắm chặt tay Tịnh Lâm, hắn chặt chẽ siết lấy Tịnh Lâm, tựa như một khắc sau Tịnh Lâm sẽ biến mất vậy.
Cứ vậy từng bước bị người tính toán cảm giác có thể so với bị lừa gạt! Hắn bây giờ đã nhận định bất luận kẻ đứng sau lưng là ai, bọn chúng đều là nhằm vào Tịnh Lâm mà đến.
A Ất thấy hai người thần sắc quái lạ, liền nói: “Sao vậy, chuông đồng kia có thể lật tung trời lên hay sao? Mà cho dù nó muốn lật trời, cũng có gì đáng sợ đâu.
Ta thấy linh hải không trọn vẹn của ngươi cũng đã lành, nói vậy ít ngày nữa là có thể khôi phục, nhìn đã không còn giống ma ốm.
Các ngươi có Yết Tuyền kiếm trong tay, cũng không cần phải lén lén lút lút.
Tịnh Lâm lại có ác danh rõ ràng, quỷ thần yêu ma ai còn dám trêu trọc? Ngày sau tha hồ hoành hành!”
Tịnh Lâm ý muốn sờ thắt lưng, Thương Tễ lại nhanh hơn y một bước.
Y thấy trong mắt Thương Tễ tối tăm, thẳng tắp mà nhìn mình.
“Đã lành rồi?” Thương Tễ lạnh giọng cắn chữ, “Ngươi một chữ cũng không nói với ta.” Tịnh Lâm có hơi hoảng hốt, nhất thời ngữ khí buông lỏng, chần chờ hỏi, “…Ngươi cũng không biết?”
Tịnh Lâm cởi y phục ra, trong phòng nóng bức.
Y đứng ở trước gương, tóc vẫn ẩm ướt.
Thân ảnh Thương Tễ đứng lặng hồi lâu sau bức bình phong, ánh đèn trong phòng leo lét, chỉ thấy rõ xung quanh vầng sáng.
“Xong rồi sao?” Thương Tễ hỏi.
Tịnh Lâm ừ một tiếng, Thương Tễ liền đi ra khỏi bức bình phong.
Mái tóc che lại sau lưng Tịnh Lâm, nhưng cũng làm cho đường cong eo thon lộ rõ.
Thương Tễ bất chấp cái nóng, nhìn chằm chằm vào sau lưng Tịnh Lâm.
Hắn giơ tay đẩy mái tóc ướt nhẹp của Tịnh Lâm, nhìn thấy nơi từng chằng chịt vết sẹo như hoa văn, nay đã trở nên mờ ảo như ẩn như hiện.
“Vết sẹo đã nhạt đi.” Ngón tay Thương Tễ dọc theo vết sẹo di động, “…Bên hông đã không còn.”
“Nhưng mà ta vẫn không cảm giác được.” Tịnh Lâm nhìn bản thân mình, “Linh hải cũng không thấy dồi dào.”
“Thời điểm chúng ta mới tới kinh đô, Hoa Thường từng nói linh hải của ngươi bị tổn hại.” Ngón tay Thương Tễ trơn như bôi mỡ, hắn bước tới gần hơn, “Bất quá mới nửa tháng mà thôi.”
“Ở trong vương cung ta gặp phải tà ma Đào đệ.” Tịnh Lâm hơi nghiêng đầu, nói với hắn, “Hắn cũng từng nói linh hải của ta bị tổn hại, tu vi đã hủy.”
“Nhưng trong đêm mưa kia, ngươi rõ ràng đã gọi ra tàn ảnh của Yết Tuyền.”
Dư quang của Tịnh Lâm chỉ có thể nhìn thấy ngực Thương Tễ, y nói: “Ta cho đó là do có ngươi trợ lực.”
“Trước khi ta trợ giúp ngươi nó đã xuất hiện rồi.” Thương Tễ nói, “Huống hồ linh khí của ta với ngươi cũng không phải cùng một loại, sao có thể trợ giúp ngươi xây dựng bổn tướng.”
Hắn nói đến chỗ này, thấy Tịnh Lâm xoay đầu lại.
“Không đúng.” Tịnh Lâm nói, “Thời điểm ngươi tiến vào, ta cũng không có cảm giác chống cự.”
Thương Tễ hơi giật mình: “Đi vào?”
Tịnh Lâm trở tay bắt lấy tay của hắn, kéo đến che trước bụng, nghiêm túc nói: “Nơi này a.”
Giọt nước ở đuôi tóc bắn tóe lên tay hắn, lòng bàn tay Thương Tễ dán sát vào chỗ kia, xúc cảm nhẵn nhụi.
Hắn trong lòng biết Tịnh Lâm đang nói cái gì, lại đột nhiên quên mất chính mình muốn nói cái gì.
“Ngươi tiến vào tới đây.” Tịnh Lâm nói, “Ta cũng không cảm thấy khó nhịn hay thống khổ.
Hai cỗ linh hải gặp nhau, như là linh khí của cùng một người.
Lúc đó không kịp nghĩ kỹ, thế gian này sao lại có thể có sự hòa hợp như vậy.”
“Thời điểm ngươi tiến vào ta cũng không thống khổ, từ sớm trước khi cắn vào đã biết là ngọt ngào, sau khi cắn lại càng khó bỏ hẳn.
Nhưng linh khí của Túy Sơn tăng lại khiến ta rất không thoải mái.” Cổ họng Thương Tễ khàn khàn, hầu kết hắn trơn trượt, chớp chớp mắt hai lần, mới nói, “…nhưng ngươi nếu lại buông tay, ta liền muốn thống khổ.”.