Nam Thiền

Chương 124: Đại Ma


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 124: Đại Ma


Ngọn đèn trong điện chợt vụt tắt, trở nên tối om, sau cơn thịnh nộ Cửu Thiên Quân đã khôi phục lại bình tĩnh.

Hắn lại ngồi lên chiếc ghế ở phía trên cao, con mắt màu xám gắt gao nhắm chặt.
“Con ngoan.” Cửu Thiên Quân nói, “Ngươi thì hiểu được cái gì? Ta cùng Chân Phật vốn dĩ là một người, hắn là ta, ta cũng là hắn.

Người đưa ngươi vào Nam thiền là ta, đưa ngươi vào Cửu Thiên môn cũng chính là ta.”
“Ngươi có dám mở con mắt kia ra không.” Tịnh Lâm kéo dây xích, nửa bên mặt bị đánh để lại dấu ngón tay.

Y lạnh giọng, “Nếu như là cùng một người, hà tất khiến hai mắt mình phải hắc bạch phân chia?”
“Ngươi tự cho mình là đã nắm rõ thiên cơ, kỳ thực lại ngu dốt đến cực điểm.” Cửu Thiên Quân nói rồi mở con mắt xám ra, hai con mắt hai loại màu sắc đồng loạt nhìn chằm chằm Tịnh Lâm.

Thần sắc quỷ dị một nửa lạnh lẽo, một nửa nhân từ lần nữa xuất hiện, hắn nói, “Rất nhiều năm trước, ta ngồi tĩnh tâm ở Nam Thiền không có kết quả, vì vậy liền hóa thân thành người bước vào trong Trung Độ, muốn nếm trải bát khổ của thế gian này, muốn đạt đến cảnh giới đại từ đại bi.

Nhưng ở kinh đô ta đã gặp mẫu thân ngươi, liền sinh ra dục vọng, từ đây phạm vào tội ác.

Chân Phật vốn dĩ không muốn, lại càng không thể sinh ác, vì vậy liền đem phần tình yêu say đắm với mẫu thân ngươi lóc ra một cái chân thân, để hắn hóa thân thành Cửu Thiên Quân, trở thành người nuôi dưỡng ngươi.

Chuyện như vậy, chính bản thân ngươi cũng từng làm qua.

Ngươi đem phân thân phong ấn vào bên trong cục đá, nhờ vào đó trở thành một Lâm Tùng Quân đoạn tình tuyệt dục.

Tịnh Lâm, cục đá đó chẳng lẽ không phải là ngươi sao? Ngươi là cục đá, cục đá cũng là ngươi! Như vậy ta vừa là Cửu Thiên Quân, vừa là Chân Phật thì có gì không được.”
Tấm màn trướng trong đại điện bay lên, thân hình Cửu Thiên Quân trở nên mơ hồ.
“Cửu Thiên Quân chính là cái Chân Phật muốn.

Tịnh Lâm ngươi sùng bái Chân Phật cũng giống như là sùng bái Cửu Thiên Quân vậy.” Cửu Thiên Quân chống đầu cười nhạo, “Con trai ngốc, Chân Phật không dám nhìn thẳng vào dục vọng, liền sinh ra ta.

Hăn đem ta trục xuất ra khỏi Nam Thiền, lại không thể nhẫn tâm diệt trừ dục vọng, liền để ta ở lại bên trong Trung Độ trở thành quân phụ của thiên hạ.

hắn thấy ta trở thành quân phụ, mới hiểu được dục vọng đã không cách nào chấm dứt, liền dẫn ngươi nhập vào Nam Thiền, muốn mượn ngươi tới giết ta.

Nhưng hắn làm sao có thể ngờ được, ngươi giết đi cơ thể ta, ta cũng chỉ có thể trở về chân thân.”
Cửu Thiên Quân giơ tay lên, đánh giá thân thể của chính mình.
“Người đưa ta trở về thân thể cũng chính là ngươi a.

Bây giờ ta cùng với hắn đạo khác nhau, đương nhiên phải ở trong thân thể này mà phân tranh cao thấp.

Nhưng ta biết rõ hắn, hắn lại không biết gì về ta.

Giờ khắc này ta đã trở thành chủ nhân của thân thể này, hắn cùng với ta không còn gì khác biệt nữa.

Ta chính là thiên địa, ta đã thành phật, ta cũng không có khát vọng muốn tam giới diệt vong.

Hôm nay ngươi có thể gọi ta là phụ thân, cũng có thể gọi ta là Tôn giả.”
Tịnh Lâm ngẩng mặt nhìn lên tòa cao kia, con mắt xám của Chân Phật đã ảm đạm từ lâu, con mắt đen của Cửu Thiên Quân lại cực kỳ sáng ngời.


bên ngoài đại điện bất phân ngày đêm, rơi vào tình trạng hỗn loạn điên đảo.

Linh hải của y trống không, cũng không biết tình hình Thương Tễ hóa long đã như nào rồi.
Tịnh Lâm cũng không hành động thiếu suy nghĩ nữa, y nói: “Nếu như ngươi muốn ta chết, vậy trước đó hãy nói cho ta biết mẫu thân ta là ai.”
“Thật là bạc tình, đến giờ khắc này rồi mà còn không đoán ra được mẫu thân ngươi là ai.

Trong thiên địa này nữ nhân có thể sinh ra ngươi có tướng mạo như thế này, ngoại trừ Sanh Nhạc, còn ai vào đây?” Cửu Thiên Quân nói rồi nhắm mắt lại, “Ngươi có biết mẫu thân người vì sao mà chết không?”
Tịnh Lâm không đáp.
“Phật châu kia vốn là vật trong lòng bàn tay ta, có hai viên từng rơi vào ao sen, ngấm được lòng từ bi của thế gian.

Thời điểm nàng hoài thai tháng thứ tám, vì đảm bảo mẫu tử các ngươi bình an, ta đã tặng cho nàng một viên.

Sau đó ta thân hóa cửu thiên, không nghĩ đến một viên khác lại bị Chân Phật đưa cho ngươi.

Trước khi chết ngươi đã nuốt phật châu, trở thành một cơ hội tái tục nhân quả.

Nàng liền dùng viên phật châu còn lại để tái sinh Thương Long, nhưng này há lại là chuyện dễ dàng, nàng vì thế mà mất đi hơn nửa tu vi, ở kinh đô che giấu chìm vào giấc ngủ say không tỉnh.” Cửu Thiên Quân nói đến chỗ này dừng lại giây lát, muốn cười, nhưng cũng không cười nổi.

Giọng hắn khàn khàn, “Nữ nhân ngốc, cứu ngươi là tấm lòng của người mẹ, nhưng cứu con rồng kia lại là làm điều thừa.

Nàng năm lần bảy lượt phá hỏng đại sự của ta, tình ái nhân gian thì có thể tồn tại được bao lâu?”
“Ngươi giết nàng.” Tiếng Tịnh Lâm như cơn gió âm u, “Ngươi thả Đào Trí ra, Đào Trí một lòng muốn trả thù, hắn đã trở thành tà ma, từ trong sơn thành được tái sinh trở về nhân thế.

Đào Trí vì nâng cao tu vi, đã biến sơn thành trở thành tội ác bên trong Trung Độ, lại bị cây thần cản trở lật đổ.

Bởi vậy hắn trốn vào trong kinh đô, thời điểm không còn đường lui, bụng đói ăn quàng mà nuốt Sanh Nhạc đang ngủ say.”
“Nhân quả không tự dưng mà có, nói như vậy Thương Long kia cũng là hung thủ.” Cửu Thiên Quân hờ hững nói, “Quần sơn phương bắc vì sao mà xuất hiện? Đó đều là tường cao do Thương Long tạo thành.

Chúng sụp xuống trăm năm sau biến thành quần sơn, Thương Long không nuốt hết được tà khí, trở thành cơ duyên cho Đào Trí tái sinh.

Nếu như ngươi hận ta, vậy thì cũng có thể hận hắn.”
Xiềng xích trên tay Tịnh Lâm trượt xuống, y không đè nén nổi giọng nói của mình: “Ngươi nuôi dưỡng Thanh Dao, vốn là có cơ hội cứu được nàng, lại vẫn cứ đem nàng biến thành biển máu.

Ngươi dùng đại nạn huyết hải trở thành thành tựu uy danh của Cửu Thiên, ngươi làm cho Đào Trí trở thành nghiệt súc của nhân gian! Ngươi lợi dụng Lê Vanh, khiến huynh đệ phản bội nhau.

Ngươi đến cùng coi chúng sinh là cái gì!”
“Coi là bùn dưới lòng bàn chân ta, là mây trên đỉnh đầu ta.” Cửu Thiên Quân giơ bàn tay ra, giống như Tịnh Lâm năm đó nắm lấy sương mù mà bắt lấy ngọn gió hư vô mờ mịt, “Thế gian này đều là nhân quả báo ứng, ta bất quá chỉ là thúc đẩy một chút thôi.

Mệnh số đời này của bọn họ nên như vậy, sao lại có thể trách ta? Sao có thể trách ta!”
Trong điện gió to bắt đầu nổi lên, Cửu Thiên Quân đứng dậy giương giọng nói.
“Ta là quân phụ của thiên hạ! Ta bất quá là thuận thế mà làm.

Ta là dục vọng, nhưng không phải ác.

Ngươi cùng với Thương Long kết duyên, chuyện này cũng là do ta ép buộc sao? Ngươi sao có thể trách người khác.”
“Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng.” Ánh mắt Tịnh Lâm lạnh lẽo.

Con mắt đen của Cửu Thiên Quân hiện lên vẻ khinh miệt, trên mặt lại cười nói: “Ta đã thành trời, không chịu nhân quả giới luật, thiện ác báo ứng đều do ta định.

Ngươi cứ chờ hội thẩm đi, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ không giết Thương Long —— hắn hiện giờ cũng không phải long.

Một con cá chép gấm tham sống sợ chết, đến tư cách lăng trì rút gân cũng không có.

Hai người các ngươi tương thủ cũng chỉ đến như thế, một buổi tham hoan rồi cũng sẽ trở thành mây ảnh, ta giữ lại mệnh của hắn, giam hắn vào quan tài đá nơi từng giam ngươi, một trăm năm, một ngàn năm, hắn có thể nhớ tới ngươi được bao lâu? Cái gọi là tình ái chỉ là thoáng qua mà thôi, nếu như hắn chết, vậy nhất định là tự sát.

Đáng tiếc các ngươi đều không vào luân hồi, không có kiếp sau.”
Tịnh Lâm đột nhiên bị kéo ra ngoài đại điện, y nhìn Cửu Thiên Quân, cô độc ngồi trên cao, nơi chỉ có thể đứng một người.
Cửu Thiên Quân lần thứ hai đóng lại con mắt xám, khẽ gật đầu với Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm bị áp giải vào quan tài đá, lần này hai mắt cũng bị bịt kín lại, cả người y bị trói chặt lại, thính lực và khứu giác toàn bộ phong bế, chỉ còn cái trán cọ vào vách tường là còn có thể cảm nhận được một chút xúc cảm.
Tịnh Lâm không thể thoát thân được, vách tường tựa hồ gồ ghề không bằng phẳng, y đè trán lên những vệt máu này, lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Không biết đã qua bao lâu, Tịnh Lâm lại được thấy ánh mặt trời, phía trên đài Cửu Thiên đã đứng chật kín người.

Ngân giáp để y chầm chậm bước lên bậc thang, hai bên đều câm như hến.
Phệ La cùng Di Ninh ngồi cạnh nhau, nhìn thấy Tịnh Lâm, Phệ La liền thu chân lại ngồi thẳng người dậy.

Hắn đem đĩa nhỏ đựng hạt dưa kia đẩy ra ngoài, không chút tư vị nói: “Chẳng lẽ hôm nay chịu thẩm tra chính là y? Nhưng y là Lâm Tùng Quân mà! Ta xưa nay không chịu nổi nhất chính là mỹ nhân phải chịu khổ, ta không muốn xem.”
Di Ninh quét mắt liếc nhìn Tịnh Lâm một cái, nói với Phệ La: “Hôm nay Đông Quân cũng phải chịu thẩm tra, ngươi không phải từng bị hắn nhục nhã sao? Hôm nay có thể xem đến tận hứng rồi.”
Phệ La ngượng ngùng: “Ta khi nào thì chịu qua nhục nhã? Căn bản là không có!”
Tịnh Lâm đã bước lên trên đài, chúng tăng bao quanh thành biển núi, Cửu Thiên Quân ngồi ở giữa tâm sen.

Đông Quân cũng đang đứng ở phía trước, tuy rằng tay bị trói, lại giống như là nhàn nhã dạo chơi, nghe tiếng bước chân, còn quay đầu lại chào hỏi với Tịnh Lâm.
“Hôm nay đủ phô trương, ngươi ta cũng coi như chết có ý nghĩa.” Đông Quân vân đạm phong khinh, ” Trảm yêu trừ ma Lâm Tùng Quân, được chết cùng với ngươi, cũng không bôi nhọ danh hào tà ma huyết hải của ta.

Chỉ là làm con trai cho người ta mấy ngàn năm, lại chẳng khác nào một thằng cháu trai.

Tâm lý cực kỳ không thoải mái.”
Tịnh Lâm nhìn thẳng hắn chốc lát, cũng không có hỏi đến Thương Tễ, mà là nói: “Mùa đông trong Trung Độ sắp kết thúc, ngươi chết rồi, về sau ai là người hoán xuân đây.”
“Ai nha ai nha.” Đông Quân cười ra tiếng, “Đông chết ngàn vạn kẻ, vừa vặn chôn cùng với ta, ta rất vui vẻ.”
“Ác tính không thay đổi.” Cửu Thiên Quân trợn mắt, hắn đã biến thành Chân Phật, đương nhiên sẽ không tự xưng Cửu Thiên Quân.

Hắn dịu dàng nói với Đông Quân, “Quân phụ dùng lòng từ bi thu nhận ngươi làm nghĩa tử, vốn muốn để ngươi thay đổi triệt để, không ngờ ngươi lại thừa dịp đại nạn huyết hải mà âm thầm ăn thịt những đứa trẻ vô tội.

Bây giờ phải gánh chịu hậu quả, còn không mau quỳ xuống chịu chết.”
Đông Quân nói: “Thiên địa không phải cha già của ta, chúng sinh không phải mẹ già của ta.

Ta là tà ma huyết hải, ta quỳ trước ngươi, ngươi xứng với một tiếng cha của ta sao?”
Cửu Thiên Quân cười nói: “Giảo ngôn thiện biện.”
Đông Quân ngẩng cổ cười to sảng khoái, hắn nói: Ngươi muốn hại ta, trong thiên hạ này ta là tà ma nói chuyện vụng về nhất.”
“Ngươi giết người như ngóe, không biết hối cải, lại cùng tội quân Tịnh Lâm hợp lực che giấu tai họa, khiến cho trời đất rung chuyển.

Ngươi bây giờ đã biết sai chưa?”

Tiếng cười của Đông Quân dần ngừng lại, hắn nói: “Ngày ấy ta nói ra một câu, người nghe ít quá, không đủ uy phong.

Hôm nay tam giới đều ở đây, ta liền nói cho chư vị nghe một lần nữa.”
Hắn quay người lại, khẽ cười nói.
“Ta là Đông Quân, không theo quy tắc.”
Gió bỗng chốc nổi lên, đôi mắt hoa đào của Đông Quân sáng rực, thời điểm lâm nạn lại hiện ra phong hoa vô số.

Hắn cười nhạt một tiếng, túi da không chính không tà kia đều bị gió thổi bay đi, biến thành một loại thẳng thắn phóng túng.
“Muội muội ta Thanh Dao, sinh ra không nơi nương tựa, chết đi không có chốn về.

Thiên địa có lỗi với nàng, ta liền phải có lỗi với thiên địa.”
“Thanh Dao chính là huyết hải.” Cửu Thiên Quân nói, “Các ngươi đồng mưu gây nạn cho thiên địa, sao còn có thể nói thiên địa có lỗi với nàng.

Đông Quân, ngươi điên rồi.”
Hắn nói rồi giơ ngón tay ra, hai đầu gối Đông Quân chịu lực, rầm một tiếng quỳ xuống đất.
Cửu Thiên Quân lại nhìn Tịnh Lâm, con mắt xám của hắn mở ra, đem thương tiếc cùng xấu hổ đều đặt trước mặt Tịnh Lâm, học theo Chân Phật ngày ấy thương xót.
“Tịnh Lâm, quay đầu lại là bờ.”
Tịnh Lâm cũng giống như trước đây mà trả lời: “Muộn rồi.”
Cửu Thiên Quân dường như không đành lòng, “Ngươi vẫn không chịu buông bỏ đồ đao?”
Một thân Tịnh Lâm dơ bẩn cùng chật vật, nhìn chằm chằm Cửu Thiên Quân: “Ngươi kêu ta buông bỏ đồ đao, mà ta không muốn thành Phật, ta cam nguyện lưu lạc.

Nhiều năm trước ta không hiểu con người vì cái gì mà yêu, vì vậy đem hận thù trở thành thứ duy nhất của đời này.

Nhưng ta nuôi một con cá, hận thù từ đó mà biến mất không tung tích.

Ngươi muốn ta bỏ xuống đồ đao, nhưng mà ta trời sinh làm kiếm.

Nếu như phải buông, trừ phi ta chết.”
Cửu Thiên Quân bỗng nhiên đứng dậy, Phạn văn theo đó mà sáng lên.

Hắn quan sát Tịnh Lâm, “Ngươi tội ác ngập trời, lại không muốn tu thành Phật, vậy chỉ có một con đường chết.”
“Nếu như hôm nay đã hội thẩm, không bằng đem chuyện trước kia nói hết ra.” Cổ tay Tịnh Lâm khẽ cử động, âm thanh truyền ra bát phương, “Cửu Thiên môn tám nghĩa tử một phụ thân đều có tội.

Tội tại trợ trụ vi ngược, tội tại tư dục giấu trời, tội tại cản trở Thương đế, tội tại lạm sát kẻ vô tội.

Chư vi đang ngồi ở đây ai dám trốn tránh? Chúng ta xưng thiên xưng địa xưng là thống lĩnh tam giới, tất cả đều là dối trá!”
Tịnh Lâm dấy lên cương phong, ống tay áo rộng bay trong gió, y chế giễu thiên địa bát phương, chỉ thấy Cửu Thiên Quân chân đạp sóng vàng, phi thân lao xuống.
“Ngươi giết cha hành thích vua, che giấu tai họa.” Cửu Thiên Quân nâng chưởng tạo thành một bàn tay khổng lồ ở sau lưng y, hắn nói: “Ngươi tư thông với Thương Long, gây họa cho Trung Độ.

Giờ này phút này, không thể để cho ngươi sống tiếp được nữa!”
Tịnh Lâm nói: “Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng.”
Pháp ấn kia ầm ầm đập xuống, Tịnh Lâm đạp mạnh xuống mặt đất, Cửu Thiên đài rầm rầm sụp đổ, bốn phía nháy mắt hỗn loạn.
Đông Quân chống gối ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Còn không mau động thủ!”
Phệ La lúc này đạp bàn nhảy ra, nói với Di Ninh: “Ta mặc dù chịu chút uy hiếp, nhưng đến cùng cũng không chịu nổi mỹ nhân khổ sở! Hôm nay liền…”
Bên cạnh hắn nơi nào còn có người, quay đầu nhìn lại, đã thấy Di Ninh đột nhiên vẫy tay áo.

Càn khôn trong tay áo lập tức tuôn ra thân thể khổng lồ của Thù Nhiễm, tiếp đó Phù Lê hóa điểu lao ra, song thú ngang hàng xông thẳng hướng Tịnh Lâm.
Phệ La lúc này giậm chân, “Ngươi cũng là mật thám à!”
Di Ninh nghiêm nghị khiêm tốn nói: “Thật là khéo.”
Lại nói ngay một khắc thân thể Tịnh Lâm bị vùi lấp kia, Thù Nhiễm đã chắn ngang phía trước, hắn nổi giận thổi gió lớn.

Chúng tăng đồng loạt ngửa ra sau, cuồng phong bừa bãi tàn phá mà đi, chỉ thấy chưởng kia của Cửu Thiên Quân không chút lưu tình, đã hạ xuống đến.
Thân thể to lớn của Thù Nhiễm chống đỡ, lại oành một tiếng biến trở về nhân thân.


Hắn biến sắc quát: “Sức lực này quá to lớn, ta khiêng không nổi! Quân thượng mau lui!”
Cổ tay Tịnh Lâm liên tục bị kiềm chế, Phù Lê đã đáp xuống, miệng ngậm lấy Tịnh Lâm, móng vuốt xách Thù Nhiễm, muốn trốn đi.

Nào ngờ Cửu Thiên Quân hừ nhẹ một tiếng, giống như ngày đó ầm ầm sụp xuống, bốn phía mây mù ập đến chắn lại, Phù Lê muốn cũng khó mà trốn thoát được.
“Đám người ô hợp, không biết tự lượng sức mình.”
Cự chưởng của Cửu Thiên Quân nhấn xuống, Phù Lê chỉ cảm thấy thái sơn áp đỉnh, nhất thời phun ra ngụm máu lăn đi.

Phạn văn phân tán ra bốn phía, bỗng nhiên lớn lên, xoay tròn bao quanh Cửu Thiên đài, đem mọi người vây lại đến mức nước chảy không lọt.
Cửu Thiên Quân bước lên một bước, Tịnh Lâm lại chịu thêm một tầng lực.

Mồ hôi y rơi như mưa, hai đầu gối như chịu sức nặng của cả ngọn núi, lại chậm chạP không quỳ xuống.
“Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn.”
Cửu Thiên Quân cười liếc nhìn mọi người, từng chữ một nói.
“Muốn sống thì quy thuận, nghịch ta thì phải chết!”
Tịnh Lâm mạnh mẽ bước lên một bước, mồ hôi chảy dài bên tóc mai.
“Con trai lại muốn giết phụ thân sao, nhưng bây giờ ngươi đã mất từ bi sen, Yết Tuyền lại bám đầy bụi và rỉ sét, ngay cả dây xích cũng không thoát được.” Cửu Thiên Quân nói rồi nhấc tay, tiếng trẻ con mới sinh khóc nỉ non nhất thời vang lên, “Đợi ta giết nó rồi, từ bi sen liền trở về trong tay ta.

Ta vốn muốn lưu cho ngươi một hoàng tuyền lộ, ngươi lại vẫn cứ muốn ra tay.

Tịnh Lâm, hôm nay những người ở đây, đều phải vì ngươi mà chết.”
Ánh sáng nhất thời tăng vọt, vô số cự chưởng hư huyễn ầm ầm phủ xuống.

dây xích trên cổ tay Tịnh Lâm bị uy lực của Cửu Thiên Quân đánh gãy, y trở tay cách không rút ra Yết Tuyền, ánh sáng màu xanh theo kiếm phá mây hiện ra, lôi đình vạn quân quét về phía Cửu Thiên Quân.
Cuồng phong chớp mắt đình chỉ.
Cửu Thiên Quân dùng một ngón tay đỡ lấy liếm, Yết Tuyền kiếm rắc một tiếng nứt toác, hắn nói: “Không biết hối cải, giờ chết của ngươi đã tới.”
Dứt lời chưởng liền đánh xuống.
Oánh tuyến trên cổ tay Tịnh Lâm phút chốc sáng lên, ngay sau đó huyết vụ cuộn lên từ dưới lòng bàn chân, chỉ thấy bức tường Phạn văn kia trong nháy mắt nứt ra, tiếng rồng gầm bao phủ thiên địa.
“Nếu đã phải chết, không bằng đem một thân huyết nhục này giao hết cho ta.

Ta sẽ nhai nát rồi nuốt xuống, từ đây ngươi ta sẽ không bao giờ phải chia cách nữa.”
Kình phong ập xuống, trường bào đỏ đen đứng ngược chiều gió trên tường Phạn văn.

Mái tóc đen bị thổi ngược về phía sau, lộ ra cặp mắt nhuệ khí bức người, con ngươi phóng đãng bất kham.

Huyết vụ nổ tung dưới chân hắn, như hồng thủy mãnh liệt nhào tới, vô số tà ma cúi đầu dưới trướng, trong nhất thời yêu nhiệt tung hoành, thiên địa biến sắc.
“Ngươi chỉ cần lưu lại trong lòng ta, nơi nào cũng không cần đi.”
Thương Tễ theo tiếng cười hạ xuống, gió lớn tập kích trước mặt Cửu Thiên Quân, vuốt rồng đã xông đến trước mắt, tiếng xé rách vang lên trong gió, Cửu Thiên Quân đã bị đánh trúng, Cửu Thiên cảnh rầm một tiếng chấn động mạnh.
Thời điểm sương khói tản đi, Cửu Thiên Quân lại cười một tiếng, “Đại ma đã sinh ra, tuân theo thiên đạo, giết ngươi là chuyện phải làm! Ta đoán rằng ngươi phải trốn đi, ngươi lại tự đưa mình tới cửa.”
Thương Tễ nói: “Nội tử ở phía trước, không dám không đến.”
Lời vừa dứt chỉ thấy huyết sắc bắn tóe, vuốt rồng nhào đến trước mặt Cửu Thiên Quân, mang theo sát phong trùng trùng nện lên tường Phạn văn.

Toàn bộ mặt tường theo tiếng vỡ vụn, Phạn văn bay lượn đầy trời.

Quần tăng sau lưng hợp lực xuất chưởng, pháp ấn hướng Thương Tễ hạ xuống.
Thương Tễ giơ một tay lên cản lại, cũng không thèm quay đầu lại nhìn.
Cửu Thiên Quân chịu lực cũng không hoảng loạn, xua tay gạt Phạn văn ra, âm lãnh nói: “Ta chính là trời…”
Thương Tễ chậm rãi nói: “Ta từ nhỏ đã là một con rồng có khả năng thôn thiên nạp địa, ngũ thường với ta chỉ là tiêu khiển, giới luật với ta chính là phế vật.

Ngươi muốn làm trời.”
Hắn tà khí xung thiên.
“Đó chỉ là thứ dùng để xé xác nhai nát thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.