Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 123: Ra Đời
Rất nhiều năm về trước.
Trên một chiếc thuyền con, Chân Phật ngồi phía trước, Tịnh Lâm đứng phía sau.
Thuyền lững lờ trôi trên ao sen, quanh co khúc khuỷu tạo ra những gợn sóng nước.
Sương giăng mờ mịt, Tịnh Lâm giơ tay đón lấy làn sương trắng mờ, ngửa đầu hay cúi đầu cũng không phân rõ được rốt cuộc mình đang ở trên trời hay vẫn trên mặt nước.
Chân Phật ngồi ngay ngắn tiếng cười vang vọng, ở trong không gian tràn ngập hoa sen, cúi đầu chậm rãi niệm kinh văn.
Tịnh Lâm bất quá mới có tám tuổi, chiếc áo cà sa quá dài kéo ở bên chân.
Y dùng tay bắt lấy sương mù, làn sương kia liền tan ra ở trong tay y, như mộng như ảo.
“Đạo là vật gì?” Lòng bàn tay Tịnh Lâm ướt nhẹp, y không khỏi siết chặt tay lại, ngây ngô giơ hai tay lên nhìn về phía Chân Phật, “Tôn giả, đạo là cái gì?”
“Là sương mù trong lòng bàn tay con.” Chân Phật đáp, “Là hoa trước mắt con.”
Tịnh Lâm nói: “Đó là thứ không thể nắm bắt được, con không muốn nó.”
Chân Phật dùng ngón tay chạm vào mặt nước, “Đại đạo vô hình, con không muốn nó, nó cũng sẽ tự tìm tới con.”
Đôi mắt Tịnh Lâm bị sương mù làm cho ẩm ướt, vừa đen vừa sáng.
Hai bàn tay y đan vào nhau, cố chấp nói: “…Con không cần nó.”
Chân Phật liền bật cười, “Được thôi.”
Tịnh Lâm lại hỏi tiếp: “Con đi theo người, vậy con cũng là hòa thượng sao? Con không được ăn thịt nữa sao?”
Chân Phật ung dung nhìn y, đáp: “Đúng vậy.”
Tịnh Lâm cảm thấy ánh mắt hắn rất từ ái, dường như có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng hắn lại tích chữ như vàng, phảng phất như chỉ cần cách một tầng sương mù, cách một ngọn núi, chỉ cần ở phía xa xa mà ngắm nhìn Tịnh Lâm, như vậy là đủ rồi.
Tịnh Lâm lại không sợ, y ưỡn ngực, hít sâu một hơi nói: “Nhưng mà con, con muốn ăn thịt…”
Chân phật nói: “Con thật khác biệt với thế gian này.”
Tịnh Lâm cúi đầu, “Con là người mà.”
Chân Phật quay đầu, nhìn sông nước mênh mông, cò hạc kinh sợ bay đi.
Bầu trời đột nhiên tối tăm, gió mãnh liệt thổi qua, trên mặt nước chiếu ra một cự ảnh, mang theo uy thế khiến người run rẩy bay qua.
Chân Phật nói: “Con nhìn cái này đi.”
Tịnh Lâm ngửa đầu, mây mù bị cuồng phong thổi tan.
Y mở lớn mắt, con ngươi trong suốt phản chiếu lại thân hình uy phong lẫm liệt, con vật khổng lồ kia thậm chí còn khiến y phải há to miệng.
“Là rồng a.” Tịnh Lâm kìm lòng không đặng cười ra tiếng, y giơ hai tay lên, tay áo vừa vặn đón gió lớn bay phấp phới.
Y phảng phất ở bên dưới cự ảnh này, theo cơn gió thổi qua, cũng giống như đang được bay lượn trên bầu trời vô biên vô hạn.
“Con muốn học làm một người.” Chân Phật nói, “Hắn cũng muốn bắt chước làm một người.
Dục niệm chỉ là thoáng qua, nhưng rồi lại trở thành vĩnh hằng không bao giờ thay đổi.
Tịnh Lâm, con thấy được hắn ngao du trên bầu trời, con liền sẽ sinh ra dục niệm.
Con cuối cùng rồi sẽ đi theo bản tâm, bước lên một con đường gập ghềnh trắc trở.
Mọi người đều là biến số của thế gian này, tương lai con sẽ hiểu, bản thân muốn chính là đau khổ.”
Tịnh Lâm ở trên thuyền đuổi theo hai bước, kinh ngạc mà nhìn theo Thương Long thả người biến mất.
Y vẫn còn ngửa đầu, lại hỏi: “Đau khổ là cái gì?”
“Là mùi vị của con người.” Chân Phật đáp.
“Tôn giả cũng từng nếm trải đau khổ sao?” Tịnh Lâm tò mò hỏi.
Chân Phật nhắm mắt không đáp, chiếc thuyền con tiếp tục tiến lên phía trước, hắn cứ ngồi bất động như vậy ở nơi trời nước đan xen, tựa hồ vạn vật bất xâm, miễn nhiễm với mọi loại dục vọng.
Nhưng khi hắn mở mắt ra, màu xám nhàn nhạt, toát ra muôn vàn nghi hoặc cùng đau khổ.
“Ta…” Chân Phật kinh ngạc mà dừng lại.
Trong nước một con cá chép gấm nhảy ra tõm một tiếng, đem gợn sóng quấy nhiễu đến hỗn loạn.
Ngày ấy hắn ngồi nơi cuối ao, cũng không trả lời Tịnh Lâm câu hỏi này.
“Ta chính là thiên địa.”
Một màn hồi tưởng ầm ầm vỡ vụn, Tịnh Lâm bị trói tay quỳ xuống.
Y nói: “Đây đúng là một câu chuyện cười.”
Chân Phật ngồi ở trên cao, dùng khuôn mặt quen thuộc của Cửu Thiên Quân, thời điểm chống đầu dùng một con mắt có thể thấy hết quá khứ của Tịnh Lâm.
Hắn nghe vậy liền nở nụ cười nói: “Ngươi từ nơi nào đến, ngươi muốn đi đến đâu.
Vi phụ đều biết hết.”
“Ngươi biết ta từ nơi nào đến.” Tịnh Lâm lập tức ngẩng đầu lên, “Ngươi không phải Tôn giả.”
“Là ta.” Hai con ngươi mắt Chân Phật một đen một xám, từ bi cùng lãnh khốc cùng tồn tại trên một khuôn mặt.
Hắn như một thứ đồ vật trắng đen lẫn lộn, ngay cả mỗi lần cười đều tuyệt nhiên bất đồng.
“Ngươi tồn tại với thế gian này cả trăm ngàn năm.” Tịnh Lâm hỏi, ” Ngươi có từng nếm trải qua đau khổ?”
“Ta nhắm mắt người đương thời sinh, ta mở mắt người đương thời diệt.
Thiên địa vạn vật sinh tử đều ở trong nháy mắt của ta, một con mắt của ta có thể nhìn hết thiên hạ trước kia, một mắt khác của ta lại có thể thấy rõ tương lai của thiên hạ.
Không người nào có thể che giấu ở trước mắt ta, trong miệng ta chính là nỗi khổ của thiên hạ.
Ta đã nếm qua khổ sở, hơn nữa so với ngươi còn rõ ràng hơn nhiều.”
“Ngươi nếu vì thiên địa.” Tịnh Lâm nói, “Hà tất phải nuôi ta?”
Con mắt đen của Chân Phật lạnh lùng, con mắt xám lại chậm rãi đóng lại.
Hắn dùng một con mắt nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, ngữ khí vô tình: “Ta chưa từng nghĩ rằng sẽ nuôi dưỡng ngươi, ngươi là thứ đáng chết nhất trong thiên địa này.
Lưỡi kiếm kia của ngươi từ khi xuất thế tới nay chính là trường kiếp nạn, ngươi có thể giết người, cũng có thể giết thần.
Hắn nói, con mắt xám lại run rẩy mở ra, sự hổ thẹn hiện rõ trong đó, giọng nói cũng biến thành ôn như, “Đây là lời lừa gạt con thôi, ta vốn nên nuôi dưỡng con thật tốt.
Tịnh Lâm, Tịnh Lâm.”
Tịnh Lâm nhận thấy sự quái dị, “Ngươi rốt cuộc là…”
Con mắt đen đột nhiên lộ ra vẻ lạnh lùng, Chân Phật cổ quái cười rộ lên, hắn càng cười càng lớn tiếng, “Ta là phụ thân của ngươi.”
“Ngươi là Cửu Thiên Quân.” Tịnh Lâm nhíu mày lại.
“Không.” Con mắt xám của Chân Phật liền đóng lại, hắn lần tìm trên người, minh châu lay động, tàn nhẫn nói: “Ta nói, ta là phụ thân của ngươi.”
Tịnh Lâm đột nhiên mặt không còn chút máu.
Đầu ngón tay Chân Phật khẽ cong, cách không tô vẽ lại đường nét khuôn mặt Tịnh Lâm, vui vẻ nói: “Ngươi vốn là đứa con của thần linh, là đứa trẻ được sinh ra bởi dục niệm.
Ngươi lớn lên trong thật giống với mẹ của ngươi, nàng ấy đã nhiều lần trốn tránh ngươi, nhưng ngươi chưa bao giờ phát hiện ra.
Tịnh Lâm ngoan, ngươi trời sinh là thanh kiếm của vi phụ.
Ngươi trưởng thành đến ngày hôm nay, không thể không nhắc đến công lao của ta.
Con trai của ta, trong mấy người huynh đệ các ngươi, ta chỉ yêu thương mình con.”
Tịnh Lâm ra sức giãy dụa muốn đứng lên, ánh sáng Phạn văn âm u, trong đại điện trống rỗng chỉ có hai người đang đối mặt nhau.
Tịnh Lâm cảm thấy huyết dịch toàn thân dần nguội lạnh, đầu óc nhất thời trống rỗng, bỗng nhiên cúi đầu sặc ra máu.
“Ta từng bố y đi khất thực đến kinh đô.” Chân Phật lạnh lùng thu tay về, từ trên cao nhìn xuống Tịnh Lâm, “Trời tháng tư thơm mùi cỏ tươi.
Thuyền nhẹ trôi trên mặt sông tĩnh lặng, ống tay áo màu đỏ.
Mẫu thân ngươi đi chân trần cầm một cành hoa nhỏ, dụ ta rơi vào hồng trần.
Vì vậy liền có ngươi, nàng là thần linh cao quý, vốn không nên nhận vật phàm tục, nực cười là nàng lại không dứt bỏ được, khư khư cố chấp sinh ra ngươi.
Nàng sinh ngươi rồi, liền biết ngươi rất khác biệt, kiếp nạn của thiên địa này đều bắt nguồn từ ngươi.”
Tịnh Lâm đập trán xuống nền nhà bóng loáng, y khàn cả giọng: “Hồ ngôn loạn ngữ!”
“Trong lòng ngươi mang kiếm, chính là mệnh cô tịch.” Chân Phật nhấc chân đạp xuống vai Tịnh Lâm, lạnh giọng, “Từ bi sen trong lòng bàn tay ngươi, chính là thứ vi phụ đưa.
Ngươi tồn tại trên thế gian này, chính là đang mỗi giờ mỗi khắc nhắc nhở ta đã rơi vào tội ác của dục vọng.
Dục vọng loạn tâm, người ngăn trở đại nghiệp của ta quả thực chính là ngươi.
Ngươi trời sinh đã muốn giết cha! Uổng phí sự thương yêu của ta như vậy, dốc lòng bồi dưỡng, ngươi lại không mang ơn chút nào!”
Chân Phật đột nhiên giẫm mạnh lên xương bả vai Tịnh Lâm, khiến cho đầu y đập vào đầu gối.
Con mắt đen của hắn vừa phóng túng bừa bãi, lại giả dối xảo quyệt.
“Ngươi đáng chết.
Ngươi thực đáng chết!”
Trán Tịnh Lâm đập xuống đất, trên lưng chịu lực mạnh mẽ, khiến hai đầu gối đều đang run rẩy.
“Ngươi có biết làm thế nào mà mình sóng sót được không?” Chân Phật cúi đầu, âm u nói, “Hai viên phật châu kia là vật đính ước, đây là cái mạng ta thưởng cho! Ngươi vốn nên chết sạch sẽ, nhưng là nàng ấy muốn cứu ngươi một mạng, nàng ấy không chỉ cứu ngươi, còn cứu cả con rồng kia nữa.
Vì ngươi, nàng ấy liền phản bội ta trở mặt thành thù, nàng đem phật châu kia đổi thành mệnh! Nữ nhân này thực sự đáng chết! Ta mới nên là ông trời của nàng.
Nàng dụ dỗ ta, rồi lại phản bội ta.
Ngươi nói xem, này chẳng lẽ không phải là lỗi của ngươi?”
Trên lưng Tịnh Lâm đau nhức, trán y bị đập đến rách ra, cọ trên đất ngổn ngang máu tươi.
Y dường như đã bị rối loạn tâm thần, không nói một lời.
Sự ẩn nhẫn của Tịnh Lâm khiến Chân Phật như có được lạc thú, hắn càng giẫm càng tàn nhẫn, nhìn Tịnh Lâm nhịn đến không thể nôn ra máu.
Chân Phật thô bạo lật Tịnh Lâm lại, hắn giơ ngón tay đè xuống trọng lực vô tận.
Xiềng xích trên người Tịnh Lâm rầm một tiếng nổ vang, hai khuỷu tay đập mạnh xuống nền đất, bả vai bị đạp vẫn cứ vững vàng giương lên.
Trọng lực này như một ngọn núi, muốn đem y đè ép đến khuất phục, nhưng y muốt máu trong cổ họng xuống, cố gắng chống đỡ trên nền đất đã thấm đẫm mồ hôi cùng máu tươi.
“Đời này của ngươi sống thật khó coi.” Chân Phật đi vòng quanh Tịnh Lâm, “Giết cha, giết huynh đệ, giết vô số người, lại còn nghĩ muốn gửi gắm vào một con rồng.”
Hắn dùng mũi chân lật người Tịnh Lâm.
“Vốn định để ngươi đoạn tuyệt dục vọng mà tái sinh, có thể trở thành sát khí của thiên địa, không ngờ ngươi lại tình nguyện cùng con rồng kia tằng tịu với nhau.
Sa vào dâm dục là vô sỉ nhất, phóng túng trong tình ái chính là sai lầm lớn.
Ngươi rốt cuộc là cái gì? Ngươi không phải là người, ngươi cũng không còn là thanh kiếm.
Ngươi trở thành một phế vật, cho dù bây giờ ta muốn thương tiếc, cũng không tìm nổi nguyên do.”
Dây xích bỗng nhiên bị kéo căng, Chân Phật lôi Tịnh Lâm lên.
“Công dụng duy nhất bây giờ của ngươi chính là lập danh, ta dã triệu tập tam giới thẩm tra ngươi, tên quái vật giết cha, từ nay về sau thiên địa các nơi đều sẽ dựng bia viết lên ác danh của ngươi, ngươi đáng phải chết dưới lời chửi rủa, thóa mạ của muôn vạn người.”
Trên mu bàn tay Tịnh Lâm đan xen vết xước, y không che được máu tươi trào ra, vết đạp trên người khiến y trông rất chật vật, không còn là Lâm Tùng Quân đứng trên mây cao nữa.
“Mẫu thân của ngươi đã chết.” Chân Phật u buồn ghìm dây xích xuống, “Lần này còn ai có thể cứu được ngươi?”
Tịnh Lâm không kịp thở dốc, dưới chân đột nhiên dùng lực đá lên, tiếp đó hai cổ tay bị xích bằng dây xích Phạn văn câu lấy cổ Chân Phật.
Thân người Chân Phật uốn cong, liền bị Tịnh Lâm xoay lại quẳng xuống mặt đất, Tịnh Lâm gắt gao vặn dây xích, hai bên đều muốn đối phương phải chết.
Chân Phật lộ vẻ mặt thống khổ, Tịnh Lâm hét lên: “Ta sinh ra đã không có cha!”
Chân Phật bị dây xích siết đến đỏ bừng cả mặt, Tịnh Lâm thở hổn hển, cảm giác một nơi nào đó trong cơ thể bị kéo căng đã sụp đổ, điên cuồng cùng tàn nhẫn sóng vai cùng nhau.
Đầu ngón tay y đang run lên, chợt đem đầu người nhấn xuống mặt đất, tàn nhẫn hỏi: “Thương Tễ đang ở đâu?”
Cổ họng Chân Phật bị siết chặt, không nói nên lời.
Tịnh Lâm liền lôi mạnh người đi, y gần như đã sắp mất không chế hỏi: “Mẫu thân ta là ai?”
Chân Phật giống như y lúc trước không nói một lời, trong đại điện trống rỗng đột nhiên vang lên tiếp đập xuống liêp tiếp.
Răng nanh Tịnh Lâm thấm máu, giờ khắc này y như lang như sói hung ác nhất của thế gian này.
Chân Phật đột nhiên chống người dậy, vẻ thống khổ trên mặt nháy mắt hóa thành điên cuồng, hắn cười phá lên, nói với Tịnh Lâm: “Ngươi sinh ra đã không có cha? Ngươi nhìn lại bản thân mình bây giờ mà xem, ngươi rõ ràng là giống ta! Đôi mắt này của ngươi sẽ không bao giờ còn như trước được nữa, ngươi là ác, ngươi là căn nguyên của hết thảy sát dục trên đời này!”
Cổ tay Tịnh Lâm nhất thời buông lỏng, Chân Phật chớp mắt đã đứng phía sau y.”
“Sự tàn bạo ẩn sâu trong ngươi đã bị phá vỡ, dục vọng giết chóc của ngươi đang dần lớn lên, đạo của ngươi đã sụp đổ, ngươi ngay cả làm thần cũng không xứng.” Chân Phật cúi xuống bên tai nhẹ nhàng chế giễu, “Con trai, ngươi còn chưa nhận ra rõ ràng chính mình có bộ mặt gì sao? Ngươi nhìn lại ngươi một chút xem, có cái nào là giống Lâm Tùng Quân không?”
Tịnh Lâm bỗng chốc nhìn lại, phảng phất những gì vừa mới xảy ra đều là ảo giác, y nhìn chằm chằm Chân Phật, thế nhưng lại bình tĩnh nói: “Ngươi không phải là Chân Phật, ngươi là Cửu Thiên Quân.”
Con mắt xám kia mở ra, Chân Phật dường như muốn nở nụ cười.
Sau một khắc lại bị cứng rắn ngăn lại, trở nên tàn bạo âm lãnh.
Cửu Thiên Quân vỗ một chưởng, cáu kỉnh nói: “Ngươi câm miệng! Ta là Chân Phật!”
Tịnh Lâm nghiêng đầu nhổ ra một ngụm máu, cười lạnh nói: “Ngươi là cái thứ gì, ta đã hiểu.”