Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 118: Gương Đồng
“A Ất!” Phù Lê quay đầu lại gọi, “Động tĩnh lớn như thế.
Cửu ca chắc chắn đang trên đường tới rồi! Ngươi mau vào trong này, để căn phòng ấm lên!”
A Ất giao Tuyết Mị cho Sơn Điền, tung người nhảy qua cửa, vài bước đã vào trong, ầm một tiếng khép chặt cửa lại.
Hắn cởi áo ngoài của mình ra, lập tức ôm vai nói: “Sao lại lạnh như vậy?”
Chăn gối của Sơn Nguyệt đã thấm ướt, Phù Lê gấp gáp nói: “Nguyên thân của ngươi thuộc hỏa, có thể trấn được cái lạnh giá này.”
A Ất liền đơn giản ngồi xuống trước cửa sổ, hắn vừa ngồi xuống, hàn băng lan tràn đến lập tức tan ra thành nước.
A Ất thấy sắc mặt Sơn Nguyệt trắng đến dọa người, liền vội vàng đứng dậy la lên: “Sao nó còn chưa ra! Này là muốn sinh bao lâu?”
Phù Lê không đáp, nàng chỉ nói: “Ngươi ngồi xuống!”
A Ất liền ngồi im bất động.
Nói đến cũng thật kỳ quái, hắn vừa vào bên trong, hàn ý kia liền không dây dưa nữa, dường như là e ngại nguyên thân của hắn.
Sơn Điền ôm thương ngồi xếp bằng ở ngoài cửa, không hề động đậy mà canh gác cửa phòng.
Tông Âm thân hãm trùng vây, hắn rơi xuống biển dấy lên sóng lớn ngập trời, tiếp đó một con giao long phá sóng lao ra, đảo loạn bố cục thiên địa.
Bão tuyết che kín đất trời, một tấm lưới khổng lồ dày đặc từ trong mây theo tiếng hô giáng xuống, ánh sáng âm u phản chiếu trong mắt, vững vàng trùm lên người Tông Âm.
“Tội thần Tông Âm!” Thần tướng trên đỉnh đầu đè ép xuống, “Ngông cuồng ngạo mạn, vì tình phạm luật, tội đáng lăng trì! Lại còn âm thầm sinh ra tai họa, tội thêm một bậc!”
Tông Âm thét dài một tiếng, khiến ngọn núi nứt toác, để lại một vệt dài.
Hắn giãy giụa móng vuốt muốn thoát ra, nhưng đối phương hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Càng giãy giụa tấm lưới kia càng co chặt lại, giao long bị ghìm chặt lăn lộn đè gãy vô số cây tùng.
“Thất tình lục dục là đạo lý bình thường của con người!” Tông Âm vươn cổ tức giận, “Ta đến cùng là có tội gì!”
“Nhân thần đường đi khác biệt.” Dây xích dài trong tay thần tướng lóe lên ánh vàng, ghìm chặt cổ Tông Âm, mạnh mẽ kéo về phía trước, “Sai thì chính là sai! Trên Cửu Thiên đài tự có định đoạt!”
Thân thể to lớn của Tông Âm dựng thẳng lên, lại bị cưỡng chế trở về nhân thân.
Hắn không chịu đi, mặt mũi đỏ chót, mình trần lôi kéo xích vàng trên cổ: “Trời cao có đức hiếu sinh, con người có lòng trắc ẩn.
Các ngươi muốn giết muốn lăng trì, đợi đến ngày khác tự nhiên muốn làm gì cũng được! Tối nay thê tử ta khó sinh gặp nguy hiểm, ta không thể bỏ nàng mà đi được!”
Thần tướng dùng lực lôi kéo Tông Âm, một cước đạp vào bả vai hắn, lạnh giọng nói: “Làm thần thì phải hiểu sâc sắc thế nào là đại nghĩa, chuyện tới nước này ngươi làm ác vẫn không chịu hối cải.Đêm nay vạn tướng Cửu Thiên đã bày binh bố trận, há để cho ngươi có cơ hội lựa chọn! Đi mau!”
Tông Âm đập đầu gối xuống nền tuyết, hắn lôi kéo dây xích trên cổ, bị lôi đi mấy bước, cánh tay căng chặt đến nổi gân xanh.
“Bẻ gãy hai cánh tay hắn đi!” Thần tướng ra lệnh, “Chuyện này vạn lần không thể trì hoãn được nữa!”
Tông Âm bị nhấn vào trong tuyết, miệng mũi hắn đều là tuyết, hắn giãy dụa, lại bị ép chặt xuống.
Hắn cảm thấy có người lôi hai cánh tay của hắn, hắn khàn giọng nói: “Cửu Thiên cảnh làm việc không nói đạo lý, thiên địa luật pháp đối với Thừa Thiên Quân mà nói tính là cái thá gì!”
Thần tướng nói: “Thừa Thiên Quân chính là luật pháp của tam giới, ngươi thân giữ chức vị quan trọng, mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu.
Động thủ!”
Thần tướng vừa dứt lời, gió bắc đột nhiên thổi mãnh liệt, trong núi tiếng thông reo dần lan ra.
Tuyết bay dày đặc che mờ mắt, khi thần tường bỏ tay áo che mắt xuống đứng trước mặt nào còn có Tông Âm, mà là một người mặc thường phục xanh thẫm.
Tóc mai Tịnh Lâm dính tuyết trắng, y ở trong gió lớn phủi tay áo, nghiêng đầu nói: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Thần tướng cảm nhận được hàn khí buốt lạnh ngấm vào tận xương tủy, lời muốn nói ra khỏi miệng cũng trở nên không lưu loát.
Ánh mắt hắn dọc theo bên tóc mai Tịnh Lâm trượt tới mặt mày y, tiếp đó liền lui một bước, tay nắm lấy cán kiếm bên eo ngày càng run rẩy.
“Quân…” Hai đầu gối thần tướng mềm nhũn, chật vật chống đỡ lui về phía sau, hoảng sợ thất thanh gọi, “Lâm, Lâm Tùng Quân!”
Tiếng gọi sắc bén xé rách gió tuyết, biển người vô tận cùng nhau nhìn lại.
Tịnh Lâm sừng sững đứng ở đây, không liếc mắt, cũng không tránh né.
Ngón tay y vạch giữa không trung mang theo kình phong, vỏ kiếm lập tức hiện lên trên tay y.
Tịnh Lâm chậm rãi rút kiếm, tiến lên một bước.
Biển người trong mây lập tức lui lại một bước, giống như 500 năm trước trên Cửu Thiên đài.
Bọn họ yên lặng như tờ, không dám lên tiếng mà quan sát, liền sợ hãi lui bước, cư nhiên không người nào dám rút kiếm ứng chiến.
Một tràng máu me kia khiến người ta khắc sâu trong trí nhớ đến giờ vẫn chưa quên được, Sát Qua Quân cũng phải chống thương quỳ xuống đất, ao sen Phạm Đàn trở thành ao máu.
Là ai giết quân phụ?
Là người suốt năm trăm năm nhiều lần bị người nghị luận Lâm Tùng Quân!
Tịnh Lâm mắt nhìn vạn người, Yết Tuyền kiếm xoẹt một tiếng hiện ra thanh mang.
Mũi kiếm xuyên qua màn tuyết, tay áo đón gió bay phấp phới, sợi tóc xẹt qua đôi mắt, cùng với hình ảnh trong cơn ác mộng của bọn họ giống nhau như đúc.
Thời điểm Thương Tễ lăng thân đến nhìn thấy thang mang của Yết Tuyền, thần tướng đã tan tác như chim muông.
Hắn hạ người nhảy xuống, thẳng hướng Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm ở bên dưới ngẩng đầu lên nhìn, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
“Tâm…”
Lời Thương Tễ vừa mới ra khỏi miệng, thiên địa lập tức chấn động một trận.
Hắn suýt chút nữa ngã xuống đất, lúc ngẩng đầu lên thấy trong mây một vật bay vèo đến, lúc đập xuống rền vang, bao lấy hắn cùng Tịnh Lâm ở trong đó.
Gió tuyết bỗng chốc ngừng lại.
Một tấm gương đồng hai mặt lẳng lặng đứng đó chia cắt hai người.
Tịnh Lâm thấy tấm gương đồng kia hoa văn cổ xưa, tâm hơi động, Yết Tuyền kiếm đã ong ong chấn động trước tiên.
Một tay y giữ chặt kiếm, thấy trong gương phản chiếu hình ảnh của bản thân mình, tiếp đó lại như mặt nước nổi lên gợn sóng, liền biến thành dáng dấp của Thương Tễ.
Tịnh Lâm nhìn cảnh Thương Tễ ở bên trong gương, Thương Tễ nâng dù lên, lộ ra khuôn mặt, xông qua màn mưa nói với y: “Quả nhiên là tâm can của ta!”
Bàn tay đang giữ chặt kiếm của Tịnh Lâm nhất thời khựng lại, lồng ngực như bị nện mạnh vào một trận đau đớn.
Y kinh ngạc mà tiến thêm một bước, phảng phất cảm thấy dường như cảnh tượng này đã từng xảy ra, khiến tâm thần y hoảng hốt.
“Ca…” Tịnh Lâm không tự chủ được nhẹ giọng gọi, “Ca ca.”
Thương Tễ cười đáp: “Còn tỉnh hay hôn mê rồi? Có đau hay không? Sao lại gầy đi nhiều vậy…”
Tóc Tịnh Lâm tựa như bị mưa xối xuống, y mờ mịt ngước mắt, thấy cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Đêm tuyết trong núi biến thành Minh Kim đài, trên đài trống rỗng, chỉ có Thương Tễ đứng trước mặt.
Tịnh Lâm kinh ngạc mà trả lời: “Không hôn mê, không đau, không ốm…”
Thương Tễ vươn cánh tay đến ôm lấy y, Tịnh Lâm nhìn người này tiến gần đến trước người.
Thương Tễ ôm lấy nửa người y, bị kiếm của Tịnh Lâm đẩy trở lại.
y muốn mở miệng, lại nghe xoẹt một tiếng.
Một tay Thương Tễ hóa vuốt rồng , hướng thẳng vào lưng Tịnh Lâm.
Ở một đầu khác Thương Tễ chính là đang cười hỏi cái gương, “Đứng ở trước gương làm gì? Đến gần ta này.”
Tịnh Lâm ở trong gương tựa như có chút nghi hoặc, nói với hắn: “Ta có chút lạnh.”
Thương Tễ nói: “Để ta nắm.”
Tịnh Lâm liền nâng kiếm nghênh đón, nhìn Thương Tễ, nói: “Trên lưng lạnh.”
Thương Tễ ngoài ý muốn nói: “Vậy thì ôm một cái.”
Tịnh Lâm trước mắt mơ hồ như vui vẻ đi tới, y bước vài bước đến trước người Thương Tễ, chờ để ôm một cái.
Thương Tễ cầm lấy một tay y, xoa vài cái, “Lạnh như vậy…”
Gương đồng đột nhiên nổ ầm một tiếng, một bàn tay mạnh mẽ cào vào mặt gương, dòng máu dọc theo ngón tay chảy dài trên mặt gương.
Người bên kia dùng sức đấm vào gương, sau vai Tịnh Lâm đỏ như máu, y dùng khuỷu tay đụng vào mặt gương
“Những gì nhìn thấy đều là ảo ảnh!” Tịnh Lâm lớn tiếng kêu, “Thương Tễ!”
Cái tên Thương Tễ này, cho tới hôm nay y mới gọi qua.
Có chút trúc trắc, nhưng lại vô cùng cấp bách.
Nhưng mà cũng chẳng ăn thua gì, tấm gương đồng như một tầng kết giới ngăn cản, y có thể nghe được tiếng Thương Tễ rõ ràng, nhưng Thương Tễ lại không thể nghe được giọng nói của y.
Tịnh Lâm nện mạnh một quyền lên mặt gương, sau lưng chợt có kình phong quét qua, y lập tức né tránh.
Vuốt rồng của Thương Tễmang theo kình lực úp xuống, có thể dễ dàng nghiền nát xương sống của Tịnh Lâm.
Vai Tịnh Lâm đã bị móng vuốt cào vào, y lập tức xoay vỏ kiếm chặn lại, tiếp đó toàn bộ thân thể bị lực đạo khủng bố đánh mạnh vào mặt gương.
Mặt gương rầm một tiếng vang dội, hai tay Tịnh Lâm bị chặn lại, bị vuốt rồng ép tới mức khó có thể thở dốc.
Y ngửa cổ dồn sức, biết rõ có dùng hết sức lực cũng đánh không lại con rồng này, liền dồn lực vào chân trở mình đá mạnh vào bả vai Thương Tễ, vỏ kiếm cũng xoay theo thân người, ầm một tiếng nện vào sườn cổ Thương Tễ.
Nhưng Thương Tễ lại không bị lay động chút nào, vảy của hắn dần lan tràn toàn thân, trừ phi Tịnh Lâm rút Yết Tuyền kiếm ra, bằng không khó có thể chống đỡ được.
Mắt cá chân Tịnh Lâm bị bắt lấy, tiếp đó bị tàn nhẫn đập xuống mặt đất.
Y lập tức ho ra máu, Thương Tễ nhanh chóng tóm lấy Tịnh Lâm kéo đi.
Tịnh Lâm đâm xuyên kiếm xuống đất, ở trong tuyết lớn cố gắng bám trụ, bả vai y đã thấm đẫm máu, cơ hồ thương tổn tới gân cốt.
Trên đời này người nào là khó đối phó nhất?
Đương nhiên là người yêu của chính mình.
Thương Tễ nắm lấy tay của Tịnh Lâm, không ngờ ngón tay này lại đột nhiên siết chặt lấy hắn, hắn nói: “Tấm gương này…”
Yết Tuyền kiếm đột nhiên phá vỏ lao ra, mũi kiếm đâm thẳng hướng ngực Thương Tễ.
Hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhấc cánh tay ngăn trở mũi kiếm, con ngươi mắt khẽ co lại, không lùi mà tiến tới.
Tịnh Lâm phá gió quét ngang, thanh mang nổ tung giữa hai người.
Thương Tễ lập tức né người đẩy ra, bàn tay không dám dùng lực quá mạnh, chỉ hơi dùng sức bắt lấy cổ tay Tịnh Lâm.
Bàn tay Tịnh Lâm khẽ buông lỏng, ngay sau đó quay ngược Yết Tuyền kiếm lại đâm mạnh về phía cổ họng Thương Tễ.
Thương Tễ sượt qua mũi kiếm, bắt lấy tay Tịnh Lâm, vốn phải nên quật người ngã xuống đất.
Nhưng là Tịnh Lâm nhìn hắn, phảng phất sau một khắc có thể hô lên một tiếng ca ca.
Tâm Thương Tễ liền mềm nhũn, thầm mắng.
Thừa Thiên Quân, thật con mẹ nó biện pháp hay!
Yết Tuyền kiếm đâm về phía cổ, Thương Tễ nghiêng đầu nhanh nhẹn tránh đi.
Hắn vỗ cánh tay đẩy lùi Tịnh Lâm nửa bước, không nghĩ Tịnh Lâm xoay người đâm tới, mũi kiếm sắc bén.
Kiếm phong quấn quanh thân, Thương Tễ không hề muốn lĩnh giáo sự lợi hại của Lâm Tùng Quân, hắn đâm khuỷu tay mình về phía eo Tịnh Lâm, trượt người đi nhanh chóng khom người xuống né tránh.
Tịnh Lâm đạp không nhảy lên, Yết Tuyền kiếm thế như thiên quân vạn mã ập xuống, cảm giác so với Túy Sơn tăng càng thêm khiếp người.
Nếu không phải thời điểm không đúng, Thương Tễ thật muốn ôm y xoay một vòng, khen một tiếng, “Đánh hay lắm!”
Tuyết đọng dưới chân thoáng chốc bị đánh bay, Thương Tễ trượt về sau nửa bước, Yết Tuyền kiếm xé gió đâm thẳng hướng cổ họng chỗ yếu hại của Thương Tễ, Thương Tễ nghiêng đầu gò má liền sượt ra một đường máu.
Cánh tay hắn chợt đau xót, thấy Tịnh Lâm một tay vẽ bùa, ba tầng thanh phù bao phủ trên đỉnh đầu lập tức nện xuống, Yết Tuyền kiếm trước mắt lộ ra hết sự sắc bén.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, gương đồng đột nhiên bị đụng ra vết rạn nứt.
Trong khoảnh khắc Tịnh Lâm lao ra ngoài, Yết Tuyền kiếm mang hàn quang sắc lạnh, đánh bay thanh kiếm của Tịnh Lâm kia.
Y đột ngột tiến vào vòng ôm của Thương Tễ, hai tay Thương Tễ ôm lấy Tịnh Lâm xoay cả người đi, Tịnh Lâm liền nhấc chân đạp lên ngực Tịnh Lâm, tung một cước đá văng người ra.
Tịnh Lâm bị ngã vào trong đống tuyết, nhưng vuốt rồng của Thương Tễ giả kia cũng đã xé gió lao đến trước cổ Tịnh Lâm, Tịnh Lâm thở gấp, thu chân lại.
Một cánh tay duỗi ra sượt qua gò má y, vuốt rồng cùng vuốt rồng đọ sức trước mắt Tịnh Lâm, gió mạnh thổi bay tuyết mịn trước mặt y.
Hai người không hề nói với nhau một câu, lại phối hợp đến thiên y vô phùng.
Thương Tễ một tay ôm người, một tay vận lực, dưới chân giậm mạnh một cái.
Gió mạnh quét qua, vuốt rồng của Thương Tễ dần bị uốn cong, Thương Tễ hận không thể dùng càng nhiều lực hơn đối với chính mình, bắt hắn đập mạnh xuống mặt đất.
Dưới chân núi kịch liệt chấn động.
Thương Tễ thở ra mấy ngụm hàn khí, chiếc gương đồng hai mặt kia kêu lanh lảnh mấy tiếng rồi vỡ vụn, tan ra thành ánh sáng lấp lánh, rồi lụi tàn vào trong tuyết.
Chén sứ bên trong Cửu Thiên cảnh vang lên tiếng leng keng xao động.
Thừa Thiên Quân đã ngồi xếp bằng nhiều năm tay áo rộng cùng thắt lưng bản to, đem những quân cờ màu đen trên bàn cờ đẩy nhẹ xuống.
Những quân cờ ngọc màu đen kia rơi xuống nền đá vang lên tiếng trầm đục, dọc theo một đường hẹp lăn tới bên chiếc giường bằng đá, huyết hải bốn phía lúc này như nước sôi sùng sục, phù văn phong ấn đan xen ẩn hiện, từng cái từng cái đã bị đốt cháy thành từng đoạn, nam nhân nằm trên giường đá vẫn nhắm mắt bất động.
Phá Tranh Thương đã nhuốm phong trần nhiều năm bắt đầu vang lên.
A Ất đang nhìn a tỷ mình đỡ đẻ, cửa sổ sau lưng lại đột nhiên nổ tung.
Trong tình thế cấp bách hắn vội ném xích Phạn văn ra, lập tức quấn lấy binh khí của đối phương.
Trường thương lao tới, cửa sổ gỗ chỉ trong chớp mắt đã nát vụn, gió lạnh không ngừng thốc vào.
Sắc mặt Sơn Điền đỏ lên, hắn nhấc tay lên che mặt, thở hồng hộc.
Sơn Nguyệt trên giường đau đớn hét lên, Phù Lê đang quỳ gối trên giường, nàng với lấy áo lông lớn tiếng nói: “Sinh ra rồi! nước nóng! A Ất, nước nóng!”
A Ất muốn động, lại phát hiện chính mình căn bản không thể động đậy.
Hắn cắn răng có chút gian nan nói :”Ngươi…!Sao lại biến thành…”
Bước chân Sơn Điền có chút lảo đảo, hắn trượt người chống vào vách tường, “Ta, a tỷ…!Ta…”
Phù Lê bọc lấy đứa trẻ, không kịp quay đầu lại, lại thấy A Ất đột nhiên bị đánh ngã đập vào bên cạnh giường.
Cái bàn rắc một tiếng bị đập bể, trên giường nhỏ Sơn Nguyệt thở ngày càng yếu ớt, cành Tham Ly rơi xuống lăn vào trong khe hở.
“Tông…!Tông ca…”
Sơn Nguyệt thầm nói, sương lạnh đã bám lên mái tóc.
“Nước nóng!” A Ất vỗ tay vào cái chậu cạnh đó, đánh về phía a tỷ hắn.
Nước đóng băng trong chậu lập tức sôi trào, Phù Lê tiếp được chậu, ôm lấy đứa trẻ lục tìm cành Tham Ly.
Sơn Điền vượt tường đi vào, thương kia đập mạnh xuống đất, toàn bộ gian nhà lung lay muốn sụp! Phù Lê lập tức quay đầu lại nhìn, nàng ôm chặt đứa bé, mắt mở lớn.
“Lê Vanh!”