Nam Thiền

Chương 117: Sinh Con


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 117: Sinh Con


Ngoài cửa đêm dài tiêu điều, cơn gió lạnh như ngựa thoát cương rít gào lao đi.

A Ất nhấc tay lên cản lại gió, dây xích Phạn văn quấn trên cánh tay hiện lên, hắn quát lên trong gió lớn: “Cút ngay!”
Mười ba đạo thanh phù như bức tường trùng điệp tỏa ra ánh sáng âm u, lại không cản được hàn ý áp sát.

Tuyết trắng hỗn loạn trong gió, uốn lượn hiện ra nửa hình người.
Tuyết Mị ngửa đầu lên, mái tóc bạc che khuất khuôn mặt hắn, quát khẽ với A Ất: “Tiểu tử vô lễ! Phù Lê tự ý rời khỏi cương vị, bao che cho tội thần Tông Âm, bây giờ đã sinh dị tượng, thiên địa nổi gió lớn, các ngươi đừng hòng một ai trốn thoát.”
“Ngươi không làm chó trông cửa cho Tịnh Lâm, ta còn coi trọng ngươi.” A Ất ba một tiếng quăng xích Phạn văn ra, “Nào ngờ ngươi lại quay đầu đi Cửu Thiên cảnh, vẫn làm chó cho người ta! Chó ngoan không cản đường, mau cút đi!”
Tuyết Mị châm chọc: “Tối nay coi như ta tránh đi, thì ngươi cũng không vượt qua được! Binh tướng của phân giới ty đã bao vây kín ngoài trăm dặm, Túy Sơn tăng cũng sẽ đến ngay tức khắc.

Ngươi muốn đi tìm ai? Tịnh Lâm tự thân cũng khó bảo toàn!”
A Ất từ lâu đã mất kiên nhẫn, sao còn nghe lọt câu nào.

Xích Phạn văn của hắn phá không vút ra, rít gào trong gió tuyết, đột nhiên nổ vang ngay tại chỗ Tuyết Mị.
Bão tuyết đã bao trùm lên cả sân viện, trong phòng Sơn Nguyệt thở dốc càng lúc càng kịch liệt.

Nàng bấu chặt lấy thành giường, ngửa cổ rên rỉ, mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ cùng thái dương, thân thể nàng lạnh lẽo đến dọa người.
Phù Lê đang vò khăn, lớn tiếng nói với Sơn Điền đang bưng cái chậu, “Đưa cành Tham Ly cho nàng, để nàng ngậm lấy!”
Sơn Điền lập tức nghe theo, sốt ruột hỏi: “Sao lại lạnh đến như vậy?”
“Ngươi đi đốt địa long cho nóng hơn một chút.” Phù Lê ấn bàn tay đang run rẩy của mình, “Nước nóng không thể ngừng, chuyện còn lại cứ giao cho ta.”
Nàng còn chưa dứt lời, cả viện đột nhiên chấn động mạnh.

Bàn ghế va chạm vào nhau, nước ấm tràn ra cả đất, người bên ngoài đã muốn động thủ.
Sơn Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Phù Lê, mồ hôi thấm ướt hàng lông mi dài của nàng, nàng trầm mặc giây lát, mới mơ hồ không rõ nói: “Phù Lê tỷ! Tỷ…!Tỷ nên đi nghỉ ngơi đi…”
Phù Lê nhắm mắt lại một chốc, khi mở mắt ra đã trấn định lại.

Nàng lau mồ hôi cho Sơn Nguyệt, nói: “Đứa nhỏ sắp ra đời, cô cô sẽ đỡ nó! Tối nay các ngươi nhất định sẽ mẫu tử bình an.”
Thương Tễ đang chợp mắt, nghe tiếng thở đều đều say ngủ của Tịnh Lâm bỗng nhiên ngừng lại.

Hắn liền mở mắt ra hỏi: “Làm sao vậy?”

Tịnh Lâm tự dưng nói: “Trời lạnh.”
Nhiệt lượng trong phòng đang dần mất đi, Thương Tễ chậm rãi ngửa cổ ra sau, ổn định lại trong chốc lát, mới bảo: “Sang năm vô sự, ta nhất định phải nhìn ngươi ngủ đến hừng đông.”
Ngoài cửa viện trong rừng trúc vang ầm lên một tiếng, Hàng Ma trượng đập vào phiến đá trên nền tuyết, lại không để lại bất cứ dấu vết gì.

Tuyết theo gió bổ nhào về phía trước, thổi tăng bào màu nâu bay phần phật.
Thương Tễ không chịu bị trói buộc, hắn ở trong sân khoác thêm một lớp áo.

Hắn sải bước ra ngoài cửa, nhìn tuyết bay đầy trời, chỉ nói: “Đứng bên ngoài cửa đi, ở trong này không có chỗ của ngươi.”
Túy Sơn tăng hơi nhấc chiếc nón rộng vành lên, lộ ra túi da già nua hắn vẫn quen dùng trước kia.

Hắn ta đứng trước cửa viện, trên vai phủ một tầng tuyết mỏng.
“Long tức đã ngấm vào thân thể ngươi, đã không giấu được nữa.”
“Ngươi nói đùa.” Thương Tễ lạnh giọng ngữ điệu chậm rãi, “Ta từ nhỏ chỉ biết đến trước dòng nước xiết dũng cảm tiến vào.”
“Một năm trước, ở thành Tây Đồ ta đã nhắc nhở ngươi, ngươi lại u mê không chịu tỉnh ngộ.” Túy Sơn tăng nói, “Các ngươi ở đây che giấu tai họa, tội này đáng giết.”
“Nếu như đứa trẻ này không phải là tai họa.” Thương Tễ nói, “Ngươi giết hay là không giết?”
Chân Túy Sơn tăng đá Hàng Ma trượng, cánh tay chỉ thẳng vào Thương Tễ.

Tuyết trong không trung bay ào ào ra ngoài, để lại một khoảng trống giữa hai người.

Hắn nói: “Giết! Trong thiên địa phàm là kẻ có thể sinh ra ma quỷ, ta đều muốn giết!”
Thương Tễ cười to, “Ngươi đời này bế quan cũng vô dụng, đã lâm vào ác mộng của kẻ tù tội, như người tàn phế.”
Túy Sơn tăng nắm trượng tung người nhảy lên, quát: “Tránh ra!”
Bạo tuyết ập vào má, Túy Sơn tăng vừa dứt lời, Hàng Ma trượng đã đánh về phía cánh tay Thương Tễ.

Cánh tay rắn chắc đỡ lấy, ống tay áo lập tức nát tan, vảy cùng thân trượng giằng co với nhau, Túy Sơn tăng như đụng phải núi Thái Sơn, dưới chân từng bước bị đẩy lùi.
“Hảo khí lực!” Túy Sơn tăng quát lớn một tiếng, trượng đập thẳng xuống, “Ngươi cũng muốn hóa long rồi!”
Hàng Ma trượng lần thứ hai ầm ầm đập xuống cánh tay.

Thương Tễ không những không lui về phía sau nửa bước, ngược lại còn tiến đến gần, vững vàng nắm chặt thân trượng, “Một năm trước đêm tuyết lớn, một trượng của ngươi đánh trúng phu nhân ta, ngươi còn nhớ hay không?”
Túy Sơn tăng vọt người lên đạp xuống, tuyết phong quét qua mặt, hắn nói: “Không sai.”
“Thật can đảm.”

Thương Tễ cười một tiếng, bàn tay đột nhiên giương lên, đỡ lấy toàn bộ trọng lượng của Túy Sơn tăng, Hàng Ma trượng gào thét xoay chuyển.

Trận gió thổi tung tay áo, cánh tay Thương Tễ đã hóa thành móng vuốt bắt lấy mắt cá chân Túy Sơn tăng.

Túy Sơn tăng giãy dụa muốn thoát, Thương Tễ sao có thể để hắn được như ý nguyện, lập tức dùng sức, kéo mạnh người đập xuống đất.
Túy Sơn tăng cái khó ló cái khôn, lập tức dựng thẳng trượng xuống đất, mới tránh cho chính mình vỡ đầu chảy máu.

Hàng Ma trượng bị ép tới hơi uốn cong, Thương Tễ đá mạnh một cước vào Hàng Ma trượng, Túy Sơn tăng lập tức rơi xuống đất.

Hắn biết rõ Thương Tễ lực đạo khủng bố, một tay dùng toàn lực đánh về phía mặt đất.

Tuyết đọng trên đất bắn tung tóe, phiến đá rắc một tiếng rạn nứt, Túy Sơn tăng phản chấn nhảy lên, hắn dùng chân câu lấy trượng, trong khoảng khắc lôi đình quét ngang.
Cương phong mãnh liệt quét ngang rừng trúc, vô số cây trúc theo tiếng đổ gãy.

Thương Tễ vung tay cản lại, lần này hắn bắt lấy cả trượng lẫn người cùng đập xuống mặt đất.

Phiến đá dưới chân lập tức vỡ tan, Túy Sơn tăng còn chưa kịp phun ra máu, đã bị Thương Tễ túm lấy kéo lên.
Thương Tễ vừa giơ nắm đấm lên, lập tức cuồng vân giận dữ một mũi tên lạnh lẽo phá gió lao đến.

Hắn nghiêng người tránh né, băng tuyết sượt qua tai.

Túy Sơn tăng mượn cơ hội này lộn một vòng nhảy lên, Hàng Ma trượng theo lệnh đập trúng vào Thương Tễ.
Núi tuyết bị chấn động đến rung lắc, Thương Tễ thoáng nhìn, thấy ẩn hiện trong mây chật kín người, hắn thậm chí còn nhìn thấy Vân gian tam thiên giáp.
Túy Sơn tăng mới chiếm được ưu thế, không ngờ Thương Tễ lại đột nhiên nổi giận, cục diện trận chiến giữa hai bên càng lúc càng không ổn.

Bởi vì Thương Tễ có khả năng cắn nuốt, Túy Sơn tăng không khỏi phải lo trước ngó sau.

Đấu pháp của hắn vốn mạnh mẽ, từ trước đến nay đều thẳng tiến không lùi, một khi lòng có điều kiêng kị, liền sẽ bộc lộ sơ hở.
Vảy đã che kín cánh tay Thương Tễ, hắn càng đánh càng hăng, làm cho Hàng Ma trượng của Túy Sơn tăng liên tiếp lui về phía sau.

Kéo dài không ổn!
Túy Sơn tăng lớn tiếng quát: “Huy Án!”
Nam nhân mắt che một dải lụa trắng nghe tiếng liền giương cung, hàn băng theo mũi tên bắn ra.

Thương Tễ cũng không thèm nhìn mũi tên, một ta hắn bắt lấy thân tiễn, mũi tên lập tức rắc một tiếng vỡ tan trong lòng bàn tay hắn, Túy Sơn tăng lập tức nhảy lên.

Hàng Ma trượng mang theo kình lực giáng xuống, vảy của Thương Tễ không hề bị tổn thương mảy may, Túy Sơn tăng bị quẳng xuống mặt đất, hắn bước nhanh lướt qua Túy Sơn tăng, một bước lăng không vượt mấy dặm, ép thẳng tới phía trước Vân gian tam thiên giáp.
Ba nghìn quân hét to như sấm vang, Thương Tễ một chưởng đạp mạnh vào mây mù, phong vân quấn lấy cánh tay, trong chớp mắt lóe lên tia lửa, ba ngàn quân vừa định rút đao ra đã bị đập trở về trong bao.

Túy Sơn tăng lao ra như một con sói, cùng Huy Án hợp lực, muốn bắt lấy Thương Tễ.

Gió mạnh quét qua khuôn mặt hắn, trượng đã toàn lực đánh ra.
Đúng vào lúc này, một cây dù giấy màu đỏ đột nhiên mở ra sau lưng Thương Tễ.

Tán dù vừa hạ xuống một chiếc đuôi trắng loáng một cái, nữ tử xinh đẹp vén một bên tóc mai ngoái đầu nhìn lại.
Hàng Ma trượng của Túy Sơn tăng nhất thời đập chệch đi, hắn ở trong cái nhìn này như quay về cơn ác mộng, không chỉ có tay chân lạnh lẽo lòng rối như tơ vò, càng giống như là ném chuột sợ vỡ đồ dùng tay cản lại mũi tên của Huy Án.

Máu tươi bắn ra từ kẽ tay, Túy Sơn tăng liền lùi lại vài bước.

Thần sắc hắn trăm ngàn biến đổi, theo bản năng mà thả Hàng Ma trượng xuống, thiên ngôn vạn ngữ trào lên nơi cổ họng, lại bị hung hăng cắt đứt.
“Sư…” Túy Sơn tăng thống khổ nghẹn ngào, “Sư phụ…”
Hoa Thường chậm rãi khép lại cây quạt nhỏ mạ vàng, chỉ trong một cái liếc mắt đã nói hết một hồi mấy trăm năm qua.

Khuôn mặt tương tự của nàng không ngừng mô phỏng theo những cử chỉ, đã có thể dùng giả đánh tráo, nàng thậm chí còn có thể biểu lộ ra thần sắc của Ngọc Lâm đến giống nhau như đúc.
Nàng ung dung vẩy tuyết trên dù xuống, hơi thi lễ với Thương Tễ: “Chủ nhân đã trở về, cũng không đến chỗ ta ngồi một chút.”
Thương Tễ thở ra hàn khí, nói: “Ta bây giờ đã có phu quân, phải tuân theo quy củ.”
Hai người bọn họ không giống như là đã trải qua sinh tử kiếp 1400 năm trước, trong vòng vây trùng trùng, tựa như chỉ đang thăm hỏi nhau một câu ngươi ăn cơm chưa vậy.
“Chúc mừng chủ nhân đã được đền bù như mong muốn, có thể thấy được tơ hồng vẫn còn có chút tác dụng.” Hoa Thường thu dù lại, liếc mắt nhìn Túy Sơn tăng, nhẹ giọng nói, “A Sóc, nếu như ngươi đã đi theo Lê Vanh, vậy thì không còn là đồ đệ của nàng nữa.

Không cần phải gọi nàng là sư phụ, gọi thẳng tên húy đi.”
Túy Sơn tăng ngơ ngơ ngác ngác.
Móng tay Hoa Thường nhuộm sắc đỏ thắm mâm mê đôi môi, lộ ra điểm lộng lẫy yêu dã: “Ngươi dám sao?”
Sơn Nguyệt đã cắn cành Tham Ly ra dấu răng, cổ nàng đỏ bừng, mái tóc ướt đẫm.

Trên tay Phù Lê dính máu, mồ hôi cũng chảy đầy mặt, miệng nàng không ngừng nói: “A Nguyệt, dùng sức….”

A Ất bên ngoài bị đánh vào vách tường vang rầm rầm, cửa sổ leng keng nổ vang.

Hắn sặc một tiếng mắng: “Chó ngoan! Chủ tử mới chắc đã cho ăn no! Đến cả gia gia mà cũng dám đánh!”
Mười ba đạo thanh phù đã bị phá quá nửa, Tông Âm ở bên ngoài đang cố gắng chống đỡ, A Ất còn chưa ra được khỏi sân.

Hắn lòng như lửa đốt, nhưng cũng không dám biểu lộ trên mặt, yêu ma giỏi nhất là tấn công vào lòng người, hắn không muốn để đối phương thừa dịp lợi dụng cơ hội.
Tuyết Mị du thân, ở trong tuyết vui sướng bay qua bay lại, hắn nói: “Ngày trước ngươi cũng tính là thứ tốt đẹp gì? Bất quá là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng thôi.

Sao nào, hôm nay không có a tỷ của ngươi, ngươi đến làm chó cũng không đảm đương nổi rồi!”
Đầu óc A Ất xoay như chong chóng, hắn cuộn tròn người lăn xuống đất nôn ra một búng máu, muốn chống người dậy cũng không thẳng nổi thân, “Bằng vào ta hôm nay lấy cái chết ngăn cản, ngươi…!Ta gọi ngươi một tiếng ông lớn! Ngươi đi theo ta có được hay không?”
Trong chớp mắt Tuyết Mị đã đến trước mặt A Ất, hắn lạnh lùng đáng sợ nói: “Ngươi cũng xứng? Các ngươi mà cũng xứng!”
A Ất lau máu, cau mày nói: “Oan có đầu nợ có chủ! Ngươi hận Tịnh Lâm, thì đi tìm y mà giải hận!”
“Ngươi cho rằng dùng phép khích tướng như vậy, có thể lừa gạt được ai?” Tuyết Mị thổi ra hàn khí, “Mặc dù tu vi của ta tăng mạnh, nhưng chắc chắn cũng không đánh lại Lâm Tùng Quân.

Nhưng mà cũng chẳng sao, tối nay sẽ có người tới thu thập y, ta chỉ cần quản chuyện trừng trị ngươi là được.

Ngươi mau nói, chuông đồng của ta đang ở đâu!”
Một mình A Ất chống đỡ không nổi, hắn năn nỉ: “Bên trong còn có a tỷ ta, ta cũng không thèm quản người khác, ta trả chuông đồng cho ngươi, ngươi không được làm khó tỷ ấy!”
“Ngũ sắc điểu tự có quân thượng phán định.” Tuyết Mị thăm dò hướng cửa sổ, “Ta chỉ muốn cắt đứt đứa nhỏ này…”
Hắn còn chưa nói xong, cần cổ đột nhiên bị dây xích Phạn văn kéo căng.

Kim quang sáng chói, nóng đến mức Tuyết Mị thất thanh hét chói tai.

A Ất chống khuỷu tay trên đất, dùng sức kéo cổ hắn về phía sau.
“Phi!” A Ất hung hăng nhổ nước bọt vào mặt hắn, “Đồ khốn kiếp! Dám chặn đường của ta, ta liền lấy mạng ngươi! Thừa Thiên Quân thì tính là cao thủ gì? Ngươi lại dám bợ đỡ như vậy! Năm đó Tịnh Lâm vung kiếm giết là cha của y! Muốn đi theo cha không được, vậy thì theo con, con mẹ nó ngươi đúng là nằm mộng giữa ban ngày!”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, A Ất còn đang siết chặt Tuyết Mị, ngơ ngác hỏi: “Sinh rồi sao? Ta còn chưa ra…”
Trường côn bọc bao bố thoáng chốc đóng đinh xuống dưới, A Ất lập tức tránh thoát ra, hắn lăn một vòng, nhìn chằm chằm người.
“Ngươi điên rồi sao?!”
Sơn Điền gỡ bao bố, lộ ra trường thương.
Sơn Nguyệt ở bên trong đã nhuốm đầy nước mắt, nàng đập đầu về phía sau, đau đến mức trong miệng toàn là huyết vị.

Thế nhưng đứa trẻ vẫn chậm chạp không chịu ra, thể lực của nàng đã khó mà chống đỡ nổi, phảng phất như đang bị người cướp đoạt sinh cơ, nếu không có cành Tham Ly trong miệng, sợ là tính mạng cũng khó giữ được.
Phù Lê nâng đầu của đứa bé, nói: “A Nguyệt, A Nguyệt! Nó sắp ra rồi!”
Sơn Nguyệt cố hết sức đảo mắt, ngoài cửa sổ tối om, chỉ có lạnh giá bao trùm khắp nơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.