Đọc truyện Nam Thê Pháo Hôi Mang Thai Con Của Tên Nhà Giàu – Chương 13
Edit: Ayame
Không ngờ Đông Phương Bác Diễn lại đồng ý nhanh vậy, Nguyên Triều Vũ hơi bất ngờ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, mỗi lần có việc cần nhờ hắn, ít nhất cũng phải mấy ngày mới trả lời.
Nguyên Triều Vũ vội báo lại cho anh Trần, thảo luận một hồi liền xác định thời gian tới quay chụp.
Anh Trần cũng gửi video mẫu cho Nguyên Triều Vũ, để cậu học dần kịch bản, chuẩn bị cho ngày quay sắp tới.
Nguyên Triều Vũ cầm lấy kịch bản được gửi tới, nằm xoài trên giường lớn, tay trái cầm kịch bản, tai phải giơ quyển [TỰ HỌC ĐỂ TRỞ THÀNH DIỄN VIÊN] mua hôm nọ.
Nhìn đống kịch bản buồn tẻ, Nguyên Triều Vũ phiền lòng thật sự, ai nói giới giải trí kiếm tiền dễ như mua giấy? Kiếm tiền mua một bữa cơm còn khó đây này!
Bé con trong bụng khẽ đạp, dạo gần đây cứ tới buổi tối là bé con lại tương đối hiếu động.
Nguyên Triều Vũ đặt kịch bản xuống, vuốt bụng nói: “Bé con, mi ngoan một tí, ba học kịch bản kiếm tiền để kiếm tiền mua đồ cho mi đấy.”
Bé con đã ngoan ngoãn nằm im, Nguyên Triều Vũ lại bắt đầu suy ngẫm.
Sau này đứa bé mình mang nặng đẻ đau lại phải đưa cho vai chính thụ nuôi dưỡng, nghe cứ khó chịu thế nào.
Phần ngoại truyện của《 Chỉ Hận Tương Phùng Phụ Thâm Tình 》còn có cảnh gia đình ba người hạnh phúc.
Bé con lúc đó đã bảy tuổi, vô cùng chân thành nói với vai chính thụ: “Con biết ba ruột là kẻ xấu, không học vấn không nghề nghiệp, lại còn độc ác, chỉ tham tiền của ba lớn, còn ba nhỏ rất tốt với con, con thích ba nhỏ lắm..”
Trong thẻ của nguyên chủ cũng có kha khá tiền, nhưng lúc Nguyên Triều Vũ xuyên vào thì đã ở cùng Đông Phương Bác Diễn rồi, nên càng lo lắng cho tương lai của bản thân, sau này liệu có thể tranh giành quyền nuôi dưỡng bé con không?
Không giành được quyền nuôi dưỡng cũng không sao, chỉ cần sau này vẫn biết mình là ba nó, không nhảy bổ vào lòng vai chính thụ rồi coi mình như kẻ xấu là được.
Nguyên Triều Vũ cảm thấy tương lai thật khổ quá đi mà.
Mang thai tương đối mẫn cảm, mới nghĩ một tí mà mắt đã rớm nước rồi.
Chuông điện thoại chợt vang lên.
Nguyên Triều Vũ ấn nghe, tưởng là quản gia gọi.
Microphone truyền tới giọng nam trầm thấp dễ nghe, tuy chỉ qua điện thoại nhưng cũng cảm nhận được khí chất vương giả.
“Đang làm gì đấy?”
Nguyên Triều Vũ lau nước mắt, lập tức điều chỉnh giọng điệu, ngọt ngào nói: “Em đang đọc sách.”
Đông Phương Bác Diễn: “Sách gì?”
“《TỰ HỌC ĐỂ TRỞ THÀNH DIỄN VIÊN 》.”
Đông Phương Bác Diễn: “……,thừa thời gian thì nên xem ít sách về thai sản.
Bây giờ muộn rồi, đi ngủ đi.”
Nguyên Triều Vũ: “Vâng, vậy mai em đi mua một ít sách cho thai phụ.”
Đông Phương Bác Diễn: “……”
Nguyên Triều Vũ ngáp một cái: “Em đi ngủ đây, anh cũng nghỉ sớm đi nhé, bai bai.” Tâm tình Nguyên Triều Vũ hiện không tốt, không muốn tiếp chuyện cùng anh ta, quyết đoán cúp điện thoại, cất kịch bản lên đầu giường, nằm xuống đi ngủ luôn.
10 giờ sáng tại Chile.
Đông Phương Bác Diễn bị cúp điện thoại, biểu tình kinh ngạc, trước kia chỉ tuỳ ý hỏi thăm vài câu là đã khiến Nguyên Triều Vũ cảm động gớt nước mắt, còn si mê lắm, hiện giờ mới nói hai câu đã chủ động cúp điện thoại.
Hơn nữa, cậu ta còn không thèm quan tâm mình! Hắn đang ở Chile, trời sáng như vậy kêu đi nghỉ ngơi?
Tiểu gia hoả này quá tuỳ hứng rồi, mới sủng ái được một chút đã cậy sủng sinh kiêu, chờ trở vể, phải….phải giáo dục lại!
Phải đè cậu ta lên đùi tét mông!
……!
Ôn luyện mỗi quyển 《 Diễn Viên Tự Mình Tu Dưỡng 》 là không đủ, Nguyên Triều Vũ lại mua thêm vài quyển khác, chuẩn bị chậm rãi tu luyện.
Nguyên chủ đã có kinh nghiệm thực tiễn, nên hiện tại Nguyên Triều Vũ muốn bổ sung kiến thức qua sách vở.
……!
Vương Tiểu Mao là một nhiếp ảnh gia, bái sư ở đoàn phim nên vẫn luôn làm trợ lý nhiếp ảnh.
Năm ngoái chụp phim tuyên truyền để lấy tiếng, chuẩn bị nhiều phim ngắn, mọi người sợ không lo xuể, sư phụ ở đoàn phim đã giao cho Vương Tiểu Mao một việc, tìm nam phụ quay video tuyên truyền trên Douyin.
Chỉ là nam phụ, tự nhiên sẽ không được dùng nhân viên tinh nhuệ trong đoàn phim.
Vương Tiểu Mao vào nam ra bắc ba năm, từng gặp rất nhiều minh tinh lớn nhỏ, đối với người diễn vai nam phụ lần này không có ấn tượng cho lắm, áng chừng là một tiểu minh tinh đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, đã lâu rồi không nghe được tin tức gì của cậu ta,giới giải trí mênh mông như biển, chớp mắt một cái đã bị lãng quên rồi.
Người đại diện của nam phụ đó nói rất coi trong video tuyên truyền lần này, tự mình chạy trước chạy sau liên hệ, còn chủ động cung cấp sân quay chụp cho đoàn.
Vương Tiểu Mao nói với trợ lý ánh sáng: “Chúng ta nghiêm túc một chút, hiện tại cậu diễn viên này đang trong thời kỳ khó khăn, người đại diện đó coi trọng như vậy, nói không chừng sau khi quay xong video này, cậu ta lại trở nên nổi tiếng.”
Trợ lý ánh sáng gật đầu: ” Dạ, anh Vương.”
Đoàn phim ước định địa điểm tập hợp, người đại diện của nam phụ lái xe dẫn đường, mang theo nhân viên tổ công tác ra vùng ngoại thành của thành phố S, tới một nơi không có điểm đánh dấu trên bản đồ.
Đến một lâm viên kiểu Trung Hoa cổ xưa, trước cửa lớn có hơn mười bảo tiêu cao to đeo kính đen xếp hàng nghênh đón.
Làm cả đoàn nhân viên công tác sợ ngây người.
Một nữ sĩ khí chất cao quý đang đứng bán bạc cùng người đại diện của nam phụ.
Vương Tiểu Mao nghe thấy nàng nói: “Thiếu gia ở bên trong chờ.”
Thiếu gia???
Bọn họ khiêng thiết bị đi vào, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một khu biệt thự trông giống như một điểm du lịch đến vậy.
So với khu cổ tích Hoành Điếm, đúng thật cảnh tượng đẹp hơn nhiều.
Một thiếu niên kiều nộn đáng yêu ngồi dưới cây hoa đào, bên cạnh là quản gia Bạch mặc áo bành tô nghiêm chỉnh.
Vương Tiểu Mao chọc chọc trợ lý ánh sáng: “Sao tôi cảm thấy vị nam phụ này trông không giống người thiếu tiền.”
Trợ lý ánh sáng: “Đúng vậy, anh Vương.”
……!
Nguyên Triều Vũ lần đầu tiên thấy người đại diện Trần ca.
Là một người đàn ông trung niên trắng trẻo mập mạp, lông mày tinh tế, nói chuyện nương khí tận trời.
Anh Trần xách Nguyên Triều Vũ đến chỗ chuyên viên trang điểm, chỉ tay hoa lan nói: “Jalen, da của Nguyên Nguyên đẹp lắm, cậu xem, trắng trắng mềm mềm.”
Chuyên viên trang điểm cũng là một người trung niên nương khí tận trời, sờ sờ mặt Nguyên Triều Vũ, nói: “Da không tệ, hơi thiếu nước một tí, cấp ẩm một chút là được, tiểu bảo bối đi thay trang phục đi.” Dứt lời Jalen cầm máy phun sương phun ướt nhẹp mặt Nguyên Triều Vũ.
Nguyên Triều Vũ: “……”
Anh Trần xách Nguyên Triều Vũ qua phòng đổi trang phục.
“Ai da, tiểu tổ tông của tôi ơi, mặc quần áo như này có ra dáng phu nhân đâu cơ chứ.”
Nguyên Triều Vũ cởi áo sơmi, nói: “Không đẹp? Em thấy mặc cũng thoải mái mà.”
Anh Trần khiều tay hoa lan cầm lấy áo sơmi kẻ caro như cầm một đống rác.
“Chú là minh tinh đấy, sao lại ăn mặc xì tai của bọn trạch nam thế?”
Nguyên Triều Vũ: “……” Chếc tâm nhèo chút.
Đúng là kiếp trước mặc xì tai như vậy nên không có đối tượng để ý.
Anh Trần trong trí nhớ của nguyên chủ không tồi, làm người đại diện cho nguyên chủ mấy năm, là một con người chính trực.
Việc kỳ quái duy nhất nhính là, anh Trần là trai thẳng, một vợ hai con đàng hoàng, mà nói chuyện lại gay như vậy.
Trong lòng nguyên chủ vẫn luôn tồn tại nghi vấn.
Nguyên Triều Vũ tiến tới hỏi cho ra lẽ.
“Anh Trần, rõ ràng anh là trai thẳng, sao nói chuyện lại nương pháo thế?”
Anh Trần: “Chú đúng là cái đồ vô lương tâm, sao lại nói anh thế?” Hắn dựng thẳng ngón trỏ, chọc nhẹ lên trán Nguyên Triều Vũ
“Anh đây không giả gay nhận chị em thì sao kéo tài nguyên cho chú được? Phối hợp quan hệ mới mời được chuyên viên trang điểm lần này đấy.
Người ta thấy mặt chú thì khô, da lại đen, anh xin cho chú đi đắp mặt nạ đấy.”
“Tình cảm của chú với tiên sinh chả tăng lên tí nào, đến khuôn mặt này còn chả thèm giữ gìn, mặt nạ cũng không đắp, lại còn muốn tiếp tục làm việc, ai dám tìm chú nữa, đúng là không chuyên nghiệp gì cả.”
Nguyên Triều Vũ: “……!Anh chuyên nghiệp thật đấy, bái phục.” Giới giải trí loạn như vậy hả? Ngoài việc phải có bản lĩnh biểu diễn còn phải giả gay, đắp mặt nạ.
Nguyên Triều Vũ cởi hết chỉ còn lại độc một cái cái thun, một cái quần lót.
Anh Trần: “Được 4 tháng rồi hả, bụng bé quá, ăn thì nhiều.
Trước kêu chú giảm cân đi, chả giảm được, bây giờ mang thai lại không béo lên được.” Dứt lời liền quàng lên người Nguyên Triều Vũ bộ đồ cổ trang, cột chặt lại đai lưng.
Trang phục cổ trang tầng tầng lớp lớp, mặc lên người là đã không thấy bụng bầu nữa rồi.
“Đi ra ngoài trang điểm đi.” Anh Trần đi trước phòng Nguyên Triều Vũ ngã chổng queo.
Nguyên Triều Vũ có chút khẩn trương.
Chuyên viên trang điểm tay chân mau lẹ, mồm thì nói cười buôn chuyện cùng anh Trần, tay thì thoăn thoắt, nhắm mắt cái đã trang điểm xong rồi.
Nhà tạo hình chờ một bên, đội khăn chùm đầu cho Nguyên Triều Vũ, còn tinh tế chỉnh lại tóc mai.
Nguyên Triều Vũ vốn đã đáng yêu, nay trang điểm xong, lông mày tinh tế hoá thành mày kiếm anh khí, khuôn mặt bầu bĩnh trở nên góc cạnh, khoé mắt điểm điểm chút phấn cam.
Tân trang một phen, Nguyên Triều Vũ như biến thành soái ca cao lãnh, mày kiếm nhíu lại, thoạt nhìn có cảm giác xa cách không thể đến gần.
Chuyên viên trang điểm mát xa mặt Nguyên Triều Vũ, nhìn anh Trần khen: “Nguyên Nguyên nhà chúng ta đúng là đẹp trai thật đấy.”
…….!
Video tuyên truyền so với kịch bản gốc đơn giản vô cùng, chỉ cần mỉm cười, pose vài dáng, đọc vài câu thoại.
Không cần kỹ thuật diễn, quá trình quay chụp rất thuận lợi.
Bạch y công tử rũ mắt nhẹ nhàng thổi tiêu dưới gốc cây hoa đào, cánh hoa bay phấp phới tạo cảm giác tiên khí.
Anh Trân đứng một bên cầm di động chụp hình, chụp xong lại bảo Nguyên Triều Vũ tự mình chụp lại.
Sau đó chọn tới chọn lui vài tấm rồi up lên ưeibo của Nguyên Triều Vũ.
Nguyên Triều Vũ có điểm khoa hiểu: “Anh Trần, đó là weibo của em, sao em không có mật mã để đăng nhập thế?”
Anh Trần nói: “Chú quên rồi à? Từ sự cố lần đó, anh chả dám để chú sờ vào weibo nữa.”.