Nam Thê Pháo Hôi Mang Thai Con Của Tên Nhà Giàu

Chương 12


Đọc truyện Nam Thê Pháo Hôi Mang Thai Con Của Tên Nhà Giàu – Chương 12


Edit: Ayame
Ước mơ ngủ nướng của Nguyên Triều Vũ không thành hiện thực.
Đông phương Bắc diễn vừa đi, quản gia liền đem tưởng một vị huấn luyện viên yoga, nói là tiên sinh đặc biệt vì ngài mời đến huấn luyện viên nổi danh quốc tế.

Nguyên Triều Vũ: “……”
Ầu,hôm qua anh ta có nói là phải rèn luyện thân thể.

Vậy luyện đi……!
Huấn luyện viên yoga là một chị người Ấn Độ,tiến Trung nói không rõ lắm nhưng cơ bản thì vẫn hiểu được, chị ấy nói đã cùng bác sĩ thương lượng về chương trình học của mình.

“Sáng sớm không khí tươi mát, là thời điểm thích hợp để tập yoga.” Huấn luyện viên nói.

Nguyên Triều Vũ vẻ mặt đau khổ, cùng huấn luyện viên đi đến bên hồ.

Hầu gái đã chuẩn bị sẵn thảm tập yoga, cũng chuẩn bị xong nước và khăn lông.
……!
Buổi tập một tiếng là kết thúc.

Nguyên Triều Vũ vô lực nằm dài trên mặt đất.

Nguyễn Triệu Vũ không nghĩ tới cơ thể của Nguyên chủ mảnh mai đến vậy, chỉ hoạt động một chút thôi đã nhức mỏi thế này.


Nguyên Triều Vũ nghĩ rằng chỉ cần luyện xong yoga có thể lên giường ngủ nướng, kết quả quản gia lại bảo đi xem quần áo.

“Tôi không cần quần áo, hôm nay hàng chuyển phát của tôi giao đến rồi”.

Nguyên Triều Vũ nói.

Quản gia vẫn duy trì nụ cười, nói: “Tiên sinh trước khi đi đã dặn, lập tức đem quần áo từ những nhãn hàng xa xỉ đem đến cho ngài chọn.”
“Thật sự rất nhiều đấy ạ.

Mong ngài qua chọn một số bộ đồ thường ngày thôi cũng được, còn lại thì cất vào kho”
Nguyên Triều Vũ gãi gãi đầu, không hiểu ra sao: “……Vậy đi xem một chút.”
Nguyên Triều Vũ được dắt tới một căn phòng, trong đó các bộ trang phục được bày biện như ở ngoài cửa hàng.

Hơn mười nhân viên từ các nhãn hiệu quần áo khác nhai đang sửa sang lại trang phục, là phẳng nếp gấp, cắt bớt chỉ thừa, cố gắng đạt đến sự hoàn mỹ.

Nguyên Triều Vũ: “……” đi qua sờ thử một bộ đồ, không rõ là chất gì, nhìn thì như vải nilong, lại còn phản quang, cổ áo rách tung toé, vừa thấy đã biết mặc lên trông chả đứng đắn tí nào.

Quay một vòng, thấy đa số quần áo đều là kiểu nam không ra nam, nữ không ra nữ, trông không hề đứng đắn.

“Trời ạ, tôi không thích mấy kiểu này, mang về hết đi.” Nguyên Triều Vũ nói.

Nữ quản gia nói: “Tiên sinh nói, ngài quần áo quá ít, nên đã sai người mua hết những trang phục đắt tiền nhất của các nhãn hiệu, nếu ngài muốn có thể tự mình chọn thêm.”
Nguyên Triều Vũ tuỳ tiện giật lấy một chiếc áo hồng phấn treo bên cạnh, nhìn thấy giá tiền lên đến tận năm số không, cả người cứng đờ.

Bắt đầu nghiêm túc, cẩn thận xem qua từng bộ quần áo và giá tiền, trong lòng vô cùng đau đớn.
Anh ta đã nói mua hết, vậy thì không thể trả lại rồi.

Trả lại chính là ném tiền đi đó.

Xem giá xong, Nguyên Triều Vũ hỏi quản gia: ” chúng ta mua nhiều như vậy, có được tính giá sỉ không?”
Quản gia: “……!Sẽ không có chiết khấu, nhưng lần này các nhãn hiệu đều tặng ngài lễ vật.” vỗ vỗ tay, hầu gái bên cạnh liền đem tới vài chiếc hộp nho nhỏ.

Theo thứ tự mở ra, bên trong là vòng tay, bút máy, ghim cài áo.

Nguyên Triều Vũ: ” tất cả chỗ này đều bằng bạc à?”
Nhân viên bên cạnh nói: “đúng vậy, đây là lễ vật chúng tôi chỉ đưa cho khách vip, số lượng có hạn không bán ra ngoài thị trường.”
Nguyên Triều Vũ yên lặng lắc đầu, bạc không đáng tiền lắm, nhưng có thể để lại.

Chọn quần áo mất một lúc, bất giác đã đến giờ cơm trưa.


Bình thường sẽ ăn cùng Đông Phương Bác Diễn, nhưng hôm nay một mình một bàn lại có cảm giác không quen.

Nguyên Triều Vũ cho rằng ăn cơm xong là có thể đi ngủ, kết quả quản gia lại nhẹ nhàng báo một tin: ” Buổi chiều sẽ có bác sĩ Lý đến giúp ngài tập vật lý trị liệu.”
Nguyên Triều Vũ nghe xong mà méo hết cả mặt, lê thân xác rũ rượi về phòng, đặt báo thức lúc hai giờ rưỡi, nội tâm chỉ chó một cảm giác.

Bước chân vào hào môn đúng là khó hơn xuống biển!
……!
Nguyên Triều Vũ thoải mái mà nằm xoài trên giường, trên mắt còn đắp hai miếng dưa chuột.

Bác sĩ Lý thì đang mát xa toàn thân cho Nguyên Triều Vũ.

Đầu óc Nguyên Triều Vũ trống rỗng.

Quần áo hàng hiệu chất đống, tài khoản game đã nạp full, bây giờ Nguyên Triều Vũ đã chẳng còn cảm giác gì nữa.

Không cần phải cố gắng để đạt được ước mơ.

Nguyên chủ cũng là một tên lắm tiền, làm việc một ngày bằng người khác quần quật cả năm, các công việc hằng ngày đều không đến tay.

Cuộc sống này, vũ trụ này! Có tiền, ngay cả di động cũng không muốn chơi.

“Thái thái, đồ chuyển phát của ngài đã giao đến rồi ạ” Hầu gái tên Hoan Hoan đi tới, đó là cô gái dẫn đường hôm qua.

“Đâu, để tôi đi xem.” Nguyên Triều Vũ ý bảo bác sĩ Lý dừng tay, chạy ra xem bưu kiện được chuyển tới.

Nhìn thấy chiếc áo sơmi kẻ caro thân thuộc, Nguyên Triều Vũ cảm thấy trong người thoải mái không ít.

Nguyên Triều Vũ cầm lấy chiếc áo sơmi caro xám chạy vào nhà vệ sinh để thay cho chiếc áo caro hồng phấn quê kệch này.


Gài xong toàn bộ cúc áo, người trong gương toát lên khí chất thanh tú đáng yêu lại vô cùng đoan trang.

Nguyên Triều Vũ nghĩ: Mặc áo sơmi caro làm mình giống lập trình viên provjp ghê, lại còn đứng đắn nữa.

Làm xong vật lý trị liệu, ăn xong bữa chiều.

Nguyên Triều Vũ liên hệ người đại diện, dò hỏi thời gian quay phim truyền hình tuyên truyền cho phim ngắn.

Trần ca trả lời: “Có lẽ hơi phiền đây, họ muốn quay ở nơi có hoa đào thật.

Chú đang ở Nam bán cầu có tiện không?”
Nguyên Triều Vũ hồi phục: Ở chỗ em đang ở có hoa đào này.
Nguyên Triều Vũ chạy nhanh ra sân, chụp vài tấm với cây hoa đào sau đó gửi cho anh Trần.

Trần ca: Có thể mượn sân nhà cậu để quay không?
Nguyên Triều Vũ hỏi quản gia.

Quản gia nói sẽ đi xin chỉ thị Đông Phương Bác Diễn.

Không bao lâu sau, quản gia trở lại nói tiên sinh đã đồng ý..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.