Năm tháng yên bình

Chương 5


Bạn đang đọc Năm tháng yên bình – Chương 5:

 
Edit: Hanna 
Beta: Heulwen 


 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô Ngô, tôi muốn có một bảng điểm môn sinh học kỳ vừa rồi của các học sinh lớp cô dạy.”
 
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Diễm đến văn phòng, liền đề nghị được xem bảng điểm của lớp A7 và lớp A8 mà cô ấy đang phụ trách dạy môn sinh học.
 
“Thầy giáo Tiểu Tần thật chuyên nghiệp, những học trò nhỏ không thể làm người yên tâm đó cần phải phiền thầy quan tâm hơn rồi.” Cô giáo Ngô đem hai tờ giấy báo điểm học kỳ của hai lớp đưa cho anh.
 
“Cảm ơn cô.”
 
Tần Diễm nhận lấy, tìm tên Lục Hào.
 
36, 37, gần như không cần tìm, tên Lục Hào luân phiên ở ngay hai vị trí cuối cùng. Tần Diễm ấn mạnh chuột máy tính khiến nó vang lên tiếng rung tạch tạch, anh hít sâu một hơi.
 
Anh lại một lần nữa phải tức giận vì cô.
 
“Cô Ngô.” Tần Diễm do dự một chút, rồi nói: “Thành tích của lớp A7 có hơi cực đoan.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô giáo Ngô đứng dậy rót nước, nhìn thoáng qua Tần Diễm, cười cười.

 
“Thầy Tần còn chưa rõ ràng lắm rồi, lớp A7 có mấy học sinh nhập học thông qua tài trợ, cho nên thành tích ấy à…” Cô Ngô không chê thẳng thừng mà ậm ừ nói..
 
Tần Diễm đã hiểu rõ, Lục Hào và mấy học sinh đội sổ đều do tài trợ mới được nhập học, chỉ cần không gây ra chuyện gì vượt quá mức chịu đựng thì các thầy cô cũng đều mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
 
“Ừm… Nhưng mà thành tích của vài học sinh đứng cuối lại kéo tuột điểm bình quân của cả lớp xuống rất thấp.” Tần Diễm dừng một chút: “Ví dụ như học trò Lục Hào và Văn Nhất Hiên này, luôn luôn đội sổ.”
 
“Ừm, kết quả của hai người này đúng là rất khó coi, nhưng Văn Nhất Hiên là đội trưởng của đội bóng rổ, ngày thường rất ít khi lên lớp, còn Lục Hào…” Cô giáo Ngô suy ngẫm một lát: “Học sinh này chuyển trường được gần một năm rồi, nhưng diện mạo như nào tôi cũng không nhớ nổi nữa.”
 
“Hả?” Tần Diễm kinh ngạc nghi hoặc.
 
“Lúc trước Lục Hào mới chuyển trường tới, là một đứa nhỏ rất nổi tiếng, xinh đẹp dịu dàng, vốn dĩ cho rằng sẽ tương đối nghịch ngợm.”
 
Cô Ngô lấy nước xong rồi quay lại, ngồi vào chỗ của mình: “Nhưng sau đó lại không rêu rao cũng không quấy rối, đi học thì ngủ gật.” Cô Ngô cười cười rồi nói tiếp: “Lâu dần khiến tôi cũng quên luôn mặt của trò ấy.”
 
“Hoá ra là vậy.” Tần Diễm suy tư.
 
“Nhưng mà thầy Tần à, tôi khuyên thật, thầy cũng đừng hy vọng có thể cải thiện bọn họ, những học sinh này, trong nhà đều có tiền, không gây chuyện lớn thì cứ để bọn họ tốt nghiệp suông sẻ là được.”
 
Cô giáo Ngô nhìn thoáng qua Tần Diễm một cái, vẫn tốt bụng nhắc nhở anh một câu.
 
“Chị Ngô ơi, em nghe nói Hình Dịch bên lớp A8 vẫn luôn theo đuổi Lục Hào, hai đứa có phải đang yêu nhau không?”
 
Lúc này, một giáo viên trẻ tuổi ngồi bên cạnh đột nhiên xen lời vào, bầu không khí nghiêm túc lập tức trở thành nơi nói chuyện phiếm.
 

“Haiii, lại nhắc đến chuyện này.” Cô Ngô đập tay xuống hai chân: “Chủ nhiệm lớp A8 cũng từng tìm đến Hình Dịch để nói chuyện, không biết kết quả cụ thể như thế nào, nhưng thành tích không tụt dốc là đã cảm ơn trời đất rồi.”
 
Giáo viên trẻ kia lại lên tiếng cười nhạo: “Chắc là đang yêu nhau đấy, em thấy hai đứa trẻ này cũng rất xứng đôi, cậu chàng đẹp trai với người đẹp nhỏ xinh.”
 
“Ai biết được, việc này đối với thanh thiếu niên bây giờ thì cũng quá bình thường.”
 
Cô Ngô cũng cười cười, bắt đầu vội vàng xử lý công việc của chính mình.
 
Không ngờ lúc này Tần Diễm lại đột ngột đứng lên, giống như cực kỳ tức giận mà đẩy mạnh cửa rồi đi ra ngoài. Bỏ lại hai giáo viên ở trong phòng, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác, chưa từng gặp qua thầy Tần có hành động lỗ mãng như vậy bao giờ, vừa rồi các cô cũng không hề trêu chọc anh mà.
 
Tần Diễm hơi bực bội mà lao ra văn phòng, sau đó dần bình tĩnh lại, chẳng lẽ anh thật sự có tình cảm với cô học trò nhỏ kia à? Lại nghĩ đến chuyện hai giáo viên kia vừa tán gẫu, trong lòng đột nhiên lại thấy tức giận vô cớ.
 
Không bao lâu sau khi hết tiết đầu tiên, tiếp theo Tần Diễm phải lên lớp dạy vào tiết thứ ba, trước mắt anh đang dạy lớp A4, đối với việc học vẫn luôn có áp lực rất lớn.
 
Giờ nghỉ buổi trưa, Tần Diễm không có khẩu vị ăn uống, chuẩn bị về phòng ký túc xá để nghỉ ngơi một lát, thì nhìn  thấy người khiến anh mới sáng sớm đã tràn đầy tức tối. Lúc này còn có một cậu học sinh đi theo phía sau cô, nhìn dáng vẻ chắc là nam chính tai tiếng trong truyền thuyết.
 
“Không cần.”
 
Lục Hào bước chân nhanh hơn, cô chuẩn bị đi siêu thị mua bánh mì, Hình Dịch lại chặn ở cửa, cầm theo hộp cơm giữ nhiệt mà vây quanh cô gây ồn ào.
 
“Lục Hào, mình nghe Hoàng Nhu Nhu nói, ngày hôm qua cậu không thoải mái nên phải đến phòng y tế, bữa trưa cậu không thể lại chắp vá cho qua, cậu ăn chút cơm nóng đi.”
 
Hình Dịch vẫn luôn từ Hoàng Nhu Nhu nói bóng nói gió để hỏi thăm tình huống của Lục Hào, biết hôm qua bởi vì cơ thể cô khó chịu nên không đi học, buổi tối cậu lập tức dặn dò người trong nhà mỗi ngày đều đưa cơm tới trường cho cậu.

 
Lục Hào đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cậu trong chốc lát, sau đó mở miệng.
 
“Thật sự không cần.”
 
Nói xong thì xoay người rời đi, Hình Dịch không tiếp tục đuổi theo cô, bởi cậu biết, mỗi khi đến lúc này thì cậu không nên lại sấn đến gần cô, nếu không ngay cả một câu không cần cô cũng lười nói.
 
Tần Diễm đứng cách đó không xa, quan sát từ đầu tới cuối, tinh thần lại phấn chấn trở lại, xem ra đúng thật chỉ là lời đồn. Không hiểu sao anh lại vô thức đi theo.
 
Lục Hào cắt đứt được cái đuôi nhỏ, vội vàng tới siêu thị mua bánh mì và que cay, chuẩn bị về phòng học giải quyết bữa trưa. Cô vừa đi không được hai bước, đã bị người kéo đến chỗ ngoặt sau tòa nhà, vừa định cho tên khốn to gan lớn mật cuồng vọng này một đạp, phát hiện đôi mắt quen thuộc lộ ra, ánh mắt làm người giật cả mình.
 
“Thầy … thầy Tần…”
 
Lục Hào muốn phát điên, từ bao giờ cô lại có tật xấu nói lắp như vậy, cũng tuyệt đối không phải học sinh nhút nhát luôn sợ thầy cô giáo. Nhưng cố tình đứng trước mặt người này, suốt hai ngày nay, cơ tim của cô phải căng cứng ở cường độ cao.
 
“Định ăn những thứ này?”
 
Tần Diễm liếc mắt nhìn đồ vật trong tay cô gái nhỏ, hận không thể đem nhà chế biến những loại đồ ăn vặt cắt thành tám khúc.
 
“Ha.. ha…” Lục Hào cười gượng:  “Do việc học quá nặng nề, không có thời gian giải quyết vấn đề cơm no áo ấm cho bản thân.”
 
“Hả?” Tần Diễm nhướng mày: “Việc học nặng nề đến mức kỳ thi khảo sát vừa rồi được hẳn 24 điểm* môn sinh học?”
 
*ở Trung Quốc có thang điểm 100. (Lục Hào được 24/100)
 
Lục Hào: “…” Không còn lời gì để nói.
 
Tần Diễm nhìn cô, làm như muốn dạy dỗ cô thật tốt.

 
“Cái này… Thầy Tần cũng quan tâm tới học sinh ghê, thật là một giáo viên tốt hiếm có khó tìm, nhưng mà thầy không phải nên quan tâm học sinh của lớp mình thôi à?” Lục Hào chớp mắt, không có ý tốt mà cười cười: “Chẳng hạn như bạn học Lý?”
 
“Ha…” Tần Diễm bị cô chọc tức tới mức bật cười, anh thật sự không phát hiện cô gái nhỏ này có thể nói ra những lời như vậy, hoàn toàn không giống với biểu hiện bên ngoài.
 
“Đúng không?! Thầy cũng cảm thấy em nói đặc biệt có lý đúng không, thầy nói xem, em chỉ là một học sinh đội sổ, còn không thuộc phạm vi quản lý của thầy, nếu thầy lãng phí quá nhiều tinh lực trên người em thì thật sự không đáng giá, còn không bằng… Á…”
 
Những lời mà Lục Hào còn chưa kịp nói hết đã bị Tần Diễm nuốt toàn bộ vào trong bụng. 
 
Cô,bị,cưỡng,hôn!
 
Nụ hôn này tràn ngập tính xâm lược, Tần Diễm giống như cái cây khô hạn đã lâu trên sa mạc, điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng. Vốn dĩ trong lòng anh có phẫn uất, lúc chạm vào nơi mềm mại ấy, giống như cảm xúc phập phồng suốt hai ngày nay như núi lửa phun trào ra ngoài.
 
Lục Hào lập tức phát ngốc, tình huống gì thế này? Bản thân mình bị ăn đậu hủ? Còn bị một thầy giáo ăn?
 
Cô là ai? Đang ở đâu? Đang làm gì?
 
Lục Hào hoàn toàn bị nhịp điệu của Tần Diễm lôi kéo dẫn dắt, vốn dĩ cô không kinh nghiệm yêu đương, sự tiếp xúc quá mức thân mật khiến cô sợ hãi này càng chưa từng có, cơ bản cô không biết nên phản ứng như thế nào. Lục Hào bị hôn đến nỗi sắp ngất đi vì thiếu oxy, cô mới biết phải đẩy người đàn ông trước mắt ra, nhưng đáng chết là tay còn chưa kịp dùng lực đã bị anh nắm chặt mà cố định lại. Sau đó cô cảm giác người đàn ông đang đè trên người mình thở dốc, càng ngày càng dồn dập, dường như muốn đem cô nuốt vào trong bụng.
 
Mãi một lúc lâu sau, Tần Diễm nhận thấy cô gái nhỏ bên dưới đã bị nghẹn hết cỡ, lúc này mới buông tha cho cô.
 
“Hiện tại tôi có thể quản em chưa?!”
 
Không phải nghi vấn, không phải dò hỏi, mà là tuyên bố khẳng định. Tần Diễm vừa thì thầm vào tai Lục Hào những lời này, Lục Hào lập tức đỏ bừng mặt.
 
________
( tiến độ chậm rãi có cốt truyện, chương này có thịt vụn)
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.