Năm tháng yên bình

Chương 4


Bạn đang đọc Năm tháng yên bình – Chương 4:

 
Edit: Hanna
Beta: Cereus
 
Lục Hào không đợi anh đáp lại, lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng chạy đi.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng cô vô thức cảm thấy hơi nhút nhát, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại sợ hãi thầy giáo trẻ này như vậy.
 
Từ khi mẹ ruột ra nước ngoài định cư, một mình cô ở lại trong nước học tập, cũng đã trôi qua hơn bốn năm. Vốn dĩ người thân có thể qua lại thân thiết cũng không nhiều lắm, hơn nữa mấy năm nay cô luôn có thái độ bất cần, không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, khiến mọi người dần dần xa cách. Chậm rãi đã hình thành thói quen cô độc một người, ai cũng không sợ. Kết quả vừa mới gặp thầy giáo trẻ này được hai lần, mà khiến cô cứ nhìn thấy mặt đã hoảng hốt chạy trốn còn nhanh hơn bị ma đuổi.
 
Khi trở lại lớp học, Lục Hào vừa nhìn đã thấy Hình Dịch đang đứng ở cửa sổ, thấp thoáng thấy bóng dáng cô thì ngay lập tức chạy tới.
 
“Lục Hào, mình nghe các bạn cùng lớp nói cậu không đi học, làm sao vậy? Ăn cơm chưa?” Hình Dịch vẻ mặt lo lắng: “Đây là mình bảo người làm trong nhà đưa tới, còn nóng đó, cậu tranh thủ ăn nhanh kẻo nguội.”
 
Hình Dịch cầm một hộp cơm giữ nhiệt, nhìn Lục Hào khoẻ mạnh, hình như cũng không bị thương ở đâu mới yên lòng.
 
“Nếu cậu không sao thì mình yên tâm rồi, cậu ăn cơm trước đi.”
 
Lục Hào thật sự chịu phục cậu thiếu niên này rồi, quá mức tự nhiên vô tư, khiến cô không biết nên nói như thế nào.
 
“Tôi ăn rồi.” Lục Hào không nhận hộp giữ nhiệt, lạnh lùng nói: “Hình Dịch, cậu nên tỉnh táo lại.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lục Hào, minhg làm hết thảy mọi việc đều là tự nguyện.” Hình Dịch nghiêm túc nhìn cô.
 

“Chỉ cần cậu không đồng ý ở bên người khác thì mình có quyền được theo đuổi cậu.”
 
“…”
 
Lục Hào quả thật cạn lời rồi, Hình Dịch thật sự rất tốt, là một cậu chàng đẹp trai, tính tình cũng tốt, nhưng khổ nỗi cô lại không có tình cảm với cậu .
 
“Được rồi, nhưng tôi thật sự đã ăn rồi, cái này cậu tự ăn đi, đừng lãng phí.”
 
“Lục Hào!”
 
Hình Dịch gọi cô lại.
 
“Cậu có người yêu thích rồi à?”
 
Lục Hào cứng đờ người trong giây lát, không biết vì sao khi Hình Dịch hỏi vấn đề này, trong đầu cô lại hiện lên hình bóng một người khiến cô thấy một lần là khẩn trương một lần kia.
 
“Không có.”
 
Lục Hào tự giễu mà cười cười, cảm thấy chính mình là bị người đàn ông kia dọa cho choáng váng đầu óc.
 
Bởi vì thời gian gian dài ăn uống không điều độ nên dạ dày vẫn luôn ở trạng thái bất kỳ lúc nào cũng có thể hỏng đột ngột, nhưng không biết nên nói là do may mắn hay như thế nào, một buổi chiều này Lục Hào không bị đau bụng, dạ dày cũng rất thoải mái.
 
Hôm nay là thứ sáu, sau khi kết thúc tiết tự học cuối cùng, chính là cuối tuần mà mọi học sinh chờ đợi. Nhưng đối với Lục Hào mà nói, chẳng qua đó chỉ là cuộc sống hai ngày không ra khỏi cửa.
 
Cuối cùng cũng vang lên tiếng chuông tan học, các bạn học ngay lập tức sôi trào, ồn ào hẹn nhau đi ăn uống, xem phim, hát karaoke, tụm năm tụm ba rời khỏi trường học. Lúc này nhìn Lục Hào có vẻ lạc lõng khác thường, đi tới đi lui thu dọn đồ đạc bỏ vào cặp sách, từ từ mà đi ra ngoài.
 
Bởi vì ngày hôm qua xảy ra sự việc bắt gian ngoài ý muốn khiến buổi tối Lục Hào phải về nhà ăn mì gói, hiện tại cô đang cân nhắc nên ăn lẩu cay hay là mì chua cay, đền bù thật tốt cho sự tiếc nuối vào tối hôm qua.
 
Hôm nay khó có khi Lục Hào không lười biếng, từ trường học sang tận đường đi bộ bên kia để ăn món… lẩu cay có hương vị khá ngon. Ăn uống no đủ, Lục Hào vươn người duỗi eo, đang định đi bộ về nhà, không ngờ vừa mới ra tới cửa quán ăn, cô phát hiện một ánh mắt đang chuyên chú nhìn mình.
 
“Thầy Tần…”
 
Lục Hào đưa tay lên, còn không kịp buông ra đã phát hiện người đàn ông kia xách theo một cái túi mua hàng, đang đứng đối diện bên đường cách cô cùng lắm là 10 mét, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
 
“Ha… ha…” Lục Hào cười gượng hai tiếng.
 
Tần Diễm nhanh chân ba bước cũng thành hai bước mà đi tới. Ánh mắt kia, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến Lục Hào giật mình thon thót.
 
“Thầy Tần khoẻ… khoẻ chứ, trùng hợp quá.”
 
Tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.
 
“Thầy Tần vất vả rồi, hẹn gặp lại thầy sau nhé!”
 

Lục Hào thật sự sợ anh quá rồi, nhưng cũng không biết bản thân cô đắc tội gì với  anh, đi ăn lẩu cay mà cũng xui xẻo gặp phải anh. Nhìn thấy tình thế có vẻ không ổn, cô đã chuẩn bị tức tốc bỏ chạy.
 
“Những lời trưa nay tôi nói, em không nghe thấy hả?”
 
Tần Diễm dễ dàng túm cô kéo trở lại.
 
“Hiện tại em không thể ăn cay!”
 
Nhìn bảng hiệu lẩu cay phía sau lưng Lục Hào, bên cạnh còn đặc biệt dán thêm tờ quảng cáo ‘quán ăn không cung cấp canh suông đáy nồi’, tay Tần Diễm dùng lực mạnh hơn một chút.
 
“Thầy Tần, ớt cay mới ấm, không phải bác sĩ nói em bị lạnh bụng sao, nếu em ăn ít đồ cay là có thể xua tan khí lạnh.” Lục Hào cười nịnh nọt, nói.
 
“Vớ vẩn!” Tần Diễm lại hét lên với cô.
 
“…”
 
Lục Hào ỉu xìu, không biết chính mình vì sao lại túng quẫn trước mặt người đàn ông này như vậy, không tự giác mà cúi đầu.
 
Hai người cứ đứng yên lặng thật lâu, Tần Diễm giống như nhận thua, thở dài một tiếng.
 
“Haiii, muộn rồi, tôi đưa em về nhà.”
 
Lục Hào cảm giác trái tim mình đập loạn nhịp trong lồng ngực, có cảm giác khó hiểu rất kỳ lạ.
 
“Không…” Vừa định mở miệng từ chối thì thấy biểu tình dọa người của anh, vội vàng nuốt nửa câu sau nghẹn trở về.
 
Đi theo Tần Diễm ra bãi đỗ xe, suốt dọc đường Lục Hào đều ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. Nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, Lục Hào cảm thấy chỗ cánh tay vừa bị anh giữ chặt như hơi nóng lên.
 
“Nhà em ở đâu?”
 
“Dạ, Khu Cẩm Tú số ba.” Lục Hào tiếp tục cúi đầu, trong lòng đang ngầm tính toán.

 
Tần Diễm nhướng mày, yên lặng lái xe.
 
“Cảm ơn thầy Tần.”
 
Lục Hào lại cúi người chín mươi độ với anh, sau đó chuẩn bị chạy thoát thân.
 
Tần Diễm đổ đầy mồ hôi lạnh, anh không cảm thấy cô gái nhỏ này không phải người có tính cách tôn sư trọng đạo, vậy cô cúi người sâu như vậy với anh là sao?
 
“Khụ, về sau em phải chú ý ăn uống điều độ, cũng không được ở bên ngoài một mình quá muộn, người trong nhà sẽ lo lắng.”
 
“Vâng, hẹn gặp lại thầy sau.”
 
Ánh mắt Lục Hào ảm đạm, gật đầu hướng về phía Tần Diễm rồi xoay người rời đi.
 
Tần Diễm nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cô gái nhỏ biến mất trong bóng đêm dày đặc, anh tháo mắt kính xuống, nhăn mày lại. Anh nhéo nhéo giữa hai hàng lông mày, có lẽ do bản thân anh đã quá nhiều năm không có đối tượng, thế nên lại động lòng với một cô gái nhỏ?
 
Lắc đầu cười khổ, Tần Diễm lái xe đi tới một khu nhà không xa khu Cẩm Tú.


 
____________
(Ôi chao, con quái thú nhỏ lập tức muốn thức tỉnh rồi! )
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.