Bạn đang đọc Năm tháng yên bình – Chương 17:
Edit: Hanna
Beta: Cereus
“Lục Hào, Hình Dịch thật sự thay đổi rồi?” Hoàng Nhu Nhu tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ, nói chuyện phiếm với Lục Hào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chắc vậy.”
Hiện tại Lục Hào đang nghĩ buổi tối nên ăn món gì ngon, từ trước đến nay cô cũng không quá để ý tới Hình Dịch.
“Liệu có phải cậu ta có bạn gái trong kỳ nghỉ hè rồi không?”
“Như vậy cũng rất tốt mà.”
“Haiii! Lục Hào à, tớ cũng ghen tị quá đi mất, Hình Dịch muốn mặt có mặt, muốn dáng người cũng có luôn, nghe nói điều kiện gia đình cũng rất tốt.” Hoàng Nhu Nhu thấy vẻ mặt không quan tâm của Lục Hào, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Tại sao ngay cả thử thôi mà cậu cũng không muốn hả?”
“Không có cảm giác nha.”
Lục Hào nhìn cậu ấy như bà mẹ già hận không thể gả con gái đi ngay lập tức, không khỏi buồn cười.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Haiii… Không biết cậu coi trọng loại người như thế nào nữa.” Hoàng Nhu Nhu lắc đầu: “Khai mau, nghe nói lúc trưa cậu bị Tần đại ma vương gọi đi? Có chuyện gì vậy?”
“Haha” Lục Hào cười phun ra tiếng: “Cái quỷ gì thế?”
Hoàng Nhu Nhu cười xấu xa, nhìn ra bên ngoài, không phát hiện tình huống khả nghi nào mới hạ giọng nói với cô:
“Cậu không biết thì thôi, sau khi thầy ấy lên lớp buổi sáng, tất cả các bạn gái lớp mình đều sôi trào nổ tung, cứ tưởng rằng thầy Tần là người ôn tồn lễ độ lại đẹp chết muốn chết, lớp mình rốt cuộc cũng có phúc lợi lớn rồi. Không ngờ hóa ra lại là đại ma vương tàn nhẫn độc ác, không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Lục Hào cứng họng, không ngờ mọi người có thể phát hiện chân tướng nhanh như vậy.
Hoàng Nhu Nhu tiếp tục nói:
“Mọi người đều nói, coi như nể tình khuôn mặt xinh đẹp của cậu thì cũng không nên nhẫn tâm bắt cậu ra ngoài đứng suốt một tiết học, hơn nữa không chỉ riêng các cậu gặp xui xẻo, có khi sau này cả lớp mình đều không có ngày tháng tốt lành gì đâu. Rõ ràng là một người siêu cấp đẹp trai, lại có thể nghiêm khắc như vậy, quá phản nhân loại nha!”
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Hoàng Nhu Nhu, Lục Hào cũng chỉ có thể cầu nguyện thay mọi người. Tần đại ma vương không chỉ nghiêm khắc, mà còn đặc biệt đặc biệt đặc biệt phúc hắc. Hy vọng những người chỉ xem mặt mà bắt hình dong có thể nhanh chóng tỉnh lại, không tiếp tục bị bề ngoài che mắt.
“Vào học thôi.” Lục Hào đẩy Hoàng Nhu Nhu khiến cậu ấy ngồi thẳng dậy.
Lục Hào đều ngẩn người vượt qua một buổi chiều, mặc dù cô không thể chăm chú nghe giảng nhưng cũng không ngủ gật giống mọi ngày. Được rồi, xác thật là do cô sợ hãi bị Tần Diễm phát hiện, hiện tại anh đang là phó chủ nhiệm lớp, có thể danh chính ngôn thuận ‘trừng phạt’ cô.
Mãi cho đến lúc tan học, Hình Dịch cũng không xuất hiện, Lục Hào cũng rất vui mừng, rốt cuộc thì cậu ta cũng thông suốt rồi.
Cô đang nghĩ nên về nhà như thế nào thì Tần Diễm đã nhắn tin cho cô.
“Ra bãi đỗ xe chờ tôi.”
Lục Hào lắc lư đến khu giáo viên, phát hiện đã không còn nhiều xe, hơn nữa xe Tần Diễm đặc biệt dễ nhận ra. Lúc trước cô cho rằng lương giáo viên rất cao, Tần Diễm có xe xịn thì cô cũng không nghĩ nhiều, hiện tại mới thấy khả năng cao là do gia đình Tần Diễm không phải dạng vừa.
“Lên xe.” Tần Diễm ôm nhẹ cô một cái.
Lục Hào hất cằm chỉ chỉ vào xe của anh, hai tay ôm ngực: “Thầy Tần, thầy tham ô hả?”
“Đúng vậy.”
Tần Diễm nhét cô vào ghế phụ, cột kỹ dây an toàn, ghé sát bên tai cô mà nói: “Tham, em.”
Mặt người dạ thú. Lục Hào lại trừng mắt nhìn anh, chuyện gì cũng có thể liên tưởng tới chuyện kia được.
“Thầy Tần, chúng ta đi ăn ngon đi…” Suốt dọc đường Lục Hào đều không quên nhắc nhở Tần Diễm: “Em đã rất rất lâu không được ăn một nồi lẩu cay rát lưỡi rồi.”
“Hả?” Tần Diễm nghĩ cô gái nhỏ này rất có thể sẽ mượn cơ hội này mà chặt chém một chút.
Tần Diễm lái xe đến trung tâm thương mại, hai mắt Lục Hào đều phát sáng.
Hai người trực tiếp đi siêu thị mua sắm, Lục Hào thẳng tiến đến khu bán đồ ăn vặt, không cần suy nghĩ mà chất đầy nửa xe, Tần Diễm đi theo phía sau để đẩy xe.
Lục Hào cảm thấy khá đủ rồi, ánh mắt lộ ra ý bảo Tần Diễm có thể tiếp tục đi giải quyết vấn đề ấm no rồi.
“Em muốn ăn gì?”
Tần Diễm thanh toán xong thì xách theo túi đồ, hỏi cô.
“Lẩu cay rát lưỡi.” Lục Hào bắt lấy cánh tay anh đung đưa qua lại.
“Ừ, lên tầng trên.”
Lục Hào kinh ngạc nhìn anh, cô cảm thấy không phải không có khả năng, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Diễm đồng ý sảng khoái như vậy.
Sau khi gọi đồ ăn xong, Lục Hào liền trầm mặc, bảo sao Tần Diễm lại không do dự mà đáp ứng luôn.
“Không cay thì ăn làm sao được!”
Tần Diễm không để ý, chỉ lau dọn bát đũa cho cô.
“Còn không bằng về nhà ăn…” Lục Hào lẩm bẩm.
“Vậy đi thôi.” Tần Diễm đứng dậy.
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
Lục Hào rất muốn xông lên cắn chết anh, người đàn ông này sao có thể lãng phí như vậy.
“Nhưng đã gọi đồ ăn rồi mà.”
Tần Diễm bắt lấy tay cô, kéo cô đứng dậy: “Tôi không phải tham ô.”
Còn chưa kịp ăn gì, Lục Hào trợn trắng mắt, bị Tần Diễm lôi kéo quay về nhà.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~