Năm tháng yên bình

Chương 16


Bạn đang đọc Năm tháng yên bình – Chương 16:

 
Edit: Hanna
Beta: Cereus

 
“Báo cáo.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Hào đứng ở ngoài cửa, chưa tiến vào trong đã nhìn thấy Tần Diễm ngồi trên ghế sửa chữa bài tập cho học sinh.
 
“Vào đi.” Tần Diễm cúi đầu không nhìn cô.
 
“Thầy tìm em có chuyện gì?”
 
Lục Hào không muốn đi vào một bước nào nên đứng tại cửa.
 
“Vào đi, đóng cửa lại.”
 
Tần Diễm ngẩng đầu nhìn cô, không nhìn ra cảm xúc khiến Lục Hào càng tức giận.
 
“Thầy Tần muốn nói gì, em còn muốn đi ăn cơm.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ăn cơm?”
 
Tần Diễm nhìn dáng vẻ rõ ràng là Lục Hào đang giận dỗi, buông bút trên tay xuống, tháo mắt kính, đi qua kéo cô vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
 
Sau khi thăng chức phó chủ nhiệm lớp anh được phân cho một văn phòng làm việc riêng, hưởng thụ đãi ngộ tương đương với chức chủ nhiệm lớp.

 
“Thầy Tần, thầy muốn gì hả?”
 
Lục Hào vẫn duy trì khoảng cách với anh.
 
“Ăn gì?”
 
“Thầy Tần quản quá rộng rồi đấy.” Lục Hào trừng mắt nhìn anh.
 
Tần Diễm ôm cô, nhéo cái mũi nhỏ: “Sao thế, giận rồi ư?”
 
“Em không dám.”
 
Lục Hào đẩy anh, nhưng sức lực nhỏ yếu của cô làm sao thắng được một người đàn ông trưởng thành, cuối cùng vẫn bị anh cố định chặt chẽ trong lòng ngực.
 
Tần Diễm nâng cằm cô lên, đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt như thế này của cô, vừa giận dỗi lại hơi buồn bực vừa như đang trách cứ. Yết hầu của Tần Diễm bỗng nhiên trở nên khô nóng, nhìn Lục Hào hơi chu môi đỏ, nụ hôn nóng bỏng lập tức rơi xuống.
 
“Ưm…”
 
Lục Hào dùng sức đẩy anh ra, đồ cầm thú, không thấy cô tức giận tới mức muốn dùng ánh mắt giết người luôn rồi sao.
 
“A!” Môi anh bị Lục Hào cắn nát, lập tức có mùi tanh tràn ra trong miệng.
 
Tần Diễm không ngờ rốt cuộc hôm nay con mèo nhỏ hoang dã này cũng lộ ra móng vuốt sắc bén, không chần chừ mà làm anh bị thương.
 
Mặc dù môi bị cắn đến mức chảy máu nhưng Tần Diễm cũng không buông tha cho cô, đầu lưỡi bá đạo vẫn tùy ý càn quét trong miệng Lục Hào. Một tay anh luồn vào trong áo sơmi đồng phục của cô, thuần thục cởi bỏ nút cài áo ngực, vuốt ve đỉnh nhũ hoa nhỏ xinh của Lục Hào.
 
Mỗi một điểm mẫn cảm trên cơ thể Lục Hào đều bị Tần Diễm nắm rõ trong lòng bàn tay, ngón tay anh xoa nắn đỉnh nhũ hoa, thân thể Lục Hào lập tức mềm nhũn. Tần Diễm từ tốn cởi bỏ cúc áo sơmi, ngậm lấy một bên tiểu bạch thỏ khác mà liếm mút.
 
“Ưm…” Lục Hào cắn môi chịu đựng không dám rên ra tiếng.
 
Cô ôm lấy Tần Diễm, hai chân run rẩy sau đó vô thức mà buộc chặt. Tần Diễm không hề thương tiếc hai bên nhũ hoa của Lục Hào, một bên bị hút mạnh, một bên lại dịu dàng vuốt ve, anh đang ngồi trên ghế, Lục Hào dang chân ngồi trên đùi anh.
 
Tần Diễm cảm giác Lục Hào đã xụi lơ vô lực, anh không tiếp tục làm loạn, mặc dù Lục Hào chính là món ngon tươi mát trong mắt anh, nhưng anh cũng chưa quên tiểu yêu tinh này còn chưa được ăn cơm trưa.
 
“Được rồi.”
 
Tần Diễm mặc lại quần áo cho cô, hôn lên gương mặt đỏ bừng của cô: “Đừng giận nữa.”
 
Tần Diễm bế cô lên đặt xuống ghế ngồi, rồi cầm hộp cơm.
 
“Tôi đi lấy cơm, em ngoan ngoãn chờ tại đây cho tôi.”
 
Lục Hào vẫn không nói chuyện, trừng mắt nhìn anh.
 
Tần Diễm vừa mới ra cửa đã phát hiện có một bóng người hoảng loạn chạy xuống cầu thang gần đó, đi nhanh vài bước thì nhìn thấy hóa ra là thằng nhóc thối Hình Dịch mãi không chịu từ bỏ ý định xấu.
 
Cũng không có lý do gì đặc biệt mà phải để ý tới cậu ta, Tần Diễm thản nhiên cầm hộp cơm đi tới nhà ăn dành cho giáo viên.

 
Hình Dịch ngẩn người, vừa rồi cậu đi tìm Lục Hào, vốn muốn nhắc nhở cô đừng để người khác dễ dàng dụ dỗ, lại đúng lúc gặp được Điền Nhiên, lớp phó môn sinh học của lớp A7. Cậu ta nói Lục Hào bị thầy giáo gọi tới văn phòng, vì vậy cậu mới tới đây chờ cô, nhưng ngàn vạn lần không ngờ lại nhìn thấy một màn nóng bỏng mắt như vậy.
 
Dáng người của Lục Hào thật sự làm người quá… Có lẽ lát nữa cậu phải chạy tới nhà vệ sinh mà đi tàu nhanh một nháy* mới được.
*đi tàu nhanh một nháy: ở đây ý chỉ là tự sướng, tự giải quyết nhu cầu.
 
Nhưng càng làm cậu kinh ngạc hơn là người đàn ông đêm đó, người chiếm hữu Lục Hào lại là thầy giáo trong trường của bọn họ. Tiết thứ hai ngày hôm nay của lớp cậu chính là môn sinh học, thầy giáo mới khiến toàn bộ học sinh nữa trong lớp đều cực kỳ hưng phấn, nhưng riêng cậu lại có cảm giác rất kỳ quái.
 
Hiện tại nhớ lại, mặc dù đêm hôm đó người đàn ông kia không đeo kính, mà trời tối nên không thể nhìn rõ ràng, nhưng mới vừa bắt gặp một màn kia, cậu liền hiểu rõ tất cả.
 
Nhưng mà sao có thể như vậy chứ? Lục Hào lại cùng thầy Tần…, đây là quan hệ bất chính hả? Tình thầy trò ư? Giữa hai người bọn họ làm sao có thể xảy ra loại quan hệ này được? Nếu bị người khác phát hiện thì Lục Hào làm sao sống nổi đây?
 
Hình Dịch đã suy diễn tới tận kết cục bi thảm của Lục Hào, cậu cảm thấy mình phải có trách nhiệm nhắc nhở Lục Hào, không thể để cô tiếp tục mắc thêm lỗi lầm nữa. Sau khi hạ quyết tâm xong Hình Dịch liền bắt đầu nghĩ cách đả thông tư tưởng cho Lục Hào, cậu không thể trơ mắt nhìn người mình thích càng ngày càng chìm sâu vào hố lửa.
 
“Em không ăn.”
 
Lục Hào quay đầu đi, không thèm nhìn Tần Diễm.
 
“Lại đây, tôi đút cho em.”
 
Tần Diễm múc một thìa cơm rồi thổi thổi, đưa lại gần, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
“A, há miệng.”
 
Lục Hào trừng mắt nhìn một cái, vẫn không để ý đến anh.
 
“Vậy tôi tự ăn.” Tần Diễm ăn một miếng.
 
Lục Hào bĩu môi mà gục xuống bàn, nhìn Tần Diễm ăn cơm.
 
“Em phải đi rồi.” Lục Hào cũng đói, không nghĩ ở lại đây bị anh dụ hoặc: “Thầy Tần cứ từ từ mà ăn.”
 
Còn chưa đi được hai bước thì Tần Diễm đã kéo cô lại, khiến cô ngồi trên đùi anh, Tần Diễm lại múc một thìa cơm đưa đến bên miệng cô.
 
“Ngoan, đừng tức giận.”
 

Lục Hào không lên tiếng.
 
“Tôi sai rồi, về sau sẽ không phạt em phải đứng ngoài hành lang nữa.” Tay Tần Diễm cũng không nhúc nhích.
 
Lục Hào nhìn anh, không nói lời nào.
 
“Được rồi, tôi không nên giấu em không nói cho em biết.”
 
Tần Diễm bất đắc dĩ, đây là anh phải vừa đấm vừa xoa, cô gái nhỏ nhưng tính tình thật không nhỏ chút nào.
 
“Em muốn ăn que cay.” Lục Hào tiếp tục nhìn anh chằm chằm.
 
“…”
 
Tần Diễm hoài nghi đây mới mục đích chính của cô.
 
“Ăn cơm trước.”
 
“Em muốn ăn…” Lục Hào đáng thương nhìn anh.
 
Không có biện pháp, Tần Diễm cũng phát hiện chỉ cần tiểu yêu tinh dùng chiêu này, mặc dù không muốn mạng của anh, nhưng xác suất khiến anh đi vào khuôn khổ vẫn rất cao.
 
“Buổi tối đi mua.”
 
Thấy Tần Diễm đồng ý rồi, Lục Hào nhận lấy thìa cơm trong tay Tần Diễm, ăn sạch sẽ một phần cơm rang trên bàn.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.