Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 43: Bắt đầu diễn và thành công


Đọc truyện Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh – Chương 43: Bắt đầu diễn và thành công

Cận An dẫn theo Giản Ưu và Terry đến sân bay đón Raymon và Sulla, song không có sự bảo vệ anh không dám vào sân bay, lần trước về nước anh còn nhớ, nên biết bây giờ ánh mắt phóng viên và fan hâm mộ vô cùng sắc bén!

So ra, Giản Ưu và Terry tuy đã ra mặt nhưng anh không có bên cạnh, cộng thêm đã thay đổi chút bề ngoài nên không làm người khác chú ý.

Raymon và Sulla rất khỏe mạnh, họ đẩy xe đẩy đi ra, hai ông bà người nước ngoài hiền hậu rất bắt mắt, Terry thoáng cái đã phát hiện ra họ, kéo tay Giản Ưu: “Miêu Miêu, là ông cố và bà cố.”

Giản Ưu cũng nhìn thấy họ, mắt cô hơi đỏ lên, đến nước Z được một năm, có liên lạc điện thoại video, nhưng lúc này tận mắt thấy người thân, cô vẫn không cầm được xúc động, “Raymon, Sulla.”

Sulla tiến lên ôm lấy cô, “Ngoan nào, Katrina, đừng khóc. Chúng ta nên vui mới phải.”

Raymon thì bế Terry lên, “Terry, có nhớ ông cố không?”

Terry hôn nhẹ lên má Raymon, giọng nói êm ái: “Tất nhiên là có rồi ạ, nhớ rất nhiều, lần này ông cố phải ở lại lâu một chút, chơi cùng Terry có được không?”

Nghe cậu nói, ba người lớn đều cười rộ lên, Giản Ưu nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Không kinh hãi không nguy hiểm, không có xuất hiện gì ngoài ý muốn, Cận An đón bọn họ, lái xe về nhà. Biết sự việc của rạp hát lớn Thủ Đô được giải quyết chu đáo, Cận An cũng yên tâm, chẳng qua anh nghĩ một lát rồi viết trạng thái lên Wein, tự bày tỏ sự áy náy với fan hâm mộ.


Giản Ưu vì Raymon và Sulla đã cố ý làm một bữa tối hết sức phong phú, bọn họ ăn rất thỏa mãn. Trong bữa cơm, Raymon trêu đùa: “Ưu Ưu, khi nào cháu định cho Terry thêm một đứa em đây?”

Nói thật, Raymon và Sulla đều rất thích trẻ con, đáng tiếc hồi trẻ Sulla bị tổn thương cơ thể, không cách nào mang thai, may mắn là Raymon chưa từng để bụng, đối xử tốt với Sulla trước sau như một.

Giản Ưu đỏ mặt, Terry cười híp mắt nói: “Ông cố bà cố, trong bụng Miêu Miêu có mèo con rồi. Tám tháng nữa là Terry sẽ có một bé mèo.”

Ánh mắt Raymon và Sulla sáng lên, “Thật sao? Vậy thì tốt quá.”

Cận An càng kinh ngạc hơn nữa, anh nắm tay Giản Ưu: “Ưu Ưu, có con, thật vậy không?”

Terry bỗng nhiên bịt miệng, mặt nhăn nhó: “Xong rồi, đã bàn là mai mới nói cho bố biết, để bố vui mừng gấp bội mà!” Đúng vậy, mấy ngày trước Giản Ưu và Terry đến bệnh viện kiểm tra, có điều tiểu quỷ Terry mãnh liệt yêu cầu sau khi biểu diễn “Song Tử” mới tặng thêm cho Cận An niềm vui mừng lớn, muốn sau đấy mới nói, không ngờ hiện tại lại chính cậu không nhịn được nói lỡ miệng.

Nghe cậu thì thầm, mấy người Cận An đều nỡ nụ cười, vì Terry dễ thương, càng vì sinh mệnh nhỏ sắp ra đời kia.

Buổi tối, ở trong phòng, Giản Ưu thấy mình không cách nào hít thở, người đàn ông nằm trên cô lần nào hôn cũng triền miên tinh tế, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được yêu thương và nhu tình mật ý của anh với cô.

Anh dừng lại, tựa đầu vào gáy cô: “Ưu Ưu, Ưu Ưu, cám ơn em đã dành cho anh mái nhà ấm áp hạnh phúc thế này.” Đã bao lâu rồi, mãi đến khi chung sống với cô, mới tìm được mái ấm thời niên thiếu, biết bên cạnh sẽ có một người bên mình cả đời, cô ấy vì mình sinh con dưỡng cái, dành cho anh toàn bộ thế giới.


Nếu nói trước kia, Cận An mù mịt chỉ biết đến biểu diễn và âm nhạc, thì với anh bây giờ, có Giản Ưu, có Terry và còn thế giới của bọn trẻ mới là tất cả, thậm chí có thể không có âm nhạc.

Giản Ưu ôm lấy eo anh, nghiêng đầu hôn lên mặt anh, “Em đã đồng ý, giao bàn tay này cho anh, sau này sẽ luôn luôn đi cùng anh.”

“Ưu Ưu…”

Ngày 9 tháng 1 năm 2012, “Song Tử” được trình diễn long trọng tại rạp hát lớn Tuyết Lê ở Thủ Đô, diễn viên có hơn một trăm người, tổng cộng chia làm năm màn nhỏ, mỗi màn 30 phút, diễn trong hai tiếng ba mươi phút. Rạp hát lớn Tuyết Lê có thể chứa mười nghìn khán giả, tất cả trang thiết bị đều là loại tiên tiến nhất, mang đến cho thính giác và thị giác sự hoàn hảo nhất.

Năm giờ ba mươi, khán giả bắt đầu vào rạp, bên ngoài rạp Tuyết Lê xếp thành năm hàng dài, may mắn phía trước rạp có một quảng trường lớn, có đủ chỗ để khán giả đứng, xét vé cũng nhanh chóng, áp dụng cách xét vé điện tử, chiếu mã vạch là có thể qua, bảo vệ đứng xung quanh duy trì trật tự.

Sáu giờ ba mươi, màn trình diễn chính thức bắt đầu, tất cả mọi người nín thở chờ đợi, ánh đèn sân khấu sáng lên, Bạch Tử mặc âu phục màu trắng xuất hiện giữa sân, đèn pha chiếu lên mặt nạ của anh, những chi tiết xinh đẹp tinh tế phức tạp. Anh mở miệng, hát câu đầu tiên: “Đêm quá dài, đường quá hoang vu, một mình phiêu bạt, một mình ca hát, không có phương hướng…”

Xung quanh anh bắt đầu có người múa, đủ mọi màu sắc, bảy màu rực rỡ, chỉ mình anh một màu trắng cô lập ở chính giữa, khiến người ta thương tiếc không cần lý do.

Hắc Tử mặc áo đen bắt đầu xuất hiện, anh ta nói: “Anh à, thật ra em không phải em trai anh, em chính là bản thân anh mà.” Hắc Tử xoay tròn quanh Bạch Tử, giống như nỗi thống khổ luẩn quẩn trong lòng không chịu tách ra.

Thế giới bên ngoài phức tạp, Bạch Tử đứng ở nơi tụ tập ánh sáng có được lời ca tụng, những sỉ nhục âm thầm, có được vinh quang, cũng nhận lấy sự chèn ép tối tăm.


Thế là dưới sự chứng kiến của mọi người Hắc Tử bị Bạch Tử giam cầm, anh ta nằm trong lồng giam phát ra tiếng kêu gào thê lương, lắc lư cơ thể, muốn thoát khỏi áp lực và thống khổ này, anh ta hát vang: “Ai có thể cho tôi mượn một cái ôm dịu dàng, để cho tôi dựa vào, ai có thể…”

Ngoài lồng giam, những người từng cười nhạo, châm chọc, vũ nhục anh đang ở đó cười to: “Chính hắn, đóng chặt miệng hắn lại, hắn khiến người ta tức giận.”

Tình tiết vở kịch thay đổi từng chút một, ca khúc xen lẫn đều rất thích hợp, khiến người ta hiểu rõ tiếng nói ẩn bên trong. Đáng chú ý hơn, trước đó, mười buổi biểu diễn và đĩa nhạc của Cận An đã làm mọi người thuộc lòng hai mươi bốn bài hát, cho nên họ càng có cảm giác, càng có thể hiểu rõ sâu hơn.

Cuối cùng, Hắc Tử và Bạch Tử đều tìm được bến đỗ của bọn họ, Bạch Tử vẫn mặc âu phục trắng, chiếc mặt nạ đã được gỡ xuống, lộ ra gương mặt lịch sự tao nhã với nụ cười nhẹ nhàng, hát bài “Hy vọng” của anh, mang theo sức mạnh ấm lòng, mọi người luôn có thể tìm được lực lượng ấy trong âm nhạc của Ansel.

Bọn họ dường như cảm nhận được gió nhẹ phất phơ, mành vải màu trắng lay động theo gió, hương hoa thanh tân đạm nhã, dù là bi thương thống khổ hơn nữa cũng không thể kéo dài trong cuộc đời, khiến người ta lưu luyến cuộc sống, tìm kiếm hạnh phúc ấm áp.

Kết thúc buổi diễn “Song Tử”, toàn trường rưng rưng đứng dậy vỗ tay, không hề nghi ngờ, “Song Tử” thu được thành công cực lớn, đây không phải một câu chuyện rắc rối phức tạp, không bằng nói là một người với hai khuôn mặt độc thoại, khiến người ta cảm động lây, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không như ý, trong lòng mỗi người đều có một Hắc Tử bên trong và một Bạch Tử bên ngoài.

Sau khi chào cảm ơn, Cận An trở lại sau hậu trường, Giản Ưu, Terry, Raymon và Sulla đứng đón anh, “Chúc mừng anh, cực khổ cho anh rồi.”

Không có nhiều hơn, anh dù có sự vinh quang lấp lánh nhất trước sân, anh càng yêu cảnh ấm áp ở bên bọn họ.

Thành công của “Song Tử” có vô số người vỗ tay chúc mừng, cũng có người nổi nóng, Trương Khởi Hạc của công ty giải trí Trường Hằng chính là một trong số người tức giận, ông ta nhíu mày: “Rạp hát lớn Tuyết Lê? Không phải nửa tháng nữa mới chính thức vận hành sao? Rõ ràng đã sắp xếp xong cả, trước buổi diễn một ngày khiến chúng mất sân khấu, rốt cuộc ai có năng lực dám đấu với Trường Hằng ở Thủ Đô?”

Chủ tịch tập đoàn Trường Hằng cũng biết chuyện, ông ta lạnh lùng bảo thư ký đi điều tra về rạp hát lớn Tuyết Lê, ông ta cũng muốn xem người nào mà có “tài” như thế.


Có điều những chuyện ấy thuộc về người đàn ông kia và tập đoàn Trường Hằng, tạm thời không có quan hệ với Phi Dương và Cận An. Sau khi buổi diễn “Song Tử” thành công ở Thủ Đô, có thể sẽ còn tiếp tục diễn thêm hai lần nữa, sau đó sẽ tới những nơi khác, tiến hành tuần diễn trong đại lục.

Giản Ưu đã sớm xin nghỉ để đi theo đoàn kịch, Terry càng không cần phải nói, xin nghỉ ở nhà trẻ quá dễ dàng, với lại Cận An và Giản Ưu đều dự định sẽ để cậu nhập học cấp một vào tháng Chín, cho nên có đến nhà trẻ hay không cũng không phải vấn đề lớn.

Lại nói tiếp, Lâm Trường Ca tổ chức hoạt động “Mười năm” cũng tiến hành đến kỳ thứ mười, cũng chính là năm thứ mười trong cuộc đời ca hát của Cận An, năm Cận An giành được nhiều giải thưởng nhất, biểu diễn nhiều nhất, là khi anh đang như mặt trời giữa ban trưa. Khi Lâm Trường Ca trông thấy vật kỷ niệm, phát hiện “màu vàng” là chủ đạo, cũng cười, Cận An quả nhiên là sắc vàng lóng lánh.

Nhưng hiện tại, Lâm Trường Ca đang nghĩ “Mười năm” kỳ thứ mười một sẽ thực hiện thế nào? Trong một năm nay, Cận An chỉ có một buổi biểu diễn “Chia tay giả”, còn đâu không làm gì cả. Thế là anh ta hỏi ý kiến Cận An, bởi vì ý anh ta là sẽ tuyên bố tất cả chuyện Cận An ở nước M, bao gồm cả video hình ảnh Terry cung cấp.

Cận An suy nghĩ thật lâu, vẫn từ chối lời đề nghị của Lâm Trường Ca, bởi đó là chuyện riêng của anh, là ký ức thuộc về anh và Ưu Ưu Terry, không muốn lan truyền, chỉ cất giấu cho bản thân. Anh nói sẽ ghi lại DVD buổi biểu diễn, ngoài video kết hôn ra còn có lần Terry hát “You are my sunshine” cống hiến lần trước. Mặt khác hoạt động sẽ xoay quanh “Trong tưởng tượng của bạn, một năm thần tượng bặt vô âm tín rốt cuộc là thế nào” mà sáng tạo, không giới hạn đề tài.

Ai ngờ, vì nguyên nhân của “Song Tử”, tất cả mọi người đoán đó là việc từng trải chân thực của Cận An, vì vậy có rất nhiều sáng tác ngoài tình yêu YY giữa anh và Giản Ưu ra thì nhiều nhất chính là tiếp diễn câu chuyện “Song Tử”. Nhưng dù là thế nào, kỳ thứ mười một cũng được tiến hành rất thành công.

Thời gian qua thật mau, cuộc sống gia đình của Cận An bình yên tốt đẹp, nhưng cũng chính hôm nay, xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến Giản Ưu động thai, được đưa vào bệnh viện chờ sinh.

Giai đoạn cuối thời kỳ mang thai Giản Ưu liền xin nghỉ không đến phòng khám, đầu tiên là không muốn tiếp xúc quá nhiều tâm trạng tiêu cực, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của tiểu bảo bối, hai là sau khi mang thai tâm trạng cô quá nhạy cảm, không cách nào giúp đỡ những người đang đi cầu xin sự trợ giúp.

Cũng vì ở nhà buồn chán, cho nên Giản Ưu liền liên lạc với trung tâm tình nguyện phục vụ, thường xuyên đi làm tình nguyện viên ở những nơi xung quanh, Cận An sợ cô có chuyện, cố ý tìm Lâm Trường Ca hỗ trợ, mời một cô cháu gái của Lâm Trường Ca đến nói chuyện với Giản Ưu, đó cũng là một cô gái nhiệt tình tốt bụng, chung đụng rất tốt vứi Giản Ưu, Terry cũng rất ưa thích cô ấy.

Xảy ra chuyện cũng chính là trong hoạt động tình nguyện viên gần đây nhất của Giản Ưu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.