Đọc truyện Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh – Chương 42: Song Tử và đổi sân khấu
Trải qua suốt một năm tập luyện chuẩn bị, Cận An bắt tay đoàn nhạc kịch MY của Phi Dương tạo ra vở nhạc “Song Tử” sắp diễn ra. Hôm nay là lần tập luyện cuối cùng, Lâm Trường Ca dành rất nhiều tài nguyên để phát triển nghiệp vụ này, cố ý mua lại một tầng lầu, lắp đặt thiết bị biến nó thành phòng luyện tập, hoàn toàn giải quyết vấn đề địa điểm cho bọn họ.
Hôm nay là thứ bảy, Giản Ưu nghỉ, vì vậy dẫn Terry đến công ty giải trí Phi Dương, xem Cận An luyện tập lần cuối, dĩ nhiên không quên mang theo đồ ăn ngon không quá nóng thăm hỏi bọn họ.
Cách âm của phòng tập diễn vô cùng hiệu quả, Giản Ưu và Terry phải tới gần cửa mới nghe được chút tiếng động bên trong, cô cẩn thận đẩy cửa, sợ làm phiền những người đang chăm chỉ bên trong.
Thành viên trong đoàn kịch đang nghỉ ngơi thấy hai người đều nở nụ cười, giơ tay chào với bọn họ, Giản Ưu dắt Terry vào, bây giờ cậu đã rất quen thuộc, cũng không có gì mất tự nhiên. Nhất là sân khấu nhạc kịch này có quan hệ với chuyên ngành bệnh tâm lý, lúc trước còn mời Giản Ưu làm cố vấn đặc biệt cho họ.
Âm nhạc bên trong phòng chợt lắng xuống, âm thanh đè nén, đau đớn, tuyệt vọng truyền vào đầu, lập tức chạm đến dây thần kinh mẫn cảm mà yêu ớt trong con người.
Ở chính giữa, người đàn ông mặc đồ bó sát màu đen nằm rạp trên mặt đất, tấm vải nhung trùm lên anh ta, sau đó họ nhìn thấy Cận An, anh mặc quần áo màu trắng, cầm một đoạn vải sa tanh trắng, đến trước mặt người đàn ông, màu trắng che khuất hai người, màu đen mỏng manh u buồn nhưng khát khao tình yêu, màu trắng dịu dàng an ủi nhưng lại lạnh lùng xa cách.
Cận An và người đàn ông đều đeo mặt nạ, mặt nạ của người đàn ông áo đen màu trắng, của Cận An thì màu đen, hoa văn trên mặt nạ giống nhau như đúc, giống như Cận An và người đàn ông chính là cặp song sinh đen trắng, dây dưa gắt gao.
“Song Tử” kể về một cặp song sinh, cũng là hai diện mạo của một con người. Cặp song sinh đen trắng, Hắc Tử tràn đầy tâm trạng tiêu cực yếu đuối mà cô độc, anh ta vì căm ghét thế giới bên ngoài, đau khổ, đố kỵ, sỉ nhục nên tự vẽ lên người những hoa văn máu nhưng lại bị Bạch Tử hoàn mỹ che giấu. Bạch Tử vĩnh viễn hiện ra hình tượng tốt đẹp, hưởng thụ vinh quang của thế gian, Hắc Tử giống như cái bóng của anh ta, chỉ có thể sống trong bóng tối.
Thế nhưng Bạch Tử hoàn mỹ càng ngày càng thấy mệt mỏi, sự xuất hiện của Hắc Tử ngày càng nhiều, Bạch Tử đối xử với mọi người ngày càng lạnh nhạt, hai người bọn họ xoay tròn, vướng mắc, ai cũng không ép được người còn lại, thế là cả hai đều bị cầm tù, đến khi họ gặp được người con gái dịu dàng xinh đẹp tên Thiên.
Cô đỡ Hắc Tử nằm rạp trên mặt đất, lấy mặt nạ của anh ta xuống, ôm lấy khuôn mặt thanh tú, nhìn vào đôi mắt ưu buồn, dịu dàng vuốt ve gương mặt Hắc Tử, thậm chí có thể thấy ngón tay cô quấn quanh sợi tóc mềm mại của anh ta, hai người có một điệu múa chậm, như Thiên đang an ủi Hắc Tử.
Vậy mà Bạch Tử vẫn mang mặt nạ, anh ta im lặng nằm trên mặt đất, chỉ có môi khẽ mấp máy, hát một ca khúc cảm động khiến anh ta thấy ấm áp, gương mặt không thay đổi nhưng lại hát được giai điệu ấm áp thâm tình như thế. Nhưng đồng thời, Hắc Tử hát tiếp theo mỗi một câu của Bạch Tử bằng giọng điệu lạnh lùng, diễn đạt một cách hờ hững.
Rõ ràng Hác Tử nên hát giai điệu ấm áp của Bạch Tử, còn Bạch Tử hát giai điệu lạnh nhạt của Hắc Tử mới phải, nhưng sự tương phản như thế, cộng với sự đối lập mạnh mẽ, ngược lại tạo thêm sự trùng kích với người xem. Quả thật vở nhạc kịch này không chỉ nghe, mà còn phải nhìn.
Nhiều người ở đây đã xem qua rất nhiều, nhưng lần nào cũng bị Bạch Tử, cũng chính là Cận An thu hút toàn bộ ánh mắt, và thương tiếc thay cho người đàn ông nằm trên mặt đất ấy.
Âm nhạc bắt đầu thay đổi, xung quanh Hắc Tử mang theo hơi thở tràn đầy mùa xuân, họ múa, ca hát, toàn bộ như cảnh ngày xuân ấm áp, Bạch Tử cô độc đứng bên cạnh, ánh mắt trống rỗng, nét mặt chết lặng, dần dần mọi người như trông thấy Hắc Tử cởi bỏ màu đen của anh ta, trở nên thanh khiết, còn Bạch Tử dần tối đen, mặt nạ lạnh lẽo đã bị anh ném đi, nhưng trên gương mặt khôi ngô xuất hiện vết sẹo xấu xí làm người ta sợ hãi, anh đã sắp trở thành Hắc Tử.
Giống như hai người ở sai vị trí, dù có sự phân biệt rõ ràng, mặt trái của Bạch Tử ngày càng tích tụ, như một con mãnh thú nhe năng muốn xé rách con người, chân anh để trần, đưa cái nhìn hướng về Hắc Tử và Thiên, màu máu chói mắt bên khóe miệng như chứng tỏ sự kích động muốn xé toạc hạnh phúc của hai người trước mặt.
Từng bước một, Bạch Tử đến gần Hắc Tử và Thiên, anh ta vươn bàn tay với móng tay dài sắc nhọn màu đen ra, kết thúc bằng màu đỏ như cắt đứt sinh mệnh. Lúc này, Hắc Tử và Thiên đang nằm trên mặt đất, trên gương mặt là nụ cười hạnh phúc vui vẻ, tay Bạch Tử đặt trên cổ Hắc Tử, chậm rãi khép lại, như muốn bóp chết Hắc Tử.
Vào lúc ấy, đôi bàn tay trắng noãn tinh tế nắm lấy cổ tay Bạch Tử, anh ta nhìn chủ nhân của bàn tay, khí chất của cô mang theo sự tĩnh lặng, an tâm, Bạch Tử được người phụ nữ dẫn đi rời xa Hắc Tử và Thiên, Bạch Tử nàm trên đùi người phụ nữ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lần tập luyện cuối cùng kết thúc hoàn mỹ, Cận An đứng lên, cười đi tới cạnh Giản Ưu và Terry, cầm lấy khăn lông Giản Ưu đưa lau mồ hôi.
Thành viên có mặt lần đầu tiên nhận kịch bản đã cảm thấy đây là chuyện cũ của Cận An, Hắc Tử và Bạch Tử chính là nội tâm và thế giới bên ngoài của chính anh, còn Thiên và người phụ nữ xuất hiện sau cùng chắc hẳn là Katrina vợ của Ansel?
Lần đầu tiên luyện tập, khi họ nghe Cận An hát ca khúc “Đêm khuya”, giống như được tự bước chân vào câu chuyện, hoàn toàn cảm nhận được nỗi thống khổ và tuyệt vọng của Cận An. Ban đầu nghe anh nói trước đây mắc bệnh tâm lý phải đến nước M trij liệu, họ có chút không tin, thậm chí những người này còn tưởng đây là mộ cái cớ của anh.
Chẳng qua sau khi tự cảm nhận vở kịch, họ mới hiểu, người chưa trải qua câu chuyện “Song Tử” sẽ không thể hiểu được sự yếu đuối cô tịch, bất lực tuyệt vọng và sợ hãi bi thương chờ mong trong đó.
Họ cũng rất mong đợi vào buổi diễn ngày mai, tin rằng những người khác xem vở kịch này cũng sẽ thương tiếc vì người đàn ông, đồng thời cũng vì sự xuất hiện tuấn nhã ấm áp hôm nay của anh mà cảm động, tự hào.
Các thành viên rất biết quan sát cách giãn khoảng cách với nhà Cận An, họ ngồi ở hơi xa, thế giới nhỏ ấy họ sẽ không quấy rầy, tuy vậy thỉnh thoảng liếc qua hóng chuyện cũng là bình thường.
Terry nằm trên đùi Cận An, “Bố, tối mai con sẽ cổ vũ cho bố!”
“Được.” Cận An xoa đầu cậu nhóc, chọc cậu cười.
Terry cười một lúc, mặt mày cong cong, lén nhìn Giản Ưu, cười càng đắc ý.
“Bố, Terry sẽ chuẩn bị quà tặng cho bố.”
“Thật không thế? Vậy phải cám ơn Terry nhiều.” Anh cúi xuống hôn cậu nhóc.
Thời gian không sai biệt lắm, Cận An tập hợp những người khác, sau khi động viên một phen liền bảo họ về nghỉ, nhất định phải có trạng thái tốt nhất trình diễn vở “Song Tử” vào tối mai.
“Đi thôi. Chúng ta đi đón Raymon và Sulla.” Đúng vậy, Raymon và Sulla rất nhớ Giản Ưu và Terry, cho nên đến nước Z nghỉ phép hỏi thăm sức khỏe họ, đúng dịp để xem vở nhạc kịch.
Giản Ưu cười nhìn Cận An thay quần áo xong ôm lấy Terry, dắt tay cô ra khỏi Phi Dương đến sân bay.
Thế nhưng, trong lúc họ còn tưởng mọi việc đều thuận lợi, công ty giải trí Phi Dương nhận được một cuộc gọi, thư ký của Lâm Trường Ca nghe xong cực kỳ sợ hãi, cô ấy chạy vội vào phòng làm việc của Lâm Trường Ca, “Ông chủ! Việc lớn không tốt! Sấn khấu kịch Thủ đô gọi đến nói buổi diễn tối mai không thể diễn ra ở nhà hát!”
Lâm Trường Ca cũng kinh hãi, “Tại sao có thể như vậy! Trước đó không phải đã ký hợp đồng rồi sao?”
Nét mặt thư ký nôn nóng: “Ông chủ, sấn khấu kịch nói sẽ bồi thường vi phạm hợp đồng cho chúng ta, nhưng họ thật sự không thể cho chúng ta diễn được.”
Sắc mặt Lâm Trường Ca âm trầm, “Có hỏi được lý do không?”
Thư ký bất đắc dĩ: “Sấn khấu kịch nói sáng nay phát hiện sân khấu đổ sụp, không có cách nào sửa chữa xong trước khi diễn, họ cũng cảm thấy rất có lỗi.”
“Lại là như thế…” Sân khấu đột nhiên đổ sụp, là chuyện ngoài ý muốn hay là… vì có người gây ra?
“Nói vậy, buổi biểu diễn ở Thủ Đô chẳng lẽ phải hủy bỏ? Ngoại trừ sấn khấu kịch Thủ Đô, ở Bắc Kinh không có hội trường nào có thể chứa 120 người, Đại Công Quán Bắc Kinh cũng không có sân cho chúng ta…”
“Này, anh Lâm, dáng vẻ hấp tấp vừa rồi của bí thư của anh là có chuyện gì gấp à? Đến em chào hỏi với cô ấy mà cô ấy cũng không có phản ứng, chẳng lẽ vợ anh có thai?” Nghiêm Nhược Triều cười hì hì đi vào, thấy sắc mặt Lâm Trường Ca và thư ký đều không tốt, vì vậy cũng nghiêm túc, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư ký mặt như đưa đám nói lại sự việc với Nghiêm Nhược Triều, tay Nghiêm Nhược Triều chỉ vào cằm, một lát sau thấy cô ấy lấy điện thoại ra gọi: “Alo, chú Vinh, không, cháu muốn hỏi xem, Thừa Dự không phải bỏ vốn xây dựng một rạp hát lớn ở Thủ đo sao? Dạ, vâng, nửa tháng sau chính thức khai mạc? Vậy bây giờ đã có đủ trang thiết bị chưa ạ? Có chút việc, lát nữa cháu gọi cho chú.”
Nghiêm Nhược Triều sau khi cúp điện thoại cười nhìn Lâm Trường Ca: “Anh Lâm, có một địa điểm, có cần không đây?”
Lâm Trường Ca vừa nghe ra, anh ta không nhịn được ôm lấy Nghiêm Nhược Triều: “Em thật đúng là phúc tinh của anh. Rạp hát đó mai có thể sử dụng chứ? Thiết bị đã thử qua chưa? Đến lúc đó sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Chú Vinh nói, tất cả đã chuẩn bị xong, ngay cả nhân viên cũng được điều đến, chỉ là muốn chọn ngày 24 để khai mạc thôi, cho nên thiết bị sân bãi ở đó anh không cần lo.” Nghiêm Nhược Triều cười, chẳng qua khi cô nghĩ đến người đàn ông kia, lại có chút rối rắm không biết như vậy có tốt.
Lâm Trường Ca ôm chặt Nghiêm Nhược Triều: “Vậy em mau đưa tiểu Kỳ đi ký hợp đồng, đưa địa chỉ cho anh chuẩn bị qua đó, vé vào cửa phải mau chóng thay đổi, may quá may quá, bây giờ cách tối mai còn một ngày, vẫn kịp.” Anh ta vừa lẩm bẩm vừa bắt tay chuẩn bị phát tin tức, bận rộn đầu nọ đầu kia.
Nghiêm Nhược Triều đưa tiểu Kỳ đến chỗ chú Vinh ký hợp đồng, tiện thể còn phải giẫm đạp một chút.
Vì sự việc vé vào cửa, sau khi Lâm Trường Ca có được vị trí rạp hát lớn Tuyết Lê liền vội vàng bảo bộ phận kỹ thuật thiết kế mới vé vào cửa, mở trang web đổi vé online, đến công ty giải trí Phi Dương đổi vé, đến rạp hát lớn Tuyết Lê đổi vé và những nơi chuyên đổi vé tiến hành các biện pháp bổ cứu, còn đặc biệt bao ba công ty chuyên đổi vé để mau chóng hoàn thành!
Kỳ thực, nếu đã tìm được sân diễn, Lâm Trường Ca hoàn toàn có thể tuyên bố với bên ngoài vì nguyên nhân đổi sân bãi nên phải hoãn buổi diễn, tiếp theo có thể dễ dàng chuẩn bị, chỉ là anh ta thật sự nuốt không nổi cục tức này, bởi vì trước khi Nghiêm Nhược Triều tới, Lâm Trường Ca còn nhận được điện thoại của tên khốn bên công ty giải trí Trường Hằng.
” Lâm Trường Ca, không có sân khấu có phải rất sốt ruột không? Ha ha ha, tôi rất là vui…”
Lâm Trường Ca nuốt không trôi cục tức này! Anh ta có chết cũng phải đoạt một hơi.