Đọc truyện Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh – Chương 2: Người hâm mộ và lưu luyến
Ngày 20 tháng 12 năm 2010, Cận An tuyên bố rút lui khỏi giới âm nhạc tại buổi lễ Âm nhạc Châu Á dẫn đến chấn động to lớn cho nước Z lẫn cả Châu Á. Chuyện này quá bất ngờ, khiến mọi người tưởng rằng đây chỉ là trò đùa của Ansel, đáng tiếc, hôm nay không phải ngày Cá Tháng Tư, mà Ansel cũng không phải người thích nói đùa.
Những người mê ca nhạc của Ansel cũng bối rối, điên rồi, tinh thần quần chúng sôi trào, rất nhiều người tụ tập trước sân trống công ty giải trí Phi Dương của Lâm Trường Ca, yêu cầu Phi Dương giải thích. Còn người mê ca nhạc ở nơi khác thì ào ào lên mạng, theo dõi người phụ trách hội người mê ca nhạc đến Phi Dương.
Các phóng viên đều bàn tán xôn xao, người đó là ai? Là Ansel đó, Ansel muốn rút khỏi giới âm nhạc, chuyện này rất có tính khai thác, có người đoán có phải Phi Dương và Ansel có xích mích gì đó nên Ansel mới rút lui, hay là Ansel gặp chuyện chẳng lành gì đó?
Có rất nhiều suy đoán nổi lên, mấy ngày nay đầu đề các tờ báo giải trí lớn đều xoay quanh việc Ansel rút khỏi ngành, cho dù người không biết đến ca nhạc của Ansel cũng biết, có người thậm chí còn vì đó mà nghe bài hát của Ansel, sau đó trở thành người hâm mộ Ansel thì phải đối mặt với sự thật thần tượng sẽ rút lui.
Nhưng các bên phản ứng ra sao thì công ty giải trí Phi Dương vẫn không có ra mặt, cho đến lễ Giáng Sinh, công ty giải trí Phi Dương mới tuyên bố, Ansel sẽ giải thích rõ việc rút khỏi giới ca hát trong video trên trang web, 8 giờ tối hôm đó, công ty giải trí Phi Dương gửi lên trang web của Ansel một video, là video do Ansel tự ghi hình.
Mở trang web của Ansel, giao diện là hình mặt nhìn nghiên trông rất mông lung của Ansel, mái tóc đen mỏng lộn xộn, gương mặt như tranh vẽ, ánh mắt bình lặng khép lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong, khung hình trắng tô điểm thêm cho vẻ mông lung ấy, giống như Trương Tử Quốc nói, không chỉ âm nhạc của anh mà con người của anh cũng bình lặng, thuần túy và thông suốt vậy đó.
Trang web của Ansel không còn các bài đăng như trước, chỉ có một video nằm chính giữa, khi vào trang web sẽ tự động phát.
Màn hình đen của video dần biến mất, đập vào mắt chính là Ansel, anh ngồi trên salon, mặc quần áo đơn giản ở nhà, bình tĩnh nhìn về phía trước mấy giây, dường như đang chờ người xem bình tĩnh lại, sau đó mới nở nụ cười, nói: “Tôi là Ansel.”
Trong nháy mắt, toàn bộ người mê ca nhạc đang xem đều cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa vui vẻ, vành mắt hình như đã có thêm những giọt nước. Đây chính là Ansel của bọn họ, chờ đợi nhiều ngày qua, tất cả những lo lắng suy nghĩ trong lòng, dù lớn bao nhiêu đều đã được buông bỏ ngay lúc này, thậm chí cảm thấy chỉ cần Ansel đã quyết định, chỉ cần Ansel giải thích, bọn họ đều sẽ một lòng ủng hộ.
“Đầu tiên, tôi xin nói một tiếng xin lỗi với những người vẫn luôn ủng hộ tôi. Tôi biết, mấy ngày trước lời tuyên bố của tôi đã khiến mọi người kinh ngạc và khó tin thế nào, chắc hẳn các bạn không hiểu vì sao tôi đưa ra quyết định đó, thậm chí lo lắng có phải tôi đã xảy ra chuyện gì nên không thể tiếp tục sự nghiệp ca hát được nữa không. Đã khiến các bạn lo lắng, tôi xin lỗi.”
Lúc này đây, nghe được câu nói xin lỗi của thần tượng, thông cảm với tâm tình của bọn họ, những người mê ca nhạc đã không còn cách nào nén nổi nước mắt, thậm chí có người còn ôm nhau khóc. Không phải phô trương, cũng không phải say mê, chỉ là bọn họ rất yêu thích Ansel, thích các bài hát của Ansel đã mang đến cảm nhận tuyệt vời cho bọn họ, cám ơn những ca khúc của Ansel đã an ủi những khi họ cô đơn buồn bã.
“Những người bạn mê ca nhạc, tôi đã nghe được tin tức của các bạn từ Phi Dương, tôi cảm thấy mình nên giải thích rõ ràng chuyện rút khỏi giới âm nhạc, vậy nên tiếp theo đây, xin các bạn hãy bình tĩnh nghe tôi nói hết. Tôi đưa ra quyết định này không phải trò đùa do bị kích động, thật sự tôi đã suy nghĩ một thời gian dài rồi mới đưa ra.
Tôi rất thích ca hát, mười năm trước anh Lâm Trường Ca đưa tôi ra xuất hiện trước mặt các bạn mới có Ansel của hôm nay. Từ một Ansel hát rất khó nghe đến một Ansel hát hay, tôi rất vinh hạnh, bởi vì có các bạn.
Tôi rất thỏa mãn, mười năm đi trên con đường này, từng có vui vẻ, có đau khổ, nhưng lớn hơn nữa là thỏa mãn. Tuy tôi mất đi rất nhiều, nhưng cũng đã nhận được rất nhiều. Tiếp theo, tôi sẽ nói lý do rút khỏi giới âm nhạc, đây không phải bản thảo đã viết trước, cũng không phải để lừa dối che dấu gì cả, chúng là suy nghĩ thật sự của tôi.
Lần này tôi đưa ra quyết định, không hề có bất cứ quan hệ gì với công ty giải trí Phi Dương, tôi không gặp phải áp lực bị ép rút lui, cho nên các bạn không nên vì thế mà lo lắng hay phẫn nộ, lần này tôi đi, thuần túy là do cá nhân tôi có chuyện cần làm.
Tôi đã để lại những ca khúc hay nhất cho các bạn, còn bây giờ, tôi cảm thấy mình cần phải rút lui, đi tìm con người thật của tôi. Tôi đã nhận được sự vui vẻ và thỏa mãn từ các bạn, tôi vô cùng quý trọng, quý trọng tình cảm của các bạn cho tôi, cuối cùng tôi không có gì có thể đáp lại tình yêu của các bạn, vậy nên chỉ có thể dùng một ca khúc để diễn tả lại, tăng cho các bạn, “Trọn đời với ca hát”.”
Ngoảnh lại nhìn mỗi năm đi qua,
Gió lướt qua gương mặt và áo quần,
Những nốt nhạc tung bay gõ lên trong tim,
Có một bài ca,
Chỉ mong được hát cả đời,
Hát với nỗi nhớ các bạn mỗi ngày,
Mặc cho thời gian bao la,
Mặc cho năm tháng buồn phiền,
Bài ca tôi thích vẫn đang hát,
Không cần phải suy nghĩ chi nữa.
Tiếng hát lưu luyến,
Tiếng reo hò bịn rịn chia tay,
Dù cho lưu luyến mắt ngậm lệ nóng,
Tôi cũng hi vọng,
Khi đêm đến lại nhớ đến các bạn.
Mười năm tỏa sáng,
Cám ơn vì có bạn.
Hát lên bài ca còn khuyết,
Không cần nghĩ thêm chi,
Những âm thanh quý giá vĩnh viễn sẽ đi cùng tôi,
Vừa là tạm biệt, vừa là sưởi ấm trái tim,
Có một bài ca,
Chỉ mong được hát cả đời,
Hát với nỗi nhớ các bạn mỗi ngày.
Video đã phát hết, nhưng toàn bộ người xem đã khóc không thành tiếng, cho dù không phải người mê ca nhạc, cũng không nhịn được cảm giác chia tay trong giọng ca, nước mắt đẫm hoen mi.
Sự rút lui của Ansel tạo nên con sóng lớn, lần này qua video đã khiến con sóng trở nên yên ả. Cuối cùng, rất nhiều người mê ca nhạc không nhịn được đã dồn dập gửi tin nhắn lên trang web, dù không ai nhắn giống ai nhưng đều quy về một câu nói: “Ansel, chúng tôi đang đợi anh trở về.”
Bọn họ không biết Ansel có trở lại giới âm nhạc nữa không, nhưng bọn họ tin Ansel sẽ cảm nhận được tâm tình của họ, nếu Ansel có một chút xíu không nỡ, hoặc sau này Ansel tìm được con người thật sẽ dùng một diện mạo khác quay về thì sao? Nếu có một phần vạn ấy? Dẫu sao thì Ansel cũng không nói là sẽ không quay về mà!
Họ đã yêu thích Ansel mười năm, đây là sự yêu mến mà thời gian không thể phai mờ, cho nên, họ bằng lòng chờ đợi, vì vậy họ đều nói: “Ansel, chúng tôi đang đợi anh trở về.”
Thế nhân vật trong chủ đề này – Ansel hiện đang làm gì?
“Cộc cộc cộc cộc.”
Cánh cửa gỗ hé mở, lộ ra gương mặt Ansel, anh gật đầu với người bên ngoài, “Đi thôi.” Thì ra anh đã chuẩn bị xong tất cả, mặc áo len đơn giản và quần ka – ki, đi khỏi căn hộ đã ở nhiều năm, cũng không biết sau này còn có thể quay lại không.
Người tới đón Cận An là trợ lý của anh, đồng thời cũng là người đại diện thay thế Lâm Trường Ca những lúc anh ta bận công việc, Kiều Tấn Vũ. Hai người đi thang máy xuống thẳng nhà để xe dưới hầm, lên một chiếc xe con màu đen, rèm trong xe cũng kéo lên, lái xe đã chuẩn bị xong, chờ hai người ngồi lên liền khởi động xe đến thẳng sân bay.
Trên xe, Kiều Tấn Vũ vẫn không nhịn được nhìn Cận An mấy lần, “Ansel, anh thực sự sẽ rút khỏi giới âm nhạc sao?”
Gương mặt Cận An không chút biểu lộ, ngay cả giọng nói cũng lạnh nhạt, anh nói: “Không phải đã tuyên bố rõ ràng rồi à?”
“Rõ ràng anh đang như mặt trời ban trưa, đứng trên đỉnh cao của giới âm nhạc, thế mà anh…” Làm sao lại không đếm xỉa đến những việc mà mình đã cố gắng vất vả để giành được? Có lẽ trong mắt người ngoài đều cảm thấy Ansel là một người rất may mắn, một ca sĩ bước trên mây xanh, vừa khởi nghiệp đã giành được giải thưởng, có album single của nhà sản xuất âm nhạc, bản thân có được những tài nguyên tốt nhất, cho nên anh có thể bước lên địa vị hôm nay cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng trên thế giới này nào có nhiều chuyện đương nhiên như vậy, trước giờ chưa từng có, từ nơi người ngoài không thấy được, anh nỗ lực học tập, học toàn bộ kiến thức về âm nhạc, học làm sao để trở thành ca sĩ, mỗi một bài hát đều dốc lòng luyện tập… Một ca sĩ phải đổ bao nhiêu mồ hôi không ai biết được.
Cận An im lặng một lúc mới lên tiếng: “A Vũ, thật ra tôi hơi mệt.”
Kiều Tấn Vũ chợt thấy đau lòng, chỉ một câu “mệt mỏi” đã bao hàm những điều anh ta biết và không biết, anh ta thật sự không rõ, nhưng anh ta cũng hiểu, Ansel muốn rút khỏi giới âm nhạc, tạm thời là bây giờ, sau này có về hay không thì anh ta không biết…
“Ansel…”
“Hả?”
Kiều Tấn Vũ cười với Cận An, anh ta nói: “Sau này, nếu anh có ý quay lại, xin cho em được tiếp tục làm trợ lý và người đại diện của anh.”
Cận An hơi ngẩn ra, cũng cười khẽ nhưng thật lòng, “Được, nếu có cơ hội.” Anh cũng không biết mình còn về được không, nhưng nếu trái tim anh thay đổi, anh nghĩ, anh hi vọng sẽ được quay lại, bởi vì nơi này có sự nghiệp ca hát anh thích, có bạn bè của anh, còn có cả những người mê ca nhạc quý trọng anh.
Kiều Tấn Vũ đưa Cận An đến sân bay, nhìn anh bước vào khu vực kiểm tra an ninh, đến phòng chờ VIP, nghĩ thầm, hi vọng sau khi từ biệt còn có thể gặp lại.
Sau một đoạn nhạc chuông, cuộc điện thoại được nối, Kiều Tấn Vũ nghe giọng nói có phần mệt mỏi của Lâm Trường Ca, “A Vũ, Ansel lên máy bay chưa?”
“Còn chưa, vừa mới qua cửa kiểm tra an ninh, bây giờ đang ở phòng chờ.” Kiều Tấn Vũ nhìn thoáng qua bên kia, tuy đã sớm không còn thấy bóng dáng đó nữa.
Lâm Trường Ca im lặng, ngay sau đó nói: “Vậy cậu về đi, chuyện của Ansel còn chờ cậu giải quyết.” Đúng vậy, tuy Ansel đã đi, nhưng còn rất nhiều chuyện phải xử lý, bao gồm những fan hâm mộ, những vi phạm hợp đồng Ansel ký trước đó.
“Em biết rồi, anh Lâm, mà tại sao Ansel lại muốn đi?” Tuy Kiều Tấn Vũ đã công nhận câu trả lời của Ansel, nhưng anh ta cũng biết trong này còn có chuyện khác, anh ta đã đi theo Ansel lâu rồi, có tình hình gì anh ta có thể cảm nhận được.
Lâm Trường Ca lại im lặng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “A Vũ, thật ra Ansel đã bị đè nén rất lâu, cậu ấy cần phải được nghỉ ngơi, cần có sự yên tĩnh, có lẽ còn cần…” Những câu phía sau Kiều Tấn Vũ không nghe rõ, nhưng không biết vì sao, Kiều Tấn Vũ cảm thấy đó không phải điều anh ta muốn nghe, anh ta thậm chí còn thấy sợ, nghĩ đến những chuyện không tốt trong vòng giải trí, những chuyện đó đã khiến vòng giải trí mất đi rất nhiều nghệ sĩ xuất sắc.
Còn Cận An mà bọn họ đang nhắc đến đâu rồi, bây giờ anh đã lên máy bay đến nước M.