Đọc truyện Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh – Chương 1: Vinh quang và biến mất
Mùa đông năm 2010, thủ đô Kinh Thành (chỉ Bắc Kinh), 10 giờ tối.
Tuyết năm nay ở Kinh Thành đến muộn, tối nay tuyết đầu mùa mới bắt đầu rơi. Nhìn những bông tuyết trắng từ bầu trơi bay xuống, dù là người chưa từng thấy tuyết nhưng mỗi năm trông thấy tuyết đầu mùa sẽ rất thích thú. Người người đi trên đường đều nở nụ cười khi thấy đợt tuyết đầu tiên của năm.
Thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp những đứa bé mặc quần áo dày đi cùng bố mẹ ra ngoài dạo phố, chúng chìa đôi tay bé nhỏ ra đón lấy bông tuyết, thấy tuyết rơi vào lòng bàn tay mình thì cười khanh khách, khiến người ta cũng cảm thấy rất vui vẻ. Còn có cặp đôi trẻ không nhịn được mà trao nhau nụ hôn tình tứ, lấy kỷ niệm về tuyết đầu mùa hơ nóng ngọn lửa tình yêu, thật là một đêm tuyết đầu mùa lãng mạn.
Nhưng mà bỗng nhiên, từ một nơi nào đó trên phố vang lên tiếng khóc đau đớn vô cùng, người trên đường phố hoảng sợ, dồn dập cùng nhín đến nơi phát ra tiếng khóc.
Đó là một cô bé, mặc áo nhung đỏ và đi đôi bốt màu trắng tuyết, làm sao một cô bé thanh xuân hoạt bát lại đột nhiên khóc thét lên giữa đường như thế? Bên cạnh cô bé không có người, vậy sẽ không phải cãi nhau với bạn trai, song cô bé đang cầm điện thoại, chẳng lẽ nghe được tin tức xấu gì đó?
Một người phụ nữ trung niên đến bên cạnh cô bé, trông có vẻ là một người rất nhiệt tình, bà hỏi: “Cháu làm sao vậy?”
Cô bé ngẩng lên liền lộ ra gương mặt đầy nước mắt làm cho người phụ nữ trung niên hoảng hồn, cô nắm lấy tay bà, khóc lớn: “Cô ơi, làm sao bây giờ, Ansel của chúng cháu phải đi rồi, anh ấy nói anh ấy phải đi! Sau này sẽ không còn được gặp anh ấy nữa, huhuhu…” Cô gái càng nói càng đau lòng liền gào khóc.
Người phụ nữ trung niên tỏ ra không rõ ràng, chỉ biết có người sắp đi, đang muốn an ủi cô bé những câu đại loại như “Thế giới này có buổi tiệc nào không tàn”, nhưng bà chưa lên tiếng thì mấy người đi qua bên cạnh bỗng nhiên bật ra tiếng than sợ hãi.
Đó là mấy cô gái trẻ, họ đang sôi nổi nói chuyện gì đó, sau lại bị tiếng gào khóc của cô bé kia gây chú ý, mãi đến khi nghe được lời cô bé kia nói. Một cô trong đó ăn mặc rất thời thượng kích động túm lấy tay cô bé đang khóc, “Em vừa mới nói gì? Có phải em nói đến Ansel không? Ansel hát “Lullaby” phải không? Anh ấy phải đi? Đi đâu? Đã có chuyện gì? Em mau nói rõ cho bọn chị đi!”
Cô bé bị hành động đó dọa ngừng cả khóc, ngây ngốc trả lời: “Chính là Ansel đó, vừa rồi Ansel nói anh ấy sẽ tạm rút lui khỏi ngành, sau đó… sau đó…” Không cho cô gái nói hết, cô gái trẻ bỏ cô bé ra, lập tức lấy điện thoại lên mạng kiểm tra chuyện này.
Lúc này, những người trên phố nghe được tin cũng có không ít người làm việc giống cô gái, còn ở những nơi khác cũng có vô số người chú ý đến chuyện này. Ngay cả người phụ nữ trung niên cũng có phản ứng, bà vỗ đùi, “Ôi trời ơi, Ansel không phải anh chàng ca sĩ mà con gái mình rất thích đó sao!”
Thời gian quay lại 5 tiếng trước.
Ngày 20 tháng 12 hàng năm là ngày diễn ra buổi lễ trao giải âm nhạc Châu Á, kể ra trong một năm giới âm nhạc đã thu được bao nhiêu album single và ca sĩ có thành tựu đáng mừng, hấp dẫn vô số người trong giới âm nhạc và làng đĩa hát, đồng thời cũng là buổi lễ âm nhạc lớn nhất Châu Á. Lễ trao giải do một nhóm các công ty quản lý âm nhạc và đĩa hát xuất sắc của các quốc gia Châu Á đề xuất lập nên, trải qua thời gian dài mở rộng, thành lập ra các chi nhánh ở các quốc gia Châu Á, thu hút rất nhiều ca sĩ, diễn viên, tác giả cho lời ca, tác giả của ca khúc xuất sắc, hàng năm chọn lựa ra trong đó những thành viên ưu tú đảm nhiệm chức giám khảo. Những giám khảo này sẽ bỏ phiếu cho tác phẩm âm nhạc, chọn ra người đoạt giải cho album yêu thích nhất hay gì đó, kết quả cuối cùng còn phải cộng thêm số lượng đĩa đơn tiêu thụ của năm đó.
Buổi lễ âm nhạc Châu Á năm nay được tổ chức ở Hải Thành (quận trung tâm hành chính thành phố Bắc Hải) nước Z. Năm giờ chiều, các ca sĩ, nhà sản xuất âm nhạc đi trên thảm đỏ. Trong buổi lễ long trọng này, người được mong đợi và quan tâm nhất chính là Ansel Jin, siêu sao Thiên vương Châu Á hiện nay.
Ansel Jin, Cận An, năm mười tám tuổi được nhà sản xuất âm nhạc Lâm Trường Ca khai quật, chính thức ký hợp đồng với công ty giải trí Phi Dương của Lâm Trường Ca, hơn nữa Lâm Trường Ca còn tự mình đảm nhiệm chức vụ người đại diện. Vừa ra mắt, Lâm Trường Ca với tư cách nhà sản xuất âm nhạc đã phổ nhạc cho lời của tác giả Cảnh Hi, tạo nên single ra mắt đầu tiên “Lullaby” của Ansel, bởi vậy trở nên nổi tiếng, nhanh chóng trở thành nhân vật đứng đầu trong giới âm nhạc, giành lấy những giải thưởng cho người mới năm đó, với lý lịch ra mắt như vậy đã nhận được giải thưởng cho người mới tài năng nhất tại buổi lễ trao giải âm nhạc Châu Á năm 2000, một bước lên mây đến tận hôm nay.
Bây giờ Ansel hai mươi tám tuổi nhưng đã trở thành siêu sao Thiên vương nước Z, thậm chí cả Châu Á, không ít người nổi tiếng kiêng dè, thật không hổ là đứa con cưng của giới âm nhạc.
Tại buổi lễ trao giải âm nhạc Châu Á năm đó, giải thưởng không phải trao cho nhân vật mới đứng đầu năm mà là Ca thần Trương Tử Quốc đã rút lui được một năm. Khi nhận giải anh ta đã khen ngợi giọng ca trong mát, đi vào lòng người của Ansel, nói rằng trong độ tuổi dễ dàng xốc nổi này anh lại có được sự bình ổn, thuần túy và thông suốt, còn nói đùa hi vọng mọi người quan tâm đến âm nhạc của anh hơn, chứng kiến sự trưởng thành của anh mà không phải bị dung mạo đẹp đẽ thu hút rồi quên đi bài hát của anh.
Nhưng Trương Tử Quốc không biết rằng, vì câu nói này của anh ta, Ansel dứt khoát giảm bớt cơ hội xuất hiện trước ống kính, giấu mình phía sau âm nhạc, dùng hết tâm sức đánh bóng âm nhạc của mình, làm cho rất nhiều fan hâm mộ khó hiểu là làm sao nam thần của họ còn chưa xuất hiện! Nhiều người cắn khăn tay ngậm ngùi.
Cái khác không nói, đến sáu giờ ba mươi, một chiếc xe con màu đen dừng trước lối vào sân khấu Cảnh Hoa lớn nhất Hải Thành, những người đi trên thảm đỏ bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai vang dội của fan hâm mộ đều biết rằng, Ansel đã tới.
Cửa xe mở ra, Cận An mặc áo lông trắng cùng quần kaki đơn giản, khoác bên ngoài một chiếc áo gió màu xám bước xuống, ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy, tất cả phóng viên đều không thể kháng cự chuyển ống kính về phía anh, cho dù anh mặc bộ đồ đơn giản nhất, không có bất cứ trang sức trang trí gì nhưng chỉ riêng bản thân anh đã tỏa sáng rồi.
Cận An gật đầu đơn giản đồng thời nở nụ cười khẽ với người hâm mộ, sau đó lững thững đi vào hội trường trong khi phóng viên không ngừng bấm máy, hoàn toàn không như những người khác còn phải đứng lại tạo tư thế chụp, chờ để được phỏng vấn. Trông anh giống như rất vô lễ nhưng mọi người không phải không quen, bởi vì anh chính là Ansel Jin.
Ngồi vào vị trí của mình, hình như người bên cạnh còn chưa đến, Cận An nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế anh đang suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng giây, cuối cùng buổi lễ đã bắt đầu, màn biểu diễn mở màn qua đi, dẫn chương trình J và Tề Nguyệt Song cùng cười đi ra, ông J nói: “Hãy dành một tràng pháo tay cho tiết mục vừa rồi của Thiên Đoàn LA Châu Á, dĩ nhiên không được quên phải cho cả tôi và tiểu Song Nhi! Chào mừng buổi lễ âm nhạc Châu Á lần thứ 49. Thật vui mừng biết bao khi được gặp lại mọi người!”
Bên dưới tự nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có cả tiếng hoan hô của người hâm mộ.
Tề Nguyệt Song sinh động nháy mắt cười nói: “Tôi cũng không có được da mặt dày như J, tôi biết mọi người vẫn chưa muốn gặp chúng tôi đâu. Tiết mục mở màn vừa rồi của LA thật là vô cùng kinh diễm, họ đã giúp chúng ta kéo tấm màn che buổi lễ này, mang đến ngọn lửa cho đêm nay. Tài năng âm nhạc không thể hình dung, dù bạn là ai, âm nhạc khiến chúng ta có chung tiếng nói, chính âm nhạc đã đưa chúng ta đến đây, giúp chúng ta trải qua cuộc sống tươi đẹp nhất… Xin mời vị khách trao giải đầu tiên!”
Nhân vật đứng lên trao giải cười nói: “Có một người từ khi ra mắt đến nay đã gặt hái được rất nhiều giải thưởng lớn, chỉ mười năm ngắn ngủi cậu ấy đã trở thành siêu sao Thiên vương của nước Z, mỗi một ca khúc của cậu ấy đều là những tinh phẩm được tỉ mỉ tạo ra, mỗi một bài đều được lưu truyền rất lâu, cậu ấy đem đến sự bình ổn, thuần túy và thông suốt, chính cậu ấy là người dẫn dắt cho làng giải trí âm nhạc Hoa ngữ. Năm nay cũng không ngoại lệ, ca sĩ đứng đầu năm tại buổi lễ âm nhạc Châu Á 2010 chính là – Ansel Jin!”
Cận An đứng lên khỏi ghế, khẽ ôm lấy người bên cạnh, quay về sau vẫy tay rồi mới đi lên sân khấu, tiếp nhận giải thưởng ca sĩ đứng đầu hàng năm, nói trước micro: “Để bày tỏ cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng, tôi xin biểu diễn ca khúc “The Time” tặng mọi người.”
Sự bất ngờ này của Cận An làm người ta không kịp trở tay, cũng may mọi người đều có được sự chuyên nghiệp sẵn có, lập tức điều động các phương diện, ánh sáng, âm nhạc đều được chuẩn bị trong thời gian ngắn.
Giọng ca trong mát, đi thẳng vào lòng người, bài hát “The Time” nhẹ nhàng sâu lắng tỏ ra có hơi không hợp với buổi thịnh yến, nhưng khiến người ta chìm đắm trong khoảng thời gian đẹp nhất, là thời gian đẹp nhất do anh mang đến.
Hát xong, Cận An nở nụ cười, anh nói: “Mười năm trước, vì một lần vô tình tôi đã bước chân vào con đường nghệ thuật, tham gia giới âm nhạc. Ban đầu, may mắn có được sự giúp đỡ của rất nhiều người, xin gửi lời cám ơn đến anh Lâm Trường Ca, chính anh đã khai quật em, cũng trợ giúp em rất lớn trong con đường âm nhạc mới tạo nên Ansel và cả bài hát của Ansel được mọi người yêu thích.
Bây giờ, tôi phải đưa ra một quyết định, quyết định này với tôi rất quan trọng, nhưng đây không phải hành động thiếu suy nghĩ, có thể sẽ rất thương cảm, nhưng mỗi tối tôi đều nghĩ, hôm nay gửi tới một người cái ôm biết ơn và hạnh phúc lớn nhất đồng thời tuyên bố, Ansel Jin sẽ rút khỏi giới âm nhạc. Trong cuộc sống tương lai, tôi vẫn sẽ không quên quãng thời gian mười năm đẹp đẽ mà mọi người dành cho tôi, xin cám ơn.”
Dứt lời, tất cả mọi người vang lên tiếng kinh hô khiếp sợ xen lẫn khó tin, Cận An cuối cùng nở nụ cười đơn giản, nắm lấy vinh quang, đêm nay rút khỏi giới âm nhạc.