Đọc truyện Nam Thần Bình Hoa – Chương 61: Cùng Lùi Một Bước
Mắt thấy khí đen Thạch Tĩnh Chi sắp hóa thành thực thể, Tần Ức vẫn không sợ chết mà nói: “Em muốn về nhà.”
Trước khi Thạch Tĩnh Chi thực sự bộc phát, cậu ra tay trước ôm lấy mặt đối phương, nói: “A Tĩnh đừng tức giận, anh nghe em giải thích.”
“Em còn muốn giải thích thế nào?”
Tần Ức thấy hắn không có ý định đứng lên luôn thì buông hai tay ra, một tay nắm lấy tay Thạch Tĩnh Chi, đôi mắt nhìn hắn một cách trực diện: “Anh với bọn họ không giống nhau. Tình huống của em với tình huống trước kia mà anh kể cũng không giống.”
Nhiệt độ trong giọng nói của Thạch Tĩnh Chi không hề ấm áp lên: “Có cái gì không giống?”
“Bọn họ là cha mẹ em, anh là… là… của em…” Nói tới đây, Tần Ức bí từ, trong nhất thời không nghĩ ra có từ gì có thể biểu đạt được ý tứ của mình.
“Anh là cái gì của em?”
Loading…
“Bạn đời!” Tần Ức lục lọi vốn từ điển tiếng Trung trong đầu mình, cuối cùng cũng tìm được từ phù hợp.
Cậu không hay nói chuyện nhưng mỗi lần lên tiếng là lời lẽ khiến người ta giật mình. Đây là lần đầu tiên Tần Ức dùng từ “bạn đời” để khẳng định về mối quan hệ hai người. Thạch Tĩnh Chi ngẩn người, khí thế tàn bạo cũng lui đi mấy phần.
Cho người đã thân mật như vợ chông nhưng về mặt tình cảm Tần Ức vẫn không hề tiến bộ tí nào, cứ nhìn cách cậu diễn cảnh tình cảm thì biết.
Thạch Tĩnh Chi cũng không hy vọng xa vời rằng Tần Ức có thể yêu đương với mình nhưu bình thường, cũng không trông mong Tần Ức nói “Em thích anh”, “Em yêu anh”, những lời nói giữa nhưng kẻ đang yêu với nhau gì cả. Vậy mà hiện giờ Tần Ức lại dùng từ này định danh mối quan hệ của hai người, hắn vừa mình rỡ, lại vừa đau xót.
Nếu Tần Ức nói như vậy vào một thời điểm khác hắn sẽ rất vui mừng nhưng bây giờ Tần Ức lại nói khi chuẩn bị rời đi, hiển nhiên không phải là thái độ sẽ ở lại.
Tần Ức khác nhạy cảm với sự biến đổi về mặt cảm xúc của Thạch Tĩnh Chi. Mỗi biểu cảm của hắn đều lọt vào trong mắt cậu, dĩ nhiên là cậu biết hắn không vui. Mà trường hợp ngày hôm nay, cậu biết là không thể để ngỏ được. Nếu hai người không nói rõ ràng với nhau, không thể rời đi thì đây mãi là khúc mắc lòng cậu, đi mà không về lại là khúc mắc cả đời của Thạch Tĩnh Chi.
Cậu không muốn cuộc đời mình không vui vẻ, cũng không muốn bỏ lại Thạch Tĩnh Chi khiến hắn cô đơn cả đời. Sắp xếp từ ngữ trong lòng một hồi, cậu mở từng ngón tay mà Thạch Tĩnh Chi đang nắm chặt ra.
Cậu gỡ ra, Thạch Tĩnh Chi lại nắm lại khiến cậu không thể làm gì hơn là trong lúc gỡ ra lồng ngón tay mình vào, mười ngón đan nhau với đối phương.
Tần Ức quỳ bằng hai chân trêи thảm nhung trước mặt Thạch Tĩnh Chi. Cậu mặc trong phục ở nhà bình thường, tóc dài ra do lễ trưởng thành rủ trêи vai, gương mặt không trang điểm, sạch sẽ, mà cho dù không bôi bất cứ thứ gì lên thì gương mặt này của cậu cũng có thể coi là mười phân vẹn mười.
Thượng Đế tạo ra con người này thực sự là tỉ mỉ hơn so với người thường nhều lắm. Thạch Tĩnh Chi lúc bình thường tức giận nhìn thấy gương mặt này cũng tiêu giận hơn nửa. Hiện tại giận ở trong lòng nhưng cũng không nhịn được mà dùng tay không bị nắm lấy gạt sợi tóc màu đay lòa xòa trước trán đối phương.
Bình thường động tác này xuất hiện là dấu hiệu cho thấy Thạch Tĩnh Chi đã xuôi xuôi nhưng Tần Ức không vì vậy mà lơi lỏng cảnh giác. Cậu lợi dụng ưu thế vẻ bề ngoài khiến Thạch Tĩnh Chi nhẹ dạ đã. Sau khi nhìn nhau mấy phút, Thạch Tĩnh Chi cũng tỉnh táo lại, cậu cũng không động đậy chút nào, giữ nguyên tư thế, nhìn thẳng vào mắt Thạch Tĩnh Chi.
Khoảng sau năm phút bị nhìn đăm đăm, Thạch Tĩnh Chi vẫn là kẻ thua trận, quyết định cho Tần Ức một cơ hội: “Cho em năm phút, em muốn nói gì cứ nói, nhưng nếu không thuyết phục được anh thì em đi luôn đi, đừng về nữa.”
Gương mặt Tần Ức giãn ra. Cậu chỉnh đốn lại tâm trạng rồi từ từ giải thích từng điều với Thạch Tĩnh Chi: “Tuy em không biết làm sao A Tĩnh biết người nhà em còn sống, cũng không cần biết bọn họ đã nói gì với anh nhưng nếu bọn họ còn sống nhưng vẫn luôn tích cực tìm kiếm em thì dù thế nào em cũng phải về nhìn mặt một phen. Em không muốn bỏ bọn họ mà em cũng không muốn bỏ A Tĩnh.”
Cậu giơ một ngón tay: “Đầu tiên, từ góc độ khoa học mà nói, những người tới tìm em nói cho em biết, từ nơi em ra đời tới đây chỉ cầng hai tháng, cả đi cả về là bốn tháng. Chờ em gặp được bọn họ rồi tìm hiểu tình huống rồi em sẽ về, thời gian đó chắc chắn khong quá một tháng, cho nên tình huống mà khi em trở về anh chết già là không thể xảy ra.”
Thạch Tĩnh Chi yên lặng nhìn cậu, hắn không phản bác điều này.
Tần Ức thấy vậy, nói tiếp: “Thứ hai, về lý về tình, nếu trước đây bọn họ có nỗi khổ tâm trong lòng mà bất đắc dĩ bỏ em đi, hoặc là, em bị kẻ thù bắt cóc phải rời xa bọn họ thì trong trường hợp đó, họ không sai. Tại sao phải khiến người nhà vô tội, lại tìm em nhiều năm như vậy em không đi gặp bọn họ một chút.”
Thấy Thạch Tĩnh Chi trầm mặc không nói gì, Tần Ức tiếp tục: “Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, nếu lần này anh ngăn em đi gặp bọn họ, e rằng phải rất lâu sau em mới quên. Không gặp được họ sẽ trở thành một chiếc nhọt trong lòng em, khi họ sinh bệnh, rồi qua đời, rồi biến mất trêи thế giới này, phận em là phận làm con lại không thể ở bên họ phút nào sẽ thành nỗi nuối tiếc lớn nhất trong lòng em, rồi sau đó cũng trở thành sự ngăn cách giữa em và anh. A Tĩnh, anh muốn như vậy sao?”
Chờ Tần Ức nói xong, Thạch Tĩnh Chi vẫn không lên tiếng, không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Tần Ức thấp thỏm, cậu cảm thấy thời gian trôi thật là chậm quá. Tới khi Thạch Tĩnh Chi lên tiếng, Tần Ức đã cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi nhưng thực tế mới chỉ hai phút.
Đối với Tần Ức, hai phút này dài như thể hai năm, cũng may cuối cùng Thạch Tĩnh Chi cũng nói.
“Điều đầu tiên em nói là trong trường hợp em trở về. Nếu cha mẹ em nói rằng tàu bay đến Trái Đất đã hỏng rồi, muốn tu bổ lại phải mất mười năm nữa thì em làm thế nào? Coi như không tiêu tốn thời gian nhiều như vậy nhưng cũng phải bỏ ra nhiều tiền tài chứ. Em trở về nơi đó rồi còn phải về đây, tiền trong tay anh không thông dụng ở đó, em chỉ có thể dựa vào cha mẹ, nhỡ bọn họ không chịu giúp em thì em phải về thế nào?”
Tần Ức á khẩu, chỉ có thể nghe đối phương phản bác mình: “Cho dù em có khả năng kiếm được nhiều tiền và phương tiện giao thông trong khoảng thời gian ngắn nhưng bọn họ ngăn cản em, giữ em lại cưới vợ sinh con, bồi thường mười năm đã qua, thì mời em nói cho anh làm thế nào mà chỉ qua bốn tháng em lại về bên anh?”
Tần Ức không lên tiếng, cậu không phải người hứa liều, nếu không có biện pháp đảm bảo vẹn toàn cậu sẽ không nhận lời. Chung quy cũng vì quá sốt ruột nên những trường hợp mà Thạch Tĩnh Chi nói cậu quả thực chưa cân nhắc tới.
Thấy cậu không lên tiếng, giọng Thạch Tĩnh Chi dịu lại: “Người ta nói không thất thoát, chỉ sợ chẳng may. Đối với việc này, anh không chịu được cái “chẳng may” ấy, huống hồ tỷ lệ này lại quá cao. Mạo hiểm như vậy, anh không gánh vác được.”
Thạch Tĩnh Chi là người dám đánh cược, đã đầu tư thì dù độ nguy hiểm cao cũng rót vốn lớn nhưng đối với những thứ quan trọng với mình thì không thế. Đối với sự việc của Tần Ức, dù có một chỗ không chắc chắn thôi cũng không được.”
“Đối với điều thứ hai, anh chẳng có quyền gì ngăn cản em đi gặp cha mẹ ruột, nhưng bọn họ ở quá xa. Anh hiểu suy nghĩ của em, nhưng là người giám hộ của em, anh nhất định phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của em. Chỉ vì những người kia đến từ quốc gia mà em sinh ra làm sao mà em dám khẳng định bọn hắn là vô hại, chỉ đến tìm em về với người than?”
Tuy rằng điều này nghe có vẻ drama nhưng cuộc sống nhiều màu hơn phim truyền hình nhiều lắm. Tần Ức có thể là một con nhân ngư đặc biệt mà đám người cá kia ủ mưu bắt về, có thể lắm.
Hơn nữa dựa theo nội dung video kia, Tần Ức là hoàng tử của chủng tộc bọn hắn, địa vị cao không khỏi có nhiều sự ràng buộc rắc rối. Tần Ức trước kia bị lưu lạc tới nơi đây như vậy điều này cũng có thể xảy ra lần nữa trêи đường về nhà.
Tần Ức trải qua việc bị giằng xé trong suy nghĩ không nhiều lần lắm nhưng nỗi khổ tâm của Thạch Tĩnh Chi cậu cũng hiểu được. Nên có tâm lý đề phòng người khác. Những suy đoán này của Thạch Tĩnh Chi cậu không thể nói là không có lý được.
“Còn điều cuối cùng, nếu em ra đi anh phải làm sao bây giờ, cô đơn một mình ở nhà này? Em không lo lắng lúc anh sinh bệnh không ai chăm sóc, đi cầu thang ngã xuống không ai nâng dậy, em nhẫn tâm để anh khổ sở vậy sao?”
Không có Tần Ức thì làm gì có trợ lý nào chuyên nghiệp tới hoàn hảo chăm sóc Thạch Tĩnh Chi thỏa đáng được như thường đâu. Mà Thạch Tĩnh Chi vừa nói vậy, lông mày Tần Ức cũng nhăn lại.
Thấy cậu dao động, Thạch Tĩnh Chi không ngừng cố gắng: “Như vậy nhé, chúng ta gọi những kẻ kia đến, hỏi rõ tình huống rồi mới quyết định em có đi hay không. Nếu như cha mẹ em thực sự chờ em nhiều năm, vô cùng thương nhớ em vậy để bọn họ tới nơi này. Bận rộn đến mấy thì bận, chẳng nhẽ không rút ra được bốn tháng hay sao? Nếu bọn họ không chịu tới nơi này thì em cũng không cần trở lại làm gi, được không?”
Tần Ức cân nhắc rồi trịnh trọng gật đầu: “Được.”