Nam Thần Bình Hoa

Chương 60: Em Nói Thật Đi


Đọc truyện Nam Thần Bình Hoa – Chương 60: Em Nói Thật Đi

Thạch Tĩnh Chi hỏi nghiêm túc nhưng Tần Ức lại không bắt đúng trọng tâm của hắn: “Cha mẹ? Cha mẹ em tới tìm anh?”

Thạch Tĩnh Chi hừ một tiếng lạnh lùng “Không phải là em vẫn luôn liên lạc với bọn họ sao? Cớ gì lại hợp tác với những kẻ đó lừa anh?” Có ngần ấy vòng bảo vệ, theo dõi, mấy người kia căn bản không có cách nào tiếp xúc với Tần Ức. Hơn nữa, khi ấy Tần Ức vẫn ở trong phong, những thiết bị truyền tin trêи người những người kia không thể dùng được

Xem xét thái độ của Tần Ức trong những câu nói kia, rõ ràng là cậu nhớ quê. Chỉ sợ rằng Tần Ức muốn trở vè nhưng lại sợ tổn thương hắn nên để những người kia đến thăm dò. Tuy chỉ là thăm dò nhưng cũng đã khiến hắn tổn thương nhiều lắm.

Bỗng nhiên bị oan uổng, Tần Ức ấm ức nói: “Anh trai em đến tìm em, không phải cha mẹ em. Em còn chẳng biết mình có cha mẹ.”

Anh trai và cha mẹ không ở cùng nhau ư, Thạch Tĩnh Chi nở một nụ cười châm chọc lại lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên Thạch Tĩnh Chi thể hiện ra sự mỏi mệt trước mặt cậu. Tần Ức sửng sốt vô cùng. Đối phương mím mím đôi môi nhợt nhạt, bồi thêm một câu: “Em nghĩ gì, cứ nói thật đi. Cho dù là lúc nào thì anh cũng không mong em lừa dối anh.”

Đối với Thạch Tĩnh Chi, cho dù kết quả không như ý hắn thì hắn cũng không muốn nghe lời nói dối từ Tần Ức. Tần Ức hiểu điều này. Cậu không nói dứt khoát luôn mà trù trừ một hồi lâu mới nói: “Em muốn về nhà.”


Trong lòng Thạch Tĩnh Chi tê dại, dưới chân chao đảo, suýt chút nữa ngã ngồi trêи mặt đất. Tần Ức nói, đầu cúi thật thấp nên không thấy được điều đó. Tới khi cậu ngẩng đầu lên Thạch Tĩnh Chi đã ngồi trêи ghế, điều chỉnh lại tư thế ngồi và biểu cảm.

Tần Ức thấy vậy chỉ cho là hắn mệt mỏi mà không biết là đối phương giận tới không đứng được. Gia giáo Thạch thị vô cùng nghiêm khắc, Thạch Tĩnh Chi có tính cách kỳ lạ nhưng lễ nghi không thể bới móc được điều gì. Thạch Tĩnh Chi yên lặng ngồi trêи ghế, lưng thẳng thắp, tới mức vô cùng vô cùng thẳng, môi mím chặt thành một đường.

Dung mạo của hắn không thể nghi ngờ là vô cùng xuất sắc, khi yên lặng, gương mặt ấy thật giống như một bức Phật ngọc. Mà bức Phật ngọc này đang tỏa ra sát khí, khiến hai người hầu đứng gần cũng phải cúi đầu xuống thấp hơn nữa để hạ thấp cảm giác về sự tồn tại vốn không cao lắm của mình.

Thừa dịp Thạch Tĩnh Chi chưa bộc lộ cơn tức, bọn họ lùi bước nhỏ lui ra. Người hầu vừa rời khỏi, Tần Ức mới nhận ra có điều gì không ổn, bổ sung một câu: “Em sẽ không gặp bọn họ quá lâu đâu, chẳng mấy mà trở về thôi.”

Cậu muốn biết, cha mẹ ruột tại sao lại bỏ lại cậu, tại sao tận mười năm sau mới tìm mình. Trước đó, biết được chỉ nghe được lời nói từ anh trai thì cậu không cảm thấy gì, nhưng nếu là cha mẹ ruột thì khác. Cậu muốn về gặp bọn họ, nhận được đáp án cho câu trả lời kia cậu mới an tâm.

Thạch Tĩnh Chi không hiểu được ý nghĩ này của cậu, nói chính xác hơn, hắn có hiểu, cũng không đồng ý: “Em đi gặp bọn họ thế có nghĩ tới anh không? Lúc em xem đoạn phim về nhận con nuôi đó em nói thế nào? Em luôn miệng nói cha mẹ ruột là những kẻ vô lương tâm, là những kẻ không biết xấu hổ. Thế chuyện bây giờ em đang làm là gì? Không phải là những việc em nói là buồn nôn sao?”


Thạch Tĩnh Chi nhìn ra nhiều điều hơn từ sự kiện này, “người tới không có ý tốt”, đám người kia tới tìm hắn hẳn là cũng cố kỵ mặt mũi của Tần Ức, muốn hắn nhả ra để nói chuyện với Tần Ức cũng dễ dàng hơn. Đám người kia, lúc nói về xuất thân thì nói mơ hồ không rõ, người cá bên trong đoạn video hắn cũng chỉ nghe qua trong truyền thuyết, tiểu thuyết chứ trời mới biết bọn họ muốn đem Tần Ức đi đâu.

Hơn nữa, chiếc video hắn được xem hôm nay có một nhân ngư nhỏ tuổi cũng khá giống Tần Ức khi còn bé nhưng hiện tại kỹ thuật phát triển như thế, ai có thể đảm bảo chiếc video kia là thật đây? Đương nhiên là nó cũng không thể khiến hắn đau lòng, điều thực sự gây tổn thương là sao Tần Ức có thể dễ dàng lựa chọn tin tưởng mấy người mà hai người cha mẹ cậu chưa từng gặp bao giờ kia phái lại đây, dễ dàng bỏ hắn lại như vậy.

Lúc này Thạch Tĩnh Chi bỗng tỉnh táo hơn một chút, tự hỏi bản thân có phải nuôi ra một con người sao mà ngây thơ quá, không thì làm sao mà Tần Ức dễ dàng tin người như vậ được. Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ được như vậy có một chốc, gương mặt nhanh chóng lại trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tần Ức. Ánh mắt chăm chú và thái độ nhìn từ nơi cao xuống ấy đủ để khiến bất cứ người nào đối diện hắn đều bị dồn ép tới nghẹt thở.

Mặc dù hắn đang ngồi nhưng người đối diện hắn chỉ cảm thấy được rằng mình hẳn là nên quỳ gối xuống trước mặt người đàn ông này, cúi đầu hôn mũi hân hắn, cầu xin được tha thứ. Nhưng đối diện hắn lúc này không phải người nào khác mà là Tần Ức đã chung sống mười năm. Tần Ức dường như là có miễn dịch trời sinh với cơn giận của hắn, cho dù bị Thạch Tĩnh Chi nhìn như vậy nhưng cậu cũng không hề sợ hãi.

Cậu không phải không lo lắng, chỉ sợ rằng Thạch Tĩnh Chi bị mình chọc tức. Vốn thân thể hắn đã không tốt, nếu tức giận tới mức sinh bệnh thì người bị dằn vặt ở đây sợ là không phải Thạch Tĩnh Chi mà là cậu. Thạch Tĩnh Chi sinh bệnh thì tính cách sẽ trở nên vô cùng yếu đuối. Tần Ức tình cờ biết được bí mật này cũng rất hưởng thụ cảm giác Thạch Tĩnh Chi ỷ lại vào mình nhưng nếu mà Thạch Tĩnh Chi sinh bệnh thì không phải người đau lòng cũng là cậu à.

Hắn đang ngồi, cậu ngồi xuống, quỳ một gối trước mặt Thạch Tĩnh Chi: “A Tĩnh à, em sai rồi. Anh đừng giận em, tức giận không tốt cho sức khỏe mà.” Bất kể có phải lỗi của cậu hay không nhưng cậu cứ nhận sai trước là được rồi.


Thạch Tĩnh Chi bình thường dễ bị trò này dụ lắm mà hôm nay cậu chẳng hề nhận được một cái đảm bảo nào hắn sẽ dễ dàng bỏ qua. Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như vậy, không lên tiếng, để Tần Ức tự suy nghĩ rõ ràng.

Nhưng lần này Tần Ức hạ quyết tâm rất cao, cao hơn cả lần trước cậu muốn gia nhập showbiz đóng phim: “A Tĩnh, anh nghe em nói Tuy rằng em cũng chưa rõ mọi chuyện ra sao nhưng anh nói em hợp tác với bọn họ lừa anh là có chuyện gì. Em xin thề, em chưa từng làm chuyện gì như anh nói. Em cũng chỉ mới biết bọn họ vẫn luôn tìm em.”

“Thì sao?” Coi như Tần Ức không lừa hắn. Quá trình ra sao hắn không quan tâm, quan trọng là…, Tần Ức muốn đi cùng những kẻ đó, không quan tâm đến cảm xúc của hắn.

“Nhưng em sẽ về mà, nếu anh không yên tâm thì đi cùng em đi.” Giọng nói của Tần Ức có vẻ oan ức. Cậu chị muốn về xem thôi, không muốn sống ở đó mà. Nếu Thạch Tĩnh Chi không yên tâm hoàn toàn có thể đi cùng cậu mà.

“Em cho rằng Thạch thị nơi nào cũng có tay chân ư? Em đi nơi đó em phải chịu trách nhiệm của mình, cha mẹ em cũng sẽ yêu cầu em ở lại làm bạn với bọn họ. Chờ đến khi nhà em đoàn viên vui vẻ, em sẽ quên anh mất thôi.” Thạch Tĩnh Chi lại lùng nói. Lời này nghe như đang gây sự vô lý nhưng lại là lời nói thật.

“Nhưng em muốn đi về mà.” Tần Ức nhỏ giọng đáp. Điều thôi thúc cậu là những điều đã khắc vào cốt tủy, là những đoạn ký ức đứt đoạn khiến cậu khó chịu, cậu muốn đi tìm những đoạn bị mất đó, như vậy cậu mới là một con người hoàn chỉnh.

Thạch Tĩnh Chi bị cậu chọc tức tới đau lòng khôn tả. Những lúc như thế này hắn lại giận vì Tần Ức chỉ nói lời thật lòng cũng không nói vài câu dễ nghe dỗ hắn. Tần Ức ở một số phương diện cứng đầu tới đáng sợ. Mà những lúc thế này, Thạch Tĩnh Chi cũng không thể nhả ra được, không thể nhượng bộ một chút nào. Hắn cảm thấy mình nuôi trẻ con đã nuôi nó trở thành một người quá ngây thơ, trong sáng, bằng không cũng không cãi nhau với hắn chỉ vì vài con chó, con mèo ven đường thế này.


Thạch Tĩnh Chi cũng không định làm gì cay độc, làm tổn thương Tần Ức. Thực ra, hắn làm sao mà nỡ tàn nhẫn với cậu. Nhưng đối với Tần Ức không như vậy, không có nghĩa là đối với dám người đến tìm cái chết kia không tàn nhẫn được. Chỉ là một đám du dân không có địa vị gì, rồng còn không áp chế được rắn à. Huống hồ, đối với hắn, bọn họ còn chẳng phải rồng.

Ngay khi đám người kia rời đi, hắn vận dụng mạng lưới liên lạc Thạch thị điều tra lai lịch mấy người này. Bọn họ vốn là không có hộ khẩu, chỉ mua hộ khẩu ở chợ đêm đem đi làm chứng minh thư giả, sau lưng cũng không có nhân vật có thế lực nào cả. Loại lục bình mà phô trương thế này dễ chết cực kỳ. Tần Ức thì hay quên, chờ đám người kia biến mất, Tần Ức hẳn là sẽ quên chuyện này thôi.

Nghĩ như vậy, khí thế của Thạch Tĩnh Chi bỗng dịu dàng hơn, quanh người bớt sát khí, ánh mắt cũng nhẹ nhàng hơn nhưng mấy con nhân ngư vừa rời đi lại thấy lạnh sống lưng, như thể bị thứ gì theo dõi.

Tần Ức nhất thời không đoán ra dự định của Thạch Tĩnh Chi. Bình thường cậu đều nghe Thạch Tĩnh Chi là vì cậu cũng muốn như vậy nhưng khi cậu xác định được chuyện mình muốn làm thì cho dù trước mặt là núi đao biển lửa cậu cũng sẽ vượt qua, Thạch Tĩnh Chi có ngăn cản thế nào cũng không cản được cậu. Nếu cậu thực sự muốn về thì ngay cả cha mẹ ruột cũng không giữ nổi.

Bất kể thế nào, Tần Ức đã hạ quyết tâm muốn trở về cùng những người kia. Nếu thuyết phục được Thạch Tĩnh Chi, để đối phương đừng nghĩ nhiều thì đỡ phải lo lắng quá.

Nghĩ như vậy, chân không quỳ của cậu thẳng lên, bàn tay giữ chặt lấy tay Thạch Tĩnh Chi, đặt lên đầu gối mình, nghiêm túc giải thích: “Bọn họ có lý do để em tin rằng họ chính là người mà người nhà của em phái đến đây. Bởi vì những văn tự đó, bất kể là A Tĩnh hay những người khác của Trung Quốc cũng không hiểu được mà trong trí nhớ em thật sự là có ấn tượng với chúng. Cùng A Tĩnh ở với nhau từ lâu tới giờ em rất vui, ký ức từ lúc mười tuổi tới giờ em sẽ không quên. Nhưng đối với em, ký ức từ trước mười tuổi cũng rất quan trọng, nếu em không được nhìn thấy bọn họ, hỏi lý do mình bị vứt bỏ thì đời này em sẽ rất tiếc nuối…”

Thạch Tĩnh Chi ngắt lời cậu: “Không cần giải thích nhiều như vậy, ý em là em vẫn muốn đi, đúng không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.