Đọc truyện Nam Thần Bình Hoa – Chương 52: Một Món Quà
Sáng sớm tám giờ Thạch Tĩnh Chi đã ra ngoài, bốn giờ chiều về nhà. Sau khi vào nhà hắn nghe quản gia báo cáo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Tần Ức, nghe nói là cả ngay nay ở trong phòng, cả ăn cơm trưa cũng ăn trong đó, không biết là làm gì.
Tần Ức tuy là thích ở trong nhà nhưng ngày nào cũng chăm chỉ vận động, hiếm khi nào thấy dùng bữa trong phòng.
Giữa Thạch Tĩnh Chi và Tần Ức cũng không có gì để giấu diếm nhau, hắn mở luôn cửa đi vào. Kết quả là cửa vừa hé ra, bên trong đã truyền tới một giọng nam rêи rỉ ngọt ngào, mà giọng này hắn nghe không quen, chắc chắn là không phải Tần Ức.
Ngoại trừ âm thanh này còn có tiếng thở hổn hển của người khác. Nghe tới đây món quà trêи tay Thạch Tĩnh Chi rơi xuống đất.
Hắn giận dữ bước vào, sau đó thấy được Tần Ức đang ngồi nghiêm chỉnh trêи đệm xem phim đen trêи màn chiếu phim gia đình, còn âm thanh khiến kẻ khác phải cứng người đang từ loa truyền đến.
Thạch Tĩnh Chi yên lặng lui ra, nhặt món quà rơi trêи mặt đất. Các giác quan của Tần Ức vốn nhanh nhạy, tiếng bước chân Thạch Tĩnh Chi cậu cũng đã nghe được từ sớm. Tuy là tiếng động từ phim rất lớn nhưng cậu vẫn nghe được tiếng món quà rơi xuống nhưng chỉ là tiếng động rất nhỏ, không thể là do Thạch Tĩnh Chi ngã hay va chạm gì gây ra được nên cậu cũng không quay đầu lại nhìn.
Nhưng khi tiếng bước chân lui ra vang lên thì Tần Ức mới hiếu kỳ, đứng dậy. Thạch Tĩnh Chi cúi xuống nhặt quà lên thì đã đối mặt với Tần Ức rồi.
“A Tĩnh, anh làm gì ở đây vậy?” “Em xem phim gì vậy.” Hai người đồng thời nói.
Thạch Tĩnh Chi trả lời Tần Ức trước, giơ túi đang cầm trong tay lên: “Nãy đi nhanh quá làm rơi quà của em.”
Tần Ức à một tiếng, thái độ thản nhiên: “Viên Viên gửi em, bảo em học hỏi thêm.” Thạch Viện đang ở trong phòng bàn luận về kịch truyền thanh bỗng dưng hắt xì hai cái thật to.
Thạch Tĩnh Chi suýt nữa bị sặc nước bọt: “Nó gửi em cái này học cái gì?”
“Học phối âm, em đồng ý với cô bé giúp phối kịch truyền thanh rồi. Mà trong đó có đoạn diễn hành động kiểu này, em không có kinh nghiệm nên chọn lựa trong 500GB cô bé gửi học tập chút, có kịch truyền thanh, hoạt hình, nước ngoài…”
Thái độ Tần Ức rất thản nhiên, cho rằng đây đúng là tài liệu học tập diễn cảnh hành động. Thạch Tĩnh Chi nhìn bộ phim đó ánh mắt tối xuống, khó đoán, mà Thạch Viện ở gian phòng bên cạnh bỗng thấy lạnh sống lưng.
Tần Ức cầm điều khiển, ấn nút tắt, gian phòng tĩnh lặng. Cậu tò mò nhìn chiếc túi trêи tay Thạch Tĩnh Chi: “Bây giờ em mở quà được không?
Thật ra Thạch Tĩnh Chi rát ít khi mua quà cho cậu bởi trừ nước thì cậu cũng chẳng thích gì mấy, mà Tần Ức thiếu cái gì đã có quản gia, trợ lý, người giúp việc giúp cậu chuẩn bị hết, hôm nay lại chẳng phải ngày gì đặc biệt nên Tần Ức mới hứng thú với món quà trong túi.
Thạch Tĩnh Chi nhếch môi, đưa túi tới: “Đương nhiên, quà tặng em, tất nhiên là em mở.”
Thạch Tĩnh Chi lấy đồ từ trong túi ra, là một hộp quà rất đẹp. Tần Ức xé giấy gói bên ngoài, bên trong lại là một chiếc hộp xinh xảo hơn, bên trong có hai chiếc carvat nằm bên nhau, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu xanh, hoa văn rất cầu kỳ, ít nhất là khi đi dạo cửa hàng Tần Ức chưa thấy bao giờ.
“Thiết kế riêng hả anh? Đẹp lắm!” Tần Ức không có tí khái niệm nào về quần áo nhưng đồ mặc vẫn không hết, cực ít hàng hiệu, đa phần là hàng thiết kế, hơn nữa cậu là móc áo, mặc gì cũng đẹp. Chưa từng phải bận tâm quần áo, dĩ nhiên cậu không thấy ngạc nhiên về món quà này lắm.
Thế nhưng đây là món quà do Thạch Tĩnh Chi tặng, Tần Ức vẫn rất vui. Cậu cẩn thận cất món quà này đi, đợi đến sinh nhật hoặc họp mặt gia tộc hoặc có dịp gì quan trọng thì đeo.
Tần Ức xếp hai chiếc carvat vào hộp, chuẩn bị đem đi cất, Thạch Tĩnh Chi giữ tay cậu lại: Carvat này mai em đeo đi quay quảng cáo, bây giờ đeo thử một lần nào.”
“Không phải quà cho em à?” Quà của Thạch Tĩnh Chi tặng với đồ bên công ty đưa thì có ý nghĩa khác nhau.
Thạch Tĩnh Chi giải thích với cậu: “Là quà tặng em, anh đã đặt thiết kế từ trước. Em quay quảng cáo đá quý, không phải carvat. Anh chỉ thấy là carvat này sẽ hợp với quảng cáo ngày mai lắm, muốn em đeo thử.”
“Nhưng Giang Hà có nói với em là phải quay quảng cáo không?” Nếu có thì phải có thông báo từ trước chứ. Giang Hà còn chưa liên hệ với cậu, mà Thạch Tĩnh Chi đã nói mai đi quay. Hợp đồng, giấy tờ, các thứ cậu còn chưa xem, tin tức cũng không biết, tình hình cụ thể quá mơ hồ.
“Quảng cáo nhanh nhận cho em.” Lúc trước hắn dặn Giang Hà không nhận quảng cáo cho Tần Ức nên Giang Hà không dám tiếp xúc với những nghiệp vụ này.
Thạch Tĩnh Chi giải thích với Tần Ức: “Là bạn cũ nhờ vả anh, quảng cáo này muốn hai người đóng do hắn cảm thấy hình tượng em phù hợp. Thạch thị có hợp tác với hắn, anh nghĩ điều này cũng có lợi cho chúng ta nên thay mặt em đồng ý. Nếu em không muốn thì anh vẫn có thể từ chối.”
“Không cần, nếu như tốt cho công ty thì nhận quảng cáo cũng được mà. Vốn em là nghệ sĩ của công ty, còn hơn một năm nữa là lui giới, làm được cho công ty bao nhiêu thì làm bấy nhiêu đi.” Tuy cậu không quan tâm tới tiền công quay quảng cáo, cũng không để ý rằng mình có thể hot lên nữa không, mà cậu chỉ mong trong hơn một năm còn lại của cuộc đời làm diễn viên của mình có thể có thêm điểm nhấn. Thực tế, vì sợ cậu mệt mỏi mà Giang Hà nhận cho cậu rất ít việc.
Diễn viên trẻ tuổi như cậu, vừa hot lên là sẽ nhân dịp đó nhận rất nhiều phim, có khi, cùng lúc, trêи TV có mấy đài cùng chiếu phim có bóng dáng bọn họ, thường đều là vai chính.
Phần lớn diễn viên là dựa vào thanh xuân, khi còn trẻ bọn họ cố gắng để có độ nhận diện trước khán giả, có độ nhận diện rồi kỹ năng diễn xuất mà tốt nữa, có khán giả rồi, hot rồi không sợ không có phim.
Cứ vậy, giá trị con người cao lên rồi, không sợ không có tiền. Cho dù là có nhiều diễn viên trẻ diễn tốt cũng bị mọi người nói là bình hoa vì vẻ bề ngoài đẹp mắt, mà các fan lại càng để ý nhan sắc bọn họ hơn là kỹ nưng diễn. Những diễn viên nhưu thế này, khi lớn tuổi hơn chút sẽ nhận được các loại giải thưởng, lớn tuổi hơn chút nữa là có giải ảnh đế, ảnh hậu, tới khi năm, sáu mươi tuổi sẽ thành các vai phụ, trở thành những diễn viên vừa có đức vừa có tài của các khán giả.
Tần Ức không đi con đường như vậy, không cần vội vàng nhưng vì đã hứa hẹn với Thạch Tĩnh Chi chỉ năm năm nên vẫn muốn làm được nhiều hơn.
Ngày nào cậu cũng đúng giờ đi công ty báo cáo nên cũng hiểu được giới giải trí. Hàng năm, các sinh viên tốt nghiệp ra được trở thành diễn viên không nhiều, hot lên lại càng ít. Cho dù hiện tại chiếm sóng là các “tiểu thịt tươi”, “tiểu hoa tươi” nhưng để mà đi lên vai nam chính, nữ chính từ diễn viên quần chúng, đằng sau tiếng vỗ tay “hoa tươi” cũng phải đổ không ít mồ hôi.
Có mấy người làm thực tập sinh, đợi đến khi lớn tuổi rồi thì thanh lý hợp đồng, cũng có nhiều người làm diễn viên quần chúng, nhìn thấy bọn họ khổ cực như vậy, Tần Ức từ trước tới giờ đóng phim cũng không kêu khổ, kêu mệt.
Nghĩ tới chỗ này, Tần Ức hồi hồn, lại tập trung trở lại hai chiếc carvat và quảng cáo. Trừ phim truyền hình, các diễn viên nhận quảng cáo, người phát ngôn cho sản phẩm cũng phân chia cấp bậc. Chỉ cần một quảng cáo hay thôi cũng khiến cho một diễn viên nhỏ nổi lên, từ từ nhận thêm các loại lời mời rồi hot lên. Mà sản phẩm quảng cáo xảy ra chuyện gì thì minh tinh đó cũng không yên ổn.
Thạch Tĩnh Chi không cho cậu nhận quảng cáo là vì không muốn xảy ra những tai họa ngầm đấy xảy ra, hơn nữa khẳng định địa vị của mình. Tần Ức nhìn hai chiếc carvat trước mặt, cũng không mở gói giấy ra nữa mà hỏi chuyện quay quảng cáo: “Em không có ý kiến gì việc đi đóng quảng cáo nhưng có bản kế hoạch quảng cáo không? Em muốn xem.”
“Ở trêи xe, để anh sai người đi lấy.” Thạch Tĩnh Chi tự tay lấy chiếc carvat đỏ đeo lên cho Tần Ức sau đó ngắm cậu trong gương. Một lát sau thì cởi xuống, đổi lại chiếc màu xanh nhạt cho cậu.
“Em thấy màu xanh đẹp hơn.” Tần Ức nhìn mình trong gương, nói với Thạch Tĩnh Chi đứng phía sau.
Thạch Tĩnh Chi không nói lời nào, hiển nhiên là chấp nhận mắt thẩm mỹ của Tần Ức. Tần Ức kéo kéo carvat trêи cổ mình, tháo ra, sau đó mở tài liệu mà cấp dưới đưa cho. Nhìn qua một lần rồi cậu ngạc nhiên: “Quảng cáo này em đóng với A Tĩnh ư?”