Nam Thần Bình Hoa

Chương 49: Người Mới Tới Ở


Đọc truyện Nam Thần Bình Hoa – Chương 49: Người Mới Tới Ở

Sau khi Thạch Tĩnh Chi trở về, Tần Ức kể chuyện Trì Ngụy cho hắn.

Người kia cũng không từ chối thẳng thừng như cậu nghĩ mà hỏi cậu: “Em muốn đi xem hòa nhạc?”

Tần Ức gật đầu: “Hắn ta bảo em là buổi biểu diễn của Mendeleev, em muốn đi nghe.” Tần Ức khá là không thích ra ngoài, nếu không có ai mời thì kể cả có muốn cũng không đi nghe. Nếu có người đi cùng mà cậu không ghét thì ai đi cũng được.

Thạch Tĩnh Chi suy nghĩ một chốc: “Thế này, cuối tuần này anh rảnh, em có thể đồng ý với hắn ta rồi mình cùng đi.” Cứ ngăn cản Tần Ức tiếp xúc với Trì Ngụy cũng không có tác dụng lắm, chỉ có tiếp xúc gần mới có thể khiến Trì Ngụy hết hy vọng. Hắn không tin có hắn ở đây mà Trì Ngụy lại còn sơ múi được gì.

Cùng Thạch Tĩnh Chi đi, Tần Ức đương nhiên là vô cùng vui lòng. Cậu ngay lập tức gọi điện cho Trì Ngụy trước mặt Thạch Tĩnh Chi. Trì Ngụy ở đầu dây bên kia nghe cậu trả lời xong thì hơi thở trở nên dồn dập, dĩ nhiên là không phải vui vẻ mà là tức giận.

Hắn ta muốn đào góc tường nhà Thạch Tĩnh Chi nhưng Tần Ức lại không chịu phối hợp. Nghĩ muốn đi nghe nhạc rồi nhìn người ta tình cảm hắn ta đành nuốt giận, thôi, không đi nữa!

“Cuối tuần này tôi bận mất rồi, công ty vừa ra quyết định đi công tác, hẳn là lại không đi được.”

Nghe Trì Ngụy trả lời, Tần Ức còn lấy làm tiếc: “Tiếc quá, nghệ sĩ này biểu diễn tuyệt lắm.”

“Không sao, hôm sau rảnh lại hẹn nhau.” Hắn ta không tin Thạch Tĩnh Chi luôn luôn ở bên cạnh Tần Ức.

Chờ điện thoại cúp, Thạch Tĩnh Chi cũng tỏ vẻ hài lòng. Sắp xếp xong về buổi hòa nhạc, Tần Ức lại nhớ tới cú điện thoại mới nãy nhận được: “Đúng rồi, Viên Viên nói ngày mai về nước, anh có muốn đi đón cô ấy với em không?”


Tần Ức nhắc tới cái tên này khiến da Thạch Tĩnh Chi giật giật: “Em đi đón làm gì, không phải là còn trợ lý à? Cô bé đó còn cha mẹ, tài xế nhà người ta cũng sẽ đưa cô bé về nhà an toàn. Em là ngôi sao, ra ngoài phải chú ý hình tượng, những nơi đông người như sân bay không thích hợp để em xuất hiện.”

Tần Ức giải thích: “Nhưng cô bé mới gọi điện cho em, ba mẹ cô bé đi hưởng tuần trăng mật rồi, anh trai thì đi du lịch với bạn gái. Cô bé nói muốn đến ở với chúng ta mấy ngày, em đồng ý rồi.”

“Nó tới đây làm gì? Không có chỗ ở à?” Thạch Tĩnh Chi không thích người ngoài tới Thạch thị.

Tần Ức tiếp tục khuyên bảo: “Nhưng em đồng ý rồi. Hơn nữa cô bé mới 14 tuổi, sợ ông nội quản chặt. Để một cô bé mới 14 tuổi ở bên ngoài bơ vơ anh không lo lắng sao?”

“Không lo chút nào hết.”

Thạch Tĩnh Chi vừa dứt lời, một giọng nữ trong vắt vang lên sau lưng hắn: “Anh họ, nghe anh nói thế em buồn quá!”

Tần Ức xoay người lại, rơi vào tầm mắt cậu là một cô bé với gương mặt trái táo. Cô bé mặc một chiếc áo phông trắng in hình đầu lâu phối cùng với quàn jeans xanh, trêи vai khoác một chiếc túi nhỏ chừng bàn tay. Đôi mắt tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, miệng cười để lộ hàm răng trắng bóng.

“Viên Viên, nhanh vậy em đã tới rồi, không phải là anh đi sân bay đón em à?” Tần Ức mỉm cười.

“Anh Tần Ức, em là Viện Viện, không phải Viên Viên!” Cô bé lầm bầm nhưng hai tay vẫn giang ra, bước tới.


Tần Ức giang tay chuẩn bị đón cô bé nhưng khi Thạch Viện vừa nhào tới thì bị Thạch Tĩnh Chi đưa tay ra cản khiến cô bé vấp ngã, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Anh họ!! Anh lớn rồi sao vẫn ích kỷ như thế, bắt nạt một cô gái đáng yêu nhường này!” Thạch Viện làm bộ tủi thân rơi nước mắt.

Tần Ức lấy một tập khăn giấy ra đưa cho cô bé, cũng không tỏ thái độ gì: “A Tĩnh vốn thế mà, em rộng lượng đừng để bụng anh ấy. Đây, còn hai tờ giấy, không lau nước mắt thì cầm lau mồ hôi nào.”

“Anh Tần Ức vẫn tốt nhất!”

Thạch Viện nhận giấy ăn, lau mồ hôi trêи mình. Cô bé chưa nói gì, Thạch Tĩnh Chi đã cầm một bịch giấy khác từ trong túi của Tần Ức lau bàn tay vừa chạm vào Thạch Viện rồi vứt vào sọt rác.

Bị người ta ghét bỏ trắng trợn như thế, Thạch Viện tức tới bốc khói. Thế nhưng nếu chấp nhặt với Thạch Tĩnh Chi thì cô bé chỉ có nước tức tới thổ huyết. Chờ mãi mới ổn định lại cảm xúc, cô bé trở lại là một thiếu nữ tao nhã, bình tĩnh: “Thôi, em vừa trở về mệt mỏi, đi tắm rửa đã. Chờ tới giờ cơm tối, anh Tần Ức nhớ để phần em.”

Tần Ức cười híp mắt trả lời: “Đi, chuẩn bị phòng cho em xong rồi, tới giờ anh sẽ kêu quản gia gọi em.”

Chờ Thạch Viện đi khuất tầm mắt, Thạch Tĩnh Chi bắt đầu tính toán với Tần Ức: “Người ngoài vào nhà ở sao em không nói trước với anh?”

“Em cũng mới biết mà. Sáng nay em ấy mới gọi cho em, nói là hôm sau tới đây. Em đang định nói cho anh đi sân bay đón mà giờ cô bé đã tới rồi.” Tính Thạch Viện như vậy khiến cậu cũng phải đau đầu.


“Ý anh không phải vậy. Em nói là chuẩn bị phòng cho nó, có phải là mặc kệ ý kiến của anh đã cho nó vào ở? Em biết anh không thích người ngoài xuất hiện trong nhà mình.” Trong nhà có hai người hắn và Tần Ức đủ rồi, không cần thêm người khác.

Thái độ Tần Ức nghiêm túc: “Nhưng Viên Viên là em họ anh, không phải người ngoài, hơn nữa hồi nhỏ cô bé cũng ở đây rồi còn gì? Bây giờ cô bé chỉ ở tạm đây bảy ngày thôi.”

Cậu nhìn người khác rất chăm chú, Thạch Tĩnh Chi cũng không nỡ lòng nổi nóng với cậu, đành thở dài: “Lần sau, dù có là ai em cũng phải nói trước với anh, kể cả Thạch Viện.”

“Nhưng khi Viên Viên bé anh quý em ấy lắm mà? Ngày nào em ấy cũng dính lấy anh.” Lúc đấy cậu có thấy vẻ mặt hắn phiền chán tí nào đâu.

“Rõ ràng là con bé nó dính em.” Lúc ấy Tần Ức ngày nào cũng dán hắn, Thạch Viện lại như cái đuôi nhỏ đi theo Tần Ức. Hắn và Thạch Viện rõ là nhìn nhau ghét bỏ, căm hờn. Hắn vốn ghét trẻ con, đặc biệt là cái loại nghịch ngợm như Thạch Viện.

“Nhưng em nhớ không phải thế.” Trong trí nhớ của cậu, khi Thạch Viện ở đây, vẻ mặt của Thạch Tĩnh Chi vẫn rất dịu dàng, hơn nữa khi Thạch Viện thấy Thạch Tĩnh Chi cũng rất ngoan, nói thật là cậu vẫn nghĩ hai người kia có quan hệ rất tốt, đâu có biết là mình hiểu nhầm to.

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Nói chung là con bé chỉ được ở đây đúng bảy ngày, sau bảy ngày cho nó tới nhà người kế tiếp, lúc đấy nó ăn vạ khóc lóc la lối om sòm em cũng không được nhẹ dạ.” Mỗi lần Thạch Viện gây chuyện gì thì cũng là Tần Ức đi dẹp yên cho cô bé. Rõ ràng cậu không lớn hơn người ta bao nhiêu nhưng nuôi Thạch Viện như nuôi con gái mình khiến hắn rất không vui.

Cũng may Thạch Viện ở đây không lâu lắm, thôi thì cứ nhủ thầm mình với con bé có chung một tí máu mủ, mình cũng nhận được ân huệ của tổ tiên con bé, hắn nhịn. Bây giờ Thạch Viện vào ở, kể cả ở có bảy ngày hắn cũng khó chịu.

“Em biết rồi, chỉ bảy ngày, nhiều hơn em cũng không đồng ý, em thề đó, được chưa.” Giữa Thạch Viện và Thạch Tĩnh Chi, cậu không hề do dự mà chọn người sau.

Vẻ mặt Thạch Tĩnh Chi lúc này mới dịu lại, cũng không nhắc lại đề tài Thạch Viện này. Hắn lại nói về việc của Tần Ức: “Em học với đạo diễn Phan thế nào? Có vất vả không? Anh thấy tiểu thuyết của em cũng nên chuẩn bị kết thúc rồi, xem xét cái kết như thế nào chưa?”


“Em thấy ổn lắm. Những điều đạo diễn Phan nói em đều hiểu, em không hiểu thì mọi người cũng giải thích tận tình lắm. Em cũng dự định tiểu thuyết này chỉ viết năm trăm ngàn chữ, anh nói đúng, cuối tháng này em định kết đây.” Tần Ức đã tính xong cả rồi, cuối tháng này kết thúc tiểu thuyết sau đó bắt tay vào biên kịch bản, đợi đến hết tết năm sau là khai máy quay bộ phim cuối cùng của sự nghiệp của mình.

Vẻ mặt của Thạch Tĩnh Chi lại càng dịu dàng: “Cũng không phải anh không đồng ý cho em đóng phim nhưng cái giới kia loạn quá. Em ở đó năm năm, cũng nên về giúp anh rồi. Sau này nếu em thật sự muốn diễn, nhận những vai khách mời cũng được. Ta cũng không cần giải thưởng gì, em cũng đâu có quan tâm những điều đó. Mình ở nhà tự đầu tư, tự quay phim, đi du lịch chụp ảnh, cũng giống vậy.”

Tần Ức dùng giọng mũi đáp: “Ừm.”

“Vậy em quay xong phim, chúng mình đi cục dân chính một chuyến nhé.”

“Ừm.” Tần Ức trả lời theo bản năng, tới lúc phản ứng lại mới hoi, “Đi cục dân chính làm gì?”

Thạch Tĩnh Chi trả lời rất tự nhiên: “Đương nhiên là đi chuyển hộ khẩu rồi.”

Tần Ức thắc mắc: “Chuyển hộ khẩu cho ai?” Trêи hộ khẩu nhà họ Thạch chỉ có hai người là Thạch Tĩnh Chi và cậu mà Thạch Tĩnh Chi hẳn là cũng không thêm người khác vào.

“Đương nhiên là chuyển em đi, hai người chúng ta khác hộ khẩu mới đăng ký kết hôn được.” Thấy Tần Ức còn ngơ ngác, Thạch Tĩnh Chi cũng không giận, chỉ quay người lại, mở lịch trình mà thư ký đã sắp xếp hành trình từ hai năm trước, tiện thể mở luôn video đã quay tại nhà hàng trước đó (*).

(*) tiệc gia tộc chương 23 đó mọi người nhớ

không?

“Em xem đi, hôm đó tại tiệc gia tộc em đã đồng ý với anh rồi, quay phim xong chúng mình kết hôn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.