Đọc truyện Nam Thần Bình Hoa – Chương 48: Không Lãng Mạn
Thạch Tĩnh Chi vừa cảm động, Tần Ức đã bồi thêm một câu: “Đương nhiên em chỉ nghe theo gia quy. Lúc trước anh bảo rồi nhé, không có tùy tiện thêm điều luật đâu, muốn thay đổi gì còn phải trải qua sự đồng ý của em nữa!”
Thạch Tĩnh Chi: Hóa ra là vẫn không nên cảm động sớm.
Tuy Tần Ức chắc chắn là sẽ không có gì đó nọ kia với Trì Ngụy nhưng nghĩ đến việc có một người khác mơ ước người của mình, Thạch Tĩnh Chi cứ thấy nghèn nghẹn.
Tần Ức cũng không cần theo đạo diễn ra ngoài nữa, mời luôn đạo diễn về nhà dạy. Trung Quốc không có đạo diễn trong nước rảnh rỗi thì nước ngoài sẽ có. Thạch Tĩnh Chi bỏ nhiều tiền mời một đạo diễn đã từng làm vài bộ phim lớn tới dạy Tần Ức.
Ngoại trừ đạo diễn, hắn còn mời hai, ba biên kịch tới dạy Tần Ức viết kịch bản. dù sai bản đăng trêи mạng là tiểu thuyết mà tiểu thuyết lại còn khác xa kịch bản. Nếu muốn tạo ra được tác phẩm mà Tần Ức ưng ý nhất thì cứ để Tần Ức làm biên kịch luôn.
Hội biên kịch, đạo diễn nhận lương cao ngày nào cũng chỉ hận không thể truyền thụ hết kiến thức, hiểu biết của mình cho Tần Ức để xứng đáng với số tiền họ cầm. cũng may năng lực của Tần Ức hơn người, trí nhớ tốt, những kiến thức đó không làm khó được cậu.
Tần Ức học ở nhà, đương nhiên là sẽ không đi theo đạo diễn kia tới phim trường nữa, Trì Ngụy không tìm được người muốn tìm tự nhiên là do Thạch Tĩnh Chi rồi. Mà nhà học Thạch cũng không hoan nghênh hắn ta, cho dù là hai nhà có quan hệ làm ăn, Thạch Tĩnh Chi cũng sẽ yêu cầu địa điểm khác hoặc trực tiếp đề nghị người khác nhà họ Trì tới nói chuyện.
Hắn ta không thể cứ thế mà xông vào được, không còn cách nào khác hơn là tìm trăm phương ngàn kế để kiếm được số điện thoại của Tần Ức mà gọi điện lúc Thạch Tĩnh Chi không có mặt bên cậu.
Khi Tần Ức nghe máy cũng là cậu đang lạch cạch gõ chữ, nhìn điện thoại hiện số lạ mới hơi ngạc nhiên. Số điện thoại này của cậu gần như là không ai biết, số riêng tư, cân nhắc đến việc có thể là người quen, cậu vẫn nghe.
“Xin chào, ai đó?”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam rất quyến rũ: “Tôi là Trì Ngụy. Mấy ngày trước mình đã hẹn nhau có thời gian thì ra ngoài chơi còn gì. Tôi cho số với địa chỉ cho cậu nhưng quên mất lưu số cậu nên tôi nhờ bạn xin số.”
Trì Ngụy không có thói quen mang danh thϊế͙p͙ bên người nhưng hôm đó cố ý dùng card thơm, kín đáo đưa cho Tần Ức nhưng đợi nhiều ngày cũng không thấy gọi điện thì tám phần mười là bị Thạch Tĩnh Chi ném đi rồi.
“Ấy, anh nói như vậy tôi mới nhớ, card anh đưa tôi để trong túi nhưng lại đem giặt mất, ngại quá.” Thực ra là vẫn nhớ nhưng mấy ngày nay bận đọc sách, gõ chữ, nghỉ ngơi thì ở cạnh Thạch Tĩnh Chi nên cũng không rảnh mà nghĩ đến người khác, hơn nữa lời khách sáo kiểu “khi nào rảnh” thì ai cũng nói, Tần Ức cũng không bận lòng.
Trì Ngụy dừng một chút nhưng vẫn tủm tỉm, dịu dàng nói: “Vậy cậu lưu số tôi vào đi, đừng quên.”
Tần Ức nghĩ mấy giây, cuối cùng cũng lưu số Trì Ngụy, để tên là: w.
“Được rồi, anh tìm tôi có chuyện gì không? Không có tôi cúp máy nhé, mai đến lịch đăng truyện rồi mà tôi chưa viết.” Ở bên cạnh Thạch Tĩnh Chi mấy hôm hết cả mấy chương dự trữ rồi, chưa kịp viết thêm. Không đăng chương mới tiền thưởng tiêu rồi, lại còn không hoàn thành nhiệm vụ bảng xếp hạng, ba tuần không được lên bảng(*).
(*) đại khái thế nè nè. Bên Tấn Giang nó có mấy cái bảng xếp hạng:
Bảng đề cử, bảng tác giả mới, bảng xếp hạng quý, bảng xếp hạng tháng, bảng xếp hạng truyện hoàn, bảng xếp hạng nửa năm, bảng xếp hạng số lượng chữ,… vân vân meo meo, và bảng chuyên cần.
Những bảng được nhắc đến trong nội dung truyện là
Bảngtácgiảmới: Đăng ký thành tác giả (không tính độc giả bình luận dài được hệ thống nâng làm tác giả), tính số lượng chữ đăng trong một tháng sắp xếp thứ hạng, sau một tháng không đăng gì bị xuống bảng.
Bảngphiếubávương: 200 tác giả có số lượng phiếu bá vương nhiều nhất
Bảngxếphạngtháng: Tính từ thời gian đăng văn án trong khoảng ngày 11-40, tính cả số lượng chương dự trữ, nếu đã đứng đầu bảng xếp hạng quý thì không hiện ở bảng này, 40 ngày không có chương mới bị xuống bảng
Bảngxếphạngquý: Tính từ thời gian đăng văn án trong khoảng ngày 41-130, tính cả số lượng chương dự trữ, nếu đã đứng đầu bảng xếp hạng nửa năm thì không hiện ở bảng này, 120 ngày không có chương mới bị xuống bảng
Bảngchuyêncần: lấy hoa hồng trong ba tháng để tính (hoa hồng là mí bông hoa hiện ở tên bên cạnh tên chương trêи Tấn Giang đó ạ, mỗi 3000 chữ được một bông) Công thức loạn lắm ạ ;; v ;; đại khái là cộng trừ nhân chia hoa hồng đó ạ
Cũng may cậu không quan tâm số tiền nhỏ này. Hơn nữa lúc nào tên cậu cũng xếp đầu bảng phiếu bá vương, bị xuống bảng xếp hạng tháng thì còn ở trêи bảng xếp hạng quý do tích phân cao, các bảng xếp hạng khác vẫn xếp thứ ổn, ba tuần không lên bảng tác giả cũng không ảnh hưởng gì. Tuy là nói vậy nhưng thân là một tác giả có trách nhiệm, thời gian rảnh đương nhiên cậu nên cố gắng gõ chữ đăng chương.
Lần trước viết nam chính và tình địch ứ ừ í a cậu không định phí tế bào não phát “kẹo” cho đọc giả kiểu đấy nữa, lại còn bị khóa chương, còn không bằng không viết. Nhưng làm một tác giả làm việc tới nơi tới chốn, cậu đào hố thì kiểu gì cũng sẽ lấp.
Không có “kẹo” nhưng tình cảm thì vẫn phải viết. Viết tình cảm thì tốc độ viết cũng bị chậm lại, từ một siêu nhân chậm nhất được sáu ngàn, nhanh nhất được mười ngàn chữ biến thành người thường một buổi trưa ba ngàn chữ. Thời gian của người thường rất quý báu, cậu không có thời gian nấu cháo điện thoại với người lạ.
Trì Ngụy giả vờ không nghe ra được sự thiếu kiên nhẫn nhưng quả thật hắn ta cũng thấy hoàn cảnh không thích hợp kéo dài thời gian, miễn cho nói nhiều rồi lại hạ thấp độ hảo cảm từ Tần Ức: “Thế này, tôi có hai vé hòa nhạc. Định hỏi cuối tuần cậu rảnh không, có thì đi nghe cùng tôi. Tôi nhớ là cậu thích âm nhạc. Hôm trước tới thăm đoàn phim, Quý Ngọc nói có thể cậu không tới nữa nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn…”
Càng nói giọng Trì Ngụy càng đáng thương. Tần Ức trước nay là người thích mềm không thích cứng, lại nói đối phương còn quen biết mình, lại còn cực kỳ có thiện chí.
“Cuối tuần chắc là tôi rảnh nhưng bảo đi xem hòa nhạc với anh thì tôi phải xin phép người nhà đã, nếu anh ấy không đồng ý thì tôi đành xin lỗi anh vậy.”
Xin phép thì chắc chắn là không được đồng ý! Tần Ức ơi đừng có ngoan như thế! Cậu có dám không nghe lời Thạch Tĩnh Chi không! Trong đầu Trì Ngụy gào thét nhưng nói chuyện vẫn thể hiện thái độ nhẹ nhàng, hiểu ý: “Không sao, tôi chờ cậu.”
“Vậy được, anh cúp máy đi.” Tần Ức rất lễ phép chờ đối phương cúp máy mới lại nhìn máy tính.
Lúc đang gõ chữ, cậu bỗng hắt xì mấy cái, còn tưởng bị cảm chứ không biết đang có người mong nhớ mình.
Ở Thạch thị quá lâu, Tần Ức có khi còn quên lai lịch của mình. Cậu thấy mình như trẻ mồ côi được nhận nuôi, có cuộc sống riêng, không có ý định tìm cha mẹ ruột.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là cậu cảm thấy không tìm thấy cha mẹ ruột ở Trung Quốc, ở nước ngoài thì không thấy quốc gia nào nói thứ tiếng mình từng nói trong trí nhớ. Thay vì bị tưởng là bị tâm thần hoặc bị coi là sinh vật lạ, đem tới phòng thí nghiệm mổ xẻ thì thà cậu ở Thạch thị, tiếp tục làm Tần Ức.
Cậu bỏ qua suy nghĩ đó nhưng ở cách xa Hệ Hoa Hồng, hành tinh e1278 có người, à không, người cá vẫn không từ bỏ suy nghĩ đi tìm cậu. Ở hải vực hành tinh e1278, công nghệ và thiên nhiên cùng nhau tồn tại, ở nơi đây, sự đấu đá giữa các chủng tộc lớn chưa bao giờ ngưng lại.
Ở hành tinh e1278 có những tiến bộ khoa học đã vượt qua cả Trái Đất nhưng những người lãnh đạo không dùng trong chiến tranh bởi quê hương thì chỉ có một mà vũ khí gây ra thiệt hại quá lón cho môi trường. Dựa trêи tần suất xảy ra chiến tranh giữa các chủng tộc, nếu mà dùng vũ khí hiện đại thì chỉ cần vài ba trận là hành tinh của bọn họ có thể hóa thành tro bụi, tiêu biến giữa vũ trụ.
Cho nên các loài nhân ngư đều dùng khoa học kỹ thuật để cải thiện dân sinh và bảo vệ quê hương, không có người cá nào nghĩ tới việc chế tạo vũ khí. Giữa các chủng tộc mạnh thì hai, ba ngày một trận đánh, giữa các tộc nhỏ thì cũng không ngừng đụng chạm nhau. Mỗi ngày bọn họ đều nghiên cứu để làm sao xử lý hậu quả hậu chiến đã đủ tốn thời gian, làm sao mà nghiên cứu được ra vũ khí.
Các chủng nhân ngư cao cấp đấu đá không ngừng, năm ấy Tần Ức lưu lạc tới Trái Đất cũng là do vậy.
Mẹ ruột của cậu là nữ tộc trưởng tộc người cá mà cha ruột của cậu là bộ tộc có vẻ đẹp nổi tiếng Băng Hải Tinh Linh. Nhưng cha cậu còn có một đứa con với vợ trước, là người anh cùng cha khác mẹ vủa Tần Ức – Qault Ares.
Gia tộc Ares và tộc người cá là những chủng tộc hiếu chiến trời sinh. Sự hiếu chiến chảy trong huyết quản của bọn họ. Mà tộc trưởng đương nhiệm Qault Ares có cha đẻ tính tình dịu dàng nhưng dòng máu chiến đấu được kế thừa từ người mẹ vẫn khiến cho y cực kỳ hiếu chiến, xem thường những kẻ yếu đuối phải dựa vào người khác như cha đẻ mình.
Ngoại trừ hiếu chiến, gia tộc Ares còn nổi tiếng ở hải vực bởi sự nham hiểm, giả dối. Qault Ares kế thừa dung mạo xuất sắc của cha đẻ và sự mạnh mẽ, nham hiểm của người mẹ. Y dựa vào gương mặt xuất sắc và năng lực mạnh mẽ nhận được rất nhiều sự ủng hộ, khiến cho gia tộc Ares vốn đã mạnh mẽ lại ngày càng cường thịnh, dường như còn hơi vượt cả gia tộc Vinovia (nhân ngư hoàng tộc).
Hoàng tộc của nhân ngư có tỷ lệ sinh đẻ rất thấp, mỗi một nhân ngư nhỏ ra đời đều là một niềm hy vọng của tộc Vinovia. Tuy trêи người có một nửa huyết mạch của Băng Hải Tinh Linh nhưng biểu hiện của Best (Tần Ức) không hề kém hơn mẹ ruột của mình, tộc trưởng Daphne Vinovia.
Tuổi thọ nhân ngư rất dài, nhưng qua hơn hai mươi năm Daphne chưa thai nghén thêm một sinh mệnh mới nào mà Qault của gia tộc Ares từ một nhân ngư vị thành niên cần cha mẹ che chở đã trưởng thành, trở thành chúa tể một phương. Điều này làm các trưởng lão trong tộc rất bất mãn, thời gian càng trôi qua nhanh, bọn họ càng sốt ruột tìm vị hoàng tử đã mất tích.
Mà vũ trụ rộng lớn, tuy rằng bọn họ có thể tìm được sóng âm đặc biệt của hoàng tộc qua máy móc, cũng có những phi thuyền được nâng cấp qua hai mấy năm nhưng nhiều năm như vậy rồi mà máy dò sóng âm không có phản ứng gì. Có phản ứng cũng chỉ là với Daphne và những người hoàng tộc khác, không có tác dụng gì. Nhưng cách đây không lâu, nó đã có phản ứng.
Tuy chỉ là tiếng vang nhỏ bé nhưng rõ ràng máy dò đã thể hiện rằng nó tìm được nhân ngư của hoàng tộc vừa thành niên. Mà hiện tại trong tộc không có nhân ngư thành niên, hơn nữa, còn phản ứng của chất lỏng trong máy khá lớn, không hề mơ hồ, mờ nhạt. Điều này chứng tỏ máy dò phát hiện ra tín hiệu của vị hoàng tử thất lạc Best Vinovia.
Biết tin Best còn sống, bộ tộc mừng phát khóc, đặc biệt là mẹ ruột Daphne của Tần Ức, suýt nữa bỏ luôn bộ tộc lại đi tìm con.
Nhưng tín hiệu phát ra không ở hành tinh e1278, thậm chí không ở Hệ Hoa Hồng. Để tìm được hoàng tử rồi đưa cậu về, bọn họ cũng phải mất tới một năm. Tuy rằng Daphne rất nhớ con nhưng bà cũng phải cân nhắc vì bộ tộc, cuối cùng đưa chiếc vòng cổ luôn bên mình cho đội tìm kiếm làm tín vật.
Bà hôn mặt bảo thạch xanh biếc: “Hải thần ở trêи, chỉ cần các ngươi giao vật này cho Best, nó sẽ nhớ lại toàn bộ.”
Đội ngũ tìm kiếm lưng mang sứ mệnh tộc trưởng ban cho mà bước lên hành trình. Thế nhưng ở bên gia tộc Ares, gián điệp cũng đang báo cáo cho vị quân thượng của mình: “Đã tìm được hoàng tử tộc nhân ngư, hắn đang ở Trái Đất.”