Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 55
Edit: Bonnie
Đại khái là bên kia còn có chuyện đang bận, Dung Thịnh vội vàng nói vài câu với Hạ Minh Ngọc rồi cúp điện thoại.
Hạ Minh Ngọc đưa điện thoại từ bên tai ra xa chút, cúi đầu xuống nhìn Đàm Khanh.
Đàm Khanh da mặt cực dày cọ cọ trong lòng Hạ Minh Ngọc, giảo hoạt nói: “Ờm, anh có cảm thấy vừa rồi lúc gọi điện, điện thoại có tạp âm không? Còn không nghe rõ ràng lắm không?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc thực sự lo lắng lại bị Đàm Khanh cọ đến bốc cháy, giơ tay đè hắn xuống: “Muốn mua cái mới?”
Đàm Khanh chớp mắt: “Ừ ừ.”
Hạ Minh Ngọc không nói thẳng có đáp ứng hay không, mà đưa tay vuốt vuốt tóc giúp Đàm Khanh, trầm thấp nói: “Yêu quái chủ nghĩa xã hội cũng thích chơi điện thoại sao?”
Đàm Khanh cười hì hì ngửa mặt lên, siêu ngoan vươn tay ra: “Vậy có mua không?”
Hạ Minh Ngọc nhét điện thoại vào trong tay Đàm Khanh, không nhanh không chậm nói: “Chuyện của ba Dung Thịnh, là em làm?”
Đàm Khanh vốn đang nằm sấp trên người Hạ Minh Ngọc giống như bạch tuộc, hai người cách nhau rất gần, cũng bởi vậy, chỉ cần một chút xíu phản ứng đều có thể bị đối phương nhạy cảm phát hiện ra.
Cơ thể Đàm Khanh hơi cứng lại, sau đó rất nhanh làm bộ vuốt vuốt mũi, ngốc nghếch nhìn về phía Hạ Minh Ngọc: “A, ba của Dung Thịnh làm sao vậy?”
Hạ Minh Ngọc có vẻ cũng không tức giận, nhìn qua vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ: “Dung Tấn Khang vẫn luôn ở bệnh viện. Đêm hôm đó, em cũng đến bệnh viện, đăng ký khoa phụ sản, quên rồi sao?”
Đàm Khanh: “…”
Sau lần mất mặt ở bệnh viện khi đó, Đàm Khanh về nhà, có tâm trạng muốn học tập cực kì hiếm thấy, muốn hiểu rõ cấu tạo từng khoa trong bệnh viện của con người.
Thời gian qua đi lâu như vậy, Hạ Minh Ngọc lại nắm chặt cái thóp mất mặt của Đàm Khanh.
Đàm Khanh thẹn quá hóa giận, lúc này liền xù lông lên, tức giận đẩy tay Hạ Minh Ngọc sang một bên: “Đừng có sờ tui đừng có sờ tui! Cẩn thận sờ mang thai liền sinh cho anh thêm một nhóc mập nữa đấy!”
Hạ Minh Ngọc nhướng mày, rốt cuộc đáy mắt đã có ý cười: “Muốn sinh như vậy?”. ngôn tình sủng
Đàm Khanh: “…”
Anh mới muốn sinh!
Đàm Khanh tức giận quay mặt đi, đưa lưng về phía Hạ Minh Ngọc, thò tay qua quấy rối Đàm Kỷ Kỷ ngồi trong ghế nhi đồng.
Đàm Kỷ Kỷ mập mạp tròn vo mới ngủ trong giây lát, lại bị Đàm Khanh quấy rầy đến tỉnh.
Nó dụi dụi mắt, vô ý thức dùng răng sữa nhỏ non nớt cắn ngón tay của ba nhỏ, sau đó y y a a khoa tay múa chân “ba ba ba ba” không ngừng.
Đàm Khanh vươn tay nắm chặt lấy da gáy nhóc con, xách ra khỏi ghế nhi đồng, ôm vào trong lòng, nắm chặt bàn tay nhỏ của nó bắn Hạ Minh Ngọc: “Pằng pằng pằng pằng pằng pằng — anh chết rồi!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc rút một tờ giấy ướt cho trẻ em từ bên trên bàn nhỏ trong xe, bất đắc dĩ lau sạch một chút xíu nước mắt buồn ngủ trên khóe mắt Đàm Kỷ Kỷ, nghiêm túc giáo dục: “Con trai, nhìn thấy không. Về sau con lớn lên, ngàn vạn lần không thể trở thành thiếu niên nghiện game như ba nhỏ con nhé.”
Đàm Khanh: “…”
So sánh với hành vi vô trách nhiệm dùng nhóc con làm súng AKM của Đàm Khanh, Hạ Minh Ngọc quả thật là một người phụ huynh tốt.
Nhưng mà nhóc Kỷ Kỷ từ nhỏ đã ngoan ngoãn vẫn vô cùng nghe lời ngồi trong lòng Đàm Khanh, duỗi tay duỗi chân, còn thỉnh thoảng tặng kèm một nụ cười ngu ngơ.
Đàm Khanh ôm Đàm Kỷ Kỷ chơi một hồi liền không có kiên nhẫn nữa, thế là quả quyết nhét nó vào trong ngực Hạ Minh Ngọc, cười híp mắt hỏi: “Lúc nào chúng ta về nhà thế?”
Hạ Minh Ngọc đã thành thói quen nhận lấy con trai từ trong tay Đàm Khanh, vừa bảo trì tốt tư thế ngồi cho Đàm Kỷ Kỷ, vừa đưa thay ra sờ xem quần có ướt không.
Trước đó bảo mẫu đã thay một lần, vẫn còn khô.
Hạ Minh Ngọc kéo quần yếm lên cho nó, lại thả nhóc con về ghế nhi đồng bên cạnh Đàm Khanh: “Đang chờ em giải thích câu hỏi trước đó của anh.”
Đàm Khanh hiếu kỳ nói: “Câu hỏi gì?”
Hạ Minh Ngọc nhìn hắn một cái.
Đàm Khanh mấp máy môi: “A, anh nói là Dung Tấn Khang sao…”
Trong giọng nói Hạ Minh Ngọc đúng là có một chút xíu mùi vị tức giận, nhưng vẫn rất nghiêm túc, có loại cảm giác nói năng thận trọng: “Vừa mới Lâm Vũ gửi số phòng bệnh của ông ta cho anh, ở tầng mười sáu, em đi lên kiểu gì?”
Đàm Khanh: “…”
Vấn đề này hỏi rất hay.
Đàm Khanh thận trọng nhìn Hạ Minh Ngọc, trung thực nói: “Leo lên.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc dừng một chút: “Leo thế nào?”
Đàm Khanh tủi thân vươn hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ra: “Dùng móng leo, leo đến mức đau nhức á!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc vốn cho rằng mình sẽ cực kì không thể tin được.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên phát hiện, đại khái là gần đây tam quan bị đả kích quá nhiều…
Nên lúc nghe Đàm Khanh giải thích, cũng không thấy kinh ngạc lắm.
Hạ Minh Ngọc dừng mắt trên ngón tay thon dài trắng nõn của Đàm Khanh một lát, cưỡng ép dời mắt đi, lại hỏi: “Làm gãy thế nào?”
Lần này Đàm Khanh chần chờ mấy giây.
Sau đó rụt cái tay bên trái về, chỉ để lại tay bên phải ở trước mặt Hạ Minh Ngọc.
Đôi mắt đen láy của Đàm Khanh chuyển vài vòng, xấu hổ làm mẫu động tác lúc đó cho Hạ Minh Ngọc: “Như… thế này, bóp á!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Cùng là đàn ông, Hạ Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó mát lạnh.
Nhưng mà trong mắt Đàm Khanh lại viết đầy vẻ vô tội đơn thuần.
Hắn tội nghiệp rụt cả tay bên phải về, nhỏ giọng nói: “Tui không cố ý mà, lần đần tiên bóp, còn chưa nắm giữ tốt nha…”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc hít một hơi thật sâu: “Em còn muốn bóp mấy lần?”
Đàm Khanh lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không có không có! Chỉ bóp lần này thui!”
Sau khi nói xong, Đàm Khanh cẩn thận liếc trộm vẻ mặt Hạ Minh Ngọc, thử thăm dò nói bổ sung, “Tui còn đeo găng tay nữa, không để lại tí chứng cứ nào đâu.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc phát hiện mình sống từ nhỏ đến bây giờ, có bao nhiêu lần không biết nên mở miệng như thế nào, thì đều xảy ra ở trên người Đàm Khanh cả.
Cũng như hiện tại, Hạ Minh Ngọc do dự hơn nửa ngày, mới hỏi: “Tại sao lại muốn làm gãy… chỗ đó của ông ta?”
Đàm Khanh co chân lại ngồi xuống, chăm chú nghĩ nghĩ, có chút xấu hổ nói: “Chơi, chơi vui nha.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc lập tức lạnh đi mấy phần: “Vì sao chơi vui?”
Đàm Khanh xoa xoa hai bàn tay, lại sờ lên chóp mũi: “Anh nhìn Dung Tấn Khang tìm nhiều vợ bé như vậy, số một số hai số ba đều có thể lập đội rồi. Nếu chỗ đó của ông ta bị gãy, nhìn nhiều bà vợ như vậy mà không thể ăn, đám vợ bé cũng không thể trông cậy vào được, hắc hắc hắc, thú vị biết bao!”
Hạ Minh Ngọc dừng lại hồi lâu: “Đàm Khanh, có phải em cảm thấy, đây là một chuyện rất nhỏ hay không?”
Đàm Khanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia càng thêm vô hại vô tội dưới ánh đèn xe.
Hắn chép miệng, bởi vì Hạ Minh Ngọc hỏi vậy mà có vẻ không vui lắm: “Tui cũng đâu có giết ông ta, cũng không ăn ông ta, tui đâu có làm sai…”
Hạ Minh Ngọc đánh gãy lời hắn: “Như vậy, em có quyền gì mà làm tổn thương thân thể người khác?”
Đàm Khanh: “…”
Giọng điệu của Hạ Minh Ngọc vẫn rất bình tĩnh, không có chút lửa giận nào, cũng không nhìn ra bao nhiêu chỉ trích.
Chỉ là rất chân thành.
Giống như một người Đàm Khanh đã từng quen biết.
Không chỉ giọng điệu, mà cách nói chuyện cũng có chút giống.
Dáng vẻ cao cao tại thượng.
Không ngừng dạy bảo.
Vừa cứng nhắc, vừa bướng bỉnh.
Còn hay có lý nữa.
Lần nào Đàm Khanh cũng đều không nói lại được.
Nhưng mà cũng may là người này chết sớm.
Rất lâu về sau, Đàm Khanh đều chẳng muốn nhớ tới người này.
Hạ Minh Ngọc có vẻ cũng không muốn chờ Đàm Khanh trả lời anh cái gì, mà đi thẳng xuống xe, mở cửa xe ngồi lên vị trí ghế lái.
Qua mấy giây, lại quay đầu: “Thắt dây an toàn chưa?”
Đàm Khanh không thắt dây an toàn, mà hung hăng đá ghế lái của Hạ Minh Ngọc một cú: “Anh chẳng quản được!”
Hạ Minh Ngọc không nói gì, lại xuống xe lần nữa, đến chỗ ngồi phía sau thắt dây an toàn cho Đàm Khanh, rồi mới trở lại ghế lái, khởi động xe.
Trên đường, Đàm Khanh đều không nói gì với Hạ Minh Ngọc.
Lái đến nửa đường, Đàm Kỷ Kỷ ngủ mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt dinh dính mềm mại muốn Đàm Khanh ôm một cái.
Đàm Khanh bế nhóc con lên.
Không biết có phải được ôm quá dễ chịu hay không, Đàm Kỷ Kỷ luôn nhích tới nhích lui trong lòng hắn.
Vừa động, vừa y y a a nói chuyện với Đàm Khanh.
Dù sao Đàm Khanh cũng đã từng chăm sóc Đàm Kỷ Kỷ hai tháng, vừa nhìn liền biết nhóc thối này tè ra quần rồi.
Quả nhiên.
Đàm Khanh đưa tay ra sờ, tã giấy đều ướt cả rồi.
Ôm nhóc con khóc chít chít hoạt động không tiện lắm, Đàm Khanh nhìn trái nhìn phải đều không tìm được tung tích tã giấy, đang muốn gọi Hạ Minh Ngọc, lại thấy anh đã dừng xe ở ven đường.
Hạ Minh Ngọc vẫn không nói chuyện với Đàm Khanh, chỉ trầm mặc lấy một bao tã giấy từ trong xe ra, thay cho Đàm Kỷ Kỷ.
Đàm Khanh trừng mắt lạnh lùng nhìn, lúc thì bắt bẻ ghét bỏ Hạ Minh Ngọc vụng về, một lát lại ghét bỏ anh chậm rì rì, lát sau lại ghét bỏ anh không vuốt phẳng—
Hạ Minh Ngọc thả lại nhóc con thơm tho vào trong lòng Đàm Khanh, sau đó vươn tay, lấy một cái khăn tay màu xanh xám từ trong túi quần tây bên trái ra, đưa cho Đàm Khanh: “Cầm lau tay.”
Đàm Khanh: “…”
Vì sao mà thời đại này vẫn còn một tên đàn ông giữ thói quen có khăn tay vậy.
Đàm Khanh hừ một tiếng, vo viên khăn tay của Hạ Minh Ngọc, không chút khách khí lau tay.
Nhóc con thay tã sạch xong vui vẻ ghé vào trên ngực Đàm Khanh, lè lưỡi nhăn mặt như cún con.
Thấy cuối cùng ba nhỏ cũng chuyển sự chú ý lên người mình, hiển nhiên Đàm Kỷ Kỷ rất vui vẻ, duỗi cánh tay ra nhỏ nói với Đàm Khanh: “Ba ba!”
Đàm Khanh qua loa bế Đàm Kỷ Kỷ lên, lắc lư trái phải mấy cái, há mồm nói: “Ngồi phi thuyền vũ trụ nha!”
Đàm Kỷ Kỷ cổ động oa một tiếng, vui vẻ vung vẩy bàn chân, hơn mấy tháng rốt cuộc lại nói thêm một chữ mới: “Bụi!”
Chỉ tiếc tro bụi ngắn ngủi rất nhanh liền kết thúc.
Hạ Minh Ngọc dừng xe lại, giúp Đàm Khanh mở cửa xe, nhìn thoáng qua nhóc con bị Đàm Khanh khiêng trên vai: “Cần anh ôm không?”
Đàm Khanh lạnh lùng từ chối yêu cầu của Hạ Minh Ngọc: “Không cần!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Khu biệt thự này được xây dựng rất sớm, lúc đó còn chưa có hầm để xe.
Đàm Khanh khiêng Đàm Kỷ Kỷ đang gặm tay như khiêng bao tải, Hạ Minh Ngọc với sắc mặt phức tạp đi bên cạnh một lớn một nhỏ, chỉ sợ bao tải nhỏ tròn vo không quan sát lăn xuống đất.
Một nhà ba người vừa mới đi đến cổng, liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe con khác lóe đèn xe lên một cái.
Cửa xe mở ra.
Nhiễm An Lạc từ trên xe đi xuống.
Hắn ta vội vã chạy đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, khóc đến hai mắt đỏ bừng, nhìn Đàm Khanh bên cạnh, lại càng tỏ ra đáng thương nhìn về phía Hạ Minh Ngọc.
Tiếp đó, Nhiễm An Lạc mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Hạ đổng, vì sao ngài lại muốn người của đoàn phim đá tôi ra ngoài? Là tôi có chỗ nào không làm tốt sao?”