Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 54


Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 54

Edit: Bonnie

Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc kẹp ở giữa hai cái đùi, vịn vai anh đánh giá một phen.

Nhìn qua chỗ nào cũng đều cứng rắn cả.

Bỗng chốc không biết nên hạ miệng từ chỗ nào.

Ngược lại là bàn tay Hạ Minh Ngọc đặt trên xương cụt của hắn đặt lại dịch xuống phía dưới một chút, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm: “Cái đuôi của con chúng ta là màu trắng, em thì sao?”

Đàm Khanh bị sờ đến mức cả người mềm nhũn trên người Hạ Minh Ngọc.

Giác quan thứ sáu của động vật khiến Đàm Khanh rất có ý thức rời xa nguy hiểm, vừa dịch đi vừa dát thiếp vàng cho mình: “Vậy đương nhiên tui đẹp hơn nhóc con rất nhiều rồi, cảnh cáo anh nha Hạ Minh Ngọc, đừng sờ soạng nữa a a a —!”

“Thật sao?”

Hạ Minh Ngọc dừng động tác lại.

Anh quay đầu nhìn Đàm Khanh, dụ dỗ nói, “Vậy lộ ra cho anh xem một chút?”

Đàm Khanh nhe răng: “Không lộ!”

Hạ Minh Ngọc cũng không có ý muốn thúc giục, mà chậm rãi chà xát hai lần trên xương cụt của Đàm Khanh, nặng nề nói: “Có ngứa không?”

Đàm Khanh: “…”

Đương nhiên là có ngứa a a a!

Ngứa đến mức muốn lộ đuôi ra liếm lông hu hu hu!

Hạ Minh Ngọc đáng chết!

Đàm Khanh cũng không biết là tức giận hay là khó chịu, khuôn mặt nổi lên một tầng mỏng màu đỏ.

Cùng lúc khi khuôn mặt chậm rãi ửng đỏ, đôi mắt vốn ướt át mềm mại đáng yêu của hắn cũng hiện ra một tầng hơi nước thật mỏng, nhìn qua càng có vẻ bất lực đáng thương.

Đàm Khanh phát huy thất bại chuẩn bị bỏ chạy, quyết định không chơi với Hạ Minh Ngọc nữa, đi chơi với nhóc con.

Hắn hầm hừ lè lưỡi với Hạ Minh Ngọc, xoay người chuẩn bị bò xuống khỏi người Hạ Minh Ngọc.

Nhưng mà Đàm Khanh còn chưa kịp bò xuống, điện thoại trong túi liền vang lên.

Bởi vì tư thế lén lút rời đi, điện thoại đang rung lên của Đàm Khanh vừa vặn rơi ngay bên chân Hạ Minh Ngọc.

Nửa người trên của Đàm Khanh nhào vào ghế, chổng mông lên cầm điện thoại từ bên cạnh Hạ Minh Ngọc lên, nhìn thoáng qua tên người gọi.

A.


Là Dung Thịnh.

Từ khi Dung Thịnh phụ trách công việc của hắn, mỗi lần Đàm Khanh nhìn thấy Dung Thịnh đều vui vẻ như gặp được thần tài vậy.

Đàm Khanh không chút khách khí vắt một cái chân lên trên đùi Hạ Minh Ngọc, vừa rung rung vừa vui vẻ nhận điện thoại, “Alo, chào buổi tối nha?”

Giọng của Đàm Khanh luôn luôn sạch sẽ trong trẻo.

Nhất là nếu như gặp phải lúc tâm trạng của hắn đang vui, giọng điệu sẽ rất ngon ngọt, lại biết nói lời hay, khiến người nghe cũng thấy thả lỏng vui vẻ.

Dung Thịnh rất thích nói chuyện trực tiếp hoặc gọi điện thoại với Đàm Khanh, nghe vậy nói: “Buổi tối của tôi không tốt lắm, sắp tan làm về nhà rồi mà còn nhận một cuộc điện thoại công tác.”

Đàm Khanh thuận thế vắt luôn một cái chân khác lên trên đùi Hạ Minh Ngọc, thành thạo vỗ móng nịnh nọt nói: “Vậy chắc chắn ông chủ anh là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm mà, lợi hại lợi hại!”

Hạ Minh Ngọc: “…”

Hạ Minh Ngọc ngồi ở bên cạnh, mặt không thay đổi nhìn Đàm Khanh.

Đàm Khanh cười với Hạ Minh Ngọc, để lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

Dung Thịnh nở nụ cười, mắng trong điện thoại: “Được rồi, tâm tư gian xảo của cậu hãy giữ lại về sau dùng trên chương trình đi. Lại nói, Đàm Khanh cậu mới lợi hại đấy, có thể kéo được Kỷ Yến Tu giới thiệu chương trình cho cậu cơ?”

Đàm Khanh đắc ý trở mình, khiêm tốn nói: “Khách khí khách khí, cùng nhau tai nạn, quan hệ sống chết mà! Hẳn phải vậy, hẳn phải vậy.”

Dung Thịnh vui vẻ: “Thôi đi! Tôi còn có việc, không đùa với cậu nữa. Vừa rồi đạo diễn chương trình mới liên hệ với tôi, nếu như cậu không có vấn đề gì, tôi sẽ nhận giúp cậu.”

Đàm Khanh chớp mắt, gian xảo nói: “Nhận nhận nhận! Đúng rồi đúng rồi, anh nhớ kỹ hỏi xem họ trả tui bao nhiêu tiền nha!”

Dung Thịnh trả lời rất nhanh: “Đã hỏi trước cho cậu rồi, mỗi kỳ hai trăm nghìn tệ, một mùa sáu kỳ, nếu như biểu hiện tốt còn có thể gia hạn tiếp.”

Mỗi kỳ hai trăm nghìn tệ.

Sáu kỳ một triệu hai.

Oa.

Vậy là bao nhiêu con gà chứ!

Bởi vì tiến độ quay chụp bị ảnh hưởng, tiền lương của “Huyền Vũ” vẫn chưa được gửi đến.

Cho nên, ngoại trừ một triệu năm trăm nghìn tệ từng làm thịt Kỷ Yến Tu lúc mới bắt đầu sự nghiệp ra, Đàm Khanh chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

Bối cảnh bên kia của Dung Thịnh rất ồn ào, loáng thoáng còn có tiếng hô hấp.

Tiếp đó hình như là thang máy tinh một tiếng.


Dung Thịnh hơi dừng lại, nói tiếp: “Tiền hơi ít, nhưng trước đó chuyện xấu của cậu với lão Hạ quá mức ồn ào, cũng không có khả năng lên quá nhanh ngay được, ổn định một chút, từ từ sẽ đến thôi.”

Đàm Khanh đã thành công tưởng tượng ra tương lai mình có được gà mái gà trống gà con, muốn ăn con nào thì ăn rồi, hài lòng gật đầu nói: “Được rồi, không gấp, cảm ơn anh nha.”

“Khách khí làm gì.”

Dung Thịnh cười, do dự một lát, nói, “Nhưng mà Đàm Khanh… không phải bây giờ cậu đang ở chỗ Hạ Minh Ngọc sao? Cậu tham gia chương trình truyền hình thực tế yêu đương, cậu ta có đồng ý không?”

Sao cơ?

Đàm Khanh lén lút nhìn Hạ Minh Ngọc ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, ra vẻ tử tế nhẹ nhàng gật đầu: “Có chứ.”

May mắn điện thoại Hạ Minh Ngọc vừa mua cho hắn có hiệu quả cách âm rất tốt.

Đàm Khanh đắc ý bồi thêm một câu: “Dù sao là chuyện của tui mà!”

Dung Thịnh: “…”

Dung Thịnh luôn cảm thấy Đàm Khanh vừa rồi chần chừ có cả nhân tố cực kì nguy hiểm.

Hắn hơi suy nghĩ mấy giây, thăm dò nói: “Hạ Minh Ngọc không ngồi ở bên cạnh cậu đấy chứ?”

Đàm Khanh: “…”

Đàm Khanh còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Hạ Minh Ngọc nhìn về phía hắn như radar.

Bản năng cầu sinh làm Đàm Khanh nhanh chóng quyết định phải vỗ chân chó của Hạ Minh Ngọc.

Thế là, Đàm Khanh siêu cấp ngoan ngoãn bỏ chân ra khỏi đùi Hạ Minh Ngọc, lại đưa điện thoại cho anh: “Dung Thịnh bảo muốn nói chuyện với anh!”

Dung Thịnh đột nhiên bị ụp nồi: “…”

Hạ Minh Ngọc nhận lấy điện thoại từ trong tay Đàm Khanh, mở miệng nói: “Cậu chuẩn bị để Đàm Khanh đi tham gia chương trình truyền hình thực tế yêu đương?”

Dung Thịnh: “…”

Dung Thịnh bác bỏ ngay, quả quyết nói: “Không có, còn chưa nghe nói đến chuyện này, cậu nghe từ chỗ nào vậy?”

Hạ Minh Ngọc gật đầu, đưa điện thoại ra xa chút.

Sau đó nhìn Đàm Khanh đang trông mong bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Dung Thịnh nói chương trình truyền hình thực tế yêu đương kia của em tạm thời hủy bỏ.”

Đàm Khanh: “…”

Gà vịt đến tay đều bay mất rồi.


Đàm Khanh khóc.

Hạ Minh Ngọc thuận tay sờ lên khóe mắt không hề có một giọt nước mắt nào của Đàm Khanh.

Khóe mắt kia hồng hồng, có một cảm giác yếu đuối ngoài ý muốn.

Đôi mắt đẹp như cái đêm bị anh bắt nạt vậy.

Hạ Minh Ngọc dừng mắt trên người Đàm Khanh đang tủi thân mấy giây, giống như thuận miệng hỏi: “Chương trình kia đầu tư bao nhiêu?”

Dung Thịnh sững sờ, không quá xác định nói: “Loại chương trình này đều không hot lắm, đại khái ban đầu là mấy chục triệu tệ đi.”

Hạ Minh Ngọc ừ một tiếng: “Thịnh Kinh entertainment có thể tự làm một cái không?”

Dung Thịnh không kịp phản ứng: “Hở? Gì mà làm một cái?”

Hạ Minh Ngọc nắm cái tay Đàm Khanh đang chuẩn bị cào nhóc con lại: “Tự làm một chương trình, báo cáo chuẩn bị và số tiết mục tôi xử lý, cậu liên hệ một đoàn đội đáng tin.”

Dung Thịnh: “…”

Mặc dù Thịnh Kinh entertainment là công ty giải trí uy tín lâu năm, nhưng luôn lấy việc đầu tư kịch bản và điện ảnh truyền hình làm chủ, trước giờ chưa từng làm chương trình giải trí bao giờ.

Có vẻ như Dung Thịnh đang vội vàng tìm một nơi yên tĩnh, “Tôi nói này lão Hạ, không phải tôi nói đầu tư cho Đàm Khanh là không đúng, nhưng cậu mới nhận “Huyền Vũ” xong mà? Tài chính của cậu không có vấn đề chứ?”

Hạ Minh Ngọc nắm lấy một ngón tay Đàm Khanh chơi: “Có thể có vấn đề gì?”

Dung Thịnh: “…Ok, quên mất nhà cậu thế nào rồi. Cứ coi như ông đây lắm mồm đi.”

Dung Thịnh lại ngẫm nghĩ một chút: “Nhưng chúng ta làm cái gì được? Dù sao cậu cũng phải cho tôi một chủ đề thì tôi mới dễ sắp xếp chứ, cũng làm chương trình truyền hình thực tế yêu đương?”

Hạ Minh Ngọc lạnh như băng: “A.”

Dung Thịnh: “…”

Xin lỗi nha người anh em.

Không cẩn thận đâm vào tim cậu.

Dung Thịnh sợ lại làm tổn thương trái tim pha lê yếu ớt của Hạ Minh Ngọc: “Vậy cậu nghĩ một cái đi?”

Trong điện thoại yên lặng mấy giây.

Hạ Minh Ngọc vốn muốn nói cái gì, nhưng lại không nói ra, mà sửa lời: “Chờ tôi về sẽ nói cho cậu, không có chuyện gì thì cúp đây.”

Dung Thịnh vội vàng ngăn cản: “Ê ê ê lão Hạ — đợi chút nữa đợi chút nữa! Cậu đừng cúp chứ?”

Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc đặt ở dưới Ngũ Chỉ Sơn, không an phận động trái động phải, quấy rầy Hạ Minh Ngọc không yên ổn: “Còn có việc gì?”

Dung Thịnh chắc là không biết nói thế nào, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Đàm Khanh đưa tay ra gẩy đẩy cái nơ vàng trên âu phục của Hạ Minh Ngọc, gẩy chán quá, lại đi gẩy gẩy một cái nút xanh trên cài áo màu bạch kim.

Hô hấp ấm áp phả trước ngực Hạ Minh Ngọc trước ngực, khiến không bao lâu anh đã có phản ứng.


Hạ Minh Ngọc đè cái tay đang làm loạn của Đàm Khanh xuống lần nữa, thấp giọng nói với Dung Thịnh: “Cúp.”

Dung Thịnh: “Khoan khoan khoan —!!!”

Đại khái là Dung Thịnh thực sự không còn cách nào, vẫn nói: “Tôi hỏi cậu một vấn đề nhé Hạ Minh Ngọc, ĐM! Nói trước là cậu đừng mắng tôi ngốc đấy.”

Hạ Minh Ngọc: “…”

Hạ Minh Ngọc không trả lời.

Ngược lại Đàm Khanh bị đè lên vai anh, thính tai nghe được, xấu xa tiến tới: “Đồ ngốc! Hỏi đi!”

Dung Thịnh: “…”

Dung Thịnh đứng trên cầu thang bệnh viện, ngẫm nghĩ nên mở miệng như thế nào: “Lão Hạ, cậu biết chuyện ba tôi tỉnh chưa?”

Hạ Minh Ngọc: “Cậu đã nói qua một lần, tôi còn biết ông ta bị phế. Nói điểm chính.”

Dung Thịnh: “…”

Dung Thịnh lấy thuốc lá từ trong hộp ra, lại ngại vì đang ở bệnh viện nên không dám châm lửa, kẹp ở giữa ngón tay hít hà: “Điểm chính ở ngay chỗ bị phế này!”

Hạ Minh Ngọc: “…”

Dung Thịnh bực bội nói: “Nói trắng ra là ông ta không thể chấp nhận được việc sau này mình không thể tìm hoan mua vui nữa, nên lại tìm mấy chuyên gia nước ngoài đến xem.”

Hạ Minh Ngọc nói: “Sau đó thì sao?”

Dung Thịnh: “Sau đó? Sau khi chuyên gia nước ngoài xem, nói là do con người gây ra! Trong đó có một ông già râu bạc càng buồn cười hơn, nói đêm hôm đó camera bị hỏng, bảo tốt nhất là chúng tôi nên đi tra xem có phải chọc tới cái gì không nên dây vào hay không!”

Hạ Minh Ngọc: “…Cậu tin?”

Dung Thịnh mắng: “Tôi tin cái rắm ấy mà tin! Quan trọng là tôi không tin nhưng mẹ tôi tin! ĐM, mấy ngày nay đã tìm mấy đại tiên đến nhà tôi rồi.”

Hạ Minh Ngọc: “…”

Hạ Minh Ngọc khó có được sự kiên nhẫn với Dung Thịnh: “Vậy cậu định làm gì?”

Dung Thịnh hung dữ vứt điếu thuốc đi: “Còn có thể định làm gì nữa? Lão Hạ, cậu có thể giúp tôi hỏi xem ba mẹ cậu có quen biết người nào giỏi trong việc này không? Tốt nhất có thể một lần bỏ đi sự nghi ngờ của mẹ tôi á, tiền không thành vấn đề.”

Hạ Minh Ngọc gật đầu: “Đã hiểu, sẽ hỏi giúp cậu.”

Dung Thịnh: “Được rồi, người anh em, cậu cũng không tin vào thứ này chứ? Một ngày này chướng khí mịt mù, không sống yên ổn được nữa.”

Hạ Minh Ngọc: “…”

Hạ Minh Ngọc cúi đầu nhìn Đàm Khanh với vẻ mặt vô tội trong lòng mình, ra vẻ tử tế gật đầu: “Đúng, chúng ta phải tin tưởng khoa học.”

Đàm Khanh tán đồng duỗi cổ, lại tận tình bồi thêm một câu với Dung Thịnh: “Đúng nha, chúng ta còn phải tin tưởng Marx, chủ nghĩa Lê-Nin cùng với tư tưởng của Mao gia gia, lý luận của Đặng gia gia, đánh bại hết tất cả yêu ma quỷ quái.”

Dung Thịnh: “…”

(*) Mao gia gia là Mao Trạch Đông, là một nhà cách mạng người Trung Quốc, người sáng lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đặng gia gia là Đặng Tiểu Bình là một nhà chính trị người Trung Quốc, ông là lãnh đạo tối cao của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa từ năm 1978 đến năm 1992.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.