Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 38


Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 38

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Dung Tấn Khang, Dung Thịnh là con trai duy nhất, danh chính ngôn thuận của ông ta và Dung phu nhân, đương nhiên phải tới tham dự.

Mặc dù Đàm Khanh cảm thấy sáu mươi tuổi mà còn bày tiệc lớn đúng là một chuyện tổn thọ, nhưng cho dù như thế nào, đã rất lâu hắn chưa gặp Dung Thịnh, cũng không thịt được tiền của hắn ta.

Đàm Khanh chuyển mắt một cái, cười hì hì nâng tay lên chân thành chào hỏi với người đang đi tới: “Dung tổng, đã lâu không gặp, anh càng ngày càng đẹp trai rồi đấy!”

Dung Thịnh cởi mở cười một tiếng, vỗ bả vai Hạ Minh Ngọc bên cạnh Đàm Khanh trước, mới lộn lại nói: “Đúng là lâu rồi không gặp, cái miệng nhỏ của cậu càng ngày càng ngọt.”

Đàm Khanh giảo hoạt đi đến trước mặt hắn ta, giang tay ra nói: “Một cái năm ngàn, xong cái nào trả tiền cái đó.”

Dung Thịnh: “…”

Dung Thịnh lấy một ly rượu từ khay trên bàn, quả quyết cự tuyệt nói: “Không được, tôi vẫn nên đi tìm thủy quân thôi, một cái mới 5 hào.”

Còn chưa chạm vào, đã nghe Hạ Minh Ngọc sau lưng lãnh đạm nói: “Trong bụng em đang trống không, không được uống rượu.”

Đàm Khanh: “…”

Dung Thịnh: “…”

Đàm Khanh chật vật đi tới trong cuộc sống trắc trở, chỉ có Dung Thịnh vẫn khó mà tiếp nhận được phong cách của Hạ Minh Ngọc.

Hắn ra cầm ly xoay qua chỗ khác huých Hạ Minh Ngọc một cái: “Đù, uống rượu thôi mà, lấy đâu ra lắm chuyện thế, lão Hạ cậu đang nuôi tình nhân hay nuôi con trai thế?”

Hạ Minh Ngọc liếc Đàm Khanh một cái, lại cầm ly rượu cụng với Dung Thịnh, ung dung nói: “Thế thì cậu phải hỏi em ấy muốn tôi làm cha nuôi, hay là làm cái khác.”

Đàm Khanh: “…”

Là một thành viên trong ban giám đốc của Thịnh Kinh entertainment, mấy năm qua Dung Thịnh cũng thấy được loại chuyện này nhiều rồi, một chút kinh ngạc cũng không có, ngược lại nhìn Đàm Khanh, mở miệng cười nói: “Không tệ nha Khanh Khanh, thật tinh mắt, cậu thật sự chuẩn bị nhận Hạ Minh Ngọc làm cha nuôi à?”

Đàm Khanh sâu xa uống một hớp rượu, nghiến răng, hớn hở nói: “Cũng được thôi, tối nay tui về sẽ dạy Kỷ Kỷ cách gọi ông nội.”

Hạ Minh Ngọc: “…”

Dung Thịnh cười ngả nghiêng ngã ngửa, vỗ đùi một cái thật mạnh, suýt nữa đứng không vững, thật lâu sau mới từ ha ha ha chậm lại.

Hắn ta nhìn xung quanh một vòng, mới nhớ tới trong tay Hạ Minh Ngọc còn cầm ly rượu vang vừa lấy xuống, vì vậy chuyển hướng hỏi Đàm Khanh, “Đúng rồi, không phải ly rượu này là do cậu vừa lấy xuống từ tháp rượu sao? Tại sao còn trên tay lão Hạ?”

Đàm Khanh nhớ tới chuyện này thì cực kì tức giận, tố cáo: “Anh ta nói chất rượu trong tháp không tốt, còn nói tầng trên cùng nhiều bụi bặm, Oa, cha nuôi, anh phiền quá nha! Anh là người cao tuổi sao?”

Cha nuôi của Đàm Khanh: “…”

Dung Thịnh sợ mình cười đến tắt thở, lại sợ cười quá mức bị người có tâm tư trong bữa tiệc chụp được, chỉ đành phải lắc đầu một cái, miễn cưỡng đồng ý với quan điểm của Hạ Minh Ngọc.

Hắn ta lấy một ly rượu vang có màu giống ly trên tay Hạ Minh Ngọc như đúc ở trên bàn đưa cho Đàm Khanh, cố nín cười ý an ủi: “Đúng là có vấn đề đó, cậu đừng nóng giận. Tên Hạ Minh Ngọc này từ lúc hai chúng tôi còn đi học với nhau đã vậy rồi, quen là được, quen là được.”

Đàm Khanh: “…”

Trước khi quen, nói không chừng hắn đã đạp bay Hạ Minh Ngọc rồi.


Đàm Khanh hừ một tiếng, bá đạo đi ngang giống như con cua, bưng đĩa nhỏ của mình vào phòng khách tìm bánh ngọt và thịt.

Ngược lại là Dung Thịnh đứng tại chỗ không động.

Hắn ta chuyển tầm mắt sang tháp rượu bên cạnh lần nữa, nhìn chăm chú hồi lâu, rồi bất ngờ dùng cùi chỏ đẩy Hạ Minh Ngọc bên cạnh: “Ai, tôi nói này lão Hạ.”

Hạ Minh Ngọc dời một bước sang bên cạnh, tránh được Dung Thịnh dùng cùi chỏ tấn công, sau đó cúi đầu chỉnh lại cúc tay áo, bình thản nói: “Sao?”

Dung Thịnh: “…”

Đậu má!

Tại sao hồi nhỏ đi học hắn lại không sáng suốt chơi với tên Hạ Minh Ngọc này chứ.

Dung Thịnh tức giận thu cùi chỏ về, cũng sửa sang lại âu phục, giữ vững tư thế đứng thẳng tắp lạnh lùng giống Hạ Minh Ngọc.

Nhưng mà đứng chưa được hai phút, Dung Thịnh đã gọi người bên cạnh một tiếng: “Hạ Minh Ngọc, lần gần nhất cậu làm ra loại chuyện khiến người ta chú ý này là lúc đi học có người lén lút xé vở bài tập của cậu đúng không?”

Khí thế người sống chớ chọc của Hạ Minh Ngọc khiến cho rất nhiều người ở gần muốn tới trò chuyện cũng bị dọa cho không dám tiến lên: “Làm chuyện gì?”

Dung Thịnh lại gần một tí: “Lúc chúng ta còn học tiểu học, hình như là lớp 5, chuyện của con nhà giàu ngu đần đó.”

Hạ Minh Ngọc lạnh nhạt tựa như sát thủ không có cảm tình: “Xin lỗi, không nhớ.”

Dung Thịnh: “…”

Mẹ của Hạ Minh Ngọc có một chính sách dạy con từ bé riêng, không muốn Hạ Minh Ngọc tiếp nhận giáo dục kiểu quý tộc quá sớm.

Mà lúc ấy Dung Tấn Khang cũng chưa có được thành tựu như ngày hôm nay.

Chính vì vậy, hai người mới trùng hợp học cùng tiểu học.

Hạ Minh Ngọc khi còn bé đã yên lặng ít nói rồi. Trừ cái này ra, còn là một học sinh giỏi.

Còn là loại học sinh giỏi sau nhiều lần thi đều khiến hạng 2 nghi ngờ vào cuộc sống đó.

Chỉ như vậy đến lớp 5, mỗi lần thi hạng nhì đều là nữ sinh lớp bên cạnh. Cô nữ sinh này còn trùng hợp là hoa khôi trường học, có một người theo đuổi là con nhà giàu trưởng thành sớm.

Tên nhà giàu kia đau lòng nữ thần nhỏ của mình mỗi lần đi thi đều đứng thứ hai, một tuần trước khi thi lên lớp 6, đã len lét xé vở bài tập ba ngày của Hạ Minh Ngọc.

Hôm sau, ngày thứ nhất, Hạ Minh Ngọc liền nói cho chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp ngại vì mặt mũi của con nhà giàu kia mà không xử lý.

Ngày thứ hai, Hạ Minh Ngọc gõ cửa phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng có quan hệ với nhà giàu kia, liền dỗ dành lừa gạt đuổi Hạ Minh Ngọc ra khỏi phòng làm việc.

Ngày thứ ba, Hạ Minh Ngọc gây sự với tên nhà giàu kia vào đúng giờ học của chủ nhiệm lớp.


Anh ung dung lấy một cây kéo lớn sắc nhọn từ trong cặp sách trống rỗng ra, không hoảng hốt không vội vàng đứng lên lúc lớp đang học, đi tới bên cạnh bàn con nhà giàu.

Ngay trước mặt cô trò cả lớp, lôi cặp sách của cậu ta từ trong ngăn bàn ra, sau đó cắt từng nhát thành mảnh vụn.

Chủ nhiệm lớp dạy nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ thấy một học sinh có tính cách này cả, lúc cô ta đang chuẩn bị đưa tay ra ngăn Hạ Minh Ngọc, Hạ Minh Ngọc ngẩng đầu lên, hết sức bình tĩnh nói với cô ta: “Cô giáo, quá tam ba bận.”

Xế chiều hôm đó, chủ nhiệm lớp hoảng sợ gọi cho phụ huynh đứa con nhà giàu kia và phụ huynh của Hạ Minh Ngọc.

Hôm đó mẹ Hạ Minh Ngọc đang phỏng vấn ở bên ngoài, liền bắt cha Hạ Minh Ngọc trích thời gian đến trường học một chuyến.

Được vợ ra lệnh, cha Hạ không có cách nào, đành phải vội vã chuyển lịch buổi chiều đi, bảo lính của mình đưa đến trường tiểu học của Hạ Minh Ngọc.

Anh lính cũng không có cách nào.

Vì vậy ba chiếc Hồng Kỳ(*) liền xếp hàng trước cổng trường tiểu học vào đúng giờ tan lớp.

(*) Hồng Kỳ: là một thương hiệu xe hơi hạng sang của Trung Quốc, có nghĩa là “cờ đỏ”, một biểu tượng văn hóa Trung Quốc Cộng sản.

Binh lính bước xuống trước sau xếp thành một hàng, hộ tống cha Hạ sắc mặt đen sì đi vào trường học.

Rồi sau đó.

À làm gì còn sau đó nữa.

Hạ Minh Ngọc trực tiếp nhảy cấp vào trường trung học tư lập đệ nhất.

Không lâu sau, Dung Tấn Khang cũng sắp xếp cho Dung Thịnh vào đó học. Từ đó về sau Dung Thịnh liền hiểu, Hạ Minh Ngọc là một tên người sói.

Nhưng mà lần đó ở trường tiểu học, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Hạ Minh Ngọc làm khó dễ người khác ngay trước mặt mọi người.

Từ đó về sau, chắc là tên này bị cha Hạ mẹ Hạ phê bình, chỉnh người thì phải ngấm ngầm chỉnh sau lưng, làm người cũng phải khiêm tốn chững chạc mới được.

Nếu không người đắc tội Hạ Minh Ngọc, ngược lại cũng khá là xui xẻo —

Dung Thịnh đã từng cũng cho rằng anh lập chí phải làm một blogger dưỡng sinh.

Blogger dưỡng sinh cái rắm đó!

Dung Thịnh nhìn sang hướng Đàm Khanh rời đi, lại ực mạnh một hớp rượu, không rõ ý nói: “Nhìn cậu vừa rồi như vậy… thật sự thích hắn?”

Hạ Minh Ngọc liếc Dung Thịnh một cái, cao quý nói: “Có liên quan đến cậu sao?”

Dung Thịnh: “…”


Dung Thịnh giận đến mức suýt nữa nuốt luôn cả ly thủy tinh, bị sặc rượu ho khan hai tiếng, mới chật vật đặt ly sang một bên.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi uống quá nhanh, Dung Thịnh chỉ cảm thấy trong cổ họng cay chát.

Hắn ta khoát tay một cái: “Được được được, dẹp đi! Cứ coi như tôi chưa nói. Tôi chỉ cảm thấy tình cách giống như Đàm Khanh, rất dễ khiến người ta thích.”

Thẳng thắn, nhiệt tình.

Mang đến cám dỗ khiến người ta không thể kháng cự.

Quá dễ khiến người khác phải động tâm.

Chắc là Hạ Minh Ngọc không nghĩ tới Dung Thịnh sẽ cho ra một câu như vậy.

Anh bỗng nhiên dừng một chút, phun ra hai từ: “Hắn? Ha.”

Dung Thịnh: “…”

Có vẻ Dung Thịnh còn muốn nói gì nữa, lại thấy Dung Tấn Khang đã bước lên thảm tiệc cùng phu nhân Hồng Nguyệt.

Xung quanh cơ bản đều bắt đầu vỗ tay, Dung Thịnh là con trai của Dung Tấn Khang, đương nhiên cũng không thể nói tiếp, chỉ đành phải nhìn về phía sân khấu vỗ tay.

Đúng lúc này Đàm Khanh kết thúc một vòng kiếm ăn, bưng đĩa nhỏ trong tay nhanh nhẹn lách qua đám người, rón rén trở lại bên cạnh Hạ Minh Ngọc cùng Dung Thịnh.

Hai bên quai hàm của Đàm Khanh còn bỏ vào một cái bánh ngọt nhỏ, khiến cả khuôn mặt căng ra tròn trịa.

Hắn cúi đầu xuống tiêu hóa cái bánh ngọt mật ong thật nhanh, chờ đám người kia vỗ tay xong rồi, liền giơ cái đĩa nhỏ tràn đầy ra trước mặt Dung Thịnh: “Cho anh xem, ăn không?”

Dung Thịnh hết sức cảm động, lập tức chuyên tâm chọn ra một miếng bánh việt quất xanh. Đang chuẩn bị đưa tay đi lấy, liền nghe thấy Đàm Khanh há mồm ra giá: “Cái này ba ngàn tám một miếng!”

Dung Thịnh: “…”

Dung Thịnh sợ ngây người, che ngực nói: “Tổ tông, cậu có nhầm hay không, tất cả đồ ăn ở đây đều là tôi bỏ tiền ra! Cho cậu tối đa 500 đồng tiền vận chuyển thôi!”

Đàm Khanh rất dễ nói chuyện, gật đầu một cái: “Nói chuyện phải giữ lời, đồng ý.”

Dung Thịnh: “…”

Hai người hoàn thành một vụ giao dịch không bình đẳng ngay dưới mắt Hạ Minh Ngọc.

Trong lòng Dung Thịnh bi phẫn nuốt miếng bánh việt quất giá cắt cổ kia vào bụng, lại liếc nhìn cái đĩa nhỏ.

Thịt xông khói, lạp xưởng, gà rán.

Cơ bản tất cả đều là thứ Đàm Khanh thích ăn.

Dung Thịnh còn chưa kịp mở miệng hỏi xem Đàm Khanh muốn lừa gạt những món khác trong đĩa bao nhiêu tiền, Hạ Minh Ngọc đứng ở bên cạnh đã cau mày mở miệng trước: “Thực đơn bữa ăn của buổi tiệc này, cậu đã xem qua chưa?”

Dung Thịnh sửng sốt một chút: “Nói nhảm, đương nhiên rồi. Chẳng lẽ cậu mở tiệc không nhìn thực đơn?”

Hạ Minh Ngọc liếc hắn ta một cái, âm u nói: “Vậy thì kỳ quái. Cha cậu mời đa số là người có chút tuổi, bọn họ rất khó tiếp nhận những thực phẩm dầu mỡ như gà rán này.”

Dung Thịnh: “…”

Đàm Khanh ở bên cạnh vừa ăn vừa xem, đúng lúc kéo Dung Thịnh một cái, dán vào lỗ tai hắn ta nhỏ giọng nói: “Không sao không sao, đừng để ý tới anh ta, anh ta chỉ không muốn để cho ta hai ăn thôi! Chúng ta len lén ăn!”


Hạ Minh Ngọc: “…”

Hạ Minh Ngọc nhìn Dung Thịnh một cái lạnh như băng.

Dung Thịnh: “…”

Ngay lúc Dung Thịnh chuẩn bị mở miệng giải thích với Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh rằng mình cũng không muốn dùng loại thực phẩm như gà rán này để cân bằng thực đơn đâu, Dung Tấn Khang đứng ở trên bục rốt cuộc nói chuyện.

Mặc dù đã sáu mươi tuổi, nhưng không biết bình thường chăm chỉ bảo dưỡng, hay là thích được đứng chung với đám phụ nữ trẻ tuổi, mà tóc của Dung Tấn Khang vẫn đen nhánh như cũ, mặt mũi cũng rất phấn chấn.

Ngược lại Hồng Nguyệt phu nhân đứng cạnh ông ta đã hiện ra dáng vẻ của một bà lão.

Dung Tấn Khang nắm tay Hồng Nguyệt, nhận lấy micro mà MC đưa cho, rất có dáng vẻ khom người cúi chào đám người dưới sân khấu một cái: “Cảm ơn các anh chị em trong lúc bận rộn đã tới tham gia tiệc sinh nhật của Dung mỗ.”

Dưới bục lại vỗ tay.

Dung Tấn Khang lộ ra một nụ cười, tiếp tục nói: “Thành tựu những năm này không thể không kể đến sự ủng hộ của mọi người. Hôm nay, trừ việc muốn chia sẻ niềm vui sinh nhật cùng mọi người ra, tôi cũng muốn mượn cơ hội này để công bố một chuyện.”

Trong lúc nói mấy câu như vậy, Đàm Khanh đã nhanh chóng ăn gần hết đĩa đồ ăn.

Hắn nhìn lên sân khấu một cái, cực kì thuận tay mò ra một cái khăn caro từ trong túi quần tây của Hạ Minh Ngọc.

Qua loa lấy lệ lau miệng xoa tay, lại mặt không đổi sắc nhét vào trong túi cho Hạ Minh Ngọc.

Hạ Minh Ngọc thở dài, kéo lấy một đôi tay đầy dầu mỡ của Đàm Khanh. Kiếm Hiệp Hay

Đàm Khanh vẫn không ngừng nhai, chỉ chỉ lên bục, nói với Hạ Minh Ngọc: “Anh xem sắc mặt của Đại phu nhân của Dung Tấn Khang đi, tui cảm thấy Dung Tấn Khang này sẽ nói một câu không hay ho cho lắm.”

Hạ Minh Ngọc: “…”

Hạ Minh Ngọc thở dài, lại lấy khăn tay từ trong túi ra lần nữa, lau sạch dầu mỡ bên mép cho Đàm Khanh: “Bớt hóng hớt một tí đi.”

“Ờ…”

Đàm Khanh rất biết điều đáp ứng, thuận tiện chìa hai cái móng ra cho Hạ Minh Ngọc.

Hạ Minh Ngọc: “…”

Ngay lúc Hạ Minh Ngọc nhẫn nhục chịu khó lướt khăn tay qua bàn tay đầy dầu của Đàm Khanh, Dung lão chủ tịch rốt cuộc nói một câu ấp ủ đã lâu ra: “Hôm nay, cũng là ngày con trai tôi Dung Thịnh – cùng với con gái của tập đoàn Phương thị, Phương Vũ Kiều tiểu thư đính hôn.”

Ố ồ.

Dung Thịnh sắp đính hôn?

Đàm Khanh dùng cái tay vừa được lau sạch sẽ chọc chọc Hạ Minh Ngọc: “Đó là ai thế? Rất đẹp sao?”

Hạ Minh Ngọc quay đầu nhìn Dung Thịnh một cái, lại chuyển trở lại, lau sạch một ngón tay cuối cùng của Đàm Khanh.

Sắc mặt anh cũng rất khó coi: “Có xinh đẹp hay không không quan trọng, là con gái Phương thị mới quan trọng.”

Trên sân khấu, Dung Tấn Khang mang vẻ mặt đặc biệt của thương nhân, nụ cười dối trá phù hợp, không nhanh không chậm nói: “Hy vọng một đôi tân nhân này có thể giúp đỡ lẫn nhau sau này, cũng hy vọng tập đoàn Phương thị có thể cùng phát triển với Thịnh Kinh entertainment, cùng nhau huy hoàng.”

Đàm Khanh như có điều suy nghĩ nhìn Dung Tấn Khang, thuận tiện tò mò thò đầu ra từ sau lưng Hạ Minh Ngọc nhìn Dung Thịnh một cái.

Trong tiếng vỗ tay dần sôi trào, chỉ có Dung Thịnh đứng trong đám người sắc mặt tái xanh, cả người lộ ra sự lạnh lẽo khó mà nói nổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.