Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 37
Thịnh Kinh entertainment coi như là tài sản mà cha của Dung Thịnh – Dung Tấn Khang tay trắng dựng nghiệp.
Hơn bốn mươi năm trước, Dung Tấn Khang cưới con gái lớn của ông chủ Nhâm, thu được thùng tiền dựng nghiệp đầu tiên, lúc ấy Thịnh Kinh entertainment thành lập, thậm chí còn không được tính là một xưởng nhỏ.
Trong thời gian hơn bốn mươi năm, thương trường biến hóa muôn vàn, Dung phu nhân xinh đẹp năm đó dần dần già đi, gia đạo sa sút, cùng sa sút theo còn có lời hứa năm đó của Dung Tấn Khang.
Bốn mươi năm sau.
Trừ một chữ “Thịnh” đại diện cho tình yêu và sự theo đuổi dối trá của Thịnh Kinh entertainment, vị trí bên cạnh Dung Tấn Khang luôn luôn thay đổi, tóm lại không có bóng người Dung phu nhân nữa.
Cho đến lần sinh nhật lần thứ 60 của Dung Tấn Khang này, không biết là vì cho Dung Thịnh mặt mũi, hay là bỗng nhiên nghĩ thông, rốt cuộc mới nhớ tới việc dẫn Dung phu nhân cùng tham gia.
Khi Đàm Khanh đi theo Hạ Minh Ngọc từ chỗ ngồi phía sau bước xuống, đi theo Hạ Minh Ngọc, liền đúng lúc nghe được một đôi trai gái đi bên cạnh đang thảo luận về việc hôm nay trừ Đại phu nhân ra, Dung Tấn Khang sẽ còn dẫn theo mấy vị tình nhân nhỏ tham dự.
Đàm Khanh tò mò vểnh tai nghe một hồi, còn chưa kịp nghe tiếp, đã bị Hạ Minh Ngọc kéo cánh tay lại.
Hạ Minh Ngọc liếc đôi trai gái đang đi kia một cái: “Sao thế?”
Đàm Khanh quyến luyến không thôi nhìn tin bát quái của mình rời đi, buồn bã nói: “Bọn họ đang đoán hôm nay trừ dẫn theo vợ lớn ra, Dung Tấn Khang còn dẫn theo vợ nhỏ nào đi nữa, tui thật sự rất muốn nghe lén.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc đưa tay kéo kéo cái nơ trên cổ Đàm Khanh: “Không cần nhìn, hôm nay chỉ có ông ta và phu nhân tới. Không có vị tình nhân nào khác nữa.”
Đàm Khanh có chút thất vọng gật đầu, rất biết điều mặc cho Hạ Minh Ngọc kéo mình đi về phía trước.
Đi hai bước, lại cảm thấy là lạ chỗ nào, liền đi về trước ngăn ở trước mặt Hạ Minh Ngọc: “Ê, năm nay cha của Dung Thịnh thật sự 60 sao?”
Minh Ngọc hơi nhấc mắt: “Ông ta lại không làm tài tử, đương nhiên không cần khai báo sai tuổi tác trong loại chuyện này.”
Nhưng mà mạch suy nghĩ của Đàm Khanh căn bản không giống Hạ Minh Ngọc.
Sau khi nghe được lời của Hạ Minh Ngọc, trong nháy mắt Đàm Khanh liền lộ ra một vẻ mặt cực kì hâm mộ, thở dài một cái nho nhỏ: “Oa — đã 60 tuổi rồi mà còn có thể một đêm mấy cô, thật là lợi hại a.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc tối sầm mặt, cắn răng hỏi Đàm Khanh: “Em nói gì?”
Đàm Khanh không để ý đến câu hỏi của Hạ Minh Ngọc, đôi mắt trong suốt chớp chớp: “Hạ Minh Ngọc, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạ Minh Ngọc: “…Sắp hai mươi chín.”
Đàm Khanh: “Ai!”
So sánh người người với nhau sẽ dễ tức chết.
Đàm Khanh ủ rũ cúi đầu đi theo sau lưng Hạ Minh Ngọc, hồi lâu sau mới thân thiết nhón chân vỗ lên đầu anh một cái: “Đừng khổ sở, anh còn trẻ, còn có thể phát triển.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc kéo tay Đàm Khanh từ đỉnh đầu xuống, hít sâu một hơi: “Tôi không cần phát triển.”
Đàm Khanh vô tội lại đồng tình nhìn anh, suy nghĩ thật lâu mới cho ra một câu an ủi: “Người anh em, chúng ta không thể tự giận bản thân mình như vậy. Mau đứng lên, anh vẫn còn có thể trưởng thành mà!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc cười lạnh một tiếng, buông tay Đàm Khanh ra, nói mình nhất định phải bình tĩnh, không thể cứ thế bị Đàm Khanh làm cho tức chết được.
Cũng may Đàm Khanh đang nhìn đám nhân viên bê mâm tới lui, liền nhảy vọt qua vấn đề này.
Hắn nhìn hai tay trống trơn của mình, mờ mịt suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu lên giương mắt nhìn Hạ Minh Ngọc: “Ể, anh có thấy nhóc con không? Tui nhớ lúc ra cửa có nhét nó vào trong xe mà!”
Hạ Minh Ngọc mặt không cảm giác: “Bị em bỏ quên trên xe rồi.”
Đàm Khanh nhanh chóng vứt nồi cho cha thằng nhóc, vừa oan ức lại có lý oán giận nói: “Anh xem anh kìa, lại không cẩn thận như vậy, sao anh lại không ôm nó xuống xe chứ!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc đại khái đã quen việc Đàm Khanh vô sỉ, thở dài: “Nhóc con quá nhỏ, tới chỗ này không thích hợp. Tôi bảo Lâm Vũ trực tiếp đưa nó về chỗ cha mẹ rồi. Buổi tối sẽ qua đón.”
Đàm Khanh ngơ ngác suy nghĩ chỗ của cha mẹ hẳn là chỗ đó, sau khi kịp phản ứng lập tức thổi phồng Hạ Minh Ngọc: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo, vậy cha mẹ anh có thích bé trai không?”
Hạ Minh Ngọc nhíu mày lại, có vẻ không hài lòng lắm về việc Đàm Khanh sửa cách gọi của anh: “Kỷ Kỷ vừa lanh lợi lại nghe lời, dĩ nhiên ba mẹ sẽ hết sức thương yêu.”
“Có thật không!?”
Đàm Khanh mang vẻ mặt mong đợi nói: “Vậy bọn họ sẽ phát bao lì xì cho tui sao? Tui xem phim thấy mẹ chồng muốn tống cổ mẹ đứa trẻ đi, không cho gặp nó nữa, đều cho một tờ chi phiếu cực to!”
Hạ Minh Ngọc lãnh đạm nói: “Xin lỗi, cha mẹ tôi không có thói quen này.”
Đàm Khanh cúi đầu xuống vân vê ngón tay, có chút khổ sở nhỏ giọng nói: “Vậy nếu không anh về nhà trước, tạo cho họ thói quen này, rồi tui mới về cùng anh sau, không cần quá nhiều, cho mấy triệu là được rồi…”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc giận đến đau phổi.
Rất muốn đánh Đàm Khanh theo kiểu xã hội chủ nghĩa.
Cái loại mà vừa sâu vừa mạnh đó.
Nhất là dáng vẻ… thiếu đánh giống như hôm nay.
Đàm Khanh hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt u ám của Hạ Minh Ngọc, mà vui mừng hớn hở đứng bên cạnh một hàng ly thủy tinh long lanh trong suốt, nhìn đống rượu bảy màu sóng sánh bên trong.
Chật vật chọn nửa ngày, mới lựa ra được một ly hài lòng nhất.
Nhưng mà tháp rượu cao khiến Đàm Khanh quả thực không có cách nào lấy được, chỉ có thể kéo phục vụ bên cạnh, chân thành nói: “Tui muốn ly tầng cao nhất, có được không?”
Phục vụ là một nam sinh gầy gò trắng trẻo, mặc đồng phục màu xanh. Bị Đàm Khanh kéo thì có chút khó xử nhìn tháp rượu còn cao hơn cả hắn: “Tiên sinh… đây là để trang trí hội trường, mùi vị của ly trên cùng giống với ly trong mâm này.”
Đàm Khanh rất nghiêm túc nói: “Nhưng tui còn chưa được uống ly trên cùng đó, làm sao biết có giống hay không chứ?”
Phục vụ: “…”
Phục vụ đang rơi vào đường cùng nhìn thấy được Hạ Minh Ngọc đang đứng sau lưng Đàm Khanh, lập tức cúi chào anh một cái thật sâu, “Hạ tiên sinh, vị tiên sinh bên cạnh ngài là bạn của ngài sao? Có thể…”
“Không thể không thể!”
Đàm Khanh nhanh chóng phát hiện ra chiều hướng của phục vụ, lập tức nhìn sang, “Oa! Cậu lại cáo trạng tui! Thật là quá đáng!”
Phục vụ: “…”
Phục vụ đỏ rần mặt, ánh mắt nhìn về phía Hạ Minh Ngọc đầy vẻ bất lực, lại mang theo vài ý không nói được.
Đại khái là thấy Hạ Minh Ngọc không đáp, ngược lại cho phục vụ một đường hy vọng.
Hắn ta hơi dừng lại một chút, lại muốn đưa tay đi kéo vạt áo Hạ Minh Ngọc, giọng điệu cầu xin nói: “Hạ tiên sinh, nếu tháp rượu vang bị phá hư, chúng tôi sẽ bị quản lý phạt, mong ngài khuyên nhủ vị tiên sinh bên cạnh ngài được không, tôi…”
Bàn tay của phục vụ còn cách vạt áo của Hạ Minh Ngọc hơn mấy chục cm. Hạ Minh Ngọc đã nhanh chóng lui ra một bước, trầm giọng nói: “Đi gọi quản lý của các cậu đến đây.”
Phục vụ: “???”
Phục vụ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy quản lý đã chạy thật nhanh từ một đường nhỏ đón tiếp bên kia đến.
Từ sau khi Hạ Minh Ngọc về nước, vẫn luôn ít lộ mặt, cũng ít xuất hiện trong những buổi tiệc như thế này.
Mấy năm trước Hạ Minh Ngọc mới vừa du học nước ngoài trở về đã tiếp quản toàn bộ nhà họ Hạ, Hạ lão tiên sinh vừa mới từ phía trên lui xuống không lâu, Hạ thị không ngừng dao động, người ngoài đều đang đứng chờ Hạ Minh Ngọc bị cười nhạo.
Nhưng mà một năm sau, toàn bộ Hạ thị lại vững vàng rơi vào trong tay Hạ Minh Ngọc, mấy người dòng chính vốn đang chờ Hạ lão gia tắt thở, cũng không nói một lời mà dời đi hết.
Sở dĩ không có ai nhắc đến thủ đoạn của Hạ Minh Ngọc, là bởi vì những người khác trong nhà họ Hạ chưa bao giờ há mồm nghị luận cả.
Từ đó về sau, rất nhiều người trong xã hội thượng lưu của thành phố J đều có tâm tư muốn kết giao với anh. Nhưng mà cho dù có đến nhà họ Hạ nhiều lần cũng không thể gặp được Hạ Minh Ngọc.
Càng về sau, ai nấy cũng biết tính tình Hạ Minh Ngọc thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, trừ chuyện đứng đắn ra, càng ngày càng ít người dám đi tìm anh.
Mà bây giờ, hiếm thấy Hạ Minh Ngọc đến cái sân Thịnh Kinh entertainment của Dung Tấn Khang này, nhưng không biết phục vụ kia lại đắc tội với anh chỗ nào.
Quản lý hội trường rất sợ hôm nay là ngày hủy hoại công việc, một đường chạy đến trước mặt Hạ Minh Ngọc mới thở hổn hển, còn không dám thở quá lớn: “Hạ tiên sinh, cậu ta mới tới. Có phải làm sai chỗ nào khiến ngài mất hứng không?”
Hạ Minh Ngọc không thèm cho cậu phục vụ kia một ánh mắt nào, chỉ nhìn tháp rượu vang, mở miệng nói: “Đi tìm mấy người tới đây dựng một cái thang, lấy ly rượu vang trên cùng xuống.”
Quản lý hội trường: “…”
Tại sao lại có loại yêu cầu không bình thường này?
Quản lý hội trường giận mà không dám nói gì, chỉ đành phải đồng ý: “Vâng Hạ tiên sinh, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi bảo người đưa thang tới!”
Rất nhanh, một cái thang liền được mang đến.
Quản lý hội trường mặc một bộ tây trang màu đen, tự leo lên tầng cao nhất của tháp rượu, lấy ly rượu vang bất hạnh bị Đàm Khanh chọn trúng kia xuống.
Đưa đến trong tay Hạ Minh Ngọc.
Đàm Khanh đứng bên cạnh Hạ Minh Ngọc, rục rịch muốn đưa tay ra lấy cái ly trong tay anh. Hắn xích lại gần Hạ Minh Ngọc, đưa tay với lấy cái ly cổ cao đó.
Hạ Minh Ngọc lại chuyển cái ly đi, nhẹ giọng nói với Đàm Khanh: “Chỉ có thể nhìn, không thể uống.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh tức giận nghiến răng, hung dữ nói: “Tại sao? Tui trăm ngàn cay đắng mới lấy được nó xuống, cũng không phải để nhìn!”
Hạ Minh Ngọc lãnh đạm nói: “Lúc chuẩn bị tiệc rượu trong hội trường, sẽ không có ai nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, phục vụ sẽ thường xuyên thay loại rượu vang kém chất lượng làm thành tháp rượu, chỉ để đẹp mắt.”
Anh đưa tay đỡ lấy Đàm Khanh hơi lảo đảo vì phải nhón chân, giọng điệu cũng dịu đi mấy phần: “Hơn nữa ly ở tầng cao nhất tháp rượu sẽ dễ bị dính bụi, không vệ sinh.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh héo rũ nhìn ly rượu đẹp mắt kia: “Vậy anh lấy xuống làm gì? Dỗ tui à?”
Đáy mắt Hạ Minh Ngọc có nụ cười chợt lóe lên: “Sợ em không sờ được, về nhà lại làm ầm lên.”
Đàm Khanh: “…”
Ngay lúc Đàm Khanh chuẩn bị tranh thủ mắng Hạ Minh Ngọc một trận nữa, lại nghe bên phía đám người truyền đến giọng cười.
Giọng nói kia vừa hào sảng lại buông thả, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần.
“Chậc chậc chậc, mau để cho tôi xem, là ai dám phá hỏng tháp rượu vang của tiểu gia đây.”
Đàm Khanh nhìn lại theo hướng âm thanh.
Dung Thịnh mặc một bộ âu phục màu tím không đứng đắn, đang đi tới từ phía một đầu bàn dài.
Thấy Đàm Khanh, hắn ta hơi sững sờ, tiếp đó lộ ra một nụ cười hào phóng phong lưu: “Oa, Đàm Khanh à. Được rồi, tiểu gia tha thứ cho cậu.”