Đọc truyện Nắm Lấy Tay Anh – Chương 14
Đi làm thêm hai ngày nữa, cả tập đoàn CNL ai nấy đều thoải mái vì cuối cùng cũng được nghỉ làm, mọi người đều lên sẵn kế hoạch tận hưởng mười ngày nghỉ mà mỗi năm chỉ có một lần thôi. Minh Anh cũng thế. Cô đang tính dành ra mấy ngày cùng Tùng với Trang đi Sapa, hoặc về quê một trong hai đứa ăn tết ké, nhưng sau khi về đến nhà mới được nghe tin động trời.
Năm nay cô sẽ ăn Tết ở nhà bố.
Một dòng điện xẹt qua đại não của Minh Anh.
– Mẹ, thế là thế nào? Con không thích đâu! Con không đi!
– Mẹ cũng không thích, nhưng đã thỏa thuận thế rồi, ba năm một lần, con cũng phải về thăm họ hàng bên nội chứ. – Bà Yến nhẹ nhàng khuyên con.
– Đi cùng với người phụ nữ đó ấy hả? Con không muốn đâu. Mẹ ơi!… – Minh Anh mè nheo, chạy theo mẹ vào bếp – Muốn thăm bà nội thì mẹ con mình sắp xếp một ngày rồi cùng đi là được mà.
– Mẹ không đi được, năm nay đến phiên mẹ trực Tết. – Bà Yến vừa nói vừa tranh thủ nhặt rau.
– Vậy con cũng không đi. Nhất định không đi! Không ai ép được con đâu, con đã lớn thế này rồi.
Nói nốt câu cuối, cô gái hậm hực chạy thẳng lên phòng, đóng sầm cửa một cách thô bạo, Minh Anh cài chốt luôn. Ngay đến mẹ cũng muốn đẩy cô đi, thật là không còn lời nào mà nói.
Bà Yến thì không muốn phải nhìn cảnh con gái bị người ta kéo lên xe, nên vẫn cố nói vọng từ ngoài cửa vào.
– Minh Anh à! Nghe mẹ đi, lát nữa bố qua đón con đấy, đồ đạc mẹ đã xếp sẵn trong vali cho con rồi. Đi đúng ba ngày thôi. Mùng hai con về nhà muốn đi đâu làm gì mẹ cũng không cấm.
– Con không đi! Con đã nói rồi, mẹ đừng cố nữa. Lát mẹ giấu chìa khóa đi, ông ta mà đạp cửa phòng con lập tức báo cảnh sát.
Nghe lời đe dọa của con gái, bà Yến thực sự thấy hối hận. Không hiểu từ khi nào mà ngay đến bố mình Minh Anh cũng không muốn gặp nữa. Có khi nào tại bà làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.
– Mẹ xin lỗi! Là tại me, mẹ đã chia cách hai bố con con. Mẹ sai rồi! Nhưng đó là bố con, dù ít nhiều con cũng phải tôn trọng ông ấy, đó là người đã sinh ra con mà.
Sao nghe giọng mẹ như sắp khóc tới nơi vậy. Minh Anh lập tức mủi lòng, cô mở cửa đứng trước mặt mẹ.
– Đi đi con! Nghe lời mẹ!
Đúng lúc này có tiếng chuông cửa kêu, bà Yến lấy tay quệt ngang dòng nước mắt vừa trào ra, nói nốt trước khi đi xuống.
– Bố đến đấy, xuống ngay con nhé!
Minh Anh đóng cửa thở dài, cúi đầu suy nghĩ. Mất một lúc rất lâu mới kéo theo cái vali đi ra.
Đứng trước mặt bố, cô không biết nói gì, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt hờ hững. Sau đó để ông xách đồ ra xe, cô đứng lại chào tạm biệt mẹ.
– Mẹ nhớ ăn đúng giờ, đừng vì bận mà bỏ bữa đấy nhé. Con sẽ về ngay thôi, nên mẹ đừng nhớ con. – Nói rồi liền choàng tay ôm lấy mẹ, miệng thầm thì. – Mẹ không có lỗi gì cả, vì thế không cần xin lỗi con. Con đi ạ!
Nhìn theo bóng chiếc xe hơi cho tới lúc ra khỏi tầm mắt, bà Yến mới khép cửa đi vào nhà.
Chiếc xe bon bon trên đường, đi thẳng ra vùng ngoại ô, mãi tới khi nhìn thấy cánh cổng sắt màu tím, Minh Anh mới biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Một dòng kí ức hiện lên trước mắt cô.
” – Con nhỏ này, sao trước mặt bố mày mà mày dám tỏ thái độ với tao thế hà? – Hiền quát lên ngay khi bước chân vào phòng Minh Anh, bà ta thậm chí cũng không thèm gõ cửa.
– Bố tôi đi rồi à? – Minh Anh hỏi, thực ra cũng biết thừa rồi, bố cô mà ở nhà bà ta có tới ba lá gan cũng chẳng dám dùng lời lẽ như thế.
– Phải, đi rồi. Đi luôn mấy ngày cơ, mày cứ ở trong này mà gặm nhấm cái thái độ của mày đi, đừng có vác mặt xuống nhà nghe chưa?
Nói dứt câu liền đóng cửa lại, Minh Anh nghe thấy tiếng chìa khóa. Rồi còn nghe cả tiếng tủ gỗ kéo trên sản nhà. Hẳn là bà ta chặn cửa của cô rồi. Vui thật! Không ăn thì không ăn, bà ta nghĩ cô thèm vào mà ăn cơm chung với bà ta chắc. Hai người cùng không ưa nhau thì sao phải làm bộ cho có vẻ thân thiết. Bà ta diễn được nhưng Minh Anh thì không.
Và rồi quả thực lần đó, hai ngày Minh Anh không được ăn gì, có đúng bình nước thì phải dè xẻn mà uống. Đến lúc bố cô về, vào tìm gặp thì cô còn chẳng đứng vững được, cứ thế mà ngồi ở ghế. Ông phát hiện ra hỏi vợ xem chuyện gì thì bà ta lập tức giả vờ khóc lóc.
– Con bé không chịu ăn gì. Em mang cơm, mang cháo lên tận nơi nó cũng hất đổ hết. Em định gọi anh về nhưng sợ anh bận nên lại thôi. Em xin lỗi, là tại em không tốt.
Nghe thế Minh Anh chỉ muốn than trời, cô cố thở đều nhìn bố mình bằng ánh mắt không có gì muốn nói. Khiến ông vừa giận vừa thương, chẳng nỡ mắng mỏ, liền gọi người đến truyền đạm và chuẩn bị bữa ăn cho cô. Sợ mẹ phiền lòng, về nhà Minh Anh cũng không nói gì với bà, chỉ nói là đồ ăn không hợp khẩu vị.”
Sau ba năm, giờ lại có dịp diện kiến đại phu nhân, Minh Anh xuống xe theo bố bước vào nhà, lòng tự nhủ sẽ qua nhanh thôi.
– Minh Anh đến rồi hả con. Mau mau vào nhà, ngoài trời gió lạnh lắm! – Vừa mở cửa, bà Hiền vừa nói to. Tiện tay kéo cô đi vào phòng khách.
Đứng giữa căn phòng được bày bố sang trọng, Minh Anh nhất thời bị lóa mắt.
– Lâu rồi không đến, chắc con thấy lạ phải không. Từ ngày có thằng Khang, bố con quan tâm tới cái nhà này lắm. Sửa chữa, trang trí một tay bố con làm hết đấy.
Thằng Khang? Khang nào vậy? Minh Anh nghi hoặc.
Bấy giờ từ trên cầu thang một thằng nhóc tầm hai, ba tuổi chạy xuống, miệng chúm chím luyến thoắng.
– Ba! Ba đã về! – Nói rồi liền chạy lại ôm chầm lấy chân ông Hải Minh.
– Minh Khang, chào chị đi con! – ông nói nhẹ.
– Con chào chị ạ! – nghe lời bố, thằng nhỏ lập tức đứng thẳng để tay trước bụng rồi cúi xuống chào vô cùng lễ phép, trông rất dễ thương.
– Phải xưng là em chứ con. – Bà Hiền sửa lại.
– À, em chào chị ạ! – thằng bé lại lặp lại hành động đó một lần nữa.
– Ừ, chào em, lần đầu gặp.
Minh Anh đương nhiên không muốn làm khó một thằng bé vô tội, cô đưa tay vẫy chào Khang, nhìn kĩ, trông thằng bé cũng có nét giống cô. Điều này càng làm cho Minh Anh thấy hứng thú.
Lát sau, ông Hải Minh gọi người giúp việc mang hành lý lên phòng hộ Minh Anh, cô gái chỉ biết lặng lẽ đi theo sau. Nhưng cô không hề đơn độc, thằng nhóc Khang đã nhanh chân chạy phía sau, vừa đi vừa hỏi rất nhiều thứ. Nào là chị đến đây chơi thường xuyên với Khang chứ, chị có biết chơi Angry birds không, chị có muốn mượn Ipad của Khang chơi không. Có vẻ như sự có mặt của cô khiến thằng bé vô cùng hào hứng.
Nhưng Minh Anh chưa kịp đáp lại thì đã nghe tiếng phụ nữ nói phía sau.
– Khang! Đừng làm phiền chị, chị không thích đâu, lại đây với mẹ.
Không cần ngoảnh đầu lại cũng biết người ta không quý mến gì mình, Minh Anh chẳng đáp gì cứ thế đi thẳng. Đóng cửa phòng lại, cô rút điện thoại ra kiểm tra xem có ai nhắn tin gọi điện ình không, rồi lại lăn lên giường nằm nghỉ.
Đêm ba mươi, đứng trên ban công của căn biệt thự, Minh Anh đưa tầm mắt ra bốn bề xung quanh, cảm nhận thời khắc giao thoa của đất trời. Những năm trước đón Tết cùng cô luôn là Tú, giờ lại đơn độc một mình, chẳng biết là nên vui hay nên buồn nữa. Nhìn vào cái màn hình tối đen trong tay, tự nhiên nhớ tới Hiếu, cô liền mở lên soạn một tin nhắn.
“Năm mới vui vẻ!”
Lưỡng lự mãi mới quyết định ấn gửi. Hai phút sau liền nhận được hồi âm.
“Cám ơn! Năm mới vui vẻ!”
Thôi, thế là hết hi vọng, Minh Anh thầm chế giễu bản thân, cô không thể xuống nước hơn được nữa, mặc kệ, không cần ai đó phải quan tâm.
Minh Anh kéo khóa áo khoác, cất điện thoại vào túi rồi ngước mắt lên trời, đúng lúc bữa tiệc pháo hoa bắt đầu. Bầu trời bỗng chốc trở nên lung linh huyền ảo.
Minh Anh đang đứng thì nghe có tiếng người mở cửa phòng, cô quay lại.
– Chị, chị mau xuống nhà lễ cụ đi.
Cúng đêm ba mươi ấy hả, việc này đâu cần cô làm.
– Mẹ gọi chị xuống, bố nói lâu rồi chị chưa tới lễ cụ. Mau đi cùng em!
Nói đoạn thằng nhóc kéo tay Minh Anh lôi đi, không kịp cho cô phản ứng thêm điều gì.
Đứng trước bàn thờ gia tiên, Minh Anh và Khang, mỗi người cầm một nén hương, vái ba vái. Ông Hải Minh nhìn thế thì vô cùng hài lòng.
Làm lễ xong, Khang liền kéo tay Minh Anh ra phòng khách, thằng nhỏ mở hộp bánh kẹo mẹ nó vừa chuẩn bị xong, lấy ra một nắm chíp chíp để vào tay Minh Anh.
– Cho chị! Cái này Khang thích nhất. – Khang vừa nói vừa chỉ vào miếng kẹo dẻo hình con gấu. – Ngon lắm, chị ăn đi!
Nhìn thằng bé đang chờ đợi mình, Minh Anh cũng không muốn để nó thất vọng, cô nhét miếng chíp chíp Khang đưa vào miệng, vừa nhai vừa diễn tả bộ mặt mãn nguyện.
– Ừm, ngon thật, chị thích lắm. Cám ơn Khang nhé! – Nói rồi còn vuốt má Khang âu yếm.
Cho dù thằng nhỏ là con của người phụ nữ cô không ưa, nhưng nó vẫn là em cô, lại đáng yêu như vậy, sao mà ghét cho nổi. Minh Anh cứ ăn một miếng lại cho Khang một miếng, vừa ăn vừa cười đùa với nhau vô cùng vui vẻ.
Trông thấy cảnh này, từ trong góc khuất của căn phòng, ông Hải Minh khẽ mỉm cười, ông mừng vì hai đứa con có thể thân thiết nhanh như thế. Nhưng người phụ nữ đứng sau ông thì không hề mong câu chuyện diễn ra theo cách này. Bao nhiêu lần bà dùng kế ly gián chỉ vì muốn chồng bà ghét bỏ đứa con gái hỗn láo kia, nhưng ông không những không làm theo ý bà mà còn ngày càng quan tâm, yêu thương con nhỏ hơn. Thật bực mình! Bà Hiền quay đầu đi thẳng lên tầng, không muốn nhìn thêm nữa.
Sáng ngày mùng một đầu năm, theo tục lệ thì con cái sẽ tới chúc Tết cha mẹ trước tiên. Gia đình ông Hải Minh cũng vậy, mọi người đều tất bật chuẩn bị để về quê.
Bước chân vào cái sân gạch, Minh Anh đưa mắt nhìn quanh, khung cảnh nơi này vẫn chẳng có gì thay đổi. Hướng ánh mắt tới gốc cây ổi, cô bỗng nhớ lại ngày còn bé, từng có lần trèo cây hái ổi, nhưng ổi chẳng kịp với tới đã bị sâu róm đốt cho ngứa ngáy tới mấy ngày sau. Rồi còn lần đi múc nước, lỡ đánh rơi cái gầu xuống giếng, dây buộc thì bị đứt, cô lại không dám nói với người lớn, còn cố dùng gậy phơi quần áo để lấy nó lên. Kết quả bị bà nội bắt gặp, bà hét ầm lên làm Minh Anh suýt nữa ngã nhào xuống giếng. Thật sự nơi đây lưu giữ biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp của cô gái.
Khi cô còn đang mải mê nghĩ xa xôi thì nhóc Khang đã nhanh chân chạy vào nhà từ lâu, thằng bé đứng trên thềm cửa gọi với làm Minh Anh giật mình.
– Chị! Đi mau lên!
Bấy giờ cô gái mới choàng tỉnh, vội vàng bước thật nhanh.
Đứng trước mặt bà, người phụ nữ đã ngoài tám mươi tuổi, Minh Anh cúi đầu chào lễ phép. Bà nhìn thấy cô cháu gái thì dù đau chân cũng lập tức đứng dậy, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
– Minh Anh! Lại đây, lại đây ngồi với bà!
Cô gái nghe bà gọi lập tức chạy đến ngay, cô và Khang, mỗi người ngồi một bên, để bà choàng tay khoác vai cùng trò chuyện.
Ăn bữa cơm trưa với bà và gia đình bác cả xong, Minh Anh cùng bố và Khang, cả bà Hiền nữa, cả bốn người đi một vòng quanh những nhà người thân ở gần đó, thăm hỏi họ hàng. Mãi đến chiều tối mới lên xe trở về.
Ngày hôm sau thì như đã hứa, ông Hải Minh gọi xe đưa Minh Anh về nhà mẹ. Trước khi đi Minh Anh còn bị thằng nhóc Khang bắt hứa đi hứa lại việc nghỉ hè cô sẽ tới chơi với nó. Thực ra Tết này cũng không tệ như Minh Anh đã tưởng. Ngoại trừ việc cả mấy ngày cô không nói chuyện với bà Hiền hay với bố nhưng căn nhà này cũng không tới nỗi khiến cô ghét bỏ như trước nữa rồi.
Bầu trời sáng mùng hai Tết vô cùng xanh trong, gió thổi nhẹ qua khu vườn và những cánh đồng gần đó, chim hót líu lo, thời tiết ấm áp dễ chịu.