Đọc truyện Nắm Lấy Tay Anh – Chương 13
Quả thật, toàn bộ những ngày sau đó, Minh Anh không còn thấy xe anh đỗ ngoài cửa nhà, cũng không gặp anh ngay cả vào cuối tuần ở quán café như trước nữa.
Hiếu không thông báo một lời, đột nhiên lên đường đi công tác.
Trả lại cho Minh Anh một cuộc sống y hệt như lúc anh chưa xuất hiện. Chỉ có điều, trước đây lịch trình của cô là “Nhà – trường – nhà” còn nay đã trở nên phong phú hơn một chút, biến thành “Nhà – công ty – trường – nhà”. Thực sự vô cùng nhạt nhẽo.
Cuối tuần, Minh Anh vẫn ghé qua quán café. Nhưng đến rồi cũng chẳng biết mình muốn đọc cái gì, chỉ gọi một ly nước, vớ đại một cuốn tạp chí, hoặc có khi đi quanh mấy cái kệ sách đắn đo mãi cũng chẳng lấy ra cuốn nào. Giống như hôm nay, hoàn toàn để mọi việc diễn ra trong vô thức.
– Chỗ chúng tôi không có cuốn nào bạn muốn đọc à? – Bỗng một giọng nữ lạ lùng vang lên, phá tan sự im lặng xung quanh Minh Anh.
Cô gái quay lại, bắt gặp ngay một gương mặt vô cùng quen thuộc, hôm trước còn mới đọc bài phỏng vấn của cô ấy trên tạp chí. Người đứng trước Minh Anh lúc này thực sự chính là ca sĩ Yến Chi, giọng ca bán cổ điển nổi đình đám, hay là Minh Anh lại đang bị ảo giác? Cũng không đúng, làm gì có ảo giác nào chân thật thế này.
– Chị Yến Chi? – Minh Anh không kìm được thốt lên.
– Ra ngoài phạm vi truyền thông và sân khấu thì mình được gọi là Châu – Yến Chi nháy mắt cười tươi, tay tranh thủ sắp xếp lại mấy cuốn sách. – Lắm người vô ý thật, toàn để sai chỗ thôi.
– Cửa hàng này… là của chị sao? – Minh Anh không giấu được vẻ tò mò.
– Phải, là mình với một người bạn nữa góp chung. Mình là chị chủ, còn tên đó là ông chủ. – Lại cười.
Giờ Minh Anh mới nhớ lại cuộc trò chuyện của cô và Hiếu khi lần đầu gặp ở đây. Hóa ra anh ấy lại còn có một người bạn nổi tiếng, bảo sao cửa hàng vừa khai trương đã được đăng báo rầm rộ, quảng cáo không hết lời.
– Chị với anh Hiếu quen nhau lâu chưa ạ?
Đột nhiên Minh Anh lại quên mất việc phải uốn lưỡi trước khi nói, lời thốt ra rồi lập tức muốn nuốt lại luôn, nhưng không được.
– Bạn biết Hiếu à? – Yến Chi dừng hẳn động tác, đang lúi cúi dưới sàn lập tức đứng dậy.
– À… là… bọn em là đồng nghiệp, em là cấp dưới của anh Hiếu. – Minh Anh lúng túng thấy rõ.
– Cấp dưới? Cấp dưới mà gọi giám đốc là “anh Hiếu” thân thiết vậy sao? – Yến Chi lém lỉnh.
Chết rồi, cảm giác này, đúng là Minh Anh vừa cầm đá tự đập chân mình rồi, ngại không lời nào tả hết.
– Biết rồi, biết rồi, lại ẩn tình khó nói hả? – nói đoạn Chi lại tiếp tục làm việc, mặc cho cô gái nhỏ đang vô cùng bối rối.
– Không phải ẩn tình gì đâu chị. Chỉ là… – thói quen, Minh Anh thầm nghĩ nhưng không dám nói ra, càng cố giải thích sẽ càng giống ngụy biện, mà có khi lại thành giấu đầu hở đuôi, chắc chắn sẽ vô tình nói thêm nhiều điều không nên nói nữa.
– Đợt này Hiếu đi công tác lâu không? – Đột nhiên Yến Chi đổi chủ đề, cảm thấy có lẽ mình đã làm khó cô em gái kia quá rồi.
– Em cũng không rõ ạ, hình như là khi nào kí được hợp đồng mới về.
– Sao cứ “em” suốt thế, lại còn lễ phép nữa, bạn bao nhiêu tuổi rồi? – Chi tò mò.
– Em 22 ạ!
– 22??? – cô ca sĩ tròn mắt, giọng bỗng cao vút. – Trẻ vậy sao?
Chị nói thế là có ý gì, Minh Anh nghi hoặc, không biết nên phản ứng thế nào. Chẳng lẽ trông cô lại già thế à?
– Cái ông Hiếu này, giờ lại còn định lừa con gái bé nhỏ nhà người ta nữa. Thật tình… – Nói rồi không giấu được nụ cười thường trực.
Phải công nhận, người nổi tiếng dù có xuất hiện ở đâu, trong bộ dạng hay hoàn cảnh nào cũng vẫn đẹp vô điều kiện và thần thái vẫn vô cùng xuất chúng. Minh Anh tự nhủ, cô cứ đứng nhìn Chi chăm chú, mặc kệ lời nói vừa rồi của cô gái.
– À, phải rồi, em hỏi chị quen Hiếu lâu chưa đúng không? – Chi tiếp – Sự thật là chị với cậu ta gần như chơi với nhau cả đời rồi. – Vừa nói vừa nghĩ điều gì đó, Chi cười rất tự nhiên. – Vốn là hàng xóm từ thời còn ở quê, sau này nhà cậu ấy chuyển lên thành phố thì có một khoảng thời gian dài không liên lạc. Mãi đến lúc vào đại học thì chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hai đứa lại học cùng khoa. Sau này chị đi diễn nhiều thì ít gặp hơn. Nhưng từ ngày mở cửa chỗ này thì hai đứa lại có chỗ lui tới, có lúc không hẹn mà gặp, vui lắm!
– Vậy là thanh mai trúc mã rồi. – Minh Anh lầm bầm.
– Ầy, nhưng cô bé đừng hiểu nhầm, Hiếu nó coi chị không khác gì một thằng con trai, hoàn toàn không có gì mờ ám đâu đấy. – Chi khẳng định.
– Dạ! Em đâu có nói gì. – Minh Anh bối rối.
– Đấy là chị cứ nói thế, sau này đỡ lằng nhằng. – Nói đoạn Chi đột nhiên đứng dậy, tay ôm theo cái thùng giấy trống rỗng. – Thôi, em ngồi chơi, chị lên gác sắp xếp mấy thứ.
Nói rồi Chi nhảy luôn ba bậc một, chả mấy chốc đã biến mất ở cuối cầu thang, bỏ lại Minh Anh một mình bên cạnh bao nhiêu là thắc mắc.
***
Suốt mấy tuần liền, Minh Anh không nhận được tin gì từ Hiếu. Vốn đang quen với sự có mặt của anh, ít nhiều thỉnh thoảng cũng nhận được vài tin nhắn nhắc nhở việc ăn – mặc – đi lại. Đột nhiên giờ không còn nữa, Minh Anh thấy vô cùng hụt hẫng. Dù biết mình và anh cũng không có quan hệ gì đặc biệt, nhưng ít ra cũng được xem là bạn bè, đồng nghiệp rồi, sao anh không nhắn tin báo cho cô biết tình hình hay thông tin về ngày trở về.
Hôm nay trời lại mưa, thời tiết đầu xuân vô cùng ẩm ướt khó chịu. Minh Anh cầm ô ra khỏi nhà, chẳng biết vì sao lại đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Không lẽ cô lại hi vọng sẽ thấy xe của anh. Điên rồi, điên thật rồi, Minh Anh tự trách, cảm thấy dạo này đúng là ăn nhiều quá nên lú lẫn hết cả rồi, sao lại cứ như đang nhớ nhung người ta thế này.
Lững thững bước đi trên đường, mắt nhìn thẳng nhưng thật ra chẳng để tâm, Minh Anh cứ đi, cứ đi, cho tới khi phát hiện ra mình đã đi xa khỏi bến xe bus tới cả vài trăm mét, Minh Anh mới vội vàng quay lại. Cũng may chưa lỡ xe, chứ không chắc sẽ đến công ty muộn mất.
Sắp đến Tết Nguyên Đán, sinh viên các tỉnh đã về vãn, nên xe bus buổi sáng thứ tư mà Minh Anh vẫn có được chỗ ngồi. Lúc này cô mới cảm thấy rõ cái không khí cuối năm, lòng tự nhiên rạo rực. Mọi khi thời điểm này cô với mấy đứa bạn đã thoải mái tung hoành, tất bật sắm tết rồi, nhưng năm nay đã khác. Năm nay Minh Anh đã có việc làm, tận 29 mới được nghỉ, nhưng thật ra cũng không sao, nhờ thế mà cô cảm nhận được sự trưởng thành của bản thân. Cô gái vui vẻ đưa ánh mắt của mình ra ngoài cửa sổ, miệng lầm bầm kêu thời gian trôi thật nhanh.
***
– Minh Anh đi xuống ăn cơm luôn không em? – Nguyệt lên tiếng hỏi khi chuẩn bị đóng cửa phòng.
Dạo gần đây mối quan hệ với đồng nghiệp của Minh Anh ngày càng được cải thiện đáng kể, ngay tới Nguyệt cô cũng không còn cảm giác khó gần nữa, đã có thể thoải mái nói chuyện rồi.
– Vâng, em lưu file này xong sẽ xuống ngay, các chị cứ đi trước đi ạ!
Đến căng tin, Minh Anh lại càng cảm nhận rõ không khí Tết tràn ngập khắp mọi nơi. Thực đơn hôm nay toàn món truyền thống, hương thơm khiến cô cảm thấy như đang ngồi trước mâm cơm tất niên, tự dưng lại nhớ tới không khí gia đình đầm ấm khi còn bé.
Cô gái bê khay của mình tới ngồi cạnh Trinh, vừa định mở miệng khen công ty có lòng với nhân viên thì đã nghe chị trưởng phòng nói:
– Các cô các cậu Tết này tha hồ tiêu tiền thưởng nhé!
– Thật hả chị? Năm nay được tăng lương à? – Hùng, kiểm toán viên số một phòng tài chính lên tiếng, giọng vô cùng hào hứng.
– Ừ, chị nghe thư kí giám đốc nói là giám đốc đã kí được hợp đồng rồi, bán bản quyền chương trình phần mềm anti-spyware với giá tương đối cao, lợi nhuận thu về không nhỏ. Không rõ lương có tăng không, nhưng chắc chắn thưởng sẽ khá hơn những năm trước.
– Giám đốc của chúng ta thật tuyệt vời! Em ngưỡng mộ anh ý quá đi! – Nguyệt kêu lên.
– Vậy giám đốc đi làm rồi hả chị? – Minh Anh tò mò, ngồi nãy giờ mới dám lên tiếng.
– Chưa, hình như là về từ tuần trước, nhưng thấy bảo giám đốc xin nghỉ phép luôn rồi. Cũng đúng, cống hiến nhiều quá rồi còn gì. Chắc tranh thủ đưa gia đình đi du lịch luôn.
– Người ta giỏi người ta sướng thật! – Trinh vừa gặm thịt gà vừa phán.
– Công nhận. – Những người khác đương nhiên cũng đồng tình với điều này.
Minh Anh thì chán hẳn, thế mà cô cứ nghĩ hai người là bạn. Sao ngay đến một cái thông báo anh cũng không gửi cho cô thế. Đúng là uổng công Minh Anh lo lắng suốt mấy ngày nay, còn tưởng anh gặp chuyện gì không hay. Đàn ông trên đời này đúng là không tin được ai hết. Cô gái thầm nhủ, sau đó liền lấy sức ăn cho bằng sạch cái khay của mình.
Lịch học ở trường đã tạm thời kết thúc, thời gian này Minh Anh đều chăm chỉ tăng ca, nói là thế nhưng cô chỉ là ngồi ở văn phòng đến lúc cùng về với mọi người thôi. Công việc cũng không khác lắm, chỉ là đi photo, in ấn và đưa tài liệu. Cơ bản là về nhà cũng chỉ biết vùi đầu vào ngủ với lướt web, chi bằng cống hiến thêm chút sức để nâng cấp cho cái thẻ lương.
Tan ca, cô lập tức nhận được điện thoại của Trang, là lệnh triệu tập khẩn cấp.
Hai mươi phút sau, cô đã có mặt ở điểm hẹn, đến nơi liền nhìn thấy Tùng và Trang đang vui vẻ trò chuyện.
– Hello! – Tùng nhìn thấy Minh Anh trước, lên tiếng vẫy chào.
Hơi ngạc nhiên, vì trông Tùng có vẻ rất thoải mái, giống như khi hai người chưa xảy ra chuyện gì, Minh Anh cũng vui vẻ đáp lại, nhanh chân ngồi xuống cạnh Trang.
– Nàng dạo này chăm chỉ ghê nhỉ? Tăng ca nhiều thế chắc phải đãi bọn này vài bữa thôi chứ. – Trang mỉa mai.
– Mày không phải lo, hôm nay vừa kí sổ lương rồi, bữa này tao mời, mong hai vị thí chủ giơ cao đánh khẽ, em còn phải nuôi mẹ và bản thân. – Minh Anh hí hửng, nói với vẻ tự hào.
– Được, đã thế phải ăn thủng nồi trôi rế nhà người ta luôn. Trang! Mày gọi đi!
Ôi thôi xong, để Trang gọi khác nào ép Minh Anh bán thân trả nợ, Minh Anh đau khổ nhìn người vừa đưa ra quyết định kia.
– Đừng trách tao nha con khỉ! – Trang nhìn vào tờ thực đơn, miệng nhoẻn cười đầy hàm ý.
Thực lòng làm Minh Anh khóc không ra nước mắt.
Nhưng cũng may, nhờ có bữa cơm này mà cô với Tùng bắt đầu thoải mái nói chuyện trở lại, không còn ngại ngùng hay bất kì điều gì chặn ở giữa nữa. Minh Anh cảm thấy cuộc đời mình như tươi sáng hẳn lên, vô cùng vui vẻ.