Đọc truyện Nam Chủ Chết Tiệt Tha Cho Ta Đi Nữ Chính Kia Cơ Mà – Chương 27: Dẹp loạn
Hạ Băng và Mễ
Ly nói chuyện một hồi thì Mộ Dung Hàm chạy lại. Mễ Ly khi thấy Mộ Dung
Hàm đến gần thì máu hủ lại nổi lên. Ai nha sắp có GV để coi rồi???
Mộ Dung Hàm không để ý sự hiện diện của Mễ Ly lắm lập tức chạy đến chỗ Hạ
Băng ôm chầm lấy cô. Thấy hành động của hắn Mễ Ly máu nóng lập tức dồn
lên đâu. Tên khốn kia Hạ Băng là của cô nga!!!
– Này anh kia giữa ban mày ban mặt dám cư nhiên ôm bạn tôi như vậy! Băng Băng cậu có sao không?
Xong rồi cô kéo Hạ Băng ra khỏi móng vuốt sói của ai đó lập tức nhìn Đông
ngó Tây dò hỏi. Thấy Mễ Ly tên Mộ Dung Hàm lập tức dẩu mỏ bảnh trai lên
cãi.
– Cô là ai dám nói như thế?
– Tôi là ai mắc mớ gì đến anh
– Không liên quan thì biến đi
– Người biến là anh mới đúng
– Là cô
– Là anh
-……
-……
Sau một cuộc đấu khẩu đẫm máu à khoan só rỳ là đẫm nước bọt thì rốt cuộc Hạ Băng cũng phải ngăn hai đứa trốn viện kia lại thầm nói Tôi không quen hai người này!
– Thôi hai người im hết cho tôi.
Sau khi dẹp loạn hai bạn trẻ trâu này thì Hạ Băng nói
– Hai người có muốn đi ăn gì không hôm nay tôi bao!
– Tôi muốn ăn món cay Tứ Xuyên tớ có biết món này ngon hết sẩy!
Nghe đến thức ăn hai mắt Mễ Ly lập tức sáng lên như đèn pha chuyện cãi lộn
bùng phèng lúc nãy liền quên đi không còn một chút! Đúng là bạn bè của
nhau có khác đều là những con heo nái điển hình.
– Không ăn món ăn Châu Âu sẽ ngon hơn
Tên Mộ Dung Hàm đâu để con heo nào đó đắc ý liền lên tiếng phản bác
– Cay Tứ Xuyên
– Châu Âu
– Tứ Xuyên
– Âu
– Xuyên
– Âu
-……
-…….
-……
-……
– Hai người im hết cho tôi giờ đi ăn món Trung đi.
-Băng nhi em nói đúng ý anh
– Băng Băng thật hiểu tâm lí của tớ.
– Của tôi
-Của tôi
-……
-……
Cuộc ẩu đả lại bắt đầu. Hạ Băng đưa tay lên xoa trán hai tên điên này rốt cục có để cho cô sống không đây?
– Hai người mau lên xe ai mà nói nữa tôi lập tức đá ra ngoài.
Thế là cô lôi đầu hai tên đó vào ghế sau tự mình lái cho an toàn nếu không đang đi hai đứa kia lên cơn cãi lộn chết cả đám à!
Còn hai tên kia đã thẩm thấu được câu đe doạ kia của cô liền ngoan ngoãn mà im phăng phắc. Có phải vậy không? Ố nô hai thanh niên cực lày này sau
khi không nói được liền chơi trò khá là trẻ trâu …..ném giấy nội dung
trong giấy như sau
– Tại anh mà không ăn được món cay
– Tại cô mà không ăn được đồ Châu Âu
– Tại anh
– Tại cô
Hai thanh niên cứng liên tục chọi qua chọi lại mảnh giấy! Rốt cục Băng tỷ
ơi chị đã làm gì sai mà mắc phải hai cục nợ này thế này?
Đến nhà
hàng, Hạ Băng cùng Mộ Dung Hàm đi kiếm ghế trước còn Ly tỷ thì đi mua đồ ăn. Vừa đi vừa thầm thăm viếng cả 18 đời tổ tông nhà họ Mộ Dung tỷ dụ
như tại tên khốn kia mà mình và Băng Băng không ăn đồ cay đc. Hay
hắn ta mà lợi dụng cơ hội làm gì với Băng Băng mình sẽ không bỏ qua.
Bê thức ăn ra hai con heo bắt đầu chiến đấu oanh liệt chỉ còn tên Mộ Dung
Hàm ngồi nhìn lé mắt! Hai người này là heo cầm tinh hay sao? Nếu như
vậy thì Băng nhi sẽ là con heo dễ thương nhất còn tên nha đầu kia là con heo xấu xí nhất! Nếu Ly tỷ mà biết hắn đang nghĩ gì chắc chắn sẽ không nhưng nhị gì cầm dao chém hắn như điên luôn!
Ăn xong Mễ Ly và Hạ Băng cùng xoa xoa hai cái bụng căng tròn nảy nở. Mễ Ly do có chút…nên xin đi vệ sinh trước khi đi còn không quên liếc xéo con sói đội lớp cừu ngồi bên cạnh Băng Băng nhà cô.
Thừa dịp con heo nào đó đi xử lí nỗi buồn thì Mộ Dung Hàm liền nhân cơ hội nhe móng vuốt sói ra.
– Anh họ hình như anh và Ly Ly không hợp nhau cho lắm?
– Không bạn của Băng nhi cũng là bạn anh
Tên họ Mộ Dung miệng trơn như bôi mật nói dối không chớt mắt. Cô cũng liếc
xéo hắn một cái rồi cầm điện thoại…chơi My Talking Tom! Nếu nói hai
tên kia là trẻ trâu thì chị còn trẻ trâu hơn đấy!
Mễ Ly đi vệ
sinh xong liền thấy tên kia đang nhân lúc Băng Băng của cô chơi điện
thoại mà thừa cơ nhe móng vuốt rồi xong cuộc đấu khẩu mà người hứng
nhiều nước bọt nhất là Hạ Băng lại bắt đầu! Thế là cô phải vác hai tên
trẩu này về. Trên đường về kẻ sẵn sàng nhảy vào lửa vì bạn ôm chặt cứng
Hạ Băng bắt tên kia lái xe ! Trước khi về còn dặn dò cô thật kĩ cả 20
nào là khi tên đó định làm gì thì cậu phải cách xa 15 m đó nhớ cho kĩ
là 15m đó ( chị ơi có lố quá không)