Đọc truyện Nam Chủ Chết Tiệt Tha Cho Ta Đi Nữ Chính Kia Cơ Mà – Chương 26: Bạn?
Sáng hôm sau,
khi mặt trời đã lăn lên quá đỉnh thì con heo nào đó vẫn ngủ ngon lành mà không để ý tầm mắt nóng rực của tên nào đó nhìn muốn cháy quần mình.
– Băng nhi mau dậy.
Hắn lại gần phía giường cô tay cũng không nhàn rỗi sờ chỗ này bóp chỗ kia.
Chỉ tiếc là chưa được ăn đậu hũ của mĩ nhân thôi. Nhưng không sao trước
sau gì hắn cũng được ăn trước hết phải lấy lòng mĩ nhân a sau này sự
nhiệp truy thê của hắn sẽ dễ dàng hơn. Tiếc quá con heo nào đó vẫn đang
khò khò chẳng chút bận tâm gạt phăng cái tay hư hỏng của hắn ra giọng
ngái ngủ nói
– Con heo kia mau bỏ móng vuốt heo của ngươi ra cho lão nương ngủ.
Thành công khiến tên nào đó mặt đen xì. Không lẽ lúc ngủ cô chẳng chút cảnh
giác nào sao hắn còn không quên trong nhà này vẫn còn một con sói mang
tên Liễu Hạo Thiên may mà hắn đã đi Paris với Liễu tổng rồi nên hắn mới
có thời gian thoải mái với vợ hắn nha ( cho hỏi chị ấy là vợ anh hồi
nào?)
– Băng nhi có phải nàng muốn ngủ đúng không được để ta bồi nàng ngủ.
Phặc !!! Liễu Hạ Băng với tốc độ ánh sáng nhanh chóng bật dậy bây giờ thì đã tỉnh ngủ hẳn lặng lẽ nhìn con sói đội lớp cừu bên cạnh tức giận nói
– Ngươi ai cho ngươi dám vào phòng bổn nương
– Là anh thấy sắp trễ giờ làm rồi em vẫn không chịu dậy nên mới lên gọi.
Kèm theo đó là khuôn mặt uỷ khuất cùng đôi mắt long lanh ngập nước như muốn lên án hành động độc ác của cô.
– Anh ra ngoài đi em sẽ thay đồ rồi ra sau.
Cô liền mủn lòng trước hành động của Mộ Dung mĩ nhân..Khụ! À nhầm Mộ Dung mĩ nam dù sao cũng là cô lớn tiếng với anh trước.
Sau khi thay đồ cô liền xuống phòng bếp ăn sáng rồi đi đến công ti chung với Mộ Dung Hàm.
—- Ta là dải phân cách tại công ti——
Vừa đến công ti cô liền lôi anh đến phòng nhân sự để sắp xếp cho anh một vị trí phù hợp sau khi đi qua phòng phỏng vấn cho bộ phận thư kí cho công
ti bỗng cô nghe thấy tiếng nói chua lè của phụ nữ mang theo ý nhạo báng
vang lên
– Cô nghĩ đây là đâu mà có thể tuỳ tiện đi lại? Cô xấu
xí như vậy mà muốn làm thư kí sao thật nực cười đúng là một sự sỉ nhục
cho Liễu thị. Bao nhiêu người muốn xin làm còn không được còn con oách
con xấu xí như cô mà muốn làm sao? Đúng là điên rồ.
Đó là trưởng
phòng sáng tạo Lý Phi Phi, cô ta nổi tiếng là người chanh chua nhất công ti, không nhờ có hậu thuẫn sau lưng cô ta cũng đã sớm bị đuổi đi từ lâu rồi. Tầm mắt cô di chuyển đến cô gái bên kia. Mái tóc hơi kì quái ,
gương mặt tròn trịa cùng cặp kính dày cộp như đít chai. Gu thời trang
của cô gái này hình như không ổn cho lắm. Cô ấy cúi gằm mặt xuống nên
không thể biết được cô ta đang nghĩ gì. Cô thật thấy bất bình cho cô gái ấy xấu thì đã sao chỉ cần năng lực thôi.
– Này trưởng phòng Lý
tôi thấy cô không biết cách chọn nhân viên thì phải. Bây giờ là thời
hiện đại rồi chứ đâu còn ở thời cổ đại đâu thế cho nên thư kí chứ đâu
phải kĩ nữ mà cần sắc đẹp? Nếu cô ấy có năng lực cho dù là ai Liễu thị
cũng muốn sở hữu những người như thế! Còn cô nếu không có người chống
lưng đừng nói là cửa ngay cả cửa sổ cô cũng không có mà vào Liễu thị với cái bằng đại học loại trung như thế.
Thấy cô nói vậy mặt cô ta lập tức nhăn lại, chốc sau lại đỏ lên thật đáng ngượng chuyện cô ta cố dấu đã bị bại lộ rồi.
Sau đó cô không để ý nữa lên phòng tiếp tục làm việc.
Tan làm, cô cùng Mộ Dung Hàm trở về , mấy noona hủ nữ trong công ti đều
chòng chọc nhìn hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Đến gara để xe của công ti bỗng cô thấy cô gái sáng nay chạy lại phía mình nói
– Chào bạn mình là Mễ Ly rất vui được gặp bạn
– Chào mình là Liễu Hạ Băng rất vui được làm quen.
– Cám ơn bạn chuyện sáng nay nhờ bạn mà mình được nhận rồi đó chúng ta có thể làm bạn bè không?
– Tất nhiên là được
Không hiểu sao cô gái này lại cho cô cảm giác ấm áp lạ thường…