Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 38: Hợp tác


Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 38: Hợp tác

Editor: demcodon

Giang Kha nghe người đại diện nói xong quả thật muốn điên: “Cái gì gọi là để cho bọn họ chụp trước? Đã nói ba người chụp chung, để cho bọn họ chụp trước là có ý gì?”

Người đại diện của Giang Kha nhìn xung quanh, ý bảo Giang Kha nói nhỏ chút: “Bằng không thì sao, chẳng lẽ kêu Lục Dương bên Bác Á tiếp tục chờ, kêu Chu Y tạo hình xong cũng chờ?”

“Tại sao không thể? Chúng ta có thể nói chuyện với người đại diện của Chu Y. Lúc này chính là lúc biểu hiện đoàn kết. Nếu tôi không chụp thì Chu Y cũng không chụp, Thời Phong tự nhiên phải nắm chặt thời gian.”

“Cậu nói điên cái gì đó, bên Chu Y sao có thể đồng ý? Lại nói, công ty cũng sẽ không đồng ý kiểu cách làm uy hiếp Thời Phong này!”

Nếu không phải tạp chí lớn thì làm bộ làm tịch một chút cũng không sao. Nhưng Thời Phong là loại công ty nhỏ có thể uy hiếp sao?

Người đại diện của Giang Kha bất đắc dĩ nói: “Tôi thấy cậu bị chị Tề cưng đến hư rồi, cái gì cũng dám nói.”

Hắn có quan hệ tốt với Tề Dật, đối với Giang Kha khó tránh khỏi quan tâm nhiều một chút. Nhưng cũng có điểm mấu chốt.

“Thời Phong phỏng chừng cũng đang cảm thấy bất mãn vì chuyện đổi người nhất thời, cố ý làm khó dễ chúng ta một chút. Lát nữa cậu biểu hiện tốt một chút, tôi và công ty cùng làm quan hệ xã hội với Thời Phong. Nhưng hiện tại cậu phải kiên nhẫn đợi, chụp trễ một chút sẽ không có vấn đề quá lớn.”

Y suy nghĩ còn bổ sung: “Nếu bên này cậu chụp hiệu quả tốt, biên tập viên và nhãn hiệu đều vừa lòng là có thể chụp ảnh riêng. Đó không thể so với chen chụp chung một bức ảnh với người khác tốt hơn nhiều?”

Giang Kha nghe người đại diện nói nhiều như vậy. Mặc dù vẫn rất khó chịu, nhưng cuối cùng khôi phục một chút lý trí: “Vậy phải đợi bao lâu?”

“Làm sao tôi biết. Nhưng mặc kệ phải đợi bao lâu cậu phải thành thật chờ!”

Người đại diện ngẫm lại không yên lòng, quyết định ở lại “giám sát” Giang Kha: “Lát nữa tôi sẽ không quan bên Mạn Mạn, cũng không về công ty. Tôi sẽ ở đây chờ với cậu.”

Từ Mạn là một nữ nghệ sĩ khác trên tay y. Vốn hôm nay phải đi thăm đoàn phim. Nhưng Giang Kha bên này y không yên lòng, chỉ có thể chịu thương chịu khó cùng chịu khổ với Giang Kha.


“Bên chúng ta thái độ thành khẩn một chút, đến lúc đó Trúc Tinh sẽ bàn điều kiện với Thời Phong. Chờ lát nữa đi ra ngoài đừng bày cái mặt thối đó, có nghe không?!”

Đề cập đến tình huống ích lợi thực tế người đại diện cũng nghiêm túc lên.

Giang Kha lúc này đã nghĩ rõ ràng, cũng hiểu rõ giai đoạn trước bọn họ bỏ vào bao nhiêu tinh lực và tiền bạc. Cơ hội này khó có được, vì thế lập tức trả lời: “Đã biết, tôi còn không biết đúng mực sao?”

Nhưng hắn vẫn oán giận nho nhỏ: “Sớm biết nhãn hiệu này không phải hàng đầu thì chúng ta không cần phải cố sức như vậy.”

Người đại diện nghe vậy tức giận nói: “Cậu biết cái gì, nhãn hiệu hôm nay các cậu chụp mặc dù không phải hàng đầu. Nhưng công ty bọn họ lại là tên tuổi trên quốc tế! Bây giờ tiếp xúc tốt, về sau không phải không có cơ hội làm người phát ngôn!”

“Cậu cũng đi hóa trang trước đi. Tôi liên lạc với công ty một chút, nói không chừng Thời Phong sẽ thay đổi thái độ. Cậu có thể kịp chụp chung.” Người đại diện vỗ bả vai Giang Kha.

Giang Kha đối với vẻ bề ngoài của mình vẫn rất có tự tin, lập tức nghe theo người đại diện nói thay một biểu cảm khiêm tốn cẩn thận đi về phía phòng hóa trang.

— —

“Nhìn xa xa xem, rất tốt, rất tốt!”

“Cằm hơi nâng một chút, ánh mắt đừng nhìn ống kính. Đúng đúng, chính là như thế, vô cùng tốt!”

“Tay có thể đặt giao nhau ở trên đùi, đúng, nhìn ống kính, ánh mắt sắc bén một chút, vô cùng tốt! Hoàn mỹ!”

Lục Dương ngay từ đầu còn hơi lo lắng. Nhưng Thời Phong vì mấy “tiểu thịt tươi” này sắp xếp nhiếp ảnh gia hiển nhiên là loại tính tình rất tốt. Lúc ra mệnh lệnh rõ ràng sáng tỏ, hơn nữa đặc biệt thích “cổ vũ” người. Mỗi câu nói kết cục nhất định là từ cảm thán “tốt”, “rất tốt”, “vô cùng tốt” linh tinh.

Ngay cả Lục Dương là người khiêm tốn lý trí như vậy, sau khi liên tục nghe thấy hơn 10 – 20 từ “khen ngợi”nhiệt tình dào dạt đều không khỏi thấy phải biểu hiện của mình tốt nhất thế giới!

Trên thực tế, loại tự tin này đối với người mới mà nói quả thật rất quan trọng.


Được nhiếp ảnh gia phản hồi tốt đẹp Lục Dương biểu hiện càng ngày càng tự nhiên, ưu thế diễn viên cũng dần dần thể hiện ra.

Hơn nữa trước khi bắt đầu công việc này đã được nam thần Đàm Cánh Xuyên chỉ “bí quyết chụp ảnh bìa thực chiến”. Lục Dương cũng cảm thấy mình phát huy ngày càng tốt, ít nhất toàn bộ trạng thái là thoải mái và tự nhiên.

Trương Siêu vừa ấn nút bấm chụp vừa hài lòng với biểu hiện của đối phương ở trong lòng. Ngoài miệng hắn khích lệ cũng không toàn là vì “thói quen” cho phép, mà kỳ thật có vài phần thật tình thật lòng.

Nhiếp ảnh gia giỏi có thể ra mệnh lệnh chính xác cho nghệ sĩ, có thể điều động tính tích cực của nghệ sĩ. Đồng thời, nghệ sĩ được chụp cũng có thể thông qua biểu hiện bản thân kích phát nhiếp ảnh gia sáng tác nhiệt tình.

Mặc dù những bức ảnh chụp riêng này cuối cùng hơn phân nửa sẽ không dùng. Nhưng Trương Siêu không có qua loa cho xong, cũng từ trách nhiệm ban đầu cho phép phát triển đến tình cảm mãnh liệt bây giờ.

Biểu cảm và động tác của Lục Dương không phải loại tự mình giả lạnh lùng, giả ngầu; mà là xuyên qua ống kính tương tác với hắn.

Cho nên cuối cùng hiện ra hình ảnh luôn có loại cảm giác nói lên câu chuyện xưa, giống như chàng trai này đang xuyên qua ảnh chụp biểu đạt cái gì, rất bắt ánh mắt người.

Nói thật, nhiếp ảnh gia có đôi khi không sợ không có, ngược lại sợ đầy. Loại điểm đến mới thôi tương tác, ngược lại càng kéo co dãn.

Bất quá chụp ảnh người mới nên “lý luận” chuẩn bị lại càng sung túc vẫn sẽ gặp được vấn đề nhỏ như vậy. Chung quy lý luận và thực tiễn vẫn còn hơi khác nhau.

Trương Siêu sau khi chụp một tổ ảnh thì gọi Lục Dương đến xem hiệu quả, không chán ghét phiền hà mà đánh giá từng cái.

“Bức này ánh sáng đến không tệ, nhưng thân thể hơi gượng. Cho nên trên mặt thả lỏng nhưng động tác lại không đủ thả lỏng. Đương nhiên nhìn từ xa hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ có phóng đại mới có thể nhìn ra khác nhau.”

“Bức này tư thế tốt, nhưng nếu ánh mắt có thể càng tập trung một chút thì không thể tốt hơn. Giống như có hoa lửa, cái loại hoa lửa này… cậu hiểu rõ ý của tôi chứ?”

Lục Dương rất may mắn gặp được nhiếp ảnh gia là Trương Siêu, cũng rất quý trọng loại cơ hội này. Vì thế nắm chặt thời gian trao đổi với hắn.


— —
Chờ Chu Y hoàn thành tạo hình xong, Giang Kha cũng dẫn theo nhân viên hóa trang vào phòng. Trương Siêu và Lục Dương đã thành lập bước đầu ăn ý.

Triệu Ba và Trương Siêu cùng xem một chút, thấy Trương Siêu gật đầu thì biết hắn đang nói Lục Dương đã chuẩn bị tốt. Vì thế nói: “Vậy kế tiếp để cho Chu Y và Lục Dương chụp trước. Giang Kha chờ một chút.”

Bởi vì Giang Kha và người đại diện biểu hiện rất thành khẩn nên Triệu Ba cũng không có kiên trì như lúc trước. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng Triệu Ba cũng không tính lập tức rút lại. Gã quyết định chờ Chu Y và Lục Dương chụp trước một tổ thử xem. Sau đó mới quyết định có muốn gọi quần áo mang đến “sớm một chút” hay không.

Nhưng mà chờ Chu Y bước vào buổi chụp hình, cũng đứng chung một chỗ với Lục Dương thì Triệu Ba cảm thấy: Vẫn là kêu quần áo đang “trên đường” đến lại đi chậm một chút. Bởi vì hình ảnh này thật sự quá tuyệt vời!

Ngay cả người đại diện của Giang Kha cũng không thể không cảm thán: hai người kia quả thật mang chủ đề kỳ này biểu hiện vô cùng đúng chỗ.

Chủ nghĩa mới nhẹ.

Một người có được tuổi cao siêu cẩn thận. Một người có được khí chất quý tộc hiếm thấy. Hai người lại đều là gương mặt tuổi trẻ. Thật giống như bên trong thể xác tuổi trẻ chứa đựng linh hồn trưởng thành, hoặc là người trưởng thành đột nhiên khôi phục dung nhan tuổi trẻ.

Những người trẻ tuổi có khát vọng trở nên có hương vị đàn ông nhìn thấy bọn họ sẽ sinh lòng hướng tới, hy vọng bản thân mình cũng biến thành dạng này.

Mà những người trưởng thành kia có kinh nghiệm nhìn thấy hình ảnh như vậy, lại sẽ bởi vì khí chất tuổi cao siêu của bọn họ sẽ sinh ra cộng minh, cảm giác nếu mình mặc như vậy cũng có thể trở nên trẻ tuổi như thế.

So sánh với Giang Kha bây giờ “đẹp trai” thì có vẻ nông cạn rất nhiều. Cho dù Giang Kha là nghệ sĩ của mình cũng không có cách nào lừa mình dối người.

Người đại diện của Giang Kha đã bắt đầu cảm thấy may mắn bây giờ hắn chưa bước vào buổi chụp hình. Bằng không hơn phân nửa là tự rước lấy nhục. Nhưng y cũng không khỏi lo lắng. Nếu bọn họ biểu hiện ra ngoài là loại hình ảnh này, dựa vào thực lực của Giang Kha có thể cao siêu như bọn họ sao?

Nếu không thể cao siêu như bọn họ thì Giang Kha làm sao có thể lấy được cơ hội chụp riêng chứ?

Bản thân Giang Kha dường như cũng ý thức được chuyện này. Trong lòng hắn sinh ra sợ hãi trước nay chưa từng có. Một loại bất lực và không cam lòng hoàn toàn bị áp chế, hoàn toàn bị đánh bại tràn ngập trong lòng hắn. Tiếp theo, đáy lòng có trạng thái ghen tỵ và tức gận có khổ không thể nói chậm rãi đi ra.

Lúc này nhân viên Thời Phong đã không rảnh bận tâm trong lòng Giang Kha nghĩ gì. Từ Triệu Ba đến Trương Siêu lại đến thợ chỉnh đèn, mỗi người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Đặc biệt là Trương Siêu, linh cảm quả thật như suối phun, ước gì có thể lấy ra mỗi cái để thực tiễn. Hắn thương lượng với Triệu Ba mấy phương án. Cuối cùng biên tập viên vẫn giữ vững lý trí, khuyên hắn thu lại một chút.


“Chung quy không phải ảnh chụp nghệ thuật, chúng ta còn phải kiêng kỵ khách hàng, phải lấy triển lãm phối hợp trang phục trang sức làm trọng điểm.” Lúc Triệu Ba nói ra những lời này đáy lòng cũng có chút tiếc nuối: “Về sau có nhiều cơ hội nhiều, trước tiên chúng ta làm theo cuộc thương lượng vừa rồi!”

Chuyên viên trang điểm chạy đến nhanh chóng dặm phấn cho Lục Dương. Trợ lý nhiếp ảnh đưa Lục Dương và Chu Y đến vị trí từng người. Chờ tất cả chuẩn bị ổn thỏa công việc chụp hình lập tức nhanh chóng triển khai.

Người đại diện của Chu Y trong lòng hơi đắc ý: có thể đào được bảo vật như vậy cũng làm người đại diện là gã có ánh mắt tốt.

Gã nhìn thoáng qua sắc mặt đồng nghiệp công ty hơi không tốt. Sau đó đưa ánh mắt về phía mặt mũi cũng tràn đầy tươi cười của Vương Hữu Lan. Dựa theo như vậy, hôm nay khẳng định rất thuận lợi. Xem ra gã có thể nhắc tới kế hoạch và suy nghĩ của mình với đối phương.

— —
Phần của mình chụp xong Lục Dương và người đại diện cùng đi qua xem tình huống bên Dream Star.

So với bên này của bọn họ bên thuận lợi thì studio kế bên rõ ràng không tốt như vậy. Người mới bắt đầu nhiều thì nơi cần phối hợp cũng nhiều hơn, trước ống kính thỉnh thoảng làm được việc này không làm được việc kia.

Nhưng cho dù nhiều người như thế nào cũng may mắn hơn Giang Kha còn đang chờ trang phục của mình tới.

Lục Dương gặp được “cố nhân” cuối cùng cũng buông tha quá khứ. Đây là thu hoạch lớn nhất hôm nay cậu hoàn thành ngoài công việc.

“Anh Vương, em có chút việc muốn về nhà một chuyến, được chứ?” Rốt cuộc nghĩ đến tin nhắn người nào đó Lục Dương thương lượng với Vương Hữu Lan.

Vì chụp hình tạp chí nên Lục Dương xin nghỉ một ngày. Cho nên trong đoàn phim cũng không sắp xếp cảnh quay. Hiện tại mắt thấy thời gian còn sớm, Vương Hữu Lan đương nhiên không có lý do phản đối. Nhưng y vẫn cẩn thận hỏi: “Tài xế Tiểu Lưu của em có đi chung không?”

Mặc dù đợi lát nữa phỏng chừng sẽ có vị Boss đại nhân nào đó thay công việc của Lưu Hướng Hùng. Nhưng đồng chí tài xế bây giờ còn phải đưa Lục Dương đi. Cho nên Lục Dương lập tức gật đầu.

“Được, vậy Tiểu Tống đi theo anh về công ty trước. Chờ em làm xong việc muốn về đoàn phim thì tiện đường đến đó đón cậu ấy.”

Chờ Vương Hữu Lan nhìn theo xe Lục Dương rời đi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Y nhìn tên hiện trên màn hình cảm thấy hơi giật mình: tại sao lại là gã?

“Alô, là thầy Vương phải không? Tôi là người đại diện của Chu Y, vừa rồi chúng ta có lưu số liên lạc đó.”

Đối phương chờ điện thoại bắt máy, hai bên tâm sự vài câu mới nói rõ ý đồ mình gọi đến: “Kỳ thật là có chuyện muốn gặp mặt thương lượng với cậu một chút, không biết bây giờ cậu có rảnh hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.