Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 37: Vương tử
Editor: demcodon
Dựa theo tư liệu báo chí Chu Y năm nay 21 tuổi, sinh ra trong một gia đình giàu có ở Thân Thành. Ba y là nhạc trưởng (chỉ huy âm nhạc), mẹ là người diễn tấu piano. Mặc dù không phải rất nổi tiếng, nhưng cũng vì cho Chu Y ra mắt người nhà đã truyền dạy không ít âm nhạc.
Hơn nữa bản nhân khí chất của y đã xuất chúng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một luồng ưu nhã cổ điển nên mới được fan gọi là “Chu vương tử”.
Kỳ thật nhìn gương mặt, Chu Y thậm chí còn kém hơn cạnh Giang Kha bên cạnh. Nhưng lại làm cho Lục Dương cảm thấy sáng ngời trước mắt.
Bọn họ tới trễ, vừa vội vã đến đây lại bị biên tập Triệu Ba chỉ trích nên vẫn chưa kịp làm tạo hình. Chu Y chỉ mặc áo thun và quần dài đơn giản lại mặc ra một loại hương vị cải trang vi hành.
Khác với mặt mũi tràn đầy tươi cười của Giang Kha, Chu Y có vẻ hơi lạnh nhạt.
Khi Lục Dương nhìn về phía y cũng có ý chào hỏi thì y thậm chí không có nhìn về phía Lục Dương.
Giang Kha thấy thế lập tức cười nói: “Gần đây Chu Y đang chuẩn bị album, nghe nói ngày hôm qua còn ở trong phòng thu âm cho tới rạng sáng. Hôm nay lại trực tiếp chạy tới, rất vất vả.”
Trợ lý Chu Y nghe vậy chân mày lập tức nhăn lại: Giang Kha này có ý gì? Tại sao lại nói Chu Y nhà bọn họ như vậy?
Lục Dương nghe đến đó cũng hơi giật mình: Giang Kha lại làm trò trước mặt “người ngoài” là cậu, thủ đoạn mềm dẻo đâm thọc nghệ sĩ chung công ty!
Nếu ngày hôm sau có công việc chụp ảnh bìa thì bình thường nghệ sĩ đều sẽ ít nhất đảm bảo giấc ngủ đêm trước. Giống như Chu Y cần vội vàng thu âm như vậy rất có thể là vì phối hợp đẩy ra album, cũng là cử chỉ bất đắc dĩ.
Nhưng không coi như vì có công việc gấp cũng khẳng định sẽ không mang việc “thức đêm” nói ra đĩnh đạc. Bằng không sẽ để lại đầu đề câu chuyện cho người khác và ấn tượng xấu không coi trọng việc chụp hình.
Huống chi Lục Dương và bọn họ không phải chung một công ty, ít nhiều tồn tại quan hệ cạnh tranh, để cho Lục Dương biết những chi tiết sau lưng này hoàn toàn là có hại không có lợi.
Hôm nay người giải trí Trúc Tinh đến trễ hoàn toàn là bởi vì bọn họ nhất thời muốn đổi người đến đây, hai bên còn bàn bạc lại tiền lương không ít thời gian. Nhưng bị Giang Kha vừa nói như vậy, ngược lại như bởi vì Chu Y muốn bỏ album chạy tới mới chậm trễ.
Trợ lý Chu Y đứng sau nghe ra được cho nên mới càng thêm để ý. Cố tình Giang Kha nói chuyện rất có kỹ xảo, giống như thật mà là giả. Trợ lý không có người đại diện lãnh đạo muốn phản bác lại không thể xuống tay, sốt ruột đến mức sắp nghẹn ra nội thương.
Lục Dương không biết bản thân Chu Y nghe ra ẩn ý bên trong hay không. Nhưng nhìn thái độ vẫn rất lạnh nhạt như cũ của y phỏng chừng đối phương cũng nghe ra được, cũng không có ý biện minh.
Trong tiềm thức của Lục Dương không tin lời Giang Kha nói. Hắn cũng không muốn phụ họa với Giang Kha, cũng không muốn làm cho trường hợp này lạnh xuống. Vì thế chủ động chào hỏi với Chu Y.
“Chào cậu, tôi tên là Lục Dương, rất vui khi được gặp cậu.” Bất quá cậu không có tùy tiện duỗi tay, sợ đối phương không đáp lại sẽ càng xấu hổ.
Dường như không nghĩ đến Lục Dương hoàn toàn không tiếp phụ họa với Giang Kha mà còn chủ động chào hỏi với y. Trong mắt Chu Y chợt lóe một tia kinh ngạc. Y không lại im lặng mà nói với Lục Dương: “Chào cậu… gặp cậu, tôi cũng rất vui.”
Một người dặn lòng không muốn giao tiếp với Giang Kha. Một người vừa bị Giang Kha nói oan uổng.
Lục Dương và Chu Y lúc này ngược lại sinh ra chút thưởng thức lẫn nhau và cảm giác chung kẻ địch.
Ở trong mắt Chu Y nhìn thấy vui vẻ Lục Dương mới hiểu được thì ra đối phương không phải lạnh lùng, phỏng chừng là tính cách hướng nội hơi sợ người lạ mà thôi.
Giang Kha đứng bên cạnh cũng nhận thấy được thái độ của hai người đối với hắn vi diệu, nhất thời sinh lòng tức giận: Chu Y còn chưa tính, Lục Dương này là chuyện gì? Chẳng lẽ nghe không hiểu ý hắn nói sao? Mặt đẹp nhưng không có não, ngu ngốc!
Trợ lý Chu Y thấy Lục Dương không bị Giang Kha ảnh hưởng còn nguyện ý qua lại với Chu Y, lập tức lấy lòng nói: “Chu Y nhà chúng tôi đã xem qua quảng cáo công ích cậu đóng. Thầy Lục thật sự diễn quá giỏi!”
Chu Y cũng gật đầu theo, dường như đang tỏ vẻ tán thành.
Giang Kha nghe thấy trợ lý Chu Y chụp mông ngựa người mới, còn kêu Lục Dương chưa đến 20 tuổi là “thầy Lục” đáy lòng cười mỉa. Hắn đang chuẩn bị nói cái gì thì lúc này Triệu Ba và ba người đại diện quay lại studio.
Giang Kha phát hiện người đại diện của mình lộ vẻ không vui trong lòng căng thẳng.
Triệu Ba dẫn đầu đi đến trước mặt bọn họ, cố ý nhìn nhìn đồng hồ mới cười nói: “Thời gian cũng đến rồi, vất vả hai vị nhanh đi hoàn thành tạo hình đi.”
— —
Chờ đoàn người Trúc Tinh rời đi Lục Dương nghi ngờ nhìn về phía người đại diện Vương Hữu Lan của mình. Cậu cũng chú ý tới dáng vẻ người đại diện của Giang Kha kỳ quái.
Chờ đến lúc chính thức chụp Lục Dương cũng biết. Vương Hữu Lan cũng không định giấu cậu.
Y nhỏ giọng giải thích chân tướng với Lục Dương: “Vừa rồi biên tập viên Thời Phong nói chuyện với người đại diện của Giang Kha. Bởi vì bọn họ nhất thời thay đổi người nên số đo quần áo nhãn hiệu tài trợ không thích hợp, phải tốn thời gian đổi, kêu cậu và Chu Y chụp trước.”
Lục Dương trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được ẩn tình bên trong, càng thêm nghi ngờ: “Đổi đồ mất rất nhiều thời gian hả?”
Kêu Giang Kha đi làm tạo hình trước, chờ mang quần áo đến đây lại chụp. Hình như cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn.
“Bình thường mà nói đổi đồ quả thật không cần mất nhiều thời gian. Nhưng việc này cũng phải nhìn thao tác của Thời Phong như thế nào.” Vương Hữu Lan lắc đầu: “Lấy hiệu suất làm việc của Thời Phong, anh nghi ngờ quần áo đã sớm chuẩn bị xong. Nhưng do biên tập Triệu lấy cớ.”
“Lấy cớ?”
“Đúng vậy, hoặc là hành động nhất thời đổi người của Trúc Tinh làm cho biên tập viên không vui, hoặc là Triệu Ba không hài lòng Giang Kha. Tóm lại bên Giang Kha một khi lựa chọn chờ, phỏng chừng chờ hai cậu chụp xong quần áo còn chưa đến.”
Triệu Ba lúc ấy nói rất tốt, gã nói nếu không kịp sau đó để cho Giang Kha chụp riêng. Thậm chí không loại trừ xuất hiện chụp riêng một mình.
Nhưng mấy người đại diện đang ngồi đều không phải không có kinh nghiệm, tự nhiên sẽ không tin tưởng “hứa hẹn” lật ba phải cái nào cũng được. Chung quy đến lúc xuất bản, ảnh chụp riêng này có thể dùng tới hay không. Cho dù dùng tới và sẽ dùng như thế nào ai cũng không biết!
Về phía Trúc Tinh vốn dĩ đuối lý, vừa rồi mặc dù người đại diện của Giang Kha tức giận. Nhưng không có cách nào khác không thỏa hiệp.
Có lẽ là muốn dù có thế nào cũng phải chụp trước, đến lúc đó còn có thể lại tìm cơ hội quan hệ xã hội với phía Thời Phong, nói không chừng thật sự có thể xoay chuyển thế cục để cho Giang Kha có cơ hội “siêu quần xuất chúng”. Người đại diện của Giang Kha miệng liên tục nói đồng ý có thể đợi.
Đối với chuyện này Vương Hữu Lan ngược lại không có ý kiến. Giang Kha và Chu Y đều là nghệ sĩ của Trúc Tinh. Bên Bác Á lại chỉ có một mình Lục Dương, tình huống hai chọi một như vậy hiển nhiên là Lục Dương chịu thiệt.
Nếu như chỉ có Chu Y và Lục Dương. Vì làm cho hình ảnh cân bằng nhiếp ảnh gia cũng sẽ cố gắng làm cho thế lực bọn họ ngang nhau. Về phần Giang Kha nghịch tập lấy được cơ hội chụp riêng này Vương Hữu Lan cảm thấy khả năng không lớn.
Cứ dựa vào chủ đề tình huống trước mắt này, những người khác đều là ảnh chụp nhóm. Nếu đột nhiên lòi ra một người chụp riêng chẳng phải là đãi ngộ của minh tinh hạng nhất sao.
Biên tập viên muốn bắt lấy một bức ảnh xa xa, so với để lên một bức ảnh dễ dàng hơn nhiều.
“Đừng nghĩ chuyện của Giang Kha kia. Đó là vấn đề Trúc Tinh trao đổi với Thời Phong.” Vương Hữu Lan không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của Lục Dương. Vì thế đổi đề tài nói: “Anh cảm giác Triệu Ba rất xem trọng em, vẫn chưa bắt đầu chụp đã ám chỉ anh về sau nhớ giữ liên lạc.”
Tiếp xúc với Lục Dương một đoạn thời gian, Vương Hữu Lan biết cậu là nghệ sĩ tính mạnh mẽ không chịu chèn ép, càng được ủy thác kỳ vọng cao, càng có thể biểu hiện xuất sắc. Bởi vì cậu không muốn phụ lòng người khác chờ mong. Cho nên cố ý tiết lộ thái độ của Triệu Ba cho Lục Dương biết để cho cậu có thể tập trung vào việc chụp hình của mình.
Quả nhiên Lục Dương nghe thấy người đại diện nói như vậy lập tức gật đầu tỏ vẻ: “Em sẽ cố gắng.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi Lục Dương bổ sung nói: “Em có làm quen Chu Y một chút, cảm giác cũng không tệ lắm, hẳn là có thể hợp tác vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi!” Vương Hữu Lan cười nói: “Biên tập Triệu nói chờ lúc Chu Y làm tạo hình có thể cho nhiếp ảnh gia chụp trước cho em mấy tấm tìm cảm giác.” Dựa vào kinh nghiệm của Vương Hữu Lan loại chuyện tốt này cũng không phải là thường có.
— —
Bên kia, trợ lý Chu Y tìm được cơ hội “mách lẻo” với người đại diện.
Người đại diện của Chu Y nghe vậy nhíu mày nói: “Vừa rồi tôi còn muốn giúp hoà giải, may mắn không có mở miệng.”
Gã biết Giang Kha nói như vậy là muốn làm gì. Ban đầu ba người chụp ảnh chung, dựa theo lệ thường cuối cùng sẽ có một chính hai phụ. Bởi vì Giang Kha xem như hàng không. Cho nên làm sao cũng không đến lượt hắn làm chính.
Kết quả hắn vừa nói như vậy hơn phân nửa sẽ làm cho Lục Dương sinh ra ấn tượng không tốt với Chu Y. Thậm chí truyền đến bên Thời Phong thì Chu Y dĩ nhiên không làm người chính được. Nhưng muốn để cho hai người bên Trúc Tinh làm nền cho một người bên Bác Á thì Thời Phong cũng không làm được loại chuyện này.
Huống chi một tiểu thịt tươi khác “mặt trời sinh” đều nằm trong tiết mục của Bác Á. Bên này làm sao cũng sẽ để cho Trúc Tinh chiếm sân nhà.
Một câu quấy rối của Giang Kha làm trai cò đánh nhau, còn hắn làm ngư ông đắc lợi.
“Muốn em nói, chuyện Hồ Hân lúc nào không bùng phát, tại sao lại tuôn ra lúc mấu chốt này? Nói không chừng có liên quan đến người này!” Trợ lý mặc dù tạm thời không thể nghĩ được sâu như vậy, nhưng không cản trở cậu phát huy tư duy.
Hồ Hân chính là diễn viên mới bị Giang Kha thay thế. Công ty ra quy định rõ ràng cấm kỵ nghệ sĩ yêu đương. Tác phong bản thân Hồ Hân này cũng có vấn đề, không chỉ lén lút quen bạn gái còn mập mờ với fan nữ.
Trước đó giấu rất kỹ, đột nhiên bị người nặc danh tố cáo đến công ty. Tin tức này đã không phải là việc riêng của Hồ Hân, mà là truyền thông xấu ngửi thấy.
Trúc Tinh sợ tương lai chuyện này bị công chúng biết sẽ tạo thành ảnh hưởng hình tượng của công ty, còn sẽ phá hư quan hệ của Trúc Tinh và Thời Phong. Cho nên mới gấp rút đổi người.
Bây giờ còn có thể dùng cớ “Hồ Hân đột nhiên phát bệnh” đổi người. Nếu chờ tạp chí xuất bản, sau đó chuyện Hồ Hân tuôn ra. Bên Thời Phong dùng nghệ sĩ có tác phong phỏng chừng phát điên!
Người có thể nặc danh tuôn ra tin tức chưa chắc toàn bộ là suy nghĩ vì công ty. Một nghệ sĩ bị đóng băng mọi hoạt động, tài nguyên Trúc Tinh lại còn ở đó. Như vậy có nghĩa là nghệ sĩ khác có khả năng bởi vì vậy mà lộ diện. Đặc biệt cùng là nghệ sĩ diễn viên.
Người đại diện của Chu Y mặc dù cũng âm thầm tự hỏi suy nghĩ khả năng của trợ lý, nhưng gã ngoài mặt vẫn trách: “Loại chuyện không có căn cứ này đừng nói lung tung. Dù sao cũng chung một công ty.”
Mặc dù Giang Kha vừa mới vào công ty không lâu. Nhưng sau lưng hắn không chỉ có người đại diện, còn có Tề Dật.
Trợ lý bĩu môi, không cho là đúng: đến lúc người ta đùa giỡn tâm nhãn thì cũng không quan tâm có phải chung một công ty hay không đâu!
Nhưng cậu không dám nói chuyện với người đại diện như vậy. Vì thế ngược lại nhắc tới Lục Dương: “Lục Dương bên Bác Á đối với Chu Y chúng ta rất thân thiện, không chỉ không để ý tới Giang Kha còn chủ động chào hỏi với Chu Y chúng ta. Em cảm thấy Chu Y hình như cũng rất thích đối phương, còn nói gặp đối phương rất vui vẻ đấy!”
Người đại diện nghe vậy rất giật mình: “Thật sao? Vậy còn rất có duyên.”
Trợ lý kể chuyện mình làm sao dùng quảng cáo công ích khen ngợi Lục Dương và kéo độ thiện cảm ra “tranh công” với người đại diện.
Cuối cùng còn cảm thán nói: “Vận khí của Lục Dương thật tốt, đóng quảng cáo công ích đều do đạo diễn Ngô Bình quay. Nếu MV mới của Chu Y chúng ta cũng có thể mời đạo diễn lớn như đạo diễn Ngô đến quay thì tốt rồi, khẳng định sẽ siêu hot!”
Người đại diện buồn cười nhìn suy nghĩ kỳ lạ của trợ lý nhỏ. Không nói đến Ngô Bình không quay MV. Cho dù mặt mũi có lớn như Bác Á có thể mời được đạo diễn Ngô thì Trúc Tinh cũng sẽ không đưa cơ hội cho Chu Y vừa mới bước chân vào giới.
Đúng lúc này sáng ý người đại diện của Chu Y chợt lóe nghĩ tới cái gì: quay MV? Vậy có khả năng…