Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 122: Thơ của Y Dạ
*Hừm, lâu rồi không vẽ vời gì, may mà tay nghề của mình không lụi đi chút nào! Nhìn vẫn còn ưa mắt chán* Y Dạ dùng cầm cọ vẽ sơ qua, nhìn lại liền tự khen mình.
*Dựng hình thế chắc được rồi, vẽ hoàn chỉnh lên thôi*
…..
Ở thời điểm hiện tại, tranh của tất cả mười ba vị công chúa trên sàn thi đấu đều đã bắt đầu lên hình, có thể đoán được người đó đang vẽ cái gì rồi.
Trong mười ba người, có lẽ người vẽ tệ nhất có lẽ là tứ công chúa Liễu Vi Mân, tiếp theo là thập nhất công chúa Liễu Lam. Hai người này từ đầu đã khá lúng túng với màu vẽ, cọ vẽ và gặp vấn đề ngay từ khâu dựng khung đỡ. Bọn họ thậm chí vẽ phác họa ra một chút cũng không có, trực tiếp vẽ thẳng lên. Hai người này có kiểu vẽ giống nhau là đều vẽ cầu kì một chi tiết, vẽ xong mới sang vẽ cái khác, hoàn toàn khó mà nhìn ra trên giấy họ muốn vẽ gì.
Khác với lúc chiều, hiện tại người xem hầu hết là người thuộc tầng lớp thượng lưu và trung lưu, rất ít người bình dân tới xem đấu. Không phải không có, chỉ là có nhưng ít. Người dân bình thường không có mấy hứng thú với thi họa, một phần là không biết chữ, một phần là bọn họ chẳng có mắt nhìn nghệ thuật gì cho cam. Đối với thơ ca, nghe qua cũng thấy hay hay nhưng căn bản là nói ý gì đều không hiểu; đối với họa, “Vẽ tranh làm gì, có kiếm được cơm ăn không?” – lời của một người qua đường.
Cũng vì thế, giờ chỉ có nhà giàu, nhà quan, hoàng tộc và có cả sứ thần ngoại quốc ngồi xem. Nói là “chỉ có” chứ thực ra người nhiều chứ không ít ỏi gì, quý tộc của cả nước chả lẽ lại không đầy nổi cái sàn đấu với sức chứa chưa tới hai ngàn?
…..
“Các vị công chúa, các vị chỉ còn đúng một khắc để hoàn thiện tác phẩm của mình. Theo tôi thì các vị nên bắt đầu đề thơ vào tranh đi là vừa!” tên nam dẫn cười cười.
“Thời gian của các vị sẽ kết thúc khi cát trong đồng hồ này chảy hết nên xin hãy chú ý một chút!” nữ dẫn nói rồi lật đồng hồ cát cái “cạch” rõ kêu.
*Ôi trời, hình như mình vẽ hơi nhiều cánh hoa rồi! Tại sao màu đỏ che hết thế này? Lại còn bị trộn với màu đen nữa, các lớp màu trộn vào nhau mất rồi!* Y Dạ hiện tại đang gặp chút rắc rối với màu nước.
*Cái màu này sao mà lâu khô quá vậy, cứ chờ nó khô để vẽ lớp khác thế này thì rồi khi nào mới xong?* Y dạ lo lắng, liếc qua cái đồng hồ cát một cái. Cát trong đồng hồ đã chảy gần hết một nửa tức là chỉ còn khoảng 7 phút.
*Ôi đệch! Thôi kệ, khô lớp này đề thơ lên luôn vậy! Mình cũng không có ý thắng trận này* Y Dạ cười trừ, đổi sang bút lông rồi bắt đầu mài mực.
*Cơ mà viết thơ gì đây nhỉ? Mình chả nghĩ ra cái gì hợp thời hợp cảnh cả, dù sao thì môn mình yếu nhất hồi còn đi học cũng là Văn…*
Sau giây lát suy nghĩ…
*Nhớ có mỗi đoạn thơ đó, viết lên luôn cho có vậy* Y dạ bỏ cuộc trong việc nhớ lại các tiết Văn đã học hồi trước.
…..
“Thời gian Kết Thúc! Mong các vị công chúa dừng cọ!”
Lúc này, tất cả các tranh được người hỗ trợ bên dưới quay ra, còn chủ của chúng thì phải đúng bên cạnh, tay không nhúc nhích động chạm gì thêm tới bức tranh.
“Các vị công chúa, mời nhận hoa!” Mười ba bông hoa trắng muốt được đem cho mười ba người.
“Các vị chờ một chút, bông hoa sẽ hiện lên số điểm các vị nhận được”
Một lát sau, từng bông, từng bông bắt đầu có dấu hiệu sáng lên và dần chuyển màu.
“Các bông hoa đã chuyển màu rồi! Ai là người sẽ có bông hoa màu đỏ đây?”
Những bông hoa trên tay từng người dần dần đổi màu, lộ rõ điểm của từng người.
“?! Tại sao hoa của ta lại chỉ có màu hồng cơ chứ?”
“Hoa của ta màu vàng…”
“Hoa mình trắng tinh luôn này…”
Theo sự thay đổi của bông hoa, sắc thái của từng người cũng có chút thay đổi. Điển hình như Liễu Minh Ý với bông hoa màu hồng, cô cứ nghĩ sẽ được điểm cao hơn nhưng cũng chỉ tới màu hồng.
“Tại sao của ta chỉ có màu vàng nhưng của thập tam muội lại màu cam cơ chứ? Tranh của muội ấy đẹp hơn ta chỗ nào?” lại giọng bất bình quen thuộc vang lên.
“À… thập nhị công chúa..” tên nam dẫn tỏ vẻ chán chường, có vẻ hắn cũng phát mệt với mấy lời kêu ca của Liễu Yên Như rồi.
“Thập nhị công chúa, tranh của người rất đẹp nhưng người không thấy bài thơ của người hơi qua loa không? Tôi không thấy nó biểu đạt ý nghĩa gì cả. Vả lại thi pháp của người… người nên luyện thêm” nữ dẫn vừa đấm vừa xoa.
“Vậy thì thập tam muội có gì hơn cơ chứ?” Liễu Yên Như chỉ sang Y Dạ.
“Thơ của thập tam công chúa… Rất hay, rất hợp cảnh đó chứ?” nữ dẫn mỉm cười.
“Bài thơ của thập tam công chúa ta thấy rất hay, tuy không rõ đại ý nhưng chắc là nói gì đó về mùa xuân đi?” nam dẫn quay qua nhìn Y Dạ.
Y Dạ mỉm cười, ho khan một tiếng “Ngươi rất có khiếu cảm thơ, bài thơ này đúng là nói về mùa xuân nhưng là nói khi xuân đi qua”
“Khi xuân đi qua sao?”
“Khi mùa xuân tới là thêm một tuổi, người trẻ thấy vui vẻ người già lại lo lắng về tuổi tác, bài thơ này là nói chớ lo nghĩ về tuổi già, cứ vui với cuộc sống của mình” Y dạ mỉm cười.
“Ra là vậy… Vậy xin hỏi thập tam công chúa, bài thơ này người đặt tên là gì?”
“… Tên nó là Tống xuân từ”